Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 63: Chương 63: Làm một cái giao dịch




Hắc Bộc Đàm, trong căn nhà gỗ của Hắc Độc Y Nhân.

Lúc này lão vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, bởi vì vừa rồi Thú linh Liên trong tay lão giật một cái. Đây chính là dấu hiệu, Song Đầu Yêu Lan đã chết.

Thú Linh Liên là chiếc vòng đeo tay, được xâu thành từ những viên đá hình tròn. Lão vô tình nhặt được vài năm trước sau khi rời khỏi Phù Đà Sơn. Nó có tác dụng điều khiển tâm trí sinh vật, đặc biệt là yêu thú. Nhờ thế mà những yêu thú lão sưu tập được, hoàn toàn nghe theo lời lão.

Lúc này, một con bồ câu bay tới trong tay lão. Lão lấy mật thư ra, bên trong báo cáo lại vụ việc xảy ra trong kinh thành. Nét mặt lão lúc này càng khó coi hơn, lão tức giận lẩm nhẩm “Ta đã bảo tránh xa tên tiểu tử đó ra, ngươi lại không nghe. Giờ lại mất cả mạng….”

Nét mặt lão càng lúc càng khó coi, vẻ lo lắng thể hiện qua việc lão đi tới đi lui nhiều lần. Lão suy tính một lúc rồi rời khỏi nhà gỗ, đi vào hang động.

Lúc này ao nước màu đen đục ngầu, có nước đặc sệt nổi lên vài tia bọt khí. Lão lẩm nhẩm “Nếu đã như vậy, chỉ có cách là đến Quỷ Vực một chuyến, tìm Xích Linh Huyết Quả cho ngươi, khí huyết hài đồng không thể uẩn dục ngươi lớn nhanh hơn được. Mà thời gian của ta lại gấp rút…”

Nghe nhắc đến Xích Linh Huyết Quả, trong ao nước gợn sóng liên tục, biểu hiện vô cùng thích thú.



Hôm sau, Thái Học Viện.

Phương Triết đúng hẹn đến gặp lão viện trưởng.

Hắn vừa bước vào thư phòng, đã thấy lão chờ sẵn, bên cạnh còn có phó viện trưởng Lệ Thu Hoa đứng bên cạnh phụ tá.

Lão viện trưởng mỉm cười thân thiện nói “Trải qua khó khăn đêm trước, tâm trạng như thế nào?”

Phương Triết chắp tay lại nói “Bẩm viện trưởng, sự việc vẫn chưa quá mức nghiêm trọng, nên học trò vẫn kiểm soát được tâm trạng!”

Lão vuốt râu nói “Hôm qua ngươi hù dọa tên Hoàng Ngân Phong suýt tè ra quần, ngươi thấy thế nào?”

Chân mày Phương Triết nhíu lại, hắn nói “Nếu hắn thật sự phản kháng, học trò chắc chắn sẽ không miềm lòng”

Lão nhìn giọng điệu cứng rắn của Phương Triết, liền biết hắn đang chịu ủy khuất như thế nào. Lão vuốt râu suy nghĩ một lúc rồi nói “Chuyện Mộc gia âm thầm đối phó Phương gia, lão đây đã cho người để mắt tới. Về sau bọn chúng sẽ không dám làm càn nữa. Còn tên oắt con Hoàng Ngân Phong, cũng đã bị phụ hoàng hắn cấm túc ba tháng rồi. Dù không cấm túc, trải qua chuyện đêm trước hắn cũng không dám đối đầu với ngươi nữa đâu!”

Lão nhìn khoảng không bên ngoài cánh cửa một lúc để thay đổi tâm trạng lại. Sau đó lão chậm rãi nói “Nghe nói ngươi đang tìm hiểu tin tức liên quan đến Đạo Viện?”

Phương Triết giật mình, sau đó liếc sang Lệ Thu Hoa đang đứng bên cạnh. Có thể nàng đã có điều tra hắn ở thư viện. Vì hắn đã tìm hết các thư tịch liên quan đến Đạo Viện hầu như không có ghi chép gì.

Phương Triết vẫn lặng im không nói. Lão viện trưởng thấy mình đã đoán đúng tâm tư của đối phương, nên tiếp tục nói “Đáp ứng ta tham gia Thiên Tài Chiến, sau khi trở về ta sẽ cho ngươi biết Đạo Viện là ở nơi nào?”

Phương Triết vội chắp tay nói “Học trò chỉ là thư sinh, sao có thể đánh đấm được. Lão viện trưởng có phải chọn sai người không?”

Lão viện trưởng nghe hắn nói vậy, không khỏi bật cười. Lão rất muốn cười nữa, nhưng lão ráng nhẫn nhịn lại. Lão nói “Một mình ngươi có thể miễu sát hơn ba mươi địch nhân. Ngươi nói ngươi là thư sinh tay trói gà không chặt, ai tin đây?”

Phương Triết “a” lên một tiếng. Hắn thực sự không muốn đánh nhau, toàn bộ đều do người khác ép hắn ra tay. Chứ hắn thực sự không muốn a, vui vẻ sống mới là vương đạo a.

Lão viện trưởng lại nói “Vậy là ngươi không quan tâm đến Đạo Viện sao, nói thật cho ngươi ngoài lão cùng mấy lão tổ tông hoàng tộc ra, không ai biết đến Đạo Viện là nơi nào đâu?”

Phương Triết nghe vậy, trong lòng khẽ động. Hắn suy nghĩ một lúc mới gật đầu nói “Vậy học trò từ chối là bất kính!”

Lão viện trưởng âm thầm thở ra, cuối cùng tên tiểu tử này cũng đồng ý tham gia Thiên Tài Chiến. Xem như cơ hội thay đổi khí vận Thanh Nguyên Quốc đến rồi. Lão nói “Ngươi xác định?”

Phương Triết gật đầu xác định một lần nữa “Học trò đồng ý tham gia, với điều kiện sau khi trở về viện trưởng đem thông tin Đạo Viện nói ra!”

Lão viện trưởng gật đầu, trong lòng nhủ thầm “Quả nhiên đối với một kẻ không thích đánh nhau, đáp ứng hắn điều kiện, hắn sẽ chủ động ra tay!”

Lão viện trưởng nhìn Phương Triết, sau đó nét mặt mới hoà hoãn lại. Lão chắp tay sau lưng chậm rãi nói “Thanh Nguyên Quốc văn thịnh, võ suy chắc ngươi cũng biết. Những lần Thiên Tài Chiến trước đó đều thua vô cùng mắt mặt. Các võ sinh Thanh Nguyên Quốc hầu như chưa kịp nhìn thấy đối thủ của mình, đã thua sấp mặt. Với tài nghệ của ngươi, ta hi vọng ngươi sẽ đem một lần vinh quang trở về…”

Phương Triết nhìn thấy tâm trạng của lão thay đổi, hắn cũng cảm giác không thoải mái. Hắn cũng xuất thân từ Thanh Nguyên Quốc con dân, làm một con dân vì nước phuc vụ vẫn là điều hắn nên làm. Hắn nghiêm túc chắp tay nói “Học trò sẽ cố gắng, nhưng còn về quy tắc, học trò chưa rõ!”

Lệ Thu Hoa lúc này mới đứng ra giải thích, nhiệm vụ lão viện trưởng đã xong. Màn thể hiện của lão vô cùng đặc sắc, khiến nàng bên cạnh không ngừng cảm khái.

Nàng nói “Về năng lực của ngươi, bổn viện đã biết rõ tường tận nên ngươi được đặc cách vào nhóm thách đấu. Toàn bộ Thanh Nguyên Quốc có tổng cộng mười thành viên thách đấu. Mười thành viên thách đấu này cùng mười thành viên thách đấu của Thanh Lương Quốc và Xiêm Lợi tranh tài. Cuối cùng tuyển ra năm người đến Trung Châu tham gia Thiên Tài Chiến”

Lệ thu Hoa nhìn Phương Triết vô cùng nghiêm túc lắng nghe, nàng khẽ cười, sau đó nói tiếp “Từ đây đến đầu năm sau sẽ có nhiều người lần lượt thách đấu ngươi để thế chỗ ngươi, ngươi ráng không để thất bại là được”

Phương Triết gật đầu, cảm giác hắn sẽ còn phải đánh nhau liên tục với nhiều người đến thách đấu hắn.

Lệ Thu Hoa nói tiếp “Sau đó giữa năm sau, sẽ là Tuyển Thiên Tài Chiến gồm ba nước Thanh Nguyên Quốc, Thanh Lương Quốc và Xiêm Lợi. Người đứng đầu Tuyển Thiên Tài Chiến được chọn là thống soái tương lai của liên quân Nam Hạ gồm ba nước Thanh Nguyên Quốc, Thanh Lương Quốc và Xiêm Lợi. Năm người đứng đầu sau đó sẽ đến Trung Châu tham gia Thiên Tài Chiến”

Phương Triết nghe vậy, liền thắc mắc “Thế phần thưởng thì như thế nào?”

Lệ Thu Hoa giật mình, nàng chưa từng nghĩ đến giải thưởng. Đã nhiều năm rồi, giải thưởng thế nào nàng cũng không còn nhớ nữa. Lão viện trưởng cầm một lá thư đưa cho Lệ Thu Hoa. Nàng xem xong một lần, đôi mắt sáng rực lên nói “Người nào giành lấy thắng lại sẽ được tặng một trang viên ở Trung Châu, năm bộ bí kỹ võ công, bạch ngân một triệu lượng. Còn Thương Nguyên Quốc sẽ được khai thông giao thương đến Trung Châu, được khai khoáng hai mỏ khoáng ở Đông Hải…”

Phương Triết nghe nói đến phần thưởng, hắn sửng sốt. Hắn không nghĩ đến Trung Châu thực sự giàu có đến như vậy. Chỉ là một cuộc thi đấu lại có phần thưởng giá trị đến vậy.

Lão viện trưởng hai mắt có phần tỏa sáng, lão nhìn Phương Triết đã động tâm. Nên lão tin chắc, khả năng lần này sẽ không đến nỗi mất mặt như những lần trước.

Lão viện trưởng lúc này mới đứng ra nói “Việc học của ngươi trước mắt không cần lo lắng, hơn nữa các lão sư các bộ môn trong Thái Học Viện như nghệ thuật, văn chương, toán học, cơ học và lịch sử đều đánh giá cao ngươi. Bọn họ đều khen ngươi nhìn một lần là nhớ không sai biệt một chữ, hơn nữa lần này ngươi đồng ý tham gia thi đấu, lão sẽ phong ngươi chức vụ giáo sinh. Tùy thời có thể ở Thái Học Viện học tập và tự do làm việc ngươi mong muốn, thậm chí có thể trợ giảng cho các lão sư khác”

Phương Triết “a” lên một tiếng, trong lòng thầm oán trách, ta không muốn có quá nhiều trách nhiệm. Chỉ cần học đơn điệu là được, cái gì giáo sinh a, ta thực sự không quan tâm. Bên ngoài, hắn vẫn chắp tay kính cẩn trả lời “Học trò xin đa tạ lão viện trưởng nâng đỡ!”

Phương Triết cảm tạ xong, hắn liền rời đi. Lão viện trưởng và Lệ Thu Hoa ở lại, nét mặt bọn họ vô cùng rạng rỡ. Lão viện trưởng mỉm cười, tiếp tục lấy một tờ giấy ra chuẩn bị viết thư pháp. Lệ Thu hoa bên cạnh mài mực.

Phương Triết rời khỏi phòng viện trưởng thì bắt gặp Bạch Nhiên Nhiên đang đứng ở một góc hành lang đợi hắn. Vừa thấy, nàng nhanh chóng chạy lại hỏi thăm. Nàng ôm lấy cánh tay Phương Triết, nàng nói “Nghe nói đệ tham gia Thiên Tài Chiến!”

Phương Triết gật đầu, sau đó hỏi “Bạch tỷ biết những người khác cùng tham gia Tuyển Thiên Tài Chiến là ai không?”

Bạch Nhiên Nhiên lấy ra một mảnh giấy nhỏ, bên trong có ghi chằng chịt chữ viết ngoằn ngoèo. Nàng nói “Tuyển Thiên Tài Chiến ở Thanh Nguyên Quốc mười ngươi trong đó có bốn nhân vật thuộc gia tộc lánh đời, tài năng không biết. Còn lại là Mộc gia Mộc Thiên Hải, Lý gia Lý Phong, Ngô gia Ngô Tiên Nhi, La gia La Bất Hảo và Đàm gia Đàm Nguyệt”

Bạch Nhiên Nhiên nói tiếp “Đệ có thể sẽ gặp người Bạch gia nha!”

Phương Triết giật mình “Bạch gia sao?”

Bạch Nhiên Nhiên nói “Đúng, Bạch gia tỷ ở Thanh Lương Quốc cũng tham gia. Nhi tử lục thúc ta là Bạch Văn Sơn sẽ tranh tài. Nếu gặp phải hắn, đệ cứ thoải mái ra tay, không cần khách khí!”

Phương Triết thắc mắc “Tỷ cùng hắn có thù sao?”

Bạch Nhiên Nhiên khoát tay nói “Không phải, phụ thân ta sợ đệ sẽ nương tay, nên nói là nếu gặp phải hắn, đệ không cần nhân nhượng”

Phương Triết gật đầu, hắn không nghĩ đến Bạch gia chủ lại chu đáo đến như vậy. Hắn có giác rất muốn gặp Bạch gia chủ một lần để cảm tạ ân tình Bạch gia đối với hắn.

Bạch Nhiên Nhiên thấy hắn thất thần, nàng đoán được suy nghĩ của hắn liền nói “Đệ không cần lo lắng, có dịp đệ và phụ thân ta sẽ gặp mặt. Trước mắt trong lần Thiên Tài Chiến đệ biểu hiện tốt là được”

Nàng buông tay Phương Triết ra, sau đó chuẩn bị rời đi, trước khi đi nàng căn dặn “Đệ có gì khó khăn, nhớ nói tỷ. Dù không giúp được tỷ cũng sẽ cố gắng!”

Phương Triết gật đầu, sau đó xua tay đuổi nàng đi nhanh, khiến chân mày nàng nhíu lại rồi hậm hực rời đi.

Lúc này người hắn nghĩ đến chính là đại ca hắn, Phương Long.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.