Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 385: Chương 385: Ông lão dẫn đường




Ở phía tây Thần Vực có một khu vực vô cùng đặc biệt. Khu vực này có một đường kẻ dài phân cách ngày và đêm. Cùng là một địa phương nhưng chỉ cần bước qua một bước thì từ đêm chuyển dần sang ngày và ngược lại.

Còn một điều đặc biệt ở khu vực này nữa là cứ vào ngày 15 hàng tháng. Từ khắp nơi các khe rãnh hải vực phóng vút lên bầu trời kim quang phật ảnh. Những luồng kim quang này bắn thẳng lên bầu trời tạo thành vô số phật ảnh. Từ đó sản sinh ra khí độ vô lượng, tạo thành một nơi gọi là Vạn Phật Chi Địa.

Gọi là Vạn Phật Chi Địa còn có một nguyên nhân cụ thể đó là nơi này có tổng cộng 3000 phật tự và vô số am miếu. Tùy vào từng khu vực có kim quang phật ảnh nhiều nhất mà sức ảnh hưởng của phật tự đó nhiều hơn.

Trong đó, nổi bật nhất chính là sáu tòa phật tự lần lượt là Thiên Long Tự, Long Hoa Cổ Tự, Minh Luân Điện, Vân Hoa Phật Tự, Kim Quang Tự, Huyền Quang Tự và Thiền Viện Trúc Lâm.

Nổi tiếng nhất chính là Thiên Long Tự và Thiền Viện Trúc Lâm.

Bên trong Thiền Viện Trúc Lâm có một am miếu nổi tiếng là Linh Âm Đài, một nơi mà có một đại tượng Quán Âm khổng lồ trôi nổi nửa phần thân trên mặt nước, phần còn lại chìm sâu dưới một hồ nước vô cùng rộng lớn. Nơi đây vốn bình lặng và yên tĩnh cho nên số lượng Dạ Xoa tụ tập về tu hành hướng đạo cực kỳ nhiều.



Hoa Lạc Đồng mở mắt ra đã là ban đêm, trên bầu trời vô số vì sao đang phát sáng nhấp nháy.

Xung quanh, khung cảnh tĩnh lặng kèm theo là làng sương se lạnh.

Địa điểm Hoa Lạc Đồng được truyền tống từ Dạ Xoa Giới đến Vạn Phật Chi Địa là một vách đá thẳng đứng bên cạnh là dòng thác trút xuống không ngừng.

Khi Hoa Lạc Đồng không biết tiếp theo phải đi đâu về đâu thì bên cạnh thình lình xuất hiện một ông lão với thân ảnh gầy gò. Trong tay lão cầm một lồng đèn dẫn đường với ánh sáng vàng nhạt tỏa ra xung quanh.

Hoa Lạc Đồng có bất ngờ, nhưng nàng vẫn lấy lại bình tĩnh đánh giá ông lão trước mặt.

Khuôn mặt đầy nếp nhăn với diện mạo hiền hòa không hề có ác ý.

Lão nhìn Hoa Lạc Đồng với thân ảnh trắng muốt, chân không chạm đất. Đây chính là hình ảnh Dạ Xoa sinh sống ở Vạn Phật Chi Địa quen thuộc.

Lão từ tốn nói “Theo ta!”

Lão chỉ đơn thuần nói hai từ “theo ta” rồi xoay người rời đi.

Bước chân lão chậm chạp men theo con đường mòn hướng lên đỉnh núi.

Hoa Lạc Đồng không hề nghi ngờ mà di chuyển phía sau ông lão.

Cả hai đi hơn hai canh giờ không ngừng nghĩ mới dừng lại trên đỉnh núi. Nơi đây là một mảng trống trải với một bức màn che chắn trước mắt.

Lão xoay người ngắm Hoa Lạc Đồng một hồi rồi nói “Tiểu cô nương chính là bị cưỡng ép mà thành sao?”

Câu nói này khiến Hoa Lạc Đồng sửng sốt. Nàng nhanh chóng chắp tay lại thưa “Tiểu nữ vì phá vỡ một khế ước mà trúng phải nguyền rủa. Lão tiền bối vì sao nhận ra?”

Lão không lấy làm ngạc nhiên nói “Lão sống ở đây hơn nghìn năm, là người dẫn đường Dạ Xoa tiến nhập cửa phật. Đây chính là bổn phận của lão… chỉ là nhìn tiểu cô nương không giống với những Dạ Xoa trước đây…”

Hoa Lạc Đồng tò mò hỏi “Khác nhau như thế nào? Lão tiền bối có thể nói ra được không?”

Lão dẫn đường ngẫm nghĩ một lúc mới nói “Chuyện này cũng không có gì to tác. Chẳng qua là diện mạo bên ngoài của tiểu cô nương vô cùng đặc biệt, xinh đẹp hơn cả một tiên nữ lão từng gặp…”

Nghe câu nói này, tâm tình Hoa Lạc Đồng tức thì vui vẻ. Nàng nhanh chóng chắp tay lại nói “Đa tạ lão tiền bối khen ngợi!”

Lão dẫn đường nghe vậy thoáng cười nhạt.

Lão nói “Dù tuổi thọ không quá dài, nhưng tiểu cô nương ráng cố gắng nương nhờ cửa phật, không nên lạc lối. Nếu không sẽ vạn kiếp bất phục!”

Lão dẫn đường bỗng nhiên có biểu cảm giật mình, lão nhận ra không hiểu vì sao bản thân hôm nay lại nói quá nhiều.

Lão lại đánh giá Hoa Lạc Đồng một lần nữa “Tiểu cô nương… đang mang thai sao?”

Hoa Lạc Đồng không quá bất ngờ, nàng có thể đoán được lão tiền bối dẫn đường bất ngờ bởi vì Dạ Xoa không bao giờ có khả năng mang thai.

Hoa Lạc Đồng dự định giải thích thì lão dẫn đường nói tiếp “Có thể vì nguyên nhân đặc biệt nào đó. Chỉ là, sợ rằng hài nhi không thể sinh ra theo cách bình thường được hoặc giả vừa sinh ra đã bị thiên phạt… Khả năng bị quy tắc nghiền ép…”

Nghe tiền bối dẫn đường nói vậy, sắc mặt Hoa Lạc Đồng tức thì biến sắc.

Mẫu Dạ Xoa nói qua, nhưng không rõ ràng như ông lão dẫn đường.

Chỉ là nàng không có con đường nào để lựa chọn.

Ông lão dẫn đường nhìn sắc mặt vị tiểu cô nương xinh đẹp xụ xuống. Lão bất giác phát hiện bản thân có một phần trách nhiệm nào đó.

Lão lấy ra từ trong ống tay áo một chiếc đèn, chiếc đèn này có hình dáng tương tự như Kim Quang Phật Đăng.

Lão nói “Khi ngày đó đến, ánh sáng từ ngọn đèn này có thể xoa dịu được một phần nào…”

Hoa Lạc Đồng nhìn Kim Quang Phật Đăng trong tay ông lão dẫn đường. Trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Nàng lấy ra thêm một chiếc Kim Quang Phật Đăng cho ông lão dẫn đường rồi nói “Đèn này và đèn trong tay tiền bối… có giống nhau không?”

Ông lão dẫn đường nhìn Kim Quang Phật Đăng, lão không lấy làm ngạc nhiên mà từ tốn nói “Đây đều là Kim Quang Phật Đăng… loại pháp bảo này vô cùng phổ biến. Lão dẫn đường hơn nghìn năm…. quả thật đã cho đi vô số Phật Đăng như vậy… Chuyện này không có gì kinh ngạc…”

Lão dừng lại một lúc rồi nói tiếp “Chỉ cần tâm luôn tĩnh lặng… Ngọn đèn này chính là thứ vô cùng hữu ích, còn tâm không tịnh thì ngọn đèn này chính là thứ triệt tiêu cảm xúc đó. Tiểu cô nương hãy nhớ kỹ…”

Lão xoay người lại nhìn về phía bức màn che chắn phía trước rồi nói “Theo ta!”

Lão vừa nói vừa cầm chiếc đèn dẫn đường đi xuyên qua bức màn.

Hoa Lạc Đồng cũng nhanh chóng theo sau, rồi băng xuyên qua bức màn.

Vừa bước qua bức màn thì cảm giác ấm áp dễ chịu ập đến khiến tâm tình phút chốc trở nên khác biệt. Loại khí tức an toàn tuyệt đối tràn ngập trong đầu óc khiến Hoa Lạc Đồng sửng sốt nói không ra lời.

Đặc biệt là khi cảm giác ấm áp tràn đến, quan cảnh trước mắt cũng hoàn toàn thay đổi. Từ màn đêm tăm tối trở nên sáng lạng hơn, màu sắc khắp nơi vô cùng đẹp mắt.

Ông lão dẫn đường tiếp tục đi theo con đường được lát bởi những tấm ván gỗ, hai bên là hồ nước được trồng cùng một loại hoa sen thơm ngát.

Cả hai đi hơn năm dặm đường mới đến một cánh cổng to lớn. Cánh cổng có đề danh tự “Thiền Viện Trúc Lâm”.

Ông lão dẫn đường mới nói “Đến đây được xem như là an toàn… Tiểu cô nương hữu duyên gặp lại!”

Hoa Lạc Đồng có cảm giác khó hiểu liền thắc mắc hỏi “Lão tiền bối nói… an toàn?”

Ông lão dẫn đường dự định rời đi, lão bất giác phát hiện bản thân lại thiếu mất một thứ gì đó.

Lão xoay người lại rồi thổi tắt ngọn đèn chỉ đường. Ngọn đèn vừa tắt tức thì xung quanh không khí áp bách xuất hiện.

Khắp nơi bắt đầu nổi lên những chiếc bóng hắc ám ma mị bay lượn xung quanh.

Cảm giác đó vô cùng khó chịu, như thể muốn quấn lấy bản thân Hoa Lạc Đồng.

Ông lão dẫn đường nói “Nếu không có lão dẫn đường, tiểu cô nương sớm đã bị cô hồn dạ quỷ thôn phệ rồi...Bên ngoài phật tự có vô vàng nguy hiểm rình rập. Hơn nữa trong người tiểu cô nương có một loại khí tức đặc biệt vô cùng hấp dẫn. Cho nên… tiểu cô nương phải cẩn thận…”

Hoa Lạc Đồng nghe vậy liền khom người sâu, chắp tay lại nói “Nguyên do tiểu nữ không hiểu, vừa rồi đa tạ lão tiền bối dẫn đường…”

Ông lão dẫn đường thoáng cười nhạt rồi tiếp tục dặn dò “Bên trong khu vực phật tự thì an toàn, nhưng bên ngoài thì nguy hiểm luôn rình rập. Còn nữa… tiểu cô nương phải luôn đề phòng nhóm thợ săn Dạ Xoa… Ở Thần Vực này… thợ săn Dạ Xoa chính là thiên địch của chúng Dạ Xoa… tiểu cô nương phải ghi nhớ thật kỹ…”

Lão nói xong, thân ảnh mờ dần rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Hoa Lạc Đồng nghe nhắc đến “Thợ Săn Dạ Xoa” trong lòng quả thật dâng lên một cảm giác sợ hãi. Đó chính là thiên tính vốn có của Dạ Xoa.

Hoa Lạc Đồng hít sâu một hơi rồi bắt đầu bước vào cánh cổng “Thiền Viện Trúc Lâm”.

Cánh cổng Thiền Viện Trúc Lâm được ngăn cách bởi một bức màn sáng. Dù trong suốt nhưng không thể nhìn xuyên qua được.

Khi Hoa Lạc Đồng bước qua cánh cổng, khí tức quen thuộc của đồng loại bất ngờ ập đến.

Nơi đây, dựa theo khí tức đồng loại có thể tính toán số lượng chúng Dạ Xoa trên một vạn thành viên. Phân bố đều trong phạm vi rộng lớn.

Điều bất ngờ hơn chính là loại linh khí nơi này vô cùng tốt, mỗi một thời khắc trôi qua như thể gia tăng sinh mệnh của bản thân. Loại cảm giác này đúng là ở Dạ Xoa Giới không thể nào có được.

Nhắc tới Dạ Xoa Giới, Hoa Lạc Đồng lúc này mới sửng sờ “Không hiểu vì sao, mối liên kết với Dạ Xoa Giới đã không còn…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.