Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 201: Chương 201: Ta đến rồi!




Mười ngày sau.

Tin tức Bách Vực Kiếm Môn triệt để biến mất khỏi Bắc Cảnh khiến không ít người sững sờ. Đây là một môn hộ sắp tiếp cận với cấp bậc tông môn. Nói xóa tên liền xóa tên, khiến nhiều người vẫn không tin vào tai mình.

Nhiều người tỏ ra tiếc cho một Bách Vực Kiếm Môn có danh tiếng lâu đời. Tính ra đến đời của Kiếm Vô Trần, đã qua ba trăm năm rồi.

Chỉ cần một bước nữa, chỉ cần đủ tài nguyên bố trí một Hộ Tông Đại Trận xem như là chính thức bước vào hàng ngũ tông môn.

Bởi vì hộ tông đại trận chính là thước đo khoảng cách giữa một môn hộ và một tông môn. Có hộ tông đại trận bảo vệ, xem như một tông môn có thể tự cường, tự bảo vệ mình mà không cần sự trợ giúp từ các thế lực khác. Tiêu biểu như Thiên Sư Đường ở Vô Thượng Tông.

Tin tức khác truyền đi chính là môn chủ Kiếm Vô Trân là một thành viên của Thiên Sát. Đây là một thế lực bí hiểm ít khi xuất hiện ở Bắc Cảnh. Có thể nói sự xuất hiện của Thiên Sát nhân chính là một điều cấm kỵ.

Do đó, bất cứ tu sĩ nào phát hiện một Thiên Sát nhân ở Bắc cảnh đều phải báo lại cho Thiên Sư Đường xử lý. Đương nhiên, người báo cáo sẽ được trọng thưởng xứng đáng.

Nói về Thiên Sát nhân, không ai biết được tại sao bọn họ luôn bị tróc nã toàn bộ Bắc Cảnh. Bọn họ có thể không xấu, nhưng một vài thành viên trong số 49 người gây ra tiếng xấu làm cả một tổ chức bị thù địch như diệt môn, thiêu trụi một tòa thành và xâm chiếm một vùng lãnh thổ, gây ra chiến tranh… vì thế mà người nào có ấn ký Thiên Sát đều gây ra sự căm phẫn.

Tuy nhiên vẫn có nhiều thành viên Thiên Sát âm thầm bảo vệ sự yên bình ở một vài địa phương. Cũng có thể trong số những vụ án diệt môn vẫn có thành viên Thiên Sát khác trợ giúp giải vây. Bất quá việc làm tốt có bao giờ được truyền đi.

Sau sự việc đó, môn chủ Kiếm Vô Trần đã biệt vô âm tín. Có người đồn rằng hắn sớm đã rời khỏi Bắc Cảnh đi đến Thần Vực. Nơi đó chính là nguồn gốc của tổ chức Thiên Sát.

Có một người vô tình nhìn thấy một thiếu niên cưỡi một con hắc báo mang vị tân nương rời đi. Không ai biết thiếu niên đó là ai, nhưng có thể suy đoán vị thiếu niên đó có khả năng chính là người gây ra sự hỗn loạn ở Bách Vực Kiếm Môn.

Bách Vực Kiếm Môn giờ không một bóng người, hoàn toàn bị bỏ hoang chỉ sau vài ngày.



Lúc này, trên đỉnh sơn phong của Diệp Chân tiên sinh. Đây là nơi tạm thời trú ẩn của Bạch Vô Thiên và Hoa Lạc Đồng.

Trong khoảng thời gian này, hắn không ngừng tìm cách giải khai Tế Linh Võng trên người Hoa Lạc Đồng. Mọi biện pháp hắn đều đã thử qua nhưng không thể nào thi triển được. Đơn giản là vì hắn không có khả năng xâm nhập vào thức hải của nàng.

Hắn chỉ có thể vận dụng Pháp Trận hoặc bố trí Cấm Chế bên ngoài mà không thể đụng chạm vào thức hải của nàng. Như vậy thì không thể nào phá giải Tế Linh Võng được.

Hắn ngồi trên một mỏm đá, bên cạnh là Tiểu Hắc ngắm nhìn ánh hoàng hôn. Cả hai chủ sủng đã rất lâu không có thời gian ngồi nhìn phong cảnh như vậy.

Ánh mắt hắn nhìn về phía thạch bích, nơi Hoa Lạc Đồng đang tựa vào say ngủ. Nàng ta giờ vô tri, như một hình nhân không thể nhận ra được xung quanh.

Ở một vị trí khác gần vách đá chính là Kiếm Nô đang ở trong tư thế bị trói.

Hắn lúc này đã đỡ hơn trước rất nhiều. Bất quá đã trở thành một phế nhân hoàn toàn. Hắn đã ngoan hơn trước rất nhiều, không còn nháo sự nữa. Hắn thật sự sợ hãi thiếu niên đang ngồi ngắm hoàng hôn. Bề ngoài không có gì nguy hiểm, mà ra tay quả thật là hung ác không hề nhân nhượng. Hắn không ngoan, sợ rằng đối phương sẽ ngược hắn thê thảm. Đặc biệt là con tiểu súc sinh bên cạnh. Nước giải của nó rất kinh tởm.

Bạch Vô Thiên nhìn sắc trời, hắn thở dài “Nếu không còn cách nào, sớm mai đành phải trở về Đạo Viện nhờ lão sư phụ giúp đỡ. Thủ đoạn của lão rất nghịch thiên, chắc sẽ có biện pháp…”

Tiểu Hắc nằm dài bên cạnh, nó ngóc đầu dậy nhìn về hướng con đường lên ngọn sơn phong.

Từ bên dưới, có tiếng bước chân chậm rãi đi lên.

Càng đến gần, thân ảnh rõ ràng hơn. Đó là một lão giả hắn đã gặp qua một lần ở Nộ Diễm Sơn. Hắn nhớ tên gọi là Vô Danh Lão Yêu.

Hắn đứng dậy phi thân xuống, cách vị trí lão đứng tầm mười trượng. Hắn nhìn lão thăm dò một hồi mới chắp tay lại chào hỏi “Vãn bối có thể giúp gì cho tiền bối?”

Vô Danh Lão Yêu nhìn hắn đánh giá, rồi gật đầu liên tục. Biểu hiện này như thế đã chấp nhận một người như hắn.

Lão tiến lại gần, không hề tỏa ra bất kỳ khí tức nguy hiểm nào. Ngón tay lão nhẹ điểm vào trán hắn. Một dòng tin tức xâm nhập vào đầu hắn, khiến hắn hai mắt sáng lên.

Động tác lão quá nhanh, nếu không hắn đã lùi ra sau phản kháng. Nhưng mà tin tức lão truyền đạt lại khiến hắn vô cùng ngạc nhiên.

Lão nhìn bộ dáng hắn như muốn thi lễ một lần nữa. Lão ngăn cản lại, rồi chậm rãi nói “Bỏ qua tiểu tiết, có thể từ Kiếm Môn dễ dàng rời đi đúng là hiếm có!”

Nói xong, lão nhanh chóng phóng lên gần thạch bích. Ánh mắt nhìn Hoa Lạc Đồng đầy thương cảm. Lão thở dài, sắc mặt có phần tiều tụy trong một lúc.

Lão lấy ra một sợi chỉ màu hồng chừng ba xích. Sau đó ra hiệu cho Bạch Vô Thiên tiến tới.

Bạch Vô Thiên tiến lại gần, lão cầm sợi dây giải thích “Đây là một món pháp khí của bằng hữu ta. Những ngày qua, ta tìm khắp nơi ở Bắc Cảnh mới tìm ra hắn. Mượn hắn dùng tạm. Nó có khả năng kết nối tâm linh hai người với nhau…”

Nghe lão giải thích, hắn gãi đầu không hiểu.

Lão cười hắc hắc nói “Không phải ngươi… đã cùng song tu với nàng ta sao? Vì sao còn không biết kết nối tâm linh?”

Nghe đến song tu, hắn nhất thời ngại ngùng. Hắn quả thật là cùng nàng song tu nhưng chỉ là giới hạn tu luyện. Chứ chuyện ngượng ngùng gì đó, hắn quả thật chưa có ý nghĩ tới. Lão nhân gia ngài sao lại trêu chọc ta.

Lão nhìn hắn sắc mặt hồng hào, thoáng mỉm cười đắc ý. Tên này vẫn chưa đụng tới nàng ta, vẫn là còn được.

Lão bắt hắn ngồi xuống, hai thủ chưởng hắn và Hoa Lạc Đồng giao nhau như thể đang song tu.

Lão cầm sợi chỉ hồng buộc tay hai người lại, chậm rãi nói “Sợi chỉ này có công dụng kết nối thần hồn hai người lại với nhau. Bản chất nàng ta bị trúng Cấm Chế Tế Linh Võng. Thủ đoạn này xuất xứ từ Thiên Sát nhân nên người bình thường khó có thể giải khai được. Để phá giải Tế Linh Võng có hai cách, một là tu luyện một loại công pháp thần hồn công kích, hai là người có Thiên Sát Ấn. Ngươi có Thiên Sát Ấn nhưng lại không thể tiến vào thức hải nàng ta được. Chỉ có biện pháp dùng sợi chỉ Câu Hồn này hỗ trợ là có thể xâm nhập vào. Thời gian chỉ tồn tại khoảng chừng một nén nhang…”

Hắn tò mò hỏi “Tiền bối sao không tự ra tay, như thế sẽ dễ hơn!”

Lão gõ lên trán hắn một cái trách mắng “Nếu được, ta nhờ ngươi sao? Mới có tí việc mà đã phàn nàn, sau này sao mà lo lắng cho nàng ta được?”

Nghe lão nói vậy, hắn cười khúc khích thích thú.

Hắn nói “Sử dụng như thế nào, nhờ tiền bối dạy bảo!”

Lão gật đầu, nói tiếp “Để tâm vô tạp niệm, truyền linh khí qua nàng ta, tiếp theo ngươi tự xử lý. Ta… chưa từng thử qua!”

Hắn nghe xong liền nhắm mắt lại để tâm vô tạp niệm. Tiếp theo, hắn truyền một dòng linh khí qua lòng bàn tay Hoa Lạc Đồng tức thì phát sinh biến hóa.

Hắn cảm giác như thể bị một dòng lôi điện đánh vào đầu khiến hắn bất chợt nhắm mắt lại. Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sau vài hô hấp, hắn cảm nhận được không gian quen thuộc. Xung quanh hắn chính là khoảng không gian bên trong thức hải. Cảm giác kết hợp tu luyện này, hắn đã trải qua nhiều lần.

Hắn mở mắt ra, khung cảnh đập vào mắt hắn chính là thân hồn Hoa Lạc Đồng đang say ngủ. Xung quanh nàng bị vây khốn bởi nhiều thanh hắc kiếm. Tình huống giống như bị Tế Ti Võng phong bế. Nàng không thể nào động đậy được, khóe miệng nàng thoáng mỉm cười như thể phát hiện hắn đã tới đây.

Hắn không kịp chờ đợi, nhanh chóng tiến về trước, chạm lên đôi má nàng rồi thì thầm bên tai nàng “Ta tới rồi!”

Cảm giác rung động bất chợt dâng lên, cảm giác này vô cùng đặc biệt. Trong lòng hắn dâng lên một sự xôn xao chưa từng có. Khóe mắt hắn bất chợt ẩm ướt.

Lúc này những thanh hắc kiếm tự động rời khỏi thần hồn Hoa Lạc Đồng. Tế Linh Võng như thể một tờ giấy lượn lờ trong mắt hắn. Nó vây quanh hắn một hồi rồi chui vào ấn ký Thiên Sát trên ngực hắn.

Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn khí sắc Hoa lạc Đồng đã có sức sống trở lại.

Toàn thân Hoa Lạc Đồng sáng lên, ngũ quan khởi sắc. Nàng mở mắt ra, nhìn về phía hắn kèm theo là một nụ cười vô cùng rạng rỡ.

“Hắn thật sự tới rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.