“Ta từng có một suy nghĩ, nếu quả thật có thể gặp lại chàng, ta sẽ không trốn tránh hiện thực này…”
“Ta đã từng chống đối một lần, ta lại sợ chống đối thêm một lần nữa sao?”
“Nếu giữa người và Dạ Xoa là hai tồn tại khác nhau, mang đến thiên khiển, vậy thì tội lỗi này cứ dây vào ta...”
Phương Triết nhìn nữ Dạ Xoa đối diện nhìn mình không chớp mắt, hắn có phần ngại ngùng nhưng lại tùy ý để nàng ta nhìn ngắm.
Phương Triết lại hỏi “Cô nương… chúng ta từng gặp qua sao?”
Hoa Lạc Đồng không trả lời mà đưa ánh mắt về một hướng khác, nơi đó mây đen bắt đầu ùn ùn kéo tới. Báo hiệu một trận chiến sắp xảy ra.
[Linh] dẫn theo Ma Lang, Kim Nhật cùng hai trăm thuộc hạ có thể nói là tinh anh trong tổ chức Hắc Thiên Địa đuổi tới.
Đội quân bọn chúng đứng trôi nổi trên bầu trời đã đến vị trí cách Phương Triết chưa đến một dặm đường.
Khoảng cách này, bọn chúng đã tạo ra uy áp có phần to lớn khiến hung thú khu vực phụ cận đều ẩn nấp không dám xuất đầu lộ diện.
Phương Triết cùng Hoa Lạc Đồng biết bản thân không thể trốn tránh khỏi trận chiến này. Cả hai không vội rời đi mà sánh vai nhìn về phương hướng đội quân của [Linh].
Phương Triết có thể nhận ra sự nguy hiểm cùng cực khi chạm mặt [Linh], ở trên người [Linh] có một thứ gì đó khiến nội tâm hắn hoảng sợ. Loại cảm giác này chỉ xảy ra khi hắn gặp phải địch nhân cực kỳ mạnh.
[Linh] tiếp cận Phương Triết cùng Hoa Lạc đồng, khoảng cách lúc này chỉ còn lại chừng năm trăm trượng.
[Linh] trôi nổi trên không trung ở độ cao trăm trượng nhìn xuống.
Hắn nhìn Phương Triết đầy vẻ tò mò “Trước đó người từ trong Hắc Sơn đi ra, có phải đã lấy đi một thứ rất quan trọng…”
Phương Triết cười nói “Ta chỉ là tình cờ đi qua, nếu có bản lĩnh lớn thì đâu có bị một thanh kiếm mang đi. Nếu ta đủ bản lĩnh, các ngươi dám đuổi theo ta sao?”
[Linh] nghe câu nói đầy thách thức cũng như không hề tỏ ra yếu thế của Phương Triết. Hắn chỉ nhếch miệng lên cười nhẹ, đây là một nụ cười khinh dễ địch nhân, không phải hắn cao ngạo mà bản chất hắn thật sự rất mạnh. Cho dù có Thiên Chủ Thiên Sư Đường xuất hiện cũng chưa chắc cứu được mạng tên này.
Theo như đường chủ Ám Đường Kiếm Vô Trần nói, tên tiểu tử này chính là kẻ thù giết chết con trai hắn. Xem như lần này, chủ nhân thay thuộc hạ xử lý mối thù này.
[Linh] quay sang Kim Nhật nói “Ngươi dẫn thuộc hạ trở về U Minh Sơn trợ giúp. Nơi này chỉ cần ta cùng Ma Lang là được…”
Kim Nhật do dự một hồi, trong lòng hắn muốn ở lại chiến một trận. Chỉ là mệnh lệnh tổng quản đại nhân không thể không nghe.
Hắn chắp tay lại nhận lệnh rồi dẫn hai trăm thuộc hạ rời đi.
[Linh] cùng Ma Lang đáp xuống mặt đất, đối diện Phương Triết cùng Hoa Lạc Đồng.
Hắn nhìn Phương Triết rồi tỏ ra tiếc nuối nói “Lần trước ngươi thoát được là do vận khí. Lần này chạm mặt ta thật sự tò mò, ngươi đã mang thứ gì đi từ bên trong U Minh Sơn?”
“U Minh Sơn?”
Phương Triết có phần ngạc nhiên khi nghe đối phương nhắc đến “U Minh Sơn”. Chỉ là địa danh này có phần miêu tả đúng với hình dạng tòa hắc sơn. Không khí nơi đó có phần quỷ dị, hắc ám.
Phương Triết điềm tĩnh nói “Không giấu gì vị đại ca tuấn mỹ này… Tiểu đệ chính là tình cờ bị Phi Độn Phù dịch chuyển tới, hoàn toàn không lường trước địa điểm sẽ đến. Cho nên, tiểu đệ không hiểu ý tứ của vị đại ca tuấn mỹ nói về vấn đề gì…?”
[Linh] nghe nhắc đến “Phi Độn Phù”, sắc mặt có phần giãn ra vì đối phương nói không sai. Chỉ có cách lý giải “Phi Độn Phù” mới miêu tả đúng trạng thái xuất hiện của đối phương. U Minh Sơn xuất hiện gây ra hiện tượng không gian không ổn định, thậm chí là Hộ Sơn Đại Trận không ổn định cho nên đối phương mới ngẫu nhiên bị truyền tống đến.
Dù đối phương không liên quan, nhưng lại là kẻ thù của thuộc hạ thì không thể bỏ qua được.
[Linh] thoáng cười nhạt rồi đưa ra một lời đề nghị “Ta vốn rất thiện lương và chỉ nghe lời một chủ nhân duy nhất. Cho nên, ta có thể bỏ qua cho tiểu tử ngươi với điều kiện, tiểu tử ngươi phải rời đi ngay lập tức…”
Ánh mắt [Linh] chuyển dần sang Hoa Lạc Đồng rồi nói tiếp “Hơn nữa… theo ta được biết ngươi và nữ quỷ này không liên quan hà tất phải dính vào rắc rối…”
Đúng lúc này, Tiểu Bảo Bảo chui ra từ áo khoác Hoa Lạc Đồng. Nó đưa ánh mắt ngây thơ nhìn Phương Triết. Nó như xuất hiện vô cùng đúng lúc.
Phương Triết nhìn nữ Dạ Xoa bên cạnh, dù có ấn tượng nhưng lại không có mối quan hệ nào. Chỉ là Tiểu Bảo Bảo khả ái khiến Phương Triết có một lý do để do dự.
Phương Triết hít sâu một hơi nói “Chỉ là ta đã nhúng tay vào rồi rút ra không được. Cho nên vị đại ca đẹp trai thứ lỗi cho tiểu đệ…”
[Linh] nói chuyện với Phương Triết một hồi, hắn sinh ra hứng thú. Hứng thú này chính là thứ hắn đã mất đi đã lâu. Chỉ là đối phương chỉ là một tiểu tử yếu ớt, cũng không phải cùng đẳng cấp để đàm đạo.
Hắn nhìn sang Ma Lang rồi ra lệnh “Ngươi kết thúc tên đó, còn ả nữ quỷ bên cạnh để ta tự tay xử lý”
Ma Lang chỉ làm ra cử chỉ gật đầu nhận lệnh, hắn có phần bất mãn khi tổng quản đại nhân giao cho hắn một nhiệm vụ quá nhàm chán. Với thực lực của hắn lại giao cho một con kiến hôi thì đúng là quá sỉ nhục.
[Linh] nhếch miệng lên cười nhưng không nói gì.
Ma Lang không xuất ra binh khí mà trực tiếp phóng lên cao tung ra một nắm đấm ngay Phương Triết.
Phương Triết không do dự nhảy sang một bên giữ khoảng cách với Hoa Lạc Đồng.
Hắn rút ra Xi Vưu Kiếm quét ngang một đường trực tiếp đối kháng với nắm đấm của Ma Lang.
Xi Vưu Kiếm là một thanh kiếm vô cùng kiên cố, đối kháng trực tiếp với nắm đấm của Ma Lang.
Ma Lang bị chặn lại, hắn tạm thời thoái lui về sau giữ khoảng cách hai mươi trượng. Hắn cảm giác cánh tay có phần đau nhói vì độ bền của thanh kiếm. Hắn có cảm giác thanh kiếm như được làm từ một loại vật liệu mà một người chủ tu thể tu như hắn cũng phải thất thế.
Ma Lang nhìn Phương Triết rồi cười hắc hắc nói “Ngươi đúng là làm cho ta ngạc nhiên, nhưng vẫn chưa đủ đế cho ta xem ngươi là đối thủ…”
Hắn nói xong liền xuất ra một thanh cự kiếm có phần nặng nề. Bề bảng thanh kiếm hơn ba gang tay với chiều dài ngang bằng chiều cao hắn.
Đây là thanh kiếm theo hắn đã nhiều năm, hắn tự tin có thể dễ dàng áp chế đối phương mà không cần phải dùng đến Ban Long Cự Phủ mà tiên sư ban cho trước đó.
Hắn tức tốc phóng lên cao rồi cầm cự kiếm một kiếm bổ xuống ngay Phương Triết.
Phương Triết không dùng Xi Vưu Kiếm trực tiếp đối kháng mà nhảy tránh sang một bên. Cự kiếm quét một đường cắt rời bề mặt tuyết ra làm hai, lưu lại một vết cắt lộ ra phần đất đá bên dưới.
Uy lực khá mạnh nhưng không kiến Phương Triết lúng túng.
Phương Triết thu Xi Vưu Kiếm lại rồi xuất ra thanh tiểu kiếm có màu trắng sữa. Thanh tiểu kiếm lượn một vòng rồi thình lình lao về phía Ma Lang bắt đầu đùa giỡn.
Từng đường đi của thanh tiểu kiếm đều không cố tình gây sát thương mà chỉ lướt qua để cho Ma Lạng dùng cự Kiếm chống đỡ.
Ma Lang nhìn thuật ngự kiếm của đối phương điêu luyện nhưng tốc độ chỉ dừng lại ở mức yếu kém nên có phần khinh thường. Hắn chỉ tùy ý dùng cự kiếm quơ qua lại để đẩy lùi thanh tiểu kiếm như muốn đùa cợt lại Phương Triết.
Sau một hồi, Ma Lang vận sức quét một kiếm khá mạnh đánh bật thanh tiểu kiếm trở về sau.
Hắn cười hắc hắc nói “Ngươi đúng là quá yếu kém, trò trẻ con cũng dám đem ra!”
Phương Triết đón lấy thanh tiểu kiếm rồi cầm trong tay. Hắn chỉ về phía thanh cự kiếm rồi trêu chọc “Ngươi xem… thanh cự kiếm của ngươi có phải làm từ đậu phụ không?”
Ma Lang ngạc nhiên liền nhìn lại thanh cự kiếm thì phát hiện thanh cự kiếm đã bị sứt mẻ khá nghiêm trọng. Thanh cự kiếm bị khoét vài lỗ trống trên thân kiếm, nhiều nơi đã bị bào mòn.
Hắn lúc này mới chú ý tới thanh tiểu kiếm trong tay Phương Triết.
Hắn mới cười to lên thích thú “Thì ra là đồ đệ của Ngự Kiếm Tôn Giả, là ta đã nhìn lầm ngươi!”
Nói xong, hắn ném thanh cự kiếm sang một bên rồi lấy ra Ban Long Cự Phủ ra.
Ban Long Cự Phủ đã đạt phẩm cấp thần khí cho nên khi vừa xuất hiện đã khiến không khí xung quanh có phần gấp rút. Bầu trời vốn ảm đạm thình lình xuất hiện một tiếng sấm gầm.