Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 108: Chương 108: Trên đường trở về (2)




Phương Triết lúc này vô cùng bất ngờ. Hắn nhủ thầm “Không phải khi trở về, tin tức về Đạo Viện viện trưởng lão nhân gia sẽ cho hắn biết sao. Giờ Bạch gia chủ muốn hắn đến Bắc Cảnh gia nhập Đạo Viện. Mà Bắc Cảnh là địa phương nào?”

Bạch Kinh Thiên nhìn Phương Triết hốt hoảng một hồi, hắn biết tin tức này quá lớn. Hắn đoán Phương Triết nhất thời không tiếp nhận nổi.

Phương Triết đắn đo suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói “Tại sao lại chọn vãn bối?”

Bạch Kinh Thiên sững sờ, đây chính là chấp nhận rồi. Hắn liền giải thích “Đơn giản là vì… ngoài ngươi ra, không có ai có bản lĩnh tiếp nhận khảo hạch gia nhập Đạo Viện!”

Phương Triết hỏi tiếp “Tại sao phải đến Đạo Viện? Bắc Cảnh là địa phương nào, làm sao đến được nơi đó?”

Bạch Kinh Thiên ngỡ ngàng, hắn nôn nao đến như vậy sao. Chẳng lẽ Đạo Viện đối với hắn thật sự có hứng thú.

Bạch Kinh Thiên mỉm cười, chậm rãi nói “Chuyện tại sao phải đến Đạo Viện, đợi khi ngươi chính thức thành người Bạch gia ta, ta sẽ cho ngươi biết. Còn Bắc Cảnh, đó là một nơi cao hơn so với thế giới này. Không phải ai cũng có cơ hội đến được đó. Còn như muốn đến Bắc Cảnh phải chờ hai năm sau mới được. Lúc đó cánh cổng mới mở ra…”

Phương Triết nhất thời thất vọng, những lời Bạch gia chủ nói hầu như chẳng tiết lộ được điều gì. Hai năm sau “cánh cổng” mở ra, câu này ý là phải hai năm nữa hắn mới khởi hành.

Theo hắn tính toán, thời gian ước hẹn với Khúc Tiểu Bạch đã hơn ba năm rưỡi rồi. Chỉ sợ nàng ta đúng hẹn tìm đến, hắn không còn ở Lăng Ba Thành nữa, như vậy nàng ta đi một chuyến không công rồi. Hắn nhất thời rơi vào trầm mặc.

Bạch Kinh Thiên thấy vậy liền nói “Ngươi có tâm sự?”

Phương Triết vội vàng trả lời “Không! Mọi việc đều nhờ Bạch gia chủ an bày, vãn bối không có ý kiến!”

Phương Triết đã có một suy đoán từ lâu, Luyện Khí Quyết cùng Ngự Kiếm Quyết hắn tu luyện. Nhiều người cho rằng xuất phát từ Đạo Viện. Như vậy, Khúc Tiểu Bạch đưa cho hắn, cũng có thể nguồn góc từ Đạo Viện. Điều này chẳng phải nói là Khúc Tiểu Bạch đang ở Đạo Viện sao.

Bạch Kinh Thiên xem xét thời gian đã không còn sớm, liền hướng hắn dặn dò “Trước ngươi trở về gia tộc, báo tin vui cho phụ mẫu. Một tháng sau, sẽ có người đến Phương gia đón ngươi đến Bạch gia. Đây chính là đại cơ duyên, không phải ai cũng có đươc, ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt!”

Bạch Kinh Thiên dứt lời thì có một gã gia nhân dẫn một con Xích Thố Mã tiến lại gần Phương Triết. Con Xích Thố Mã này có lớp lông màu đen huyền, sáng bóng. Bề ngoài vô cùng hung dữ.

Hắn tiến lại gần sờ lên lớp lông bên ngoài, sắc mặt có phần tự hào nói “Đây là một trong những con ngựa chiến Bạch gia, tốc độ gấp hai lần ngựa thường. Ngươi dùng nó về gia tộc cho nhanh, còn những bằng hữu ngươi, ta cũng sẽ cho người hộ tống bọn họ trở về”

Hắn vừa nói, ánh mắt nhìn sang Ngô Tiên Nhi, nàng ta lúc này cũng lại gần Phương Triết. Muốn từ biệt hắn.

Bạch Kinh Thiên nhận ra tiểu cô nương này, liền nói “Chuyện phụ thân ngươi, Khúc Linh Các ta đã cho người giải quyết. Trở về môn phái, sẽ có điều bất ngờ!”

Ngô Tiên Nhi nghe Bạch gia chủ nói vậy, nàng ta mở to mắt ra. Đôi mắt vô cùng long lanh, chợt rơi một giọt nước mắt. Nàng ta nhanh chóng lao đi, sau đó quay người hướng Bạch Kinh Thiên khom người sâu bái tạ, nàng nói “ n này, tiểu nữ sẽ không quên!”

Bạch Kinh Thiên tâm tình vô cùng vui vẻ. Nàng ta dáng người nhỏ nhắn, như nữ nhi hắn. Trong lòng hắn nhất thời xúc động. Hắn an ủi “Nhanh, lên đường trở về môn phái để cả gia đình đoàn tụ!”

Ngô Tiên Nhi vâng lời, liền lên một chiếc xe ngựa. Chiếc xe ngựa bên trong có Hoa Thiên Nhai chờ sẵn. Hai người bọn họ cùng đường nên được xếp chung. Còn Kim vô Lại về hướng Xiêm Lợi, hắn độc thân độc vãng, nên được cấp một con Xích Thố Mã trở về.

Phương Triết nhìn đồng bạn mình đã lên đường, hắn cũng không dây dưa. Hắn chắp tay từ biệt các vị trưởng lão Bạch gia cùng Bạch gia chủ, rồi phóng ngựa lên đường trở về.

Bạch Kinh Thiên nhìn theo bóng lưng Phương Triết, hắn cảm thán “Hắn phát triển quá nhanh!”

Bạch Vi Nhất phụ họa “Trận chiến ở Thiên Minh Quốc ta không có tận mắt nhìn thấy. Nghe đâu vô cùng khốc liệt!”

Lão nhìn về phía Bạch Văn Sơn căn dặn “Về gia tộc, ngươi hãy kể rõ chi tiết cho các trưởng bối cùng nghe. Ta cũng rất nóng lòng hiểu rõ tường tận!”

Bạch Văn Sơn cúi đầu nhận lệnh. Hắn nghĩ lại, hai chân còn run rẩy. Hắn tưởng trận chiến đó hắn không qua khỏi, không ngờ thành công đánh bại Long Ngạo Thiên.

Bạch Kinh Thiên cùng mấy vị trưởng lão rời đi được một lúc, phía sau có một gã mật thám Bạch gia gấp rút đuổi theo. Vừa bắt kịp đoàn người Bạch Kinh Thiên. Hắn phóng xuống ngựa, quỳ xuống báo “Phi cáp truyền thư đến, báo rằng Thăng Long Thành không xong!”

Bạch Kinh Thiên nhanh chóng chộp lấy mật báo, hắn nhìn dòng chữ bên trong báo lại. Sắc mặt nhất thời kinh hoảng, hắn vội vã hô lên “Nhanh, đuổi theo Phương tiểu tử!”



Ba ngày sau, Phương Triết một mình một ngựa trở về Thăng Long Thành.

Trên đoạn đường về, hắn bắt gặp có nhiều đoàn thương nhân và nhiều đoàn xe ngựa từ hướng Thăng Long Thành rời đi. Đoàn xe ngựa trải dài hơn một dặm đường. Giống như cả một đại gia tộc di dời sang một phương khác sinh sống.

Hắn mang tò mò đi thêm mấy dặm đường lại phát hiện nhiều đoàn người ngựa nhỏ lẻ, trên mặt hiện rõ một nét hoang mang. Bọn họ cũng như những đoàn xe ngựa trước, rời đi từ hướng Thăng Long Thành. Hướng đi của bọn họ một là đến Trung Châu, hai là rẽ sang Thanh Lương Quốc hoặc là Đông Hải.

Cuối cùng hắn bắt gặp một gã ăn mày ngoài hai mươi, quần áo rách rưới đang dắt một con lừa. Hắn ta nhìn vô cùng khốn khổ.

Phương Triết phóng xuống ngựa, chắp tay lại chào hỏi “Vị đại ca, cho hỏi xảy ra chuyện gì! Tiểu đệ nhìn thấy có nhiều người ngựa dường như rời đi Thăng Long Thành?”

Gã ăn mày ngắm hắn một lúc, sắc mặt nhất thời sáng lên. Hắn nhận ra Phương Triết, nhanh chóng tiến lại gần niềm nở nói “Thì ra là Phương thiếu gia! Thiếu gia đã chiến thắng trở về rồi?”

Phương Triết bất ngờ, không biết vì sao gã ăn mày lại nhận ra mình. Hắn từ tốn hỏi “Vị đại ca này, quen biết tiểu đệ sao?”

Hắn ta nhanh chóng trả lời “Tiểu nhân là Ngô Thanh, một người vô cùng hâm mộ Phương thiếu gia. Tiểu nhân đã từng tá túc qua Thiện Nhân Gia Trang ở Lăng Ba Thành. Nói chung là trong hội ăn mày kinh thành Thăng Long”

Ngô Thanh nói đến từ ăn mày, hắn cười ha ha thích thú. Phương Triết cũng nhận ra, những gã ăn mày hắn từng quen biết, đa số là những người khốn khổ vô gia cư nhưng tính tình đều lạc quan như vậy.

Phương Triết không giấu được, niềm nở nói “Không ngờ gặp Ngô huynh ở kinh thành, xem như hữu duyện. Nếu có chuyện nhờ vả, Ngô huynh cứ đến Yến Vân gia trang báo tên tiểu đệ. Bọn họ chắc chắn sẽ chiếu cố Ngô huynh!”

Nhắc đến kinh thành, Yến Vân gia trang, Ngô Thanh lập tức thay đổi sắc mặt. Hắn ủ rủ nói “Kinh thành giờ rất hỗn loạn. Phương thiếu gia cũng nên rời đi…”

Phương Triết nghe nói vậy, trong lòng hắn chợt nổi lên cảm giác bất an. Hắn thắc mắc nhìn Ngô Thanh, chờ hắn kể lại. Ngô Thanh mới thở một hơi dài, hắn thuật lại.

Cách đây hai ngày, vào một buổi chiều như bình thường. Phía cổng thành tây Thăng Long thành bất ngờ bị tập kích. Mọi người kinh ngạc ra bên ngoài nghe ngóng, thì phía bên ngoài thành xuất hiện một con đại mãng khổng lồ, cao hơn cả tường thành. Nó đưa ánh mắt đỏ rực nhìn toàn cảnh bên trong, phía sau lưng nó có tám cái đuôi ngoe nguẩy nhìn vô cùng kinh khủng. Hơi thở của con đại mãng đó tạo ra âm thanh nghe rợn cả người.

Lúc đó phía trên tường thành, một gã thân hình nhỏ nhắn, ốm yếu xuất hiện rồi tuyên bố gì đó. Vì khoảng cách xa, tiểu nhân không nghe rõ. Sau đó, hắn ta phóng lên lưng con đại mãng đó. Bắt đầu công kích toà thành.

Trên những cái đuôi của con đại mãng khổng lồ đó, nó phun ra những quả cầu, quả cầu chạm tới đâu, nơi đó đều bị sang bằng. Những binh lính canh gác cổng thành đều bị thổi bay tan tác. Chỉ cần một cái đuôi nó vỗ xuống, cả tường thành đều đổ sập.

Con đại mãng khổng lồ đó bò vào thành, tàn phá cả khu vực tây thành khoảng hai canh giờ thì nó tự động biết mất. Nó không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Sau đó hơn một vạn cấm quân đến hiện trường điều tra, nhưng không phát hiện được tung tích con đại mãng. Cho đến sáng ngày hôm sau, con đại mãng lại tiếp tục xuất hiện. Lúc này nhiều người đã nhìn rõ ràng, và nghe rõ âm thanh của gã điều khiển con đại mãng đó. Hắn là Hắc Độc Y Nhân, Ngôn Tử.

Phương Triết một bên chăm chú lắng nghe, hắn lúc này rất lo lắng. Yến Vân gia trang ở thành nam, nhưng không biết chừng con hung thú đó sẽ tấn công khu nam, như vậy gia đình hắn sẽ gặp nguy hiểm.

Ngô Thanh nói tiếp.

Hơn một vạn đại quân, được trang bị thiết giáp, liên hoàn tiễn đều vô dụng với con đại mãng đó. Lớp da của nó vô cùng kiên cố. Tám cái đuôi của con đại mãng giơ lên cao, đồng loạt phóng ra những quả cầu, những quả bóng khí, kèm theo là một mùi hôi thối vào vạn đại quân. Vạn đại quân chỉ cầm cự không đến nửa canh giờ thì bị đẩy lùi, bọn họ rút lui vào cấm thành cố thủ.

Theo lời Ngô Thanh nói, những đoàn xe ngựa trước đó hắn bắt gặp, chính là bỏ thành, rời đi một nơi khác sinh sống. Thăng Long thành lúc này đã không còn an toàn nữa.

Ngô Thanh quan sát Phương Triết một hồi, hắn nói tiếp “Phương thiếu gia cũng dẫn người thân rời đi. Toàn kinh thành giờ rất hỗn loạn. Có nhiều cao thủ võ lâm, nhiều thế lực khắp Thanh Nguyên Quốc tụ về cũng đều vô dụng…”

Trong lòng Phương Triết lúc này chỉ muốn sớm về Yến Vân gia trang đoàn tụ với cha mẹ. Hắn lấy ra một tờ ngân phiếu hai ngàn lượng, nhét vào tay Ngô Thanh nói “Đến nơi ở mới, Ngô huynh gặp nhiều bằng hữu thay thế tiểu đệ chiếu cố bọn họ!”

Phương Triết ý là gặp những người ăn mày khốn khó, thay hắn chiếu cố. Điều này giống như giao cho Ngô Thanh một trách nhiệm, hắn không có lý nào từ chối được.

Phương Triết trao tờ ngân phiếu cho Ngô Thanh xong, liền lên ngựa rời đi. Ngô Thanh ở phía sau nhìn theo bóng lưng Phương Triết rời đi trong vội vã. Hắn lẩm nhẩm “Phương thiếu gia là người tốt, hy vọng ông trời sẽ phù hộ bình an!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.