Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 261: Chương 261: Tuyển trạch ở Huỳnh Tiên Sơn




Phụ cận Hoàng Thành có một ngọn núi, gọi là Huỳnh Tiên Sơn.

Trước kia, ngọn núi này có đỉnh núi cao vút, nhưng mấy chục năm trước. Một vị trưởng lão Vô Thương Tông đến Hoàng Thành tuyển trạch. Để thuận tiện cho việc tổ chức tuyển trạch, vị trưởng lão đó dùng một thanh kiếm cắt phăng ngọn núi, tạo thành một Huỳnh Tiên Sơn như hiện nay với bề mặt phẳng rộng lớn có thể chứa được gần một vạn người.

Cho nên bây giờ, khi tổ chức tuyển trạch những thiếu niên có tư chất bất phàm ở Hoàng Thành. Vị chủ sự thường lựa chọn nơi này làm điểm tập trung.

Sau ba ngày tin tức lan truyền khắp Hoàng Thành. Số thiếu niên tụ họp lại vô cùng đông. Số lượng thiếu niên thiên tài ước chừng năm trăm người.

Nếu không dựa theo huyết mạch hoàng tộc, số lượng còn nhiều hơn rất nhiều. Có khi lên đến vạn người.

Lúc này, trên Huỳnh Tiên Sơn.

Mười đệ tử Vô Thượng Tông đại diện tuyển trạch lần này đứng hiên ngang trên một mỏm đá cheo leo. Phong thái có phần tiên phong đạo cốt, khí tức tiên nhân tỏa ra xung quanh.

Nhóm người đến tham dự khảo hạch, mặc dù có huyết mạch tinh thuần. Có tư chất bất phàm, nhưng trước giờ chưa từng gia nhập vào các đại tông môn tu luyện. Cho nên vẫn là những phàm nhân bình thường.

Bọn họ hy vọng có thể tiến vào Vô Thượng Tông tu đạo, theo đuổi con đường tu luyện trở thành một vị tiên nhân. Có thể nghịch thiên hành sự, trường tồn theo thời gian.

Hoàng Mập cùng Hàm Ngưng Nhi cũng theo Hoàng Lão và những vị hoàng tử khác đến tham dự. Bản thân Hoàng Mập vốn đã là người Đạo Viện, cho nên hắn có mặt chủ yếu là theo đề nghị của Hoàng Lão.

Hắn dù sao cũng là đại hoàng tử Hoàng Thành. Cho đại diện Vô Thượng Tông mặt mũi cũng là đều nên làm.

Trên mỏm đá, Ngô Đại Lực khoanh tay đứng giữa nhóm sư đệ quan sát tình huống. Hắn tính toán thời gian đã đến, cho nên hắn dõng dạc khen ngợi “Thiếu niên thiên tài ở Hoàng Thành có huyết mạch hoàng tộc gần năm trăm người. Xem ra số lượng gần như là kỳ vọng...”

Hắn dừng lại, từ Túi Càn Khôn xuất ra một chiếc kính bạc. Kính này có bề mặt nhẵn bóng, được phủ một lớp bạc trắng. Nhìn sơ có thể đoán là một vật không tầm thường.

Hắn phóng chiếc kính bạc về khoảng không gian phía trên đỉnh đầu của năm trăm thiếu niên khảo hạch.

Hắn giải thích “Bởi vì thời gian Ngô Đại Lực ta không nhiều, cho nên tất cả người có mặt ở đây nếu muốn tham gia khảo hạch thì chắp hai tay lại trước ngực. Tập trung toàn bộ ý chí về phía chiếc kính bạc. Người nào có thể tạo ra một sự liên kết, xem như được thông qua…”

Hoàng Mập bên dưới quan sát tình huống tuyển trạch. Cách làm này chủ yếu là đo lường thể chất cũng như khả năng định lực của những người tham dự.

Chiếc kính bạc đóng vai trò trung gian, hấp thu định lực tạo ra một sự liên kết. Người có định lực cao, đồng nghĩa với tư chất cao. Chắc chắn sẽ tạo ra một sự liên kết có thể nhìn thấy rõ ràng thông qua những sợi linh khí mỏng manh kết nối.

Khi Ngô Đại Lực kết thúc phần giới thiệu quy tắc tuyển trạch. Toàn bộ năm trăm thiếu niên tụ tập bên dưới đồng loạt chắp tay lại, hướng ý nghĩ về phía chiếc kính bạc.

Mười hai vị hoàng tử đến gần Hoàng Lão cũng bắt đầu chắp tay lại tiến hành khảo hạch. Trong đó, Hoàng Thế Kiệt đưa ánh mắt nhìn về phía Hoàng Mập rồi cũng thực hiện động tác chắp tay lại. Bắt đầu câu thông với chiếc kính bạc.

Toàn cảnh lúc này vô cùng tĩnh mịch, người nào cũng tập trung toàn bộ tinh thần để câu thông với chiếc kính bác.

Trải qua một canh giờ, số sợi linh khí liên kết yếu ớt xuất hiện. Số lượng chỉ dừng lại chừng ba mươi người. Đây chính là nhóm thiếu niên có tư chất cao nhất.

Tại vị trí Hoàng Thế Kiệt, lúc này có nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía hắn. Bởi vì sợi dây liên kết với chiếc kính bạc như một chùm sợi. Số lượng ước chừng năm mươi sợi.

Đây là nói lên tư chất của Hoàng Thế Kiệt rất mạnh, có thể nói là gấp năm mươi lần những thiếu niên có mặt tuyển trạch.

Hoàng Lão cũng không quá ngạc nhiên về sự biểu hiện của thất hoàng tử. Bởi vì ngay từ đầu, thất hoàng tử có tư duy lanh lợi. Tư chất so với những thiếu niên đồng trang lứa cao hơn rất nhiều.

Về phần Ngô Đại Lực, hắn nhìn biểu hiện của thất hoàng tử mà sinh ra một sự đố kỵ. Tư chất này, nếu so với hắn trước kia đúng là cao hơn rất nhiều. Tên này chắc chắn không thể đến được Vô Thượng Tông. Nếu không, hắn về sau chẳng còn mặt mũi nhìn nhóm sư đệ khác.

Hoàng Mập không nói gì, hắn không cần suy đoán nhưng có thể nhận ra sự đố kỵ biểu hiện rõ ràng trên khuôn mặt đầy nham hiểm của Ngô Đại Lực.

Bởi vì tên này trước kia từng lập bao nhiêu là bẫy rập hãm hại hắn. Nếu mạng hắn không lớn, chưa chắc gì đã có thể đến Đạo Viện tiến hành khảo hạch.

Bất quá đó là chuyện trước kia, giờ đây đã khác. Muốn chiến thì đến.

Bất quá đối phương là đệ tử Vô Thượng Tông, cho nên không dễ dàng gì lấy cứng đối cứng được. Lỡ ra tay mạnh quá, đối phương tàn phế. Đến lúc đó cao tầng Vô Thượng Tông truy cứu, Đạo Viện xem như lại gặp rắc rối. Cho nên chỉ có thể kìm nén nỗi uất ức lại, chuyện gì đến sẽ đến.

Ngô Đại Lực thu chiếc kính bạc lại, số lượng thiếu niên đạt yêu cầu là ba mươi mốt người. Trong đó ưu tú nhất chính là vị hoàng tử thứ bảy của Hoàng Thành Hoàng Thế Kiệt.

Hắn quan sát tình huống nhóm sư đệ và động tĩnh bên dưới nhóm thiếu niên đến khảo hạch. Hắn khẽ tằng hắng rồi nói “Chấp Sự Đường đưa ra số lượng hai mươi người có tư chất tốt, nhưng qua lần khảo hạch. Số lượng vượt mức, đây là một chuyện tốt”

Nói đến đây, ánh mắt hắn nhìn về phía Hoàng Mập. Trong lần khảo hạch này, Hoàng Mập hoàn toàn mất đi tư chất hoặc không đủ bổn sự để khảo hạch. Lý do là vì trước kia, người phế đi tu vi của Hoàng Mập chính là hắn. Lúc này còn có thể đứng vững, có thể ngạo nghễ nhìn hắn. Đảm lược này đúng là không nhỏ.

Mặc dù đối phương vô cùng đáng ghét, nhưng đã không còn trở ngại. Buông tha được xem như là cho hắn một ân huệ.

Hắn nói tiếp “Hôm sau, ba mươi mốt người đạt yêu cầu tập hợp ở đây. Cùng sư huynh ta trở về Vô Thượng Tông nhập môn”

Hắn dừng lại, ra vẻ suy nghĩ một hồi rồi nói tiếp “Lần nhập môn này, nếu tư chất tốt sớm trở thành đệ tử nội môn thì có thể tùy ý về thăm gia tộc. Còn nếu không tu luyện đến nơi đến chốn, khó mà về được. Cho nên tranh thủ thời gian một ngày từ biệt gia quyến…”

Lời nói chính trực của Ngô Đại Lực chạm đến tâm can của nhóm thiếu niên trúng tuyển. Trong tầm mắt bọn họ, vị sư huynh Ngô Đại Lực bỗng chốc như một vị tiên nhân chân chính. Đây chính là cốt cách mà bọn họ muốn theo đuổi.

Hoàng Mập mỉm cười, không nói gì.

“Lời này trước kia cũng đã lường gạt qua ta một lần…”

Ngô Đại Lực truyền đạt xong ý tứ, hắn nhanh chóng cùng nhóm sư đệ rời khỏi Huỳnh Tiên Sơn.

Số thiếu niên không đạt tuyển trạch cũng lần lượt rời đi.

Trên Huỳnh Tiên Sơn lúc này chỉ còn lưu lại vài người. Nhóm hoàng đệ vốn không thân cận với Hoàng Mập chỉ thoáng liếc nhìn vị hoàng huynh của mình một lần rồi cùng Hoàng Lão rời đi. Cuối cùng chỉ còn lại một mình Hoàng Thế Kiệt.

Hoàng Thế Kiệt lưu luyến tiến lại gần Hoàng Mập. Hắn do dự một hồi mới nói “Hoàng huynh cố gắng chăm sóc tốt, đợi khi hoàng đệ có đủ bản lĩnh sẽ bảo vệ hoàng huynh…”

Hoàng Mập nhìn thất hoàng đệ mình. Chỉ có tên này là đối với hắn thật lòng quan tâm, hắn vịnh lấy vai Hoàng Thế Kiệt chậm rãi nói “Vạn sự cẩn thận, con đường tu đạo nó gian truân hơn hoàng đệ suy nghĩ nhiều. Hoàng đệ không cần lo lắng cho hoàng huynh ta”

Hoàng Thế Kiệt gật đầu, rồi nhanh chóng đuổi theo Hoàng Lão.

Hoàng Mập có một phần thất vọng. Hôm trước Hoàng Lão còn tỏ thái độ quan tâm hắn, hôm nay đã lãng tránh như thế hắn đã là ngoại tộc.

Hắn thở dài cảm thán, lòng người chuyển biến quá nhanh. Có thể Hoàng Lão cho rằng hắn không có tư chất tu luyện, tương lai mịt mờ cho nên không còn quan tâm hắn nữa.

Hàm Ngưng Nhi một bên tiến lên nắm lấy tay hắn an ủi. Nàng thì thầm “Dẫn sư tỷ xem những nơi đẹp nhất Hoàng Thành, lần này trở về không phải chỉ là thăm viếng thôi sao?”

Hoàng Mập sáng mắt lên, đúng là hắn đã quên mục đích trở về lần này.

Hắn vốn đã là một ngoại nhân. Lần này trở về chủ yếu là thăm viếng gia tiên, thăm hỏi phụ hoàng, thám thính tình hình Hoàng Thành. Ngoài ra chẳng có lý do gì giữ chân hắn lại. Hơn nữa, hắn sớm đã theo đuổi con đường tu đạo, việc kế thừa ngôi vị vốn không còn hứng thú gì với hắn nữa.

Hắn tỏ ra xấu hổ nói “Đúng là người trong cuộc luôn mù quáng. Đa tạ sư tỷ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.