Tiêu Lăng thương tích dần dần khá lên, đều nhờ Thu Bình chăm sóc .
Chuyện y suýt nữa bị đánh chết, Tây quận vương phủ không ai không biết, nhưng ngoài Thu Bình mỗi ngày phụng mệnh đưa cơm đưa thuốc cho y, cũng không có ai tới thăm cả. Nhạc Thiên Vũ kể từ ngày ấy cũng không một lần tới đây.
“Tiêu Lăng” ,Thu Bình nhìn y đưa cháo tới bên miệng thổi, nhịn không được liền hỏi : “Chuyện bọn họ nói có phải là thật sự không ?”
“Chuyện gì?” Tiêu Lăng không ngẩng đầu, tiếp tục thổi cháo nóng.
Nhớ tới khi y còn bé, vừa được đưa vào vương phủ, lần đầu tiên thấy bát cháo nóng bên trên còn nghi ngút khói, đã vội vã muốn ăn, Thu Bình có chút đau lòng :
” Ngươi. . . . . . cùng Vương gia . . . . . thật sự?”
Tiêu Lăng ngừng một chút, lại tiếp tục thổi thổi, đem cháo nuốt xuống. Chuyện Thu Bình biết được, y cũng không bất ngờ, Noãn Các hạ nhân nhiều như vậy, sự tình truyền ra, cũng không có gì khó hiểu.
“Cám ơn ngươi, Bình tỷ tỷ” , Tiêu Lăng đem bát rỗng đưa cho Thu Bình,” Thương thế của ta đã khá lên nhiều , lão phu nhân cùng phu nhân có giao phó cho ngươi về sau xử trí Tiêu Lăng như thế nào hay không ?”
“Hai người ấy lệnh cho ngươi tới ở nhà sau ” , Thu Bình có chút ấp a ấp úng,” Họ còn nói. . . . . . về sau. . . . . . không cho ngươi bước lên nhà trước, không được phép gặp mặt Vương gia, nếu biết. . . . . . ngươi. . . . . . gặp người , liền. . . . . . liền. . . . . . đánh chết ngươi.”
“Được, ta đã biết” , Tiêu Lăng thật bình thản ,” ta hiện tại sẽ dọn qua đó.”
” Giường bên kia thật cứng, không thoải mái như nơi này, ngươi cứ trụ tạm ở đây mấy ngày. Ta sẽ báo lại với lão phu nhân cùng phu nhân, nói ngươi cần dưỡng thương thêm vài ngày nữa mới ổn.”
“Không cần, Bình tỷ tỷ, ta không muốn liên lụy ngươi, Tiêu Lăng phạm vào trọng tội trong gia pháp, lão phu nhân cùng phu nhân tha cho ta một mạng, đã là quá nhân từ .”
“Lăng nhi” , Thu Bình hốc mắt phiếm hồng,” Tỷ tỷ hiểu chuyện này không hoàn toàn là lỗi của ngươi, nhưng ai lại muốn đứng về phía nô tài như chúng ta chứ.”
“Bình tỷ tỷ, ngươi đừng như vậy” , Tiêu Lăng đứng lên, cười cười,” Chỉ cần có kẻ gánh vác sai lầm, đâu quan trọng ai là người mắc lỗi.”
Y tiến tới cầm ngân thương trên tường mang theo.
” Đi thôi, tỷ tỷ, ta theo sau ngươi.”
Thu Bình đứng sau lưng Tiêu Lăng , ngập ngừng nói :
” Lăng nhi, có câu này tỷ tỷ phải cho ngươi biết, Vương gia đã. . . . . . ưng thuận với phu nhân rằng không gặp ngươi nữa.”
Tiêu Lăng tay nắm thương càng xiết chặt, trầm mặc một lúc rồi cười nói :
” Chuyện đó không phải rất tốt sao ! Lăng nhi có thể sống lâu thêm một chút” . Y làm bộ nhìn nhìn mũi thương phía trước, nén đi dòng lệ chực trào nơi khóe mắt, quay lại tiếp lời : “Đi thôi, tỷ tỷ, ngươi dẫn Lăng nhi tới nhà sau đi.”
*********
Tiêu Lăng đi theo Thu Bình đi vào một phòng dành cho hạ nhân. Tất cả mọi người ở đó đều dùng ánh mắt khác thường nhìn y, không muốn nhường chỗ, có tia chế nhạo, cũng có tia hèn mọn. Tiêu Lăng nhìn một hồi, rồi cùng Thu Bình đi đến trước phong chứ củi .
” Lăng nhi, nơi đây các phòng đều chật người, ngươi trước hết ở tạm chỗ này vậy, cũng may thời tiết càng ngày càng ấm lên . Khi nào trời trở lạnh, tỷ tỷ sẽ giúp ngươi tìm nơi ấm áp hơn.”
Tiêu Lăng vào phòng, một mùi ẩm mốc xông lên. Phòng rất nhỏ , không có cửa sổ, chỉ có một tấm phản sơ sài kê trên đống củi có thể coi là giường, lại thấy một cái bàn nát tơi tả không còn gì nát hơn được nữa. trên bàn có một chén sành còn sót lại. Hắn run run đi tới đầu giường, treo thương lên một chỗ đủ cao, nhìn Thu Bình cười nói :
” Nơi này tốt lắm, cám ơn tỷ tỷ, ngươi nên đi thôi.”
*********
Nhìn Thu Bình rời đi, Tiêu Lăng ngồi ở trên giường một lúc. Chợt nghe được ngoài cửa có tiếng chẻ cùi, y đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Hoàng Nhị đang cố sức chẻ củi.
” Ta đến giúp ngươi .”
Tiêu Lăng đi tới, tiếp nhận búa, vung cao tay, thoáng chốc đã chẻ khối gỗ cứng thành hai nửa. Y lại đặt một khối khác lên bệ chặt củi , bổ xuống. Hoàng Nhị lau lau mồ hôi trên mặt, ngồi một bên xem Tiêu Lăng chẻ củi.
Khi mặt trời lặn , củi đã bổ được hơn trăm thanh, Tiêu Lăng một thân mướt mồ hôi. Y vừa cởi áo vừa tiếp tục làm việc, mồ hôi chảy xuống làn da trắng nhuận, trừ bỏ nô ấn in đậm trên vai cùng vết sẹo do trúng tên lưu lại trước ngực , cơ hồ không có tỳ vết nào. Trần Bình nhìn y có phần si ngốc.
‘ Răng rắc, răng rắc ’ tiếng chẻ củi liên tục không ngừng phát ra . Tất cả hạ nhân nghe được đều đến nhìn trộm y, mong chờ có thể nhìn ra dấu vết Vương gia để lại trên người y, tưởng tượng tới hình ảnh thiếu niên lõa thể rên rỉ ở Noãn Các.
” Ngươi nhìn gì vậy ?” , Tiêu Lăng cười với Hoàng Nhị cùng Trần Bình ngồi bên,”ta chẻ xong rồi, còn gì không ?” .
“Không còn” , Hoàng Nhị lắc đầu,” ngươi làm luôn việc ba ngày tới của ta rồi.”
“Còn việc gì khác không?” ,Tiêu Lăng hỏi mọi người xung quanh : ” Có ai còn việc gì không ? Ta có khí lực, các ngươi cũng bớt mệt mỏi .”
“Vậy ngươi giúp ta xách nước nhé !” , dì Lưu nấu bếp chỉ vào lu nước bên tường ,” đổ nước đầy lu kia kìa.”
“Được thôi” , Tiêu Lăng xách thùng tới cạnh giếng múc nước, mấy lần qua lại đã đổ đầy cả ba lu. Mệt mỏi, khát nước , y vục đầu vào trong lu, ừng ực uống, rồi ngửa đầu phun ra một ngụm nước.
” Thật thoải mái !”
Mái tóc của y ướt đẫm , nước đọng lại trên khuôn mặt tuấn mỹ, càng toát lên vẻ trong sáng.
” Ai da” , dì Lưu thở dài,” Đươc rồi , cái đứa nhỏ này, thật lãnh phí nước đấy nhé !”
Tiêu Lăng cười toe, làm bộ như không nghe thấy, lớn tiếng nói :” Đâu có sao. Nếu không còn việc gì, ta nghỉ ngơi trước nhé.”
Y đặt mông ngồi dưới đất,” Thật mệt chết đi.”
Trần Bình tới ngồi cạnh y, cười cười hỏi nhỏ : ” Ây da, Tiêu Lăng, ngươi thật đã lên giường cùng Vương gia?”
“Ngươi hỏi để làm gì ?”, Tiêu Lăng cười đáp lại, ” đừng hỏi vớ vẩn, cẩn thận chính mình lúc chết cũng không biết vì sao lại chết.”
“Được, ta đây không hỏi nữa”. Trần Bình lại nói thêm, “Tiêu Lăng, ta nhớ rõ ngươi khi bé hay bị Vương gia đánh, trên người như thế nào lại không có sẹo ?”
” Mấy vết sẹo của ta đều ở trên mông , trên đùi, những chỗ dễ thấy đều là chỗ lành lặn”.
“Phải vậy không, cho ta xem đi” , Trần Bình nói xong, lấy tay kéo dây lưng Tiêu Lăng xuống.
” Ấy , ngươi muốn làm gì ?”
Tiêu Lăng gỡ tay hắn ra, đứng lên, đi đến bệ chặt củi, nhặt lên một khối gỗ cứng trên mặt đất, mỉm cười nói với Trần Bình :
“Cẩn thận a”
Nói rồi tay phải đưa lên, dừng dừng tụ khí, phút chốc chém xuống !
“Răng rắc” một tiếng, khối gỗ cứng tách làm đôi.
“Trần đại ca, ngươi nếu không sợ, cứ đấu thử với ta, có chết, cũng không sợ phải ra đi một mình.”
“Không, không , đó là ta nói giỡn với ngươi thôi”, Trần Bình sợ hãi nhếch miệng, ” ta sợ ngươi rồi, ta đi ngay đây, đi liền đây.”
“Tiểu tử ngươi còn dám đùa bỡn thì coi chừng bị Tiêu Lăng chỉnh đốn đấy nhé “. Mấy nam nhân đứng bên cạnh cười ha ha, Tiêu Lăng nhìn bọn họ, cũng cười rộ lên.
“Tiêu Lăng” , Lâm bá lên tiếng, “Giúp ta đi mua đồ ăn nhé, nhiều đồ nặng, mình ta mang rất vất vả . “
“Mua đồ ăn? Cần đi đâu mua?”
“Ra khỏi phủ.”
“Chuyện này. . . . . . không được rồi. . . . . .”, Tiêu Lăng cúi đầu, ” Thật xin lỗi, Lâm bá. . . . . . Tiêu Lăng không dám ra khỏi phủ.”
“Thôi được rồi, để lão tự đi vậy”
Thấy Lâm bá đứng dậy đi lấy giỏ đựng cùng đòn gánh, Tiêu Lăng chạy tới ôm ôm đòn gánh :
“Ta cầm giúp người , cầm đến cửa sau thôi.”
“Đi nào” .
*********
Ngày lại ngày, Tiêu Lăng hôm nào cũng giúp hạ nhân sau nhà làm hết thảy mấy việc nặng nhọc, cùng họ vui đùa đủ loại chuyện, cuộc sống như vậy dần dần thành thói quen. Chỉ là mỗi khi màn đêm đằng đẵng buông xuống, một mình tĩnh lặng, y lại nhớ tới cái ôm của Nhạc Thiên Vũ, trong lòng đã đau lại thêm đau. Y thường xuyên luyện thương luyện đến khi bị quở trách mới chịu trở về ngủ.
Y lại ngồi ở cửa, trông về hướng phòng ngủ của Nhạc Thiên Vũ . Bầu trời mùa hạ lung linh, lãnh nguyệt treo cao. Tiêu Lăng ngước nhìn vầng trăng lẻ loi giữa trời đêm, nước mắt bi thương, nhủ thầm :
“Ca ca, ngươi có còn nhớ tới Lăng nhi không?”