Tiêu Lăng một thân bê bết máu, tay cầm thương, lảo đảo trở lại hậu viện.
“Tiêu Lăng, ngươi sao lại bị thương?”
Mấy hạ nhân nhìn y quần áo tơi tả, máu tươi chảy ròng ròng, kinh ngạc chạy tới hỏi. Vừa rồi nhà trước náo động, bọn họ biết có binh sĩ bảo hộ, không dám đi ra chuốc thêm phiền toái, vừa thấy Tiêu Lăng trở về, đều xúm vào hỏi y :
“Kẻ trộm là dạng gì mà lợi hại như vậy, đánh ngươi thương tích thành thế này ?”
“Ta không có việc gì”, Tiêu Lăng bước vào phòng chứa củi, trở tay đóng cửa lại, để mặc bọn họ đứng chắn ngoài cửa : “Các ngươi đi đi, để ta nghỉ ngơi một chút.”
Không bao lâu sau, thầy thuốc tiến đến, chẩn mạch cho Tiêu Lăng, xem xét vết thương, lưu lại thuốc rồi rời đi. Hoàng Nhị cùng Trần Bình tiến vào, muốn giúp Tiêu Lăng thay quần áo, thoa dược, đều bị y đẩy ra ngoài. Tự y xuống bếp đun nước ấm, những nơi trên người có thể lau đều gắng gượng tẩy trừ tự mình một chút, những nơi có thể xoa thuốc đều tự mình sát qua, sau đó y nghiêng người nằm xuống giường.
Nửa đêm yên tĩnh, Tiêu Lăng không thể đi vào giấc ngủ. Thương tích như vậy, đau lòng như vậy, y cơ hồ khó có thể chợp mắt, nuốt nước mắt vào lòng :
“Ca ca, không phải Lăng nhi, thật sự không phải mà.”
Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, có người tiến vào, cước bộ nhẹ nhàng dường như không muốn ai nghe thấy.
“Ca ca ! “
Tiêu Lăng chịu đựng đau đớn, muốn xoay người quay đầu lại. Một bàn tay đặt lên vai y ngăn cản. Tiêu Lăng thuận theo, nằm yên nơi đó. Y cảm nhân bàn tay kia nhẹ nhàng cởi y phục của mình, nhẹ chạm vào miệng vết thương trên cơ thể y, vỗ về y, bàn tay hắn có chút run rẩy. Tiêu Lăng đặt tay mình vào tay hắn, kéo hắn nằm xuống bên cạnh mình. Lặng im thật lâu sau đó, Tiêu Lăng lặng lẽ cuộn tròn người, bờ vai cùng tấm lưng nhỏ bé nức nở run rẩy. Người nọ cúi đầu, cánh môi ấm áp chạm vào vành tai Tiêu Lăng, hơi thở quen thuộc cùng tiếng thở dốc rất nhỏ , càng làm cho Tiêu Lăng thêm đau lòng. Y khó khăn kìm nén nỗi đau khổ phiên giang đảo hải (sông cuộn biển gầm), áp mặt vào đầu gối, phát ra tiếng khóc cực nhỏ, không dám quay đầu lại. Người nọ vỗ về y, rồi xoay người rời khỏi phòng.
*********
Nhạc Thiên Vũ băng qua sân viện, bước thật nhanh, tới trước thư phòng, hắn trút một quyền vào thân dương liễu ngoài cửa .
Ào ào , xôn xao, thân cây lay động, rớt xuống từng phiến lá cây.
*********
Sáng sớm, Nhạc lão phu nhân một mình đi tới thư phòng, nhìn nhi tử đôi mắt thâm quầng, lo lắng gặng hỏi :
“Thiên Vũ, ngươi đối Tiêu Lăng. . . . . .”
“Nương, đừng hỏi nữa “, Nhạc Thiên Vũ ngắt lời bà, mệt mỏi nói: “Ta xin người, không nên hỏi nữa. Người kỳ vọng ta sẽ cho người đáp án như thế nào đây ? Ta cưới thê tử, có hài tử, ta vì để người cùng Vãn Thanh yên lòng, đã bỏ mặc y, không nói chuyện với y, bắt y đến nhà sau ở cùng hạ nhân. Các người muốn giết y, ta đã đem y đánh đến chết đi sống lại. Y trong lòng ủy khuất, ta một câu cũng không cho phép y nói ra. Người còn muốn ta làm gì mới đủ?
Y tám tuổi đã đi theo ta . Trước mặt người khác, y gọi ta là Vương gia, lúc không có ai, y gọi ta là ca ca. Ta đi đâu y cũng đều theo đó. Ta cho y làm gì , y làm theo cái đó. Y một thân võ nghệ, cầm kỳ thư họa y đều tinh thông, cho dù là ta không dạy , y cũng tự mình cố gắng học. Y ở trên chiến trường vì Tây quận đổ máu, chiến đấu hăng hái. Y ở vương phủ an phận là một kẻ nô tài. Cho dù chuyện y cùng chủ nhân lên giường là phạm vào đại tội, nhưng đánh cũng đã đánh , phạt cũng đã phạt, các người vì sao vẫn không buông tha cho y ? Y đã từng cầu xin ta thỉnh các người tha cho y, y nói với ta rằng tấm lòng của phụ nữ đều rất ôn nhu. . . “, Nhạc Thiên Vũ hừ một tiếng, “Các người có tấm lòng ôn nhu sao ?”
Nhạc lão phu nhân nghe từng câu nhi tử nói, tức giận biến sắc :
“Thiên Vũ, ngươi dám nói chuyện với nương bằng cái giọng đó sao.”
” Nương, thật xin lỗi, nhi tử đã sai”, Nhạc Thiên Vũ đứng lên, dìu mẫu thân ngồi vào ghế dựa, “Nương, mời người an tọa, người còn muốn ta làm gì, ta sẽ làm theo.”
“Đến bên Vãn Thanh, không được ngủ ở thư phòng .”
“Được, ta đi, ta cũng không phải không muốn ở cạnh nàng. Mấy ngày nay quân doanh có một số việc cần ta xử lý.”
“Vậy ngươi phải đến ở tại quân doanh, chuyên tâm thêm một chút. Bộ dạng ngươi như bây giờ , cha ngươi nếu còn sống sẽ đánh người cho xem.”
“Được, nhưng xin người đồng ý với nhi tử một chuyện, đừng làm khó cho Tiêu Lăng nữa. Y đối Nhạc gia một lòng trung thành , tận tâm. Người giết y chẳng khác nào là người chặt đứt một cánh tay của ta. Đợi đến khi ta giải quyết xong sự vụ, thương thế của y tốt lên, ta sẽ để y ở lại quân doanh, để toàn gia ta đều yên ổn.”
“Vậy tùy ngươi quyết định.”
Liêu Vãn Thanh nhẹ nhàng tiến vào : “Thiên Vũ, ăn điểm tâm đi.”
“Nàng sắp làm mẹ, nên ăn cơm đi thôi, đừng để hài tử của ta bị đói.” Nhạc Thiên Vũ cười ôm lấy vai thê tử . . . . . .
*********
Buổi chiều, Nhạc Thiên Vũ đến quân doanh, Liêu Vãn Thanh ngủ một lát, rồi đến tìm Nhạc lão phu nhân nói chuyện phiếm :
“Nương, buổi sáng người cùng Thiên Vũ ở thư phòng nói chuyện gì vậy ?”
“Cũng chẳng có gì”, Nhạc lão phu nhân nói, “Thiên Vũ muốn cho để Tiêu Lăng đến quân doanh ở.”
“Không được”, Liêu Vãn Thanh quả quyết nói, “Nương, chuyện này tuyệt đối không thể được, người không thể đáp ứng hắn. Nếu Tiêu Lăng ở lại quân doanh, bọn họ sẽ có lý do mỗi ngày cùng nhau ở một chỗ , con không chịu đâu.”
“Vãn Thanh, quên đi con à, Thiên Vũ hắn đối với con cũng tốt lắm. Tính tình hắn ta rất hiểu, nếu còn ép buộc hắn , nhất định sẽ có chuyện phát sinh .”
“Nhưng nếu không làm gì, cứ trơ mắt nhìn bọn họ gian díu ở quân doanh, con sẽ phát điên mất trước.”
“Vãn Thanh, con muốn làm gì a?”Nhạc lão phu nhân nhìn thấy con dâu kích động, vô cùng lo lắng.
“Con sẽ đi làm chuyện nên làm. Con đường đường là quận chúa Đông Tuấn, không thể cùng một kẻ nam nhân chia xẻ trượng phu.” Liêu Vãn Thanh nói xong, giận dữ rời đi.
*********
Liêu Vãn Thanh ngồi trong phòng, nhấp một ngụm trà, lên tiếng :
“Người đâu, gọi Thu Bình tới cho ta.”
Thu Bình rụt rè tiến đến. Chuyện hôm qua, nàng nửa đêm xuất môn gọi Vương gia trở về, phỏng đoán phu nhân muốn khởi binh vấn tội, Thu Bình tâm trạng thấp thỏm, vừa vào cửa, lại nhìn thấy Liêu Vãn Thanh miệng cười như hoa. . . . . .
*********
Thời gian trôi qua, vết thương bởi roi quật trên người Tiêu Lăng vừa đóng vảy, Tiêu Lăng đã muốn đứng dậy làm việc , chỉ là trên khuôn mặt mất đi phần nào nét khoái hoạt ngày xưa, đôi khi chỉ biểu lộ một chút bề ngoài. Trừ bỏ tiếng chẻ củi nặng nề, hậu viện một mảnh im lặng, lúc mọi người gánh nước, quét dọn, đều nhìn y rồi trầm lặng làm việc.
“Các ngươi làm sao vậy, đều câm cả rồi à ? Người bị đánh là ta mà.” Tiêu Lăng vung búa, nở nụ cười.
“Tiêu Lăng, uống ít nước đi”, Lưu thẩm đem nước cho y, rồi hướng về phía Hoàng Nhị nạt : “Việc chẻ củi vốn là của ngươi, Tiêu Lăng bị thương nặng như vậy, ngươi còn đứng đó nhàn hạ.”
“Ta không sao, ngoài chẻ củi ra, khí lực của ta cũng không có chỗ nào để dùng nữa mà.” Tiêu Lăng tiếp nhận bát nước, uống một ngụm, lại tiếp tục làm việc.
Thu Bình cầm một gói dược chuyên dùng để trị thương tích đi tới, đến bên Tiêu Lăng ân cần nói :
“Lăng nhi, nhớ uống thuốc này, Vương gia bảo thầy thuốc kê riêng cho ngươi đấy.”
“Thật sao, cám ơn Bình tỷ tỷ”
Tiêu Lăng buông búa, đi theo Thu Bình vào phòng chứa củi. Thấy Thu Bình khuấy thuốc, Tiêu Lăng vội nói :
“Tỷ tỷ, ngươi cứ ngồi đi, để ta làm. Tỷ tỷ ngày đó cứu Lăng nhi, ta còn chưa tới tạ ơn tỷ, sao còn dám phiền tỷ tỷ làm mấy chuyện này.”
“Ngươi cứ ngồi xuống, để ta làm cho.”
Thu Bình bảo Tiêu Lăng ngồi xuống, bưng tới một bát thuốc nóng ấm.
“Lăng nhi”, Thu Bình nhẹ nhàng lên tiếng, “Tỷ tỷ muốn hỏi ngươi một câu.”
“Chuyện gì vậy?”
“Nếu. . . . . . Nếu tỷ tỷ muốn gả cho ngươi, ngươi có thể mang tỷ tỷ rời khỏi vương phủ hay không ?”
Thu Bình nói xong, đưa thuốc cho Tiêu Lăng, trên mặt có chút đỏ ửng, hơn hết là mong đợi.
“Bình tỷ tỷ. . . . . .”, Tiêu Lăng thật sự giật mình, tiếp nhận bát thuốc, mở miệng nói không nên lời .
“Ngươi nguyện ý không?”. Thu Bình lại nói thêm : “Tỷ tỷ sẽ không để ý chuyện ngươi cùng Vương gia đâu”
“Tỷ tỷ. . . . . . ta. . . . . . ngươi. . . . . . không. . . . . .”, Tiêu Lăng cứng họng.
“Ngươi. . . . . . không muốn, phải không?”
“Bình tỷ tỷ, Lăng nhi. . . . . . Lăng nhi. . . . . .”, Tiêu Lăng cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Thật xin lỗi, Bình tỷ tỷ, Lăng nhi không xứng.”
Y vừa nói , vừa đem dược đưa đến bên miệng, chuẩn bị uống. Thu Bình đột nhiên đưa tay ngăn y lại, giật bát thuốc về. Tiêu Lăng ngạc nhiên nhìn Thu Bình, Thu Bình cũng lẳng lặng nhìn y, mỉm cười nói một câu :
“Lăng nhi, bảo trọng.” Nàng đưa bát thuốc lên miệng, ngửa mặt uống hết.
“Bình tỷ tỷ. . . . . . đây là. . . . . .”, Tiêu Lăng không biết phát sinh chuyện gì, đã thấy Thu Bình sắc mặt trắng bệch, khóe miệng chảy ra máu đen, nhíu chặt mày, ngã xuống giường.
“Bình tỷ tỷ, Bình tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?”Tiêu Lăng ôm lấy Thu Bình hơi thở mỏng manh , vội hỏi : ” Chuyện này là sao ?”
“Lăng nhi”, Thu Bình cầm tay y, trong mắt còn vương lệ, ” hãy nghe tỷ tỷ trong nói. . . . . . đi đi. . . . . . phu nhân nàng. . . . . .” Lời còn chưa dứt, nàng đã gục đầu xuống, ngừng thở.
“Tỷ tỷ” , Tiêu Lăng quỳ trên mặt đất, lay lay thân thể đã đoạn khí của nàng, lớn tiếng kêu khóc : “Tỷ tỷ, ngươi tỉnh lại đi, ngươi tỉnh lại đi. . . . . . Là Lăng nhi hại ngươi rồi. . . . . .”
Nhưng Thu Bình toàn thân lạnh giá, sao có thể nghe được y gọi đây. Qua một hồi lâu, y mới từ trên mặt đất đứng lên, nhìn Thu Bình nằm trên mặt đất, khuôn mặt vẫn dịu dàng như trước, nhưng thân thể đã lạnh như băng, Tiêu Lăng bi phẫn cực độ, trong lòng bừng bừng lửa giận. Y cầm theo trường thương, ôm lấy thân thể Thu Bình, cất bước đi đến tiền viện.
“Không tốt, có chuyện lớn xảy ra rồi !”, Lâm bá nhìn dáng vẻ của y càng ngày càng xa, đá Hoàng Nhị đang kinh ngạc đến ngây người ở bên cạnh : “Nhanh lên đi, tiểu tử ngươi mau tìm Vương gia trở về.”
“Được. . . . . . được, được”, Hoàng Nhị chạy nhanh tới cửa sau.
*********
Liêu Vãn Thanh cùng Nhạc lão phu nhân đang ở gian trước ăn cơm, thấy Tiêu Lăng ôm thi thể Thu Bình đi đến liền thất kinh . Y đặt Thu Bình trên mặt đất, tay nắm trường thương, đi tới trước mặt hai người. Liêu Vãn Thanh tuy rằng kinh ngạc, nhưng vẫn trấn tĩnh, đứng chắn trước người Nhạc lão phu nhân quát hỏi: “Tiêu Lăng, ngươi muốn làm cái gì?”
Tiêu Lăng nghiến răng nói, “Ta . Muốn. Giết. Ngươi”.
Vừa nghe những lời này, Nhạc lão phu nhân liền há miệng hô to : “Người đâu. . . . .”
Một binh sĩ khẩn trương mang kiếm tiến vào, Tiêu Lăng nghiêng thương hất cái ghế dựa bên chân bay về phía sau, đập vào binh sĩ kia, khiến hắn bay ra ngoài gian trước. Y xoay tay đem thương cắm phập xuống dưới, bốn khối đá lát nền đồng thời vỡ vụn .
“Tiêu Lăng. . . . . . Ngươi. . . . . .”
Liêu Vãn Thanh thấy Tiêu Lăng xuất thủ, liền cho tay vào áo định phóng ám tiêu. Trường thương Tiêu Lăng nhanh như chớp vụt qua , đặt ở trước ngực Liêu Vãn Thanh, đỉnh thương nhọn chĩa vào cổ họng của nàng, hướng về binh sĩ phía sau hô to :
“Ai dám lại đây. . . . . .”
Hết thảy binh lính sợ ném chuột vỡ đồ, đều không dám tiến lên phía trước , tay nắm binh khí, vây quanh phòng ăn.
“Tiêu Lăng. . . . . . ngươi đừng làm thế. . . . . .”Nhạc lão phu nhân đi đến cạnh y, nắm lấy ngọn thương.
Tiêu Lăng trong lòng tràn đầy lửa giận, trầm giọng nói :”Liêu Vãn Thanh, ta thật sự rất muốn giết ngươi báo thù cho Thu Bình tỷ tỷ, nhưng ngươi là thê tử của ca ca ta , ngươi đang mang hài tử của hắn, ta không thể giết ngươi. . . . . .”
Y hạ thương khỏi người Liêu Vãn Thanh, lui ra phía sau vài bước. Binh lính muốn tiến lên liền bị Liêu Vãn Thanh phất tay lui xuống :
“Tiêu Lăng, ngươi nếu không định báo thù, vậy ngươi nói đi, ngươi tới làm gì?”
“Các ngươi không phải muốn ta đi sao, được, ta sẽ đi.”
Tiêu Lăng vươn tay : “Đưa đây.”
“Đem cho y”, ánh mắt Liêu Vãn Thanh ra hiệu cho Khánh Trân, nàng liền đem cái bọc vải có ba nghìn lượng bạc đưa cho Tiêu Lăng. Tiêu Lăng ném cái bọc xuống đất, lớn tiếng quát :
“Ai muốn tiền của ngươi chứ , cái ta muốn là bán khế ước mình.”
“Khế ước bán mình của ngươi?”
Liêu Vãn Thanh gọi quản gia tới, hắn đáp : ” Khế ước bán mình của Tiêu Lăng không ở chỗ của ta, hẳn là ở trong tay Vương gia.”
“Ở dưới cái chặn giấy trong thư phòng ca ca ta “
“Đi lấy về đây”.
Khánh Trân quả nhiên tìm được khế ước bán mình của Tiêu Lăng trong thư phòng Nhạc Thiên Vũ, đặt vào tay y. Tiêu Lăng mở ra, nhìn thoáng qua, cất vào trong người. Y quỳ xuống dập đầu lạy ba cái đối với Thu Bình, đứng lên, nói với Liêu Vãn Thanh :
“Ngươi vì ích kỷ hại chết nàng, vậy nên hãy hảo hảo an táng Thu Bình tỷ tỷ.”
“Tiêu Lăng”, Nhạc lão phu nhân ngập ngừng nói “Sự tình này xin ngươi chú ý, đừng lắm lời để người ngoài biết được.”
“Ta đã cầm khế ước bán mình, không còn là nô tài Nhạc gia nữa”, Tiêu Lăng khinh thường nói tiếp : ”Lời của ta, ngươi không có quyền quản.”
Dứt lời, y xoay người hướng về đại môn.
“Tiêu Lăng”, Liêu Vãn Thanh hô với theo : “Ngươi muốn đi đâu?”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không đi gặp ca ca, ngươi giúp ta nhắn với hắn, hãy biết tự bảo trọng.”
Tiêu Lăng nói xong, không quay đầu lại , lững thững rời khỏi Tây quận vương phủ.