Thiếp Cư Noãn Các

Chương 30: Chương 30




Tiếng cổ nhạc vang lên bên ngoài phòng. Ngay sau hôm ấy, Nhạc Thiên Vũ liền thành thân cùng Mạc Đồng, đưa hắn vào ở trong Noãn Các . Tâm Tiêu Lăng như bị từng dao khứa vào, vết thương không chảy máu lại khiến y đau đến chết lặng.

“Thiếp thân Mạc Đồng bái kiến Vương gia” , Mạc Đồng quỳ xuống hành lễ cùng Nhạc Thiên Vũ trước mặt hết thảy gia nhân, Nhạc Thiên Vũ thản nhiên kéo Mạc Đồng đứng dậy, mang vào phòng ngủ.

Đêm đó, Nhạc Thiên Vũ không thượng Mạc Đồng. Tâm tình của hắn vô cùng phiền muộn, thậm chí ngay cả dục vọng cũng tiêu thất, dù Mạc Đồng xuất ra đủ loại chiêu thức mời gọi cũng không khơi gợi được chút nào hưng phấn của hắn.

“Vương gia. . . “

“Ngủ đi, ta mệt”, Nhạc Thiên Vũ trở mình tựa như sắp ngủ.

Mạc Đồng tuy trong lòng khó chịu, nhưng không tiếp tục quấy rầy hắn thêm. . .

Sáng sớm.

“Thình thình”, tiếng ai đó gõ cửa Noãn Trần Cư.

“Ai a?”

“Ta, Mạc Đồng”.

“Đợi chút”, Tiêu Lăng cố hết sức kéo chăn từ trên giường xuống, một chiếc quấn quanh hông, một chiếc quấn thành khố hạ, “Vào đi!”

Mạc Đồng mang theo thức ăn cùng rượu bước vào, tình cảnh trước mặt làm cho hắn lắp bắp kinh hãi, một thiếu niên bộ dáng vô cùng thê thảm đang bị xích trong phòng, dựa vào gương mặt tuấn mỹ có thể đoán ngay thiếu niên đó là Tiêu Lăng.

“Mời ngồi”, Tiêu Lăng nhìn quanh bốn phía, “Ngươi tùy tiện tìm chỗ vậy.”

“Ta ngồi cùng ngươi”, Mạc Đồng đặt khay đồ ăn vào tay Tiêu Lăng, ngồi xuống phía đối diện, trang phục màu đỏ rực rỡ trên người hắn như mũi nhọn găm vào tâm Tiêu Lăng

“Ăn cơm hay uống rượu?”

“Cám ơn, ta uống rượu”, Tiêu Lăng cầm lấy bầu rượu, uống một hơi cạn sạch.

” Uống rượu nên có chừng mực.”

“Không sao, ta dù say cũng không thể đi đâu, chỉ có thể nằm một chỗ.”

“Ngươi uống rồi có muốn. . . “, Mạc Đồng thiện ý cười, “. . . đi vệ sinh ?”

“Cám ơn, giờ thì chưa, khi nào muốn sẽ cho ngươi hay”. Tiêu Lăng cũng cười .

“Thực xin lỗi, Tiêu Lăng”, Mạc Đồng nói, “Ta không có ý làm ngươi tổn thương, hắn cũng đã cảnh cáo ta, ta không được phép thương tổn ngươi.”

“Không phải lỗi của ngươi, ta biết hắn là dạng người gì, chẳng qua, hắn giờ đây còn bại hoại hơn so với ta nghĩ rất nhiều.”

Mạc Đồng yếu ớt nói : “Kỳ thật hắn rất yêu ngươi.”

“Yêu ta?”Tiêu Lăng nâng ‘vòng trang sức’ trên tay mình : “Cái này gọi là yêu ? Hắn là muốn giam hãm ta, xích ta như xích một con chó.”

“Không, hắn muốn giữ lấy ngươi, đó cũng là một loại yêu, chỉ là suy nghĩ của hắn quá bá đạo, bởi hắn là Vương gia.”

“Cũng không phải”,Tiêu Lăng lắc lắc đầu, ” Hắn nếu yêu ta, ngươi đã chẳng xuất hiện ở nơi này “

“Đây là bởi hắn nhất thời hờn giận”, Mạc Đồng nói, “Trên mặt hắn có thương tích, là ngươi làm đúng không ?”

“Phải”

“Vậy ngươi có nghĩ sẽ đánh ta?”Mạc Đồng cười hỏi.

“Không, ta tuyệt chưa từng nghĩ đến, đây không phải là lỗi của ngươi”

“”Aiz “, Mạc Đồng thở dài, “Ngươi nếu muốn đánh ta, biết đâu chừng ta còn có cơ hội sống chung với ngươi, tiếc là ngươi còn chưa từng nghĩ . . . “

“Ta cầu ngươi một chuyện”,Tiêu Lăng nói.

“Chuyện gì?”

“Nói hắn tháo bỏ xiềng xích, thả ta ra.”

Mạc Đồng cười : “Điều đó không thể được, ta còn muốn sống a, hơn nữa, ta không nghĩ chọc giận hắn thêm, nếu ngươi đi, ta sẽ phải bồi hắn cả đời mất !”

Tiêu Lăng nhìn hắn một lát : “Vậy ngươi giúp ta chiếu cố hắn, chỉ cần ngươi đáp ứng chuyện này, ta lập tức sẽ biến mất.”

“Hắn sẽ thả ngươi, chỉ cần chính ngươi cố gắng.”

“Cố gắng ra sao?”

“Tha thứ hắn, chỉ cần ngươi ở mặt ngoài làm như đã tha thứ cho hắn, hắn sẽ thả ngươi.”

“Ta làm không được. Hắn đánh ta, vũ nhục ta như thế nào, ta cũng không để ý, nhưng chuyện này. . . ” , Tiêu Lăng nhìn hỉ phục trên người Mạc Đồng : “. . . là không thể”

“Dù cho hắn trong lòng yêu nhất là ngươi ? “, Mạc Đồng ngập ngừng tiếp lời : “Nói thật, ta rất ước ao ở địa vị của ngươi, ta luôn nghĩ hắn hiện giờ vẫn phi thường yêu ngươi”.

“”Đừng nói đến từ ‘yêu’ nữa, lòng ta rất đau.”Tiêu Lăng yên lặng cúi đầu.

‘Oanh’ một tiếng, cửa bị đá văng ra. Nhạc Thiên Vũ cầm roi đi tới, ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Lăng khiến hắn khó kiềm được lửa giận.

“Ngươi ra ngoài”, Nhạc Thiên Vũ đuổi Mạc Đồng khỏi phòng rồi một phen xả chăn trên người Tiêu Lăng xuống. Tiêu Lăng không nói được lời nào, đứng dậy tựa vào khối thạch tỏa, xiết chặt tay. Nhạc Thiên Vũ đá y khụy xuống, một roi quất lên thân Tiêu Lăng, Tiêu Lăng đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng, gắng gượng kìm hãm nước mắt, trừng trừng nhìn hắn.

Nhạc Thiên Vũ ngừng hạ thủ, ném roi qua một bên, quát : “Nói ! Nói ngươi đã sai, ta sẽ tha cho ngươi.”

Tiêu Lăng nhích xa hắn, ôm chặt thạch tỏa.

“Lăng nhi”, Nhạc Thiên Vũ ngồi dưới đất, đem Tiêu Lăng ôm vào trong ngực, ôn nhu dỗ dành y : “Tha thứ cho ca ca đi, ca ca chỉ vì thấy hắn đẹp nên nhất thời đi thượng hắn, hay là thế này, ta sẽ bắt Mạc Đồng làm hạ nhân cho ngươi, hắn tuyệt không dám từ chối đâu, còn Vân Tùng đã đào tẩu, ta liền truy hắn trở về cho ngươi trút giận, ai khiến hắn lắm miệng như vậy.”

“Buông !”.

Nhạc Thiên Vũ dỗ dành Tiêu Lăng một ngày, nhưng vô luận hắn nói cái gì, Tiêu Lăng đều lạnh lùng đáp lại một câu : ‘Buông !’

Nhạc Thiên Vũ sắp mất hết nhẫn nại, chợt ngoài cửa có người hồi báo : “Vương gia, phu nhân phải sinh .”

“Sinh ?” Nhạc Thiên Vũ cùng Tiêu Lăng đều đầu quay lại.

“Ca ca mau đi đi, “, Tiêu Lăng thúc hắn, cười nhẹ : “Ngươi không thể không có hài tử”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.