Nhạc Thiên Vũ mang theo Nhạc Long Uy một đường băng sông vượt núi tìm kiếm tung tích Tiêu Lăng, tuyết lạc mây trôi, mưa vùi gió thổi, thấm thoát Nhạc Long Uy đã biết đi biết chạy nhưng Tiêu Lăng vẫn bât vô âm tích.
Chính ngọ (giữa trưa) hôm ấy, Nhạc Thiên Vũ cảm thấy thời tiết quá nóng, băng núi một hồi lâu có phần mệt mỏi, đành ngồi nghỉ uống nước trên một tảng đá.
“Phụ thân” , Nhạc Long Uy chỉ vào dãy núi xa xa hỏi hắn,” Ngọn núi kia thật kì lạ, giống cái gì a ?”
“Giống Quan Âm tọa đài sen.”
“Quan Âm là ai ?”
“Là vị thần tiên đem ngươi tới cấp cho phụ thân.”
“Con không phải là do Lăng thúc thúc đưa tới cấp cho phụ thân sao?”
“Cũng đúng”, Nhạc Thiên Vũ ôm nhi tử cười, ” cho nên ta muốn đưa con đi tìm Lăng thúc thúc, hảo hảo cám ơn y.”
” Phụ thân, vậy chúng ta khi nào mới có thể tìm được Lăng thúc thúc a ?”
“Nhanh thôi.”
“Nhanh là khi nào ? “, Nhạc Long Uy chu cái miệng nhỏ nhắn nói, ” phụ thân, Uy nhi mệt mỏi quá a.”
“Ta mỗi ngày đều bế con đi, con còn kêu mệt!”
“Mệt chính là mệt thôi, ăn không thể ăn, ngủ cũng không thoải mái.”
“Kiên nhẫn một chút”, Nhạc Thiên Vũ nói, ” đợi khi tìm được Lăng thúc thúc của con, con sẽ không phải chịụ thêm khổ sở nữa.”
“Được” .
Nhạc Long Uy một mình đi đến gần khe núi, Nhạc Thiên Vũ ngồi bên sông, trông coi nhi tử, không để bé khuất khỏi tầm mắt, trong lòng cũng thở dài : “Lăng nhi, ngươi rốt cuộc ở đâu ?”
“Lăng thúc thúc, Lăng thúc thúc. . . “, Nhạc Thiên Vũ bỗng nhiên nghe được tiếng nhi tử kêu, nghĩ đến bé đùa giỡn, bản thân hắn muốn nghỉ ngơi nên không để ý đến.
” Lăng thúc thúc, Lăng thúc thúc”, Nhạc Long Uy vẫn cao giọng gọi.
” Uy nhi, lại đây, đi thôi nào.”
“Phụ thân, Lăng thúc thúc, là Lăng thúc thúc. . . “, Nhạc Thiên Vũ có chút giận, hài tử này tuy rằng đã từng gặp Tiêu Lăng, nhưng đó là sự tình gần hai năm trước, bé căn bản không có khả năng nhớ rõ bộ dáng của Tiêu Lăng.
“Này nhi, lại đây” Nhạc Thiên Vũ hét lớn.
“Phụ thân, là Lăng thúc thúc” , Nhạc Long Uy chỉ vào khe núi vừa gọi vừa đáp.
Nhạc Thiên Vũ đi tới, một cước đá vào mông nhi tử, khí lực mặc dù không lớn, nhưng cũng làm Nhạc Long Uy đau, sợ tới mức” oa” một tiếng khóc thét.
Trong khe núi có mấy người đang cầy ruộng, một nam tử ngẩng đầu trông lại hướng bên đó, Nhạc Thiên Vũ cả kinh khi thấy mặt một trong số họ, tuy rằng khoảng cách không gần, hắn vẫn y nguyên nhận ra, nam tử kia là người lòng hắn ngày đêm tìm kiếm, Tiêu Lăng.
“Lăng nhi. . . Lăng nhi”, Nhạc Thiên Vũ rưng rưng hô lớn.
Tiêu Lăng nhìn trái nhìn phải, tựa hồ không biết hắn đang gọi ai, y nhìn nhìn Nhạc Thiên Vũ , lại cúi đầu tiếp tục cày ruộng.
Nhạc Thiên Vũ ôm nhi tử chạy tới trước mặt Tiêu Lăng, thở phì phò nói : “Lăng nhi, ngươi ở chỗ này a, ông trời có mắt, ngươi vẫn còn sống, ca ca thật nhớ ngươi muốn chết.” Hắn đem hài tử đặt xuống đất, từng bước tiến lên, đem Tiêu Lăng ôm ghì vào trong ngực, dòng nhiệt lệ từ hốc mắt tuôn ra.
“Ngươi, ngươi là ai a ?” , Tiêu Lăng vô cùng sửng sốt, y căn bản không nhận ra người trước mắt này, liền đem hai bàn tay nhuốm bùn bẩn chà sát vào y phục cho sạch sẽ rồi đẩy Nhạc Thiên Vũ ra : “Vị đại ca này, ngươi nhận sai người rồi, ta không biết ngươi, không phải người mà ngươi muốn tìm.”
“Lăng nhi”, Nhạc Thiên Vũ lại ôm y, ” Ngươi còn hận ca ca sao ? Ca ca biết sai rồi, về sau sẽ không tái đối xử với ngươi như vậy.”
“Ngươi. . . Ta thật sự không phải mà”, Tiêu Lăng lại giãy khỏi hắn.
“Đến đây. . . “, Nhạc Thiên Vũ đem Tiêu Lăng kéo đến phía sau một gốc đại thụ bên cạnh, “Lăng nhi, ngươi đen và gầy đi”, hắn thâm tình nhìn Tiêu Lăng, cúi đầu muốn hôn y.
Cái kẻ này ! Tiêu Lăng từ kinh ngạc biến thành tức giận, đẩy Nhạc Thiên Vũ ra, xuất một quyền hất hắn ngã lăn trên mặt đất, mắng: “Mụ nội nó, ngươi làm cái gì vậy ? Ta là nam nhân, ngươi không thấy rõ sao, có bệnh thì tìm đại phu, đừng ở chỗ này bôi nhọ thể diện.”
“Lăng nhi” , Nhạc Thiên Vũ từ trên mặt đất đứng lên, đuổi theo Tiêu Lăng, “Lăng nhi, ngươi trở về đi, ta cầu ngươi, đừng phủ nhận ca ca .”
“A Lạc, chuyện gì a?” . Mấy thanh niên nghe thấy tiếng mắng của Tiêu Lăng, thấy y nổi giận đùng đùng từ sau gốc cây đi ra nên tiến lại hỏi.
“Gặp một kẻ điên” , Tiêu Lăng phủi phủi quần áo, cả giận : “Thực ghê tởm.” Y có cảm giác Nhạc Thiên Vũ đuổi theo, quay người lại xuất quyền trúng vào mặt Nhạc Thiên Vũ .
“Ai u” , Nhạc Thiên Vũ bụm mặt ngồi xổm xuống, Tiêu Lăng nhấc chân đem hắn đá tới một bên, “Cút, đừng để ta tiếp tục nhìn thấy ngươi .”
Mấy thanh niên kia đều lấy làm kỳ quái, A Lạc xưa nay đối với người ngoài rất hòa nhã nhu thuận, không biết hôm nay như thế nào lại phát hỏa, còn động thủ đánh người.
“Phụ thân” , Nhạc Long Uy chạy tới cứu Nhạc Thiên Vũ.
“Này nhi” , Nhạc Thiên Vũ sợ hãi nhi tử ở trong đám người bị thương, đem Nhạc Long Uy ôm vào trong ngực, vội vàng lên tiếng:”Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta nhận lầm người.”
Hắn mang nhi tử đi đến bên cạnh bờ ruộng, ngồi dưới tàng cây, dùng nước rửa sạch thương tích trên mặt. Nhìn Tiêu Lăng đang làm việc dưới ruộng, dung mạo, thân hình y, nhất cử nhất động hắn đều nhớ rõ, đây là Tiêu Lăng, hắn tuyệt không nhìn lầm, nhưng y lại giống như thật sự không biết hắn, cũng không giống giả bộ.
Nhạc Thiên Vũ Hắn dặn nhi tử đứng chờ, lại đến bên người Tiêu Lăng, Tiêu Lăng nhìn hắn đi tới, tức giận ném cái cuốc trong tay xuống, lên tiếng: “Vị đại ca này nghe ta nói đây, ngươi nếu nhận lầm người, còn không mau đi, ở chỗ này đợi làm gì, nam nhân trong thôn này ta đều nhận biết, không có ai . . . là dạng người ngươi muốn tìm.”
“Là dạng người gì a ?” , Nhạc Thiên Vũ cười, ” Nam nhân thích nam nhân?”
“Đúng” , Tiêu Lăng gương mặt nóng lên, “Nơi này không có nam nhân thích nam nhân.”
“Vị huynh đệ này, ngươi tên gì?” Nhạc Thiên Vũ hỏi.
“A Lạc.”
“A Lạc. . . Ân. . . Ngươi họ gì?”
“Lương.”
“A Lạc huynh đệ” , Nhạc Thiên Vũ nói, “Ngươi đừng vội chán ghét ta, bộ dạng ngươi thật sự tương tự đệ đệ ta , ta cùng y có tình cảm mật thiết, khi y rơi từ vách đá phía Tây xuống, ta luôn băn khoăn về sinh tử của y, liền một mực kiếm tìm, hai năm trôi qua cũng không tìm được, xin lỗi vì đã coi ngươi là y, ta. . . thật sự rất nhớ y .”
” Từ vách đá phía Tây rơi xuống?” Tiêu Lăng thần tình nghi hoặc.
“Có chuyện gì?” , Nhạc Thiên Vũ hỏi, “Ngươi cũng từ đó rơi xuống đúng không?”
“Từ đó rơi xuống thì thế nào?” , Tiêu Lăng đáp, “Ta khẳng định không phải huynh đệ ngươi.”
” Được, được, không phải”, Nhạc Thiên Vũ nhìn trong mắt y thoáng hiện lên tia chán ghét, đành lui vài bước, hỏi tiếp: ” Ngươi còn thân nhân không?”.
“Sư phụ, sư huynh, sư muội.”
“Vậy ư ? Vậy sư phụ ngươi truyền thụ cho ngươi cái gì? “
“Y thuật”. Tiêu Lăng đột nhiên ý thức được chính mình vì cái gì lại cùng nam nhân giống kẻ điên này nói nhiều chuyện như vậy, nghĩ tới liền đặt cuốc lên vai: “Trời không còn sớm, ngươi nên tìm một chỗ ngủ nhờ, núi này có chó sói, ngươi mang theo hài tử, cẩn thận một chút.”
“Cám ơn A Lạc huynh đệ” , Nhạc Thiên Vũ nhìn y đi xa, lớn tiếng hỏi với theo : “A Lạc, ngươi có võ công không?”
“Không.”Tiêu Lăng đáp lại, bước nhanh cùng nam tử trong thôn trở về nhà.
*********
Bầu trời tối đen, từ dốc núi truyền đến tiếng sói tru, Nhạc Long Uy ôm cổ Nhạc Thiên Vũ: “Phụ thân, con sợ.”
“Này nhi, đừng sợ” , Nhạc Thiên Vũ nói, “Có phụ thân, có Lăng thúc thúc của con, con còn sợ cái gì?”
“Chính là Lăng thúc thúc không nhận chúng ta .”
“Không quan hệ” , Nhạc Thiên Vũ cười nói: “Y sẽ nhớ ra phụ thân cùng Uy nhi.”
Hắn mang theo Nhạc Long Uy đi đến trước cửa một hộ gia đình phảng phất mùi thuốc Đông y, gõ cửa: “Có ai không?”
Tiêu Lăng từ trong nhà đi ra, gặp Nhạc Thiên Vũ tựa như nhìn thấy quỷ: ”Uy, như thế nào lại là ngươi?”
“Thật xấu hổ, ta không biết đi đâu, tùy tiện gõ cửa, liền đụng phải ngươi” , hắn nhìn nhi tử trong lòng, “Ta ngủ chỗ nào đều được, không ăn một bữa cũng không sao, nhưng hài tử không chịu khổ được, ngươi có thể giúp đỡ, cho nó một chút đồ ăn cùng một chỗ ngủ hay không?”
“Chuyện này. . . ” , Tiêu Lăng lưỡng lự không nỡ cự tuyệt.
“Ai vậy a ?” , Tần Anh Anh đi tới, nhìn thấy một nam nhân đang ôm một tiểu hài tử liền hỏi: “Ngươi là . . .?”
“Ngươi. . . ” , Nhạc Thiên Vũ thấy Tần Anh Anh xinh đẹp ôn nhu, tâm đột nhiên căng thẳng, nhíu mi hỏi ngược lại: “Ngươi là ai?”
“Nàng là vị hôn thê của ta ” , Tiêu Lăng mở miệng đáp.
” Vị hôn thê . . . của ngươi? ” , Nhạc Thiên Vũ lặng người, trái tim tựa như thắt lại.
Tần Anh Anh trong lòng dâng lên cảm xúc ngọt ngào, đi vào trong hỏi ý phụ thân: “Phụ thân, có vị đại ca mang theo một tiểu hài nhi tìm nơi ngủ trọ, để hắn vào được không?”
“Vào đi, ” Tần Thánh nói, “Đừng để hài tử ấy chịu rét chịu đói.”
“Vâng”, Tần Anh Anh ra mở cửa.
Nhạc Thiên Vũ sau một lúc lâu ngây người mới lên tiếng : “Vậy xin đa tạ.”, nhấc chân tiến vào bên trong tiểu viện. Tần Anh Anh đề xuất : ” A Lạc, để vị đại ca này ngủ chung phòng với chàng được không ?”
“Không được.”
“Vì sao ?”
“Không có lí do ! ” Tiêu Lăng đi vào phòng mình, đóng cửa lại.
“Chàng ấy làm sao vậy ?”, Tần Anh Anh hỏi Nhạc Thiên Vũ : ” Ngươi đắc tội với chàng ấy sao ? A Lạc bình thường cũng không như vậy .”
“Phải . . . . . Có chút hiểu lầm”, Nhạc Thiên Vũ mơ hồ đáp lại, theo chân Tần Anh Anh đi đến bên ngoài một gian phòng khác.
” Đại sư huynh. . . “
“Ta nghe thấy được, vào đi” , Điền Thanh Sơn ra mở cửa nhượng Nhạc Thiên Vũ tiến vào.
Điền Thanh Sơn cùng Nhạc Long Uy ngủ ở trên giường, Nhạc Thiên Vũ trải chăn đệm nằm dưới đất, hắn ngủ không được liền cất lời: “Huynh đệ, ngươi đã ngủ chưa?”
“Vị đại ca, ngươi nếu ngủ không được, cứ đi lên đây nằm, ta xuống đó ngủ.”
“Cảm tạ huynh đệ, không cần” , Nhạc Thiên Vũ nói, “Ta có vấn đề muốn hỏi ngươi?”
“Ngươi nói đi.”
” A Lạc là người trong thôn các ngươi sao?”
“Không phải, hai năm trước y được sư phụ cùng sư muội ta từ dốc núi phía Tây cứu trở về, đầu óc chịu chấn động, đã quên chính mình gọi là gì , tên của y là do sư muội ta cấp cho.”
“Nga” , đáp án này cùng dự đoán của Nhạc Thiên Vũ không sai biệt lắm, hắn lại hỏi : ” Sư muội ngươi là vị hôn thê của y sao?”
“Aiz ! ” , Điền Thanh Sơn thở dài, ” Sư muội ta lần đầu tiên thấy y liền ưng ý , nói chính mình là vị hôn thê của y, nhưng A Lạc. . . ta nhận thấy, y vẫn luôn bán tín bán nghi , sư phụ của ta cũng không đồng ý, ông nói rằng không rõ con người của y tường tận ra sao, sợ sư muội ta về sau hối hận. Y là người thực quy củ, cũng thông minh, chịu khó, chữ viết rất khá, sư phụ vì đáp ứng tiểu sư muội lưu y lại, thu y làm đồ đệ, cho y ở đây. Hai năm qua, y cũng không nhớ được chính mình đến tột cùng là ai, nhưng từ hồi y lưu lại, sư phụ thực ra cũng dần thích y, tiểu sư muội lại càng không cần nói. . .” Điền Thanh Sơn chợt hỏi : ” Đại ca sao lại cảm thấy hứng thú với chuyện của y ?”
“Ta biết y, y vốn tên gọi Tiêu Lăng, là huynh đệ của ta.”
” Huynh đệ của ngươi ? “, Điền Thanh Sơn cả kinh: ” Y là đệ đệ. . . của ngươi?”
“Không hẳn thế”, Nhạc Thiên Vũ nói, ” Ta cùng y là một đôi tình nhân.”
“Cái gì?” Điền Thanh Sơn thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống đất.
“Ngươi không cần giật mình, cũng có thể không tin, nhưng ta vẫn sẽ kể cho ngươi nghe, ngươi đã từng nghe nói đến trận chiến trên vách núi phía Tây chưa ?”
“Đã nghe nói qua, trận chiến lớn như vậy, ai không biết mới lạ a.”
” Thắng lợi của trận ấy thuộc về ta cùng y , nhưng ta vì hiểu lầm mà tổn hại y, Tiêu Lăng thương tâm lao mình xuống vách núi. Ta liền quyết định từ quan, trải ngàn dậm xa xôi tìm kiếm y, nhưng y mất trí nhớ, không nhận ra ta. Sư muội ngươi không thể gả cho y, bằng không chờ ngày nào đó y nhớ lại, sư muội ngươi sẽ hối hận không kịp.”
“A Lạc thích nam nhân sao?” , Điền Thanh Sơn giật mình nói: “Trách không được, ta tổng cảm thấy y đối với sư muội ta khi lạnh khi nóng, cô nương giống sư muội ta, nam nhân nào có thể không thích !”
“Đúng vậy, sư muội ngươi nếu gả cho hắn, ngươi phải tìm cô nương khác a.”
Nhạc Thiên Vũ vui đùa làm cho Điền Thanh Sơn đỏ mặt, hắn ngẫm lại còn nói thêm : “Có điểm không hợp lý, sư phụ ta kể, khi ông cứu được A Lạc, trong người y đang mang kịch độc, độc kia là do ngươi hạ ?”
“Y trúng kịch độc?” Nhạc Thiên Vũ lúc này mới hiểu được nguyên nhân Tiêu Lăng một lòng muốn chết, y vì biết tính mệnh bản thân chẳng kéo dài được lâu, mới đem hết tâm sự trong lòng nói ra, chung quy hắn đã tổn thương y quá mức sâu đậm .
“Không phải ta, ta sẽ không bao giờ hạ độc y, ta tuy rất bá đạo, rất hay đả thương y . Nhưng y từ nhỏ đã đi theo ta, chuyện gì cũng đều thuận ý ta, lòng ta đối với y. . . rất. . . “
“Vậy, đại ca ngươi muốn làm gì bây giờ ?”
“Không còn biện pháp khác, phải làm cho y nhớ lại ta.” Nhạc Thiên Vũ nói, “Huynh đệ, ngươi có nguyện ý giúp ta không?”
“Nguyện ý. . . nhưng. . . ta sợ sư muội ta. . . “
Nhạc Thiên Vũ cười cười, “Huynh đệ, ngươi đối với nữ nhân càng tốt, lại càng không chiếm được tâm các nàng, chờ khi ngươi chiếm được tái đối tốt cũng không muộn, huống chi, sư muội ngươi gả cho Tiêu Lăng, tuyệt đối là sai lầm không lối thoát.”
“Được. . . “. Điền Thanh Sơn hỏi, ” Đại ca, ngươi họ gì?”
“Nhạc, còn ngươi?”
“Điền.”
“Điền huynh đệ” , Nhạc Thiên Vũ nói: “Đa tạ ngươi .”
“Không có việc gì, đúng rồi, Nhạc đại ca” , Điền Thanh Sơn nói,” Ngươi dựa vào cái gì nhận định A Lạc nhất định là huynh đệ của ngươi, trên đời này cũng có người đồng dạng a.”
“Trên vai y có một vết bỏng đúng không?”
“Có a”.
“Vậy thì đúng rồi” , Nhạc Thiên Vũ nói, “Y chính là Lăng nhi, không sai.”