Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông

Chương 105: Chương 105: Chương 104




Vạt áo Lục Thời Khanh dính đầy sữa, y vừa đau thương vừa vui vẻ đứng dậy đi thay y phục sạch, lúc quay về thấy Nguyên Tứ Nhàn đang ngồi bên giường mỉm cười cầm con chó gốm trêu con.

Con chó gốm trông sinh động đến mức khiến y suýt lùi bước.

Nghe tiếng bước chân, Nguyên Tứ Nhàn ngước mắt nhìn y, y đứng xa xa hỏi nàng:

– Nàng cho con chơi cái này làm gì?

– Đương nhiên là không muốn con giẫm vào bi kịch của cha nó. Muốn không sợ chó là phải dạy từ nhỏ.

Nàng nói năng hùng hồn, Lục Thời Khanh nghẹn, hờn dỗi ngồi bên cạnh nàng. Y đâu phải bẩm sinh sợ chó. Thay vì nói sợ, chi bằng nói y năm xưa bị chó liếm gây ra chướng ngại tâm lý thì đúng hơn.

Kể ra không biết nha đầu nghịch ngợm quậy phá trước đây rốt cuộc là tiểu nương tử nhà nào ở kinh thành. Y nhớ mang máng là nha đầu đó ăn mặc phú quý, hẳn không phải xuất thân trong gia đình bình thường, đại khái cỡ tuổi Nguyên Tứ Nhàn, nói không chừng nàng quen biết.

Lục Thời Khanh không phải người thích truy cùng đuổi tận, càng không thật so đo với một đứa trẻ, chỉ là bây giờ nhớ lại nên hơi tò mò bèn nghiêng đầu hỏi nàng:

– Năm đó ta cưỡi ngựa dạo phố, nàng còn ở kinh thành nhỉ?

Động tác trêu đùa với con của Nguyên Tứ Nhàn khựng lại, lòng thầm kêu hỏng bét.

Y nhớ lại chuyện quá khứ, nhận ra manh mối gì à?

Nàng đáp nhanh:

– Không, lúc đó thiếp đã theo cha đến Diêu Châu rồi.

Lục Thời Khanh “ừ”, nàng hỏi:

– Sao tự dưng chàng hỏi chuyện này?

Y lắc đầu:

– Ta chỉ nghĩ, nếu lúc đó nàng ở kinh thành chắc cũng sẽ đi xem náo nhiệt.

Vẻ mặt Nguyên Tứ Nhàn đầy thương tiếc, nịnh nọt nói:

– Phải, trước đó năm nào thiếp cũng đi! Tiếc là không thể tận mắt nhìn phong thái thời trẻ của chàng, nếu không, biết đâu thiếp không nỡ đến Diêu Châu rồi!

Lục Thời Khanh nghe vậy, cảnh giác nhìn nàng:

– Nàng lại mơ gì à?

Nàng nghiêm túc thở dài:

– Người ta nói thật mà cũng bị nghi có ý đồ bất lương. Lão nhân gia chàng thiếu lòng tin vào bản thân thế hả, Lục thám hoa, Lục thị lang?

Lục Thời Khanh cười nhìn nàng, ấn đỉnh đầu nàng xuống xoa hai xoáy tóc, rất tự nhiên tiếp nhận bối phận “lão nhân gia”, cũng thở dài:

– Vớ phải tiểu tổ tông cái gì cũng tốt như nàng, ta đúng là không có lòng tin gì cả.

Nàng bế con, mỉm cười ngả vào lòng y, có vẻ rất thích thú những lời ngọt ngào hiếm thấy của y, nàng thỏa mãn cắn khẽ vào hầu kết y:

– Như vậy có phải có lòng tin thêm chút không?

Hầu kết Lục Thời Khanh lăn cái ực, toàn thân khô nóng cụp mắt nhìn nàng:

– Vừa ở cữ xong, chú ý chừng mực.

Nàng vỗ ngực:

– Thiếp khỏe rồi, ngược lại chàng có dưỡng khỏe chưa đấy? Đừng để gió thổi không lên được nghen.

Y không khỏi hít một hơi, đưa tay nắm cằm nàng:

– Nàng muốn thử?

Dứt lời, y cúi đầu nhìn Lục Nguyên Trăn đang mở mắt thao láo, ra hiệu nàng có gan thì đặt con xuống xem.

Nguyên Tứ Nhàn không có gan, nàng bế con làm bia đỡ đạn, đang cùng y quậy tưng lên thì chợt nghe tiếng gõ cửa. Là Tuyên thị và Lục Sương Dư nghe nói Nguyên Trăn được bế về nên qua hỏi thăm.

Hai phu thê cùng nghiêm mặt nhìn nhau.

Đứa bé bị tráo cả tháng nay, Nguyên Tứ Nhàn đã loáng thoáng nhận ra nhưng Tuyên thị hoàn toàn không biết, một lòng yêu thương nó như cháu ruột, giờ chợt nghe chân tướng, không biết bà có thoải mái không.

Nguyên Tứ Nhàn cũng biết Lục Thời Khanh lựa chọn không sai. Trước đó nàng và con bị bắt cóc là do bà đỡ tới lúc sau gây ra sự cố, bởi vậy Tuyên thị luôn cảm thấy có trách nhiệm của bản thân, lao tâm lao lực đến nỗi bị bệnh một thời gian. Nếu cho bà biết ngay lúc đó, e là cháu ruột chưa cứu về thì bà đã bệnh không dậy nổi.

Hai người đứng dậy đón Tuyên thị vào, khó xử một lúc rồi vẫn lựa chọn ăn ngay nói thật.

Tuyên thị hồi lâu không hoàn hồn, sau khi tỉ mỉ xác nhận nhiều lần với hai người thì hỏi đứa bé ban đầu đang ở đâu.

Lục Thời Khanh biết mẹ đã có tình cảm với đứa bé ấy, lẽ ra nuôi thêm một nghĩa tử cũng chẳng sao, nhưng giữ lại đứa bé ấy sẽ có khả năng mang đến phiền toái cho Lục gia. Dẫu sao y không rõ phụ mẫu nó rốt cuộc là ai, đành đến từ đâu thì đưa về đấy.

Tuyên thị nghe xong vẫn chưa quá bình tĩnh, bà suy nghĩ lung tung hỏi có phải Nguyên Trăn bị bệnh nặng gì nên họ mới dùng đứa bé này lừa bà không.

Trước đó Lục Thời Khanh phái Tào Ám đi tráo đứa bé, ngay lúc nhận được con, y đã xác nhận với hai bà đỡ dày dạn kinh nghiệm lần trước là sau tai con có một nốt ruồi son, bây giờ thấy Tuyên thị không nghe khuyên, y suýt gọi hai bà ấy và các tỳ nữ từng thấy Nguyên Trăn ngày hôm đó đến làm chứng.

Cuối cùng nhờ Lục Sương Dư khiến y đỡ phí công làm việc đó, muội ấy nhoài người bên xe nôi nhìn Tiểu Nguyên Trăn một lúc rồi quay đầu nói với Tuyên thị:

– Mẹ mau nhìn mắt nó nè, đúng là giống tẩu tẩu y như đúc!

Không trách Lục Sương Dư chú ý đầu tiên vào điểm này. Dẫu sao đúng là mắt hoa đào của Nguyên Tứ Nhàn vô cùng quyến rũ. Trước đây muội ấy đã bị đôi mắt đó hút hồn.

Tuyên thị lúc này mới vội vươn người xem.

Nói giống y như đúc là có hơi quá, dù gì đứa bé vẫn chưa hoàn toàn phát triển, nhưng đúng là trông hơi hao hao. Nhớ lại đôi mắt của đứa bé trước đây thì đúng là không có chỗ nào giống Lục Thời Khanh và Nguyên Tứ Nhàn, chỉ là lúc đó bé vừa ra đời, ngũ quan nhăn nhúm nên bà chưa nghĩ nhiều.

Bây giờ nhìn, hai mẫu tử Tuyên thị chợt hơi kinh ngạc.

Tuyên thị nhìn mũi Nguyên Trăn, nói với Lục Sương Dư:

– Sống mũi này giống a huynh con nè.

– Mặt be bé giống tẩu tẩu nè!

– Môi trên giống a huynh con, môi dưới giống tẩu tẩu con nè!

– …

Đôi phu thê ngay cả môi cũng bị tách ra giật khóe miệng nhìn nhau, nhưng lòng thở dài một tiếng vui vẻ, chuyện này cơ bản xem như được giải quyết rồi.

Sau khi nhận đúng cháu ruột, Tuyên thị nghĩ đến những khổ đau mà bé có lẽ đã chịu cả tháng nay thì không còn tâm trí nghĩ đến đứa bé ban đầu nữa, bà đau lòng đến mức mấy ngày liên tiếp luôn ở cạnh Lục Nguyên Trăn.

Lục Sương Dư vốn thích Lục Nguyên Thù ngoan ngoãn vào lòng ai cũng ngủ được hơn, muội ấy thấy cô bé rất xứng với tên, nhưng bây giờ muội ấy cũng ham mới mẻ, muốn chơi với Lục Nguyên Trăn, bèn đi chợ Tây một chuyến mua đồ chơi dành cho bé trai.

Không ngờ đúng lúc gặp Đậu A Chương trên phố.

Lục Sương Dư lách mình trốn vào trong hẻm, thế mà vẫn bị đôi mắt tinh tường của hắn phát hiện. Hắn đứng ở đầu hẻm nói mình tuyệt đối không có ác ý, gọi nàng ra muốn nói cho nàng một bí mật.

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch như dụ mèo của hắn, Lục Sương Dư chỉ sợ khiến người khác chú ý làm nàng mất mặt, đành thở dài bước ra.

Sau khi bái sư Lục Thời Khanh, Đậu A Chương luôn nỗ lực học hành, khắc ghi bài học lần trước nên khoa thi năm nay hắn không ăn đậu tương nữa, thế là đậu được tiến sĩ, hiện sắp ra làm quan.

Về thân phận của Lục Sương Dư, kỳ thực không giấu được bao lâu, dù sao nàng đâu thể ở mãi trong phủ để tránh Đậu A Chương. Có một lần vào mùa thu năm ngoái, nàng theo mẹ ra ngoài, tình cờ gặp hắn và bị hắn biết.

Sau khi Đậu A Chương biết, vì thân phận của nàng cao nên hắn càng thêm khắc khổ.

Thần sắc nàng mệt mỏi ra khỏi hẻm, đưa đồ chơi mua cho Tiểu Nguyên Trăn giao cho tỳ nữ phía sau, chán ghét nhìn hắn:

– Đậu tiến sĩ, nếu là bí mật thì không cần cho ta biết đâu, ta sợ bị diệt khẩu lắm.

Đậu A Chương có vẻ vô cùng hưng phấn:

– Không sợ không sợ, là chuyện liên quan tới lão sư, ta chỉ biết trước một chút, sau này mọi người đều sẽ biết thôi.

Lục Sương Dư cau mày:

– Liên quan tới a huynh? Bí mật gì?

Dứt lời, nàng bàng hoàng hít sâu:

– Chẳng lẽ a huynh làm chuyện gì trái lương tâm sau lưng tẩu tẩu…

Hắn vội xua tay ngăn trí tưởng tượng của nàng, thần bí nói:

– Nàng đưa tai qua đây.

Lục Sương Dư bán tín bán nghi kê tai qua, nghe hắn nói:

– Lão sư sắp thăng quan, từ tứ phẩm môn hạ thị lang thăng làm tam phẩm trung thư thị lang, chính thức bái tướng đấy!

Nàng nghe vậy cả kinh:

– Thật chứ?

Vẻ mặt Đậu A Chương kiêu ngạo như có thể viết ngay một bài “lão sư nhà ta là tể phụ”, gật đầu nói:

– Đương nhiên là thật!

Tin tức của Đậu A Chương đúng thực không sai, chưa tới mấy ngày, chuyện Lục Thời Khanh thăng quan từ Tuyên Chính điện truyền khắp đầu đường cuối ngõ.

15 tuổi đậu cao làm quan, 24 tuổi bái tướng, Lục Thời Khanh quả thành một thần thoại sống ở Đại Chu. Dù rằng khi gặp, mọi người vẫn gọi y một tiếng “Lục thị lang”, nhưng sức nặng của tiếng thị lang này đã không còn như trước.

Trên dưới triều đường đều chúc mừng Lục Thời Khanh, ngoài mặt nịnh nọt trong lòng ghen ghét, nhưng Nguyên Tứ Nhàn hiểu rõ, đây e là chiêu ngoài thăng trong giáng của lão hoàng đế.

Khoảng mười ngày trước, chiến sự tây bắc đã chấm dứt vào khoảnh khắc đầu nhị hoàng tử rơi xuống đất. Tuy Đột Quyết chưa hoàn toàn bị diệt nhưng chỉ còn lại chút tàn binh nương nhờ địa hình phản kháng. Liên quân Hồi Hột – Đại Chu càng thêm thắng thế, triệt để phá tan quân địch chỉ là chuyện sớm muộn.

Tin chiến thắng truyền tới kinh thành, luận công đầu đương nhiên thuộc về Lục Thời Khanh.

Năm ngoái y đi đàm phán, không mất một binh một tốt đã thành công đẩy lùi đội quân Nam Chiếu, sau khi về được ban thưởng vàng bạc. Lần này, Huy Ninh Đế vốn cũng có thể chỉ thưởng ít đồ đạc, không ngờ vừa khéo thượng cấp trực tiếp của y là môn hạ thị trung trí sĩ.

Môn hạ thị trung là trưởng quan của môn hạ tỉnh, một trong các tể phụ nắm thực quyền của triều đình, Lục Thời Khanh là người đứng thứ hai trong môn hạ tỉnh, vốn là ứng cử viên sáng giá để thượng vị thay thế, lại gặp lúc luận công ban thưởng, nên thăng chức là điều hợp lẽ.

Nhưng Huy Ninh Đế không cho y làm chức môn hạ thị trung này.

Lịch sử Đại Chu từng có một vị hoàng đế làm trưởng quan trung thư tỉnh trước khi kế vị, bởi thế về sau chức trung thư lệnh không còn ai dám làm mà bỏ trống quanh năm, đổi thành người đứng thứ hai trong trung thư tỉnh, tức trung thư thị lang làm trưởng quan thay thế, tổng lĩnh trung thư tỉnh, trở thành một trong các tể phụ của triều đình.

Nhưng chức trung thư thị lang ấy dẫu sao cũng chỉ là chức làm thay, thấp hơn một bậc trong số các tể phụ, nếu so với chức môn hạ thị trung thì chỉ có thể xem là phó tướng.

Nói cách khác, nếu Lục Thời Khanh tiếp tục ở lại môn hạ tỉnh, khả năng cao là chẳng bao lâu sẽ leo lên vị trí đỉnh làm chủ tướng, nhưng bây giờ “thăng chức” như vầy thì chỉ làm phó tướng. Tuy phẩm cấp tương đương nhưng dẫu sao vẫn kém hơn một bậc.

Song Nguyên Tứ Nhàn không cảm thấy mất mát. Vì trong giấc mơ của nàng, cuối cùng chính Lục Thời Khanh ngồi vào chức trung thư lệnh không ai dám ngồi ấy. Ý chỉ của Huy Ninh Đế chẳng qua chỉ khiến y cách vị trí ấy gần hơn một bước mà thôi. Nếu lão hoàng đế mãi không điều chuyển y đi, nàng mới thấy lạ.

Nguyên Tứ Nhàn có trực giác, rằng tuy kiếp này vì nàng nhúng tay mà cục diện chính trị Đại Chu thêm nhiều biến số, ví dụ Khương gia sụp đổ sớm, ví dụ triều đình và Nam Chiếu thành lập quan hệ hòa thân, nhưng dòng chảy lịch sử vẫn trôi theo hướng vận mệnh đã định sẵn. Nàng có thể xoay chuyển số mệnh các tiểu nhân vật trong đó nhưng khó ngăn dòng nước lũ cuồn cuộn mãnh liệt. Cho nên, rất nhiều thứ nàng từng tưởng đã đổi thay, hóa ra vẫn ngoan cố tiến triển theo quỹ tích ban đầu.

Ngày Lục Thời Khanh thăng quan bái tướng cũng là ngày đoàn sứ thần Hồi Hột đến Trường An.

Lúc này Nguyên Tứ Nhàn mới biết, hóa ra sứ mệnh của y khi đi Hồi Hột không chỉ nhằm đạt được minh ước với Khả Hãn mà còn đón một công chúa Hồi Hột về kinh, thúc đẩy việc thông hôn giữa hoàng thất Đại Chu và công chúa ấy.

Lúc đó y vội về cho kịp lúc nàng lâm bồn nên sau khi bàn bạc xong xuôi với Khả Hãn, y liền nhận lỗi rồi khởi hành ngay.

Đại Chu không còn hùng mạnh như xưa, mấy năm nay không ngừng suy thoái, toàn đưa công chúa nước mình đi hòa thân chứ hiếm khi đón một công chúa nước khác về.

Hiện giờ công chúa và sứ giả đã đến Trường An, Lục Thời Khanh đã vào hàng tể phụ, cộng thêm cần thể hiện lòng áy náy với chuyện trước đây nên phải đi nghênh đón.

Tuy Nguyên Tứ Nhàn biết chuyện hòa thân này thuộc về hoàng thất Đại Chu, không dính líu gì đến người đã có vợ như Lục Thời Khanh, nhưng nàng vẫn không quá thoải mái, sau khi tự tay mặc bộ quan phục mới cho y, nàng vừa giúp y gài thắt lưng vừa cảm thán:

– Quan bào màu tím đúng là đẹp hơn màu đỏ sẫm, trông cũng quý phái hơn, tiếc là phải ra ngoài cho người khác ngắm.

Lục Thời Khanh nắm lấy tay nàng đang hí hoáy chỗ thắt lưng y:

– Nói vớ vẩn gì đấy.

Nàng bĩu môi hầm hừ:

– Chàng về là thiếp phải kiểm tra tỉ mỉ mới được, chàng mà thiếu sợi tóc nào là chắc chắn bị người ta làm rớt.

Lục Thời Khanh cười bất lực, ôm nàng vào lòng:

– Không yên tâm thì đi chung với ta.

Nguyên Tứ Nhàn nghe vậy khựng lại, nghiêm túc nói:

– Như vậy không hay lắm nhỉ?

Dứt lời, ngón tay ngọc của nàng đặt bên hông y khều khều vô cùng linh hoạt, rõ ràng là ở nhà lâu ngày nên ngứa tay.

– Có danh có phận, mắc gì không hay?

Lục Thời Khanh nhướng mày, hất cằm:

– Mau thay y phục đi.

Nguyên Tứ Nhàn ậm ừ không quá tình nguyện, bộ dạng như không ham đi lắm nhưng vừa quay đầu là lén cười nham nhở.

Là y bảo nàng cùng đi thì đừng trách nàng mặc bộ xiêm y đẹp nhất, lấn át phía Hồi Hột luôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.