Lời này làm trong đầu Lục Thời Khanh hiện lên hình ảnh.
Nhưng hôm nay y đã thỏa hiệp với nàng mấy lần, muốn đòi lại chút gì đó nên chuẩn bị lơ nàng một chút, từ chối:
– Có thời gian dạy cô, chi bằng ta tự chép còn nhanh hơn.
Nói xong, y tiếp tục cúi đầu viết chữ.
Nguyên Tứ Nhàn không ngờ y đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, nàng không vui nghĩ, về lý là như vậy không sai, nhưng đạo nam nữ ở chung nào có ai nói lý. Hai người phí thời gian nhiều gấp hai gấp ba lần để làm chuyện mà bình thường một người có thể làm xong rất nhanh, đây gọi là tình thú.
Nàng thở dài nặng nề, nói “được thôi”, sau đó dựa sát vào thành xe, tì cằm lên trước bàn y, dáng vẻ chán nản, tha thiết nhìn y dùng bút.
Lục Thời Khanh nhẫn nại thờ ơ một lát, cảm thấy gần đủ, bèn đặt bút xuống, nói:
– Sao, thật muốn học à?
Nguyên Tứ Nhàn gật gật.
– Nhưng bình thường ta không nhận học sinh, trừ phi học phí đủ thành ý.
Học phí chính là thù lao và lễ vật bái sư nhập học. Nguyên Tứ Nhàn lúc này còn không nhìn ra mưu kế của y thì đúng là uổng công đọc binh pháp nhiều năm.
Hóa ra y chơi chiêu với nàng, muốn nàng hôn y một cái đây mà.
Nàng không mắc bẫy, sờ sờ ống tay áo, móc túi tiền ra, tủi thân nói:
– Đây là toàn bộ gia sản của ta hiện tại, chàng đếm đi, nếu không đủ thì đợi ta và a huynh làm hòa sẽ kêu huynh ấy đền cho.
Lục Thời Khanh nghẹn. Y còn tự nhủ đêm qua nàng chủ động ôm cổ y, kéo thắt lưng y, là nàng đã thông suốt, tìm đúng cách để lấy lòng y, ai ngờ toi công.
Y hận không mài sắt thành kim được, mà nói nhiều sẽ lộ suy nghĩ trong lòng, đành thở dài nhận túi tiền:
– Hơi ít, tạm chấp nhận vậy.
Sau đó y nhét bút vào lòng bàn tay nàng, dặn:
– Qua đây.
Quả nhiên không hôn cũng có thể thành. Nguyên Tứ Nhàn qua ngồi ngay ngắn cạnh y, nghe y nói:
– Cầm bút.
Nàng không phải đứa trẻ ba tuổi, cầm bút đương nhiên không thành vấn đề, vả lại tư thế còn rất chuẩn, nhưng Lục Thời Khanh cứ nói nàng không đúng:
– Ai dạy cô viết chữ như vậy hả?
Bới lông tìm vết. Không được nàng hôn là trả thù nàng vậy đó.
Nàng nhìn y:
– Cha ta dạy, sao, chàng muốn đánh ông ấy một trận?
Ồ, đánh không lại, không đánh.
Y ho một tiếng, tiếp tục soi mói:
– Ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út và ngón út (1), ngón nào của cô là đúng?
(1) Nguyên văn: “yểm, ấp, câu, cách, để”, cách gọi tên năm ngón tay tương ứng với năm động tác của mỗi ngón trong tư thế cầm bút lông viết thư pháp.
Nguyên Tứ Nhàn chậc chậc trong lòng, được được, muốn tay cầm tay dạy chứ gì, cho y cơ hội đấy.
Nàng xòe tay ra ý bảo y dạy.
Lục Thời Khanh liền thuận thế vòng cánh tay qua ôm hơn nửa bờ vai nàng, đẩy từng ngón tay nàng xòe ra, nói:
– Nâng cổ tay.
Tai Nguyên Tứ Nhàn tê dại trong nháy mắt, nếu không có định lực tốt thì suýt nhũn trên người y rồi.
Trời xanh ơi, sao nam nhân này đột nhiên dùng tông giọng trầm thấp quyến rũ đó nói chuyện với nàng, lại còn phả hơi thở lên tai nàng nữa chứ.
Nguyên Tứ Nhàn vẫn chưa hoàn hồn thì nghe Lục Thời Khanh giục lần nữa:
– Viết đi.
Nàng ừ, đặt cổ tay xuống.
Tay cầm tay viết chữ trong xe ngựa thật bất tiện, vì người này không thể hoàn toàn lùi ra sau người kia, nên chỉ có thể dán vào nhau không thoải mái, hai người càng dựa càng gần, sau đó Nguyên Tứ Nhàn gần như dựa hẳn vào người Lục Thời Khanh, mà Lục Thời Khanh cũng đặt cằm đến bên vai nàng.
Tình trạng này nhìn từ góc độ người ngoài, rất khó phân biệt rốt cục là ai đang quyến rũ ai.
Bên ngoài bánh xe lăn từng vòng từng vòng nhưng trong xe ngựa lại rất yên tĩnh, nhúng mực cũng có thể nghe thấy tiếng vang. Tim Nguyên Tứ Nhàn như trống đánh, suýt bị tư thế thân mật này làm chịu không nổi, cảm giác nhịp tim Lục Thời Khanh phía sau không đập nhanh như nàng thì không phục, bèn nhích mông ngồi lên đùi y.
Tim Lục Thời Khanh thình lình đập mạnh, suýt nhảy khỏi cuống họng, thấy nàng dương dương tự đắc thì cắn răng nghiêng mặt qua, áp sát mặt nàng.
Lần này đổi thành Nguyên Tứ Nhàn sắp không thở nổi.
Khiêu khích đáp trả khiêu khích, khiêu khích lại càng nhiều!
Giữa người với người vì sao lại thương tổn lẫn nhau? Tim đập nhanh như vậy, là muốn đòi mạng à!
Nhưng ai tránh trước là người đó nghiêm túc trước, ai nghiêm túc trước là thua trước, hai người chẳng ai chịu ngã xuống trước, ai cũng muốn cầm cọng rơm cuối cùng đè chết đối phương, cuối cùng nhắm mắt làm liều, một quay đầu, một cúi đầu, môi chạm môi.
– …
– …
Bốn cánh môi chạm nhau, bốn mắt nhìn nhau.
Giỏi, nghĩ giống nhau rồi.
Lục Thời Khanh và Nguyên Tứ Nhàn vẫn duy trì tư thế môi kề môi, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đều chờ đối phương dời đi trước, kết quả không ai chịu dời, mãi đến khi một cơn gió lạnh chợt lùa vào xe ngựa.
– Lang…
Tào Ám vén rèm xe, định nói đã đến nhà thì thoáng ngây người như phỗng, vội buông tay thả rèm xuống.
Hắn đứng đực một hồi, xong lập tức xoay người bỏ chạy. Tiêu rồi tiêu rồi, chờ lang quân phản ứng lại, hắn sẽ bị giết mất.
Khoảnh khắc Tào Ám xoay người chạy về phía cổng phủ, Lục Thời Khanh và Nguyên Tứ Nhàn cũng hoàn hồn, cùng thỏa hiệp, mỗi người nhảy ra sau một bước, nhìn nhau một cái, sau đó chen nhau ra cửa xe.
Trước khi đi, Nguyên Tứ Nhàn vẫn không quên xé tấm bùa đầy chữ Phạn kia che mặt.
Trong Lục phủ, Lục Sương Dư đang ngồi ngoài sân ăn táo thấy Tào Ám xưa nay trầm ổn lại chạy trốn như chuột, rồi một nữ tử không rõ ràng cầm giấy che mặt nối gót theo sau, cuối cùng là a huynh bình thường luôn nhàn nhã hiếm khi bước nhanh, mà giờ cũng chạy vội qua.
Lục Sương Dư há to miệng, hỏi nha hoàn bên cạnh:
– Họ đều bị ma rượt à?
Hỏi xong mới nhận ra còn một vấn đề quan trọng hơn đáng thảo luận:
– Tiểu nương tử mới đi qua kia là ai?
Nguyên Tứ Nhàn lẽ ra nên về Nguyên phủ, dù sao đêm qua nàng chỉ nói là quấy rầy một đêm, nhưng vì tình huống ban nãy đặc thù, Lục Thời Khanh chưa kịp nảy sinh ý nghĩ đuổi nàng đi, mà nàng thì liều lĩnh xông vào luôn, bởi vậy cứ thế ở lại không minh bạch.
Tuyên thị thấy, cho rằng hai người họ đã thương lượng với nhau, đương nhiên không đuổi khách, dặn hạ nhân nấu một bàn thức ăn ngon, nhưng đến giờ ăn trưa lại không thấy Lục Thời Khanh đâu, sai người hỏi mới biết y hơi không khỏe nên không tới ăn.
Nguyên Tứ Nhàn đã khôi phục bình tĩnh, ngồi bên bàn nở nụ cười chiến thắng. Lục Thời Khanh thua rồi.
Lục Sương Dư phía đối diện cau mày chất vấn:
– A huynh không khỏe, sao huyện chúa vui thế?
Muội ấy trông vẫn không quá chào đón Nguyên Tứ Nhàn, lúc nãy khi biết nàng muốn ở nhờ mấy đêm liền bĩu môi.
Nguyên Tứ Nhàn sợ mẹ chồng tương lai nghe câu này sẽ hiểu lầm, vội nói:
– Sương Dư muội muội, ta không vui, ta đang lo lắng cho a huynh muội nè.
Nói xong sợ muội ấy không tin, nàng chỉ chỉ mặt mình, nói chắc nịch:
– Lúc ta lo lắng thì sẽ có biểu cảm thế này.
Tuyên thị hình như nhìn ra đầu mối gì đó, liên tưởng tới lời hạ nhân nói là ban nãy thấy hai người một trước một sau chạy vào, bà càng sáng tỏ, bảo:
– Kệ nó đi, chúng ta ăn là được.
Dùng xong bữa trưa, Lục Sương Dư xách hộp thức ăn định đi thăm a huynh bệnh này vừa khỏi là bệnh kia kéo tới, nhưng bị Tuyên thị giật lấy đẩy vào tay Nguyên Tứ Nhàn.
Nguyên Tứ Nhàn thấy thế á khẩu. Kỳ thực nàng vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, không hề muốn đi gặp Lục Thời Khanh, nhưng thấy Tuyên thị nhìn tha thiết như vậy, nàng không thể nói chữ “không”. Dù sao bây giờ nàng là kẻ ăn nhờ ở đậu.
Nàng đành trưng ra khuôn mặt tươi cười, nói mình nhất định đưa đến, tận mắt nhìn y ăn, nhưng khi nàng đến thư phòng Lục Thời Khanh thì không thấy ai bên trong, hỏi hạ nhân mới biết y đã vào phòng tắm tắm rửa được nửa canh giờ rồi.
Cái tên mắc bệnh sạch sẽ này không phải là chà môi hết nửa canh giờ đó chớ!
Nguyên Tứ Nhàn không quá vui, nàng đặt mạnh hộp cơm lên bàn, kìm nén cơn giận đợi y ra, trong lúc buồn chán, nàng thấy bên cạnh đặt một quyển sách chú giải chữ Phạn, bèn tiện tay lật xem.
Nàng chợt nhớ bài chữ Phạn ban nãy Lục Thời Khanh nắm tay nàng viết trông không giống chữ trong kinh Phật lắm.
Không phải thực ra là y viết thơ tình cho nàng đấy chứ?
Nguyên Tứ Nhàn đột nhiên hơi hưng phấn, rút tờ giấy kia khỏi ống tay áo, đối chiếu từng chữ với sách chú giải chữ Phạn, đến khi tìm hoa mắt chóng mặt dịch xong thì mặt đen thui.
Thứ gì thế này?
“Trâu Kỵ, mình cao tám thước, hình dung đẹp đẽ. Một hôm Trâu Kỵ soi gương, hỏi vợ xem Từ Công và mình ai đẹp hơn? Người vợ đáp: “Mình đẹp lắm! Từ Công sao đẹp bằng mình?”” (2)
(2) Bản dịch của Đông A Sáng.
Đây chẳng phải là “Trâu Kỵ khéo khuyên Tề vương” trong “Chiến quốc sách” sao? Đoạn đầu kể về Trâu Kỵ mình cao tám thước, dung mạo xinh đẹp, soi gương hỏi vợ xem ông và mỹ nam Từ Công ở thành bắc ai đẹp hơn ai, thê tử của ông đáp: “Chàng là đẹp nhất, Từ Công sao sánh bằng chàng?”
Lục Thời Khanh viết như vậy là đang ám chỉ điều gì? Nếu Trâu Kỵ trong đây là tự ám chỉ y, còn thê tử là ám chỉ nàng, vậy Từ Công ở thành bắc là ai?
Từ Thiện? Không lý nào. Lục Thời Khanh sao biết nàng và Từ Thiện có qua lại chứ.
Trịnh Trạc? Nhưng hắn đâu phải họ Từ.
Nàng đang khó hiểu thì nghe cánh cửa phòng tắm vang tiếng mở ra, ngẩng đầu thấy Lục Thời Khanh mặc áo mỏng đứng đó, y thấy nàng như thấy ma, vội xoay người đóng cửa quay lại.
Lúc trở ra lần nữa, y đã ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ đoan chính, mỉm cười với nàng:
– Không biết huyện chúa đại giá quang lâm nên không đón tiếp từ xa.
– …
Có phải nàng lại quay về năm tháng trước không?
Nguyên Tứ Nhàn nghiến răng, không cho y giả ngu, hỏi thẳng:
– Tại sao hôn ta rồi đi tắm? Chàng giải thích rõ cho ta.
Lục Thời Khanh giả ngu thất bại á khẩu.
Y có cách gì đây? Từ sau khi xuống xe ngựa, lều bạt của y cứ gào thét mãi không yên, y tắm rửa là đang tự cứu mình.
Nhưng sao y có thể mở miệng nói với nàng là vì nàng ôm quá đã, hôn quá đã chứ?
Dáng vẻ khó mở miệng của y lọt vào mắt Nguyên Tứ Nhàn chính là y đang chê nàng bẩn, nàng tức giận vỗ bàn đứng dậy, lao tới trước mặt y, ngửa đầu cắn môi y, sau đó hung dữ nói:
– Có bản lĩnh thì chàng tắm nữa xem!