Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông

Chương 84: Chương 84: Chương 83




Câu hỏi này không phải Nguyên Tứ Nhàn nhất thời nổi hứng hỏi cho vui. Thậm chí đêm qua vào khoảnh khắc biết chân tướng, đây là điều đầu tiên hiện lên trong đầu nàng.

Ý định ban đầu của nàng khi tiếp cận Lục Thời Khanh là muốn rời xa Trịnh Trạc, tìm một núi dựa công khai, nhưng không ngờ quanh co lòng vòng cuối cùng vẫn quay về điểm xuất phát, khó tránh sẽ giẫm lên vết xe đổ kiếp trước: lòng cha nàng hướng về phía Trịnh Trạc, còn nàng gả cho bạn thân chí cốt của hắn.

Tất cả hệt như Thiều Hòa nói, là số mệnh không thể chống đối.

Đặc biệt là sau khi tận mắt thấy quan hệ thân thiết giữa Lục Thời Khanh và Trịnh Trạc, nàng rất khó không lo lắng – vừa sợ y vứt bỏ Nguyên gia vừa sợ y vì nàng mà cắt tình bằng hữu chí thân, rơi vào nỗi đau hai bên khó thể vẹn toàn.

Lục Thời Khanh tựa như không hiểu ý nàng, khóe môi giật giật lúng túng nói:

– Không phải nàng ghen với Trịnh Trạc đấy chứ?

Nguyên Tứ Nhàn nghẹn, đáp:

– Thiếp đâu phải chàng, đến chính mình mà cũng ghen được…

Dứt lời, nàng nghiêm túc nói:

– Thiếp nói thật đấy.

Lục Thời Khanh thu lại ý cười, không đáp mà hỏi ngược:

– Tại sao lại nói vậy?

Nàng lắc đầu ra hiệu không có gì, thầm nghĩ bây giờ đang tốt đẹp, tự dưng nàng bắt y đưa ra giả thiết như vậy đúng là làm khó y, bèn nói:

– Bỏ đi, không làm khó chàng nữa, để thiếp xem vết thương của chàng nào.

Thấy nàng toan tiến lên vạch áo y ra, Lục Thời Khanh cản lại, nắm lấy tay nàng, cúi đầu nhìn nàng nói:

– Ý ta là, nàng nói sai rồi. Không phải người nhà của nàng mà là người nhà của ta.

Giọng y bình tĩnh và chậm rãi:

– Nếu ngay cả người nhà của mình mà ta cũng không thể bảo vệ thậm chí tùy ý vứt bỏ, thì ta dựa vào đâu để đứng trong triều, phò tá minh chủ trong lòng ta?

Nguyên Tứ Nhàn sững sờ ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn y.

– Tương tự, nếu minh chủ mà ta một lòng phò tá là kẻ không từ thủ đoạn giẫm đạp lên người thiện lương vô tội để trèo cao, thì ta dựa vào đâu để có thể bảo vệ người nhà của mình? Ta không biết những thăm dò và lòng thù địch của nàng dành cho Trịnh Trạc trước nay từ đâu mà có, nhưng trong chuyện Thái Hòa, hắn không hề nhẹ nhàng thoải mái như vẻ bề ngoài, chỉ là hắn ở địa vị cao nên không thể không lựa chọn. Phàm là con người đều luôn có tư tâm, điều này không có nghĩa hắn là kẻ đại gian đại ác.



– Ta đảm bảo với nàng, có ta, Nguyên gia và hắn mãi mãi không đứng ở thế đối lập một mất một còn. Bất luận thế nào, ta đều sẽ bảo vệ họ, chuyện nàng nói cũng không thể nào xảy ra. Nếu nàng tin ta, hãy tin người mà ta tin tưởng.

Nguyên Tứ Nhàn bình tĩnh nhìn y, đáy mắt nhuốm ý cười.

Nàng nghĩ, so với mộng cảnh hư vô khó phân thật giả đã thành quá khứ, nàng tin Lục Thời Khanh của kiếp này hơn.

Nàng hơi ngửa đầu, khẽ hôn lên cằm y, nói:

– Được.

Lục Thời Khanh bị nụ hôn chủ động của nàng trêu chọc làm khí huyết dâng trào, đang muốn cúi đầu hôn lại thì bị nàng cản, nàng nói muốn xem kỹ vết thương trước ngực y.

Vết sẹo đó xấu tới mức ngay cả chính y cũng không muốn nhìn nhiều, không biết có gì đáng xem nhưng vì nàng khăng khăng nên y đành cởi y phục. Ai ngờ ngay lúc y áo quần xốc xếch thì Tuyên thị gõ cửa, bảo là đưa ít canh bổ qua cho y.

Y sợ bị hiểu lầm là không biết chừng mực ngay giữa ban ngày ban mặt nên giật mình lật đật mặc áo vào, trong lúc tay chân luống cuống đã mặc ngược chiều, đến khi Nguyên Tứ Nhàn mở cửa mời Tuyên thị vào y mới phát hiện chỗ không đúng. Kết quả đương nhiên y bị người mẹ hiểu lầm rất nặng trừng hung dữ.

Nhưng suy cho cùng mẹ vẫn là mẹ, trong lòng vẫn lo cho con trai và đứa cháu tương lai nên đặt canh nhung hươu đại bổ lại rồi đi, trước khi đi còn dặn Nguyên Tứ Nhàn nhất định phải nhìn y uống hết mới được.

Nguyên Tứ Nhàn đương nhiên hiểu canh này bổ gì, nhớ đêm qua hình như đúng là Lục Thời Khanh thể hiện không quá tốt, nói không chừng là do thận yếu, thế là nàng làm theo.

Lục Thời Khanh bị ép uống cả tô canh đại bổ cắn răng nghĩ, đêm nay nàng chắc chắn sẽ hối hận, nào ngờ đến tối giờ đẹp cảnh vui, tắm rửa xong xuôi, y ngồi bên chân giường chờ Nguyên Tứ Nhàn ra khỏi nhà tắm, định rửa mối nhục với nàng thì thấy nàng nhăn mặt, xòe mười ngón tay nghiêm túc đếm gì đó.

Y hơi sững sờ, thấy nàng nghiêm túc đến mức đi không nhìn đường, sắp va phải cái ghế thấp trước mặt, y bèn vội vàng dời ghế đi trước, sau đó ngăn nàng lại hỏi:

– Nàng đang đếm gì thế?

Chắc không phải đếm xem để y ngủ chân giường mấy ngày chứ hả? Chiều nay rõ ràng trông nàng hết giận rồi mà.

Nguyên Tứ Nhàn nghe tiếng mới hoàn hồn, thẫn thờ chớp mắt, nàng cắn môi dưới, nhìn y mà ngập ngừng khó nói:

– Thiếp đang đếm… thiếp đang đếm ngày kinh của thiếp.

Lục Thời Khanh chớp mắt ngơ ngác hơn cả nàng, chần chừ hỏi:

– Ngày kinh làm sao…

Nàng khoát tay ý bảo y đợi, sau đó gập ngón tay đếm lại một lần, nghi hoặc:

– Đúng là hôm nay mà.

Nói xong dường như nghĩ đến gì đó, nàng hoảng hốt kéo cánh tay y:

– Lục Thời Khanh, chắc không phải thiếp có thai chứ?



Lục Thời Khanh cười không tin nổi:

– Đợi đã… nàng bình tĩnh.

Dứt lời, hình như chính y cũng không bình tĩnh, nhìn chằm chằm hỏi nàng:

– Có phải… ngày kinh của nàng luôn chính xác không?

Nàng gật đầu chắc nịch:

– Trước đây luôn không chệch ngày nào, nếu không thiếp đâu phát hiện chỗ bất thường nhanh vậy được.

Y nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, trầm ngâm một lát rồi nói:

– Vẫn chưa hết hôm nay mà?

Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy có lý, nghiêm túc ừ:

– Hay chúng ta đợi một lát xem?

Y giật giật khóe môi:

– Chuyện này đợi thế nào?

Nàng chỉ ra gian ngoài, nghiêm túc đề nghị:

– Chúng ta ra ngoài chơi cờ, nói không chừng lát nữa nó sẽ tới.

Vì cũng nghi ngờ trong lòng nên Lục Thời Khanh đành đồng ý, cùng nàng ra ngoài chơi cờ, vừa chơi vừa suy nghĩ, sau đó nêu quan điểm của mình:

– Ta nhớ…

Y vừa lên tiếng liền đơ, dẫu sao cũng mới thành thân, nói chuyện này ra hơi xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn kiên trì nói tiếp:

– Ta nhớ là động phòng vào mấy ngày trước ngày kinh sẽ không dễ mang thai.

Ý là, chắc nàng nghĩ nhiều rồi.

Nguyên Tứ Nhàn nghe vậy hạ quân cờ vang tiếng “cạch”, tiếp đó gật đầu như giã tỏi:

– Hình như đúng vậy.

Dứt lời, nàng hơi nhướng mày:

– Nhưng sao thiếp nhớ là vào mấy ngày sau ngày kinh mới không dễ mang thai nhỉ?

Lục Thời Khanh bị nàng nói làm cho cũng không quá xác định, cau mày:

– Nàng nghe được từ đâu?

– Mấy ngày trước đại hôn, có một bà căn dặn thiếp. Còn chàng nghe được từ đâu?

– Giống nàng.

Nguyên Tứ Nhàn lấy làm lạ:

– Vậy sao chúng ta lại nghe khác nhau?

Lục Thời Khanh lắc đầu không rõ, phải, sao lại khác nhau nhỉ.

Hai người cau mày ra sức nhớ lại, một người nói chắc như đinh đóng cột là sau ngày kinh, một người kiên quyết là trước ngày kinh, cả hai đều chơi ván cờ mà không tập trung: Lục Thời Khanh cầm nhầm quân cờ của Nguyên Tứ Nhàn để chơi, còn Nguyên Tứ Nhàn thì cầm luôn quân cờ trên bàn cờ.

Chờ khi hai người hồn bay phách lạc mới hoảng hồn nhận ra ván cờ này chơi bậy thì không còn tâm trí đâu để chơi nữa.

Lục Thời Khanh thấy Nguyên Tứ Nhàn đã buồn ngủ mà cứ dụi mắt gắng chống đỡ, y bèn đẩy bàn cờ ra nói:

– Ngủ thôi.

Không ngờ nàng vẫn nhăn mặt lắc đầu, tha thiết nhìn y:

– Không được, còn hai canh giờ nữa, chờ thêm đi. Thiếp… thiếp căng thẳng.

Kỳ thực trong lòng y không hề căng thẳng ít hơn nàng nhưng suy cho cùng y vẫn giữ được lý trí, nghiêm túc nói:

– Nếu chờ thêm hai canh giờ vẫn không có thì nàng định cả đêm không ngủ à? Lùi một vạn bước mà nói, nếu mang thai thật, nàng định làm hỏng cơ thể để một xác hai mạng chắc?

Tuy y cũng không muốn con ra đời vào đêm động phòng hoa chúc ngắn ngủi kiểu phù dung sớm nở tối tàn đêm qua, nhưng nếu thật thì đành chịu, nàng là thê tử y cưới hỏi đàng hoàng chứ không phải quan hệ lén lút, đương nhiên là cứ sinh thôi.

Nguyên Tứ Nhàn giận y độc miệng nhưng lại cảm thấy lời y nói không phải không có lý, bị y nhìn hung dữ bèn thỏa hiệp:

– Được rồi, ngủ thôi.

Dứt lời, nàng lê đôi chân mềm nhũn lên giường.

Lục Thời Khanh thu dọn tàn cục trên bàn rồi đến chân giường xác nhận:

– Ta ngủ ở đâu?

Trước đại hôn năm ngày mới biết mình sắp gả, sau đại hôn một ngày nghi ngờ mình có thai, Nguyên Tứ Nhàn lúc này thật yếu ớt không cách nào bình tĩnh, nàng vỗ đệm giường bên cạnh, bĩu môi:

– Ở đây đi.

Lục Thời Khanh được bò lên nằm cạnh nàng như ý nguyện, nhưng với tình huống này y không thể làm chuyện rửa sạch mối nhục được, đành cố nhắm mắt, nhưng vì cứ suy nghĩ mãi chuyện đó nên không tài nào ngủ được. Y mở mắt quay đầu nhìn Nguyên Tứ Nhàn, thấy nàng cuộn mình trong góc giường, dù nhắm mắt nhưng hàng mi vẫn rung rung, rõ ràng vẫn chưa ngủ.

Y vốn muốn giữ khoảng cách với nàng, tránh cho lát nữa nhịn không được, nhưng bây giờ thấy nàng như vậy lại không nỡ, y suy nghĩ rồi dịch qua ôm nàng vào lòng, khẽ hỏi:

– Ngủ không được à?

Y vừa tới gần, hương bồ kết sạch sẽ lập tức ập tới, Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy dễ chịu, mở mắt hít hít mũi rồi gật đầu:

– Thiếp sẽ cố gắng.

Lục Thời Khanh biết nàng chưa chuẩn bị tốt tâm lý cho việc này, y cảm thấy ban nãy mình hơi nặng lời, thực có vẻ ác của kẻ đứng nói chuyện không đau eo, bèn cúi đầu hỏi nàng:

– Trước đây khi ngủ không được, nàng sẽ làm sao?

Nguyên Tứ Nhàn thành thật đáp:

– Lúc nhỏ mẹ sẽ vừa kể chuyện cho thiếp nghe vừa vỗ lưng thiếp.

Nàng ngước mắt nhìn y:

– Chàng muốn bắt chước à?

Lục Thời Khanh nghẹn.

Y không muốn bắt chước kể chuyện. Nhưng lúc này y không thể nào từ chối, đành im lặng rồi khẽ vỗ lưng nàng, sau đó nhẫn nại hỏi:

– Nàng muốn nghe gì?

Nguyên Tứ Nhàn nhắm mắt rụt vào lòng y, nghe giọng điệu miễn cưỡng đó thì bĩu môi nói:

– Chàng cứ kể câu chuyện “ngày xửa ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có một ngôi chùa…”, kể 30 lần là thiếp ngủ ngay thôi.

Lục Thời Khanh thở dài, không ngừng tay và bắt đầu kể:

– “Ngày xửa ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có một ngôi chùa, trong chùa có một lão hòa thượng và một tiểu hòa thượng, lão hòa thượng kể với tiểu hòa thượng rằng ngày xửa ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có một ngôi chùa…”

Y cứ kể, không biết tới lần thứ bao nhiêu thì ngủ mất, lúc tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, thấy Nguyên Tứ Nhàn ngủ say trong lòng, bèn trở mình gọi nàng dậy.

Nguyên Tứ Nhàn bị y gọi dậy, nhập nhèm ngơ ngác hỏi y:

– Sao thế, có chuyện gì à?

Lục Thời Khanh nhìn thẳng vào nàng, nói hai chữ:

– Kinh nguyệt.

Lúc này nàng mới phản ứng lại, sực tỉnh leo xuống giường vào nhà tắm xem, sau đó mặt mày ủ rũ bước ra, khóc không ra nước mắt:

– Không có…

Đoạn kịch nhỏ:

Nhật ký Sợ Sợ: Ngày thứ hai sau tân hôn, trời trong. Hôm nay vợ cho mình một đề thi đòi mạng, mình tài trí nhanh nhẹn thi điểm tối đa, tối được ngủ chung với vợ, có cơ hội làm chuyện xấu hổ. Nhưng không ngờ mình bị bà dì cả đến muộn của vợ làm kinh hồn bạt vía, không mần ăn gì được. Mình muốn hỏi đạo diễn Cố sắp đặt tốc độ mang thai thế này là có dụng ý gì?

Đạo diễn Cố phê duyệt: Nhóc con, cưng tưởng mang thai dễ thế à? Lúc nghe giáo dục tiền hôn nhân mà đứa nào đứa nấy toàn xem lời của người lớn như gió thoảng qua tai, đáng đời nhịn chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.