Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông

Chương 87: Chương 87: Chương 86




Lục Thời Khanh bỏ lại câu “qua mấy ngày nữa hẵng nói sau” rồi đi, bảo là ra khỏi phủ một chuyến, buổi trưa sẽ về.

Nguyên Tứ Nhàn bĩu môi với y, nàng xuống giường, đang bụng rỗng ngửi được mùi bánh ú thơm phức mới nhớ ra nay là tết đoan ngọ, bèn vội dặn hạ nhân đưa ít bánh ú sang Nguyên phủ cho a huynh ăn, sau đó lại đi thỉnh an Tuyên thị. Lục Sương Dư cũng có mặt, hăng hái hỏi nàng có muốn cùng đến bờ sông Khúc xem đua thuyền rồng không.

Hồi nhỏ nàng rất thích đu theo mấy chỗ náo nhiệt đông người nườm nượp như vậy, nhưng giờ nàng thấy chán, cộng thêm đêm qua không nghỉ ngơi tốt nên rất mệt mỏi, bèn từ chối khéo muội ấy.

Tuyên thị ở bên cạnh cũng nói nữ nhi:

– Hôm nay trong cung mở tiệc đoan ngọ, a huynh con ngay cả lời mời của thánh nhân cũng từ chối là vì muốn ăn tết cùng tẩu tẩu con. Con hay quá, không biết quan sát chút nào cả.

Lục Sương Dư bĩu môi, tìm bạn thân trong kinh cùng đến sông Khúc chơi.

Nguyên Tứ Nhàn ở trong viện trò chuyện với Tuyên thị, gần trưa vẫn chưa thấy Lục Thời Khanh về, lòng không khỏi hơi lo lắng, sợ bên Thái Hòa xảy ra điều gì phiền phức.

Tuyên thị thấy nàng tuy nói chuyện với bà, nhưng ánh mắt cứ chốc chốc lại liếc về phía cửa, lòng vô cùng rõ ràng, bèn gọi một người hầu ra cổng phủ ngóng xem khi nào Lục Thời Khanh về.

Nguyên Tứ Nhàn cười xấu hổ, đành để bà hiểu lầm là nàng tương tư. Dù sao Lục Thời Khanh không hề hé răng về những gì y làm ở chốn triều đường cho mẹ biết, nàng đương nhiên cũng giấu giếm thay y.

Tới giờ ăn trưa, người hầu vào báo nói Lục Thời Khanh về nhưng không vào phủ mà gọi Nguyên Tứ Nhàn ra ngoài một chuyến.

Nàng nghi hoặc đi ra ngoài, vén rèm lên chiếc xe ngựa dừng trước cửa, vừa vào liền nghe Lục Thời Khanh giải thích:

– Ta không về dùng bữa, nàng ăn với mẹ nhé.

Nàng khó hiểu:

– Không về dùng bữa sao còn chạy về?

Vì sáng sớm trước khi đi, Lục Thời Khanh đã nói với nàng là trưa sẽ về, y không muốn thất tín với nàng nên mới cố ý đi vòng một chuyến nhưng ngoài miệng lại không thừa nhận, chỉ nói:

– Tiện đường ngang qua thôi, nàng về đi, ta phải đi làm việc.

Nhìn bộ dạng dửng dưng bình thản của y, Nguyên Tứ Nhàn nghĩ chuyện được xử lý khá thuận lợi nên không hỏi han nhiều, nàng hỏi:

– Vậy trưa chàng ăn gì, thiếp lấy ít bánh ú ra cho chàng nhé?

Y lắc đầu ý bảo không cần:

– Ta đi chợ tây ăn.

Nguyên Tứ Nhàn vốn đã nhổm dậy, nghe vậy bèn ngồi trở lại:

– Không phải chàng không ăn thức ăn bên ngoài sao?

Năm ngoái cùng đi chợ tây với nàng, y ngồi nhìn nàng ăn hai tô hoành thánh lớn, còn vứt bánh nàng cho y ở ven đường.

Lục Thời Khanh phát hiện khi nàng thật lòng quan tâm người khác thì khá ngốc nghếch, trong lòng y vui vẻ nhưng ngoài mặt lại lãnh đạm nói:

– Ta ứng phó vài vị quan thôi.

Không ngờ nàng nghe vậy, hàng mày liễu chau lại:

– Chàng muốn đi Hồ cơ tửu quán?

Lục Thời Khanh nghẹn.

Thấy y như vậy, Nguyên Tứ Nhàn biết ngay mình đoán đúng. Bàn chuyện với quan thể nào cũng phải uống ít rượu, còn tới mức đi chợ tây thì khó tránh đến tửu quán có các Hồ cơ xinh đẹp nhảy nhót múa may xung quanh.

Nàng lập tức không vui:

– Sao lại chọn nơi như vậy để bàn chuyện? Chàng không chê son phấn người ta rơi lộp độp vào ly rượu à? Rồi còn hương liệu hun đầy phòng nữa, về tắm cả canh giờ cũng không sạch được đâu! Chưa kể mấy vũ cơ đó hễ hơi không vừa ý là bỏ đồ vào ly của chàng…

Lục Thời Khanh run lên, ra dấu tay bảo dừng. Cảnh dơ bẩn như vậy, ngay cả nghe y cũng nghe không nổi. Y vốn định đem theo dụng cụ uống rượu của mình qua đó ứng phó vài ly nhưng bị nàng nói vậy, da gà da vịt nổi hết lên, y nói:

– Đó không phải nơi ta chọn, ta sẽ cách xa họ ra.

Nguyên Tứ Nhàn nhìn y đầy ghét bỏ, nói “được thôi”, nàng đứng dậy định đi thì chợt quay đầu ôm cánh tay y nói:

– Hay để thiếp đi chung với chàng?

Khóe môi Lục Thời Khanh giật giật:

– Nàng thấy ai dắt vợ theo đến nơi như vậy chưa?

– …

Phẫn nộ.

Nguyên Tứ Nhàn lườm y, nghiến răng bỏ đi đầu không ngoảnh lại, ăn trưa với Tuyên thị xong, lòng nàng ngứa ngáy, không kìm được bèn gọi Thập Thúy đến giả trang nam cho nàng, sau đó dẫn Giản Chi theo đến chợ tây Trường An.

Chợ tây không chỉ có một Hồ cơ tửu quán, nhưng quan có thể khiến Lục Thời Khanh không thể từ chối thì không được mấy ai, tính ra chỉ có mấy vị quan to, cho nên chắc chắn sẽ đến nơi xa xỉ nhất.

Nguyên Tứ Nhàn bảo Giản Chi nghe ngóng hai nơi.

Đúng như tên gọi, Hồ cơ tửu quán là tửu quán do người Hồ mở, bên trong đa dạng phức tạp, không hầu (1) năm dây, sênh nhạc lượn lờ, vũ cơ hầu rượu ai nấy đều dáng người thướt tha, quyến rũ yêu kiều.

(1) Không hầu (箜篌 – konghou hoặc kanhou): một loại đàn hạc của TQ cổ đại.

Nguyên Tứ Nhàn cải nam trang, vừa vào liền được tiếp đãi nhiệt tình, hỏi nàng ngồi đâu. Nàng nhìn gian phòng lầu hai nơi Lục Thời Khanh đang ở rồi chỉ vào gian phòng sát vách.

Giản Chi theo nàng lên lầu hai, vào phòng đóng cửa lại, nhìn nàng mở cửa sổ bên sát vách phía không gần đường cái, sau đó áp tai lên tường nghe động tĩnh phía Lục Thời Khanh.

Tiếc là tường quá dày, âm nhạc phòng bên lại quá to, Nguyên Tứ Nhàn căn bản không nghe rõ được tiếng trò chuyện, chỉ loáng thoáng nghe tiếng nói cười.

Nàng chuyển sang nhoài người lên bệ cửa sổ ngó qua rồi đành thở dài không được. Không nghe không thấy thì nàng tới làm gì.

Nàng đang định quay về tìm cách khác rình mò thì chợt nghe dưới cửa sổ truyền đến tiếng xe lăn bánh, phu xe vừa giơ roi vừa hoảng hốt nói vào trong xe:

– Ngài nhất định phải gắng gượng đấy!

Nguyên Tứ Nhàn nghe giọng hơi quen quen thì sững sờ nhìn xuống.

Đây là con hẻm nhỏ không sát đường cái, bình thường chỉ có bách tính bình dân mới đi qua đây, nhưng chiếc xe ngựa chạy nhanh qua phía này có thành xe chạm khắc tinh xảo, dáng xe rộng rãi, hiển nhiên của gia đình giàu có.

Nàng theo bản năng cảm thấy lạ, bắt đầu nhớ lại giọng nói mà nàng ngờ ngợ như từng nghe ở đâu đó, chợt ngẩng phắt đầu.

Là trong mơ.

Trong một giấc mơ trước đây, nàng từng nghe giọng thuộc hạ của Trịnh Trạc mò vớt thi thể nàng dưới cầu.

Phu xe ấy là người của phủ hoàng tử. Tức người trong xe có khả năng là Trịnh Trạc.

Nàng vừa nghe thấy gì? Gắng gượng?

Ánh mắt nàng lóe lên, thấy xe ngựa sắp đi ngang cửa sổ này, nàng liền xoay người lấy một cái ly ngọc rỗng ném xuống.

Phu xe phản ứng nhanh, thấy có vật từ trên trời rơi xuống thì một tay siết dây cương, một tay giơ lên bắt lấy ly ngọc theo bản năng.

Thiếu niên đánh xe cũng thuận đó nhìn theo hướng “ám khí” thấy Nguyên Tứ Nhàn.

Đầu tiên hắn nheo mắt, khi nhìn rõ mặt Nguyên Tứ Nhàn thì giật mình như muốn tìm cứu tinh.

Nguyên Tứ Nhàn thấy thần sắc hắn thay đổi, đoán đúng là Trịnh Trạc xảy ra chuyện, bèn hất cằm với Giản Chi rồi vội vã xuống lầu đi vào hẻm nhỏ.

Thiếu niên ấy là thân tín của Trịnh Trạc tên Trần Triêm chờ nàng dưới lầu, toan mở miệng khi thấy nàng thì bị nàng dùng ánh mắt ngăn lại.

Nàng nhìn Giản Chi, ra hiệu nàng ấy canh gác ở đầu hẻm, sau đó nhìn Trần Triêm, chỉ lên cửa sổ đóng chặt phòng Lục Thời Khanh, ám chỉ bên trên có người, không thích hợp nói chuyện, tiếp đó nàng lặng lẽ chui vào trong xe.

Trần Triêm hiểu ý nàng, đợi nàng ngồi vững, hắn nhanh chóng vung roi tiếp tục chạy vào sâu trong hẻm.

Nguyên Tứ Nhàn thực bị cảnh trong xe dọa giật mình.

Bên trong bẩn thỉu bừa bộn, hòm thuốc ngã một bên, băng vải rơi đầy đất. Trịnh Trạc gập một chân nằm nghiêng trên giường thấp, gần như nửa người đẫm máu, chỗ eo bị tay bịt chặt vẫn đang rỉ máu ra ngoài.

Nàng căng thẳng vội tiến lên một bước, nửa ngồi nửa quỳ trước giường, cau mày nói:

– Điện hạ, ngài như vầy là?

Mặt Trịnh Trạc không chút máu, thần trí đã không còn tỉnh táo, hắn nghe tiếng bèn gắng mở mắt, không biết có nhận ra nàng không mà mệt mỏi nhắm mắt lại, bàn tay đặt trên eo trước đó cũng thõng xuống mất sức, mất đi ý chí.

Nguyên Tứ Nhàn thấy vậy nhìn quanh, bình tĩnh lại, nhặt băng vải dưới đất lên, cắn răng một tay giúp hắn đè lại vết thương, một tay cầm kéo cắt áo bào của hắn, vừa làm vừa nhanh chóng suy nghĩ.

Vị trí vết thương không phải chỗ hiểm, nhưng mất máu quá nhiều cũng đủ lấy mạng một người. Trần Triêm không thể không hiểu điều này nhưng lại không xử lý cho Trịnh Trạc kịp thời, cũng không lập tức đưa hắn về phủ, lại đi lung tung đến đây, đương nhiên là để tránh kẻ địch phía sau.

Ngay ngày tết đoan ngọ, dưới chân thiên tử, kẻ muốn đưa Trịnh Trạc vào chỗ chết rất khó ra tay công khai, truy đuổi chỉ là kế câu giờ. Vì chỉ cần như vậy đã đủ khiến hắn mất mạng vì mất máu quá nhiều rồi.

Nàng cắt mở áo bào của hắn, nhìn chằm chằm vết đâm nghiêng sâu cả tấc nơi eo hắn, nhanh chóng giúp hắn cầm máu băng bó vết thương.

Trần Triêm bên ngoài ghì cương dừng xe ngựa ngay lúc này.

Hắn vén rèm nhìn vào trong, gấp giọng nói:

– Huyện chúa, đến ngõ cụt rồi.

Động tác tay Nguyên Tứ Nhàn không hề ngừng, không quay đầu lại:

– Tạm dừng ở đây đi, nói cho ta biết có chuyện gì?

Trần Triêm thu roi, bước lên làm tiếp việc của nàng:

– Phiền huyện chúa rồi, để tiểu nhân làm cho.

Hắn giải thích:

– Hôm nay đoan ngọ, điện hạ và nhị điện hạ cùng đến bờ sông Khúc xem đua thuyền rồng, người bên bờ sông chen chúc, tiểu nhân đi dọc theo rìa ngoài, lúc hỗn loạn không rõ phía trước xảy ra chuyện gì, đột nhiên nghe xung quanh có tiếng thét sợ hãi, kế đó hai vị điện hạ đều trúng đao.

Nguyên Tứ Nhàn đã lùi ra sau lau vết máu trên tay, nghe vậy cười khó tin:

– Hai vị điện hạ đều là người tập võ mà có thể bị ám đao làm bị thương?

– Tiểu nhân cũng không hiểu.

– Đoạn đường này ngươi bị ai truy đuổi?

Trần Triêm giải thích:

– Hôm nay hai vị điện hạ đều cải trang đơn giản ra ngoài, mỗi người chỉ dẫn theo một tùy tùng. Lúc đó, thị vệ của nhị điện hạ vội vã dìu ngài ấy lên xe ngựa, chưa kịp quay đầu trông nom điện hạ. Tiểu nhân cũng không chú ý đến nhị điện hạ, chỉ cõng điện hạ chạy một mạch ra ngoài, lúc toan giúp ngài xử lý vết thương thì phát hiện xung quanh có mai phục, bởi vậy không dám dừng lại lâu mà vội lên xe rời đi. Không ngờ lại bị đuổi sát suốt dọc đường.

– Vậy vì sao ngươi không đưa điện hạ về phủ mà lại tới chợ tây?

Nguyên Tứ Nhàn tiếp tục hỏi.

– Là điện hạ căn dặn. Trước khi lên xe ngựa, điện hạ nói bên tai tiểu nhân bốn chữ: “Hồ cơ tửu quán”.

Nguyên Tứ Nhàn cau mày, thấy hắn đã băng bó kỹ vết thương cho Trịnh Trạc thì dặn:

– Ngươi đánh xe về gần tửu quán, sau đó tìm cho ta một bộ y phục Hồ cơ.

Trần Triêm không dám hỏi nhiều, vội làm theo.

Nguyên Tứ Nhàn ngồi trong xe đợi, trầm tư suy nghĩ.

Trịnh Trạc biết chắc lúc này Lục Thời Khanh uống rượu ở Hồ cơ tửu quán, nhưng nhất định hắn không phải đến vì y mà đến vì mấy vị quan lớn kia. Xuất phát từ nguyên nhân nào đó, hắn hi vọng những người có tiếng nói đầy trọng lượng trong triều ấy tận mắt thấy hắn bị ám sát bị thương.

Nhưng Trần Triêm trong lúc vội vàng chỉ hiểu một nửa chỉ thị của hắn, mà ban nãy Nguyên Tứ Nhàn cũng chưa biết rõ nên ngược lại bảo đưa xe ngựa chạy xa tửu quán. Trước mắt nàng không dám tùy tiện hành động, tốt nhất có thể thông báo cho Lục Thời Khanh chọn lựa.

Nhưng nàng không thích hợp ngang nhiên xuất hiện tại tửu quán, tránh người khác sinh nghi chuyện nàng cứu chữa cho Trịnh Trạc, nên tốt nhất là nàng cải trang thành Hồ cơ, che mặt vào.

Trong đầu Nguyên Tứ Nhàn đã hiện ra cảnh mình xuất hiện, nhảy múa xoay tròn rồi nhào vào lòng Lục Thời Khanh, sau đó hoàn mỹ truyền tin cho y.

Tuy buổi trưa nàng nói rất nhiều lời nói xấu Hồ cơ, nhưng chắc y không tới nỗi không nhận ra nàng rồi vì giữ thân như ngọc mà đẩy nàng xuống đất chứ?

Đoạn kịch nhỏ:

Lục Sợ Sợ: Có lẽ… tới nỗi đấy đấy.

Nguyên Tứ Nhàn: Hình như mình tự đào hố cho mình rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.