*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tình trạng này thực có thể nói là cưỡi hổ khó xuống. Lục Thời Khanh bỗng chốc tỉnh ngộ mình đã làm chuyện ngu xuẩn gì.
Nguyên Tứ Nhàn vốn không cam tâm, muốn trêu chọc y chứ không hề trông mong y dễ nói chuyện như vậy, không khỏi bất ngờ, cúi đầu ngơ ngác nhìn tay y.
Nhưng nàng vẫn nhớ phải nắm bắt thời cơ, nhanh chóng hoàn hồn, nhắc nhở y:
- Lục thị lang?
Lục Thời Khanh đang thả hồn theo mây gió bị gọi hồn về, hơi cau mày.
Chỉ là một cây trâm, đưa tay cắm vào là có thể khiến toàn thân từ ngoài vào trong thoải mái, có gì lỗ đâu? Thế là y ho một tiếng hơi lúng túng, bất chấp:
- Ngồi yên.
Nguyên Tứ Nhàn ngoan ngoãn ngồi trở lại.
Y vòng ra sau nàng, do dự một lát, không đụng đến một sợi tóc của nàng, từ từ đẩy trâm vào, đối xứng với cây trâm bên kia.
Chuỗi hạt châu xanh biếc làm tôn lên đầu tóc đen nhánh như đá mắt mèo của nàng.
Đại công cáo thành, tay y dừng lại, nhanh chóng dời ra, quay về chỗ ngồi.
Nguyên Tứ Nhàn không cần đụng vào cũng biết, Lục Thời Khanh làm đương nhiên khéo léo ổn thỏa. Nàng cười với y:
- Đa tạ ngài.
Trong đầu Lục Thời Khanh lúc này toàn là hình ảnh mái tóc đen nhánh như thác nước của nàng ban nãy đập vào mắt khi y vòng ra phía sau nàng, y hốt hoảng ngẩn ngơ, thiếu thốn từ ngữ, chỉ “ừ” một tiếng rồi tiếp tục lật quyển “Bàn về muối và sắt” ra xem, sau một hồi lại nghe người đối diện gọi y lần nữa:
- Lục thị lang__
Y ngước mắt nhìn nàng, mày vừa định cau lại thì thấy nàng lộ vẻ khó xử, chỉ vào sách trong tay y:
- Ta muốn nói, ngài cầm sách ngược kìa.
...
Lục Thời Khanh cúi đầu nhìn, mặt thoáng đen như bùn, hỏi:
- Huyện chúa chưa từng nghe đạo lý đi ngược lại để truy tìm nguồn cội sao?
Nguyên Tứ Nhàn ngơ ngác gật đầu rồi lại lắc đầu. Không phải, nàng từng nghe từ này, nhưng từ này dùng với nghĩa này sao?
- Có phải ngài đang nói là, cầm ngược sách chính là để truy tìm nguồn cội?
- Đúng.
Mặt Lục Thời Khanh không biến sắc, kiên quyết không lật sách lại cho ngay, nói:
- Chính là ý này.
Bách tính Đại Chu có biết thám hoa lang học thức uyên bác năm Huy Ninh thứ mười một lại nghiêm túc làm hại con cháu người ta như vậy không? Nguyên Tứ Nhàn tâm trạng phức tạp nhìn lên trời nhưng không vạch trần y, ở cùng y xem sách ngược hết nửa canh giờ, mãi đến khi y lên lầu cao kiểm tra bài tập của Trịnh Hoằng, nàng mới rời khỏi Hàm Lương Điện.
Lúc nàng rời đi vừa hay gặp phải Trịnh Trạc, nghe nói hắn chuẩn bị đi dạy Trịnh Hoằng tập võ.
Nguyên Tứ Nhàn hơi lấy làm lạ, tiểu hoàng tử xác thực đã tới tuổi nên kéo dãn gân cốt, nhưng theo nàng biết, trước đây thánh nhân luôn giao việc này cho nhị hoàng tử, bây giờ sao lại đến phiên hắn nhỉ.
Bốn phía đều là cung nhân, nàng không hỏi nhiều, chào đơn giản với Trịnh Trạc liền đi qua, sau khi hồi phủ thì bảo huynh trưởng lưu ý tình hình biến động gần đây trong triều, rồi lại bàn bạc chuyện Từ Thiện:
- Muội đã bảo Giản Chi đi Tầm Dương, nhưng đi đi về về không khỏi mất thời gian, ít cũng phải hơn tháng mà chưa chắc có kết quả, muội nghĩ, chi bằng ra tay cả hai bên, tìm cơ hội xem bộ dạng thật của ông ta.
- Chúng ta không thể trở mặt với lục hoàng tử, cũng không thể trực tiếp giật mặt nạ Từ tiên sinh xuống, bộ dễ xem bộ dạng thật của ông ta lắm à?
- Hai người họ không ngốc, sao không nhận ra Nguyên gia ta đến nay vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm chứ? Nói thẳng ra, đây chính là lớp giấy cửa sổ. Chúng ta có thể đâm thủng, nhưng biện pháp phải hay, phải chừa đủ thể diện và tình cảm cho đôi bên. Dù họ nhìn ra đầu mối cũng chỉ xem như chúng ta vẫn còn lo lắng về mối hợp tác này chứ không phải mang địch ý trong lòng, vậy là đủ.
- Nói thế là muội đã có đối sách?
Nàng gật đầu:
- Ba ngày sau, Từ tiên sinh sẽ đến dự tiệc, lúc đó chúng ta sẽ bày tiệc trong tiểu viện, không bố trí tôi tớ xung quanh, chờ rượu quá ba tuần, a huynh sẽ vờ đứng dậy đi vệ sinh, còn lại cứ giao cho muội.
...
Hoàng hôn ba ngày sau, Lục Thời Khanh lại lấy thân phận Từ Thiện đến Nguyên phủ theo lời mời của Nguyên Tứ Nhàn lần trước chơi xấu ép y nhận.
Y được tôi tớ đưa đến một gian tiểu viện lộ thiên, thấy một bàn lớn đầy ắp khay ngọc sơn hào hải vị, ở giữa là một con dê nướng nguyên con xinh xắn, lại nhìn huynh muội Nguyên gia ở đối diện bàn với nụ cười vô cùng nhiệt tình, y không khỏi sinh ra cảm giác đây là Hồng Môn Yến, nhất thời chùn bước.
Nguyên Ngọc tưởng y ngại nên cười bắt chuyện:
- Từ tiên sinh, mau mời ngồi.
Lục Thời Khanh phải chạy diễn hai vai khiến toàn thân mệt mỏi, không biết hai huynh muội tối nay đào hố gì cho y nhảy, y gật đầu với mỗi người rồi ngồi vào vị trí ở đối diện cái bàn dài.
Nguyên Tứ Nhàn xắn ống tay áo mỏng, đích thân rót rượu cho y.
Ha ha, nàng đối với Từ Thiện đúng là luôn nhiệt tình trước sau như một, e đã không còn nhớ ân tình mấy ngày trước trong Hàm Lương Điện, y cài trâm cho nàng đâu nhỉ.
Y cười lạnh trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ gật đầu đa tạ, nói:
- Từ mỗ không giỏi uống rượu, dùng trà thay thế vậy.
Nguyên Tứ Nhàn đương nhiên không miễn cưỡng, lại rót trà cho y, xong nói:
- Tiên sinh cứ dùng, không có người khác đâu, mấy ngày nay gia tẩu về thăm nhà mẹ đẻ, không có trong phủ.
Nguyên Ngọc giới thiệu từng món thức ăn trên bàn:
- Món gà hầm sữa này vô cùng tươi ngon, tiên sinh nếm thử xem. Còn đây là món lòng bò mềm, thịt xắt lát nhúng, bánh gạo chưng táo... (1)
(1) Đây là các món ăn đặc trưng của tầng lớp quan lại quý tộc thời Đường, tên món đã được Lam dân dã hóa.
Lục Thời Khanh gật gù, cầm đôi đũa bạc gắp mấy sợi thịt dê vào chén. Nguyên Tứ Nhàn tưởng y thích ăn món đó, bèn nhanh tay nhanh mắt đổi dĩa món đó đến trước mặt y.
Xung quanh không có tôi tớ, cả tiểu viện chỉ có ba người, hai huynh muội uống rượu, Lục Thời Khanh uống trà. Ban đầu trong bữa tiệc chỉ tán gẫu về món ăn, chờ sắc trời dần tối, Nguyên Ngọc càng lúc càng nói nhiều, từ chuyện hồi nhỏ đá cầu bị sưng cục cục đầy đầu cho tới chuyện hôm động phòng bị vấp bậc cửa tân phòng, sau đó là thân thiết nhắc tới hôn sự của Nguyên Tứ Nhàn.
Hắn hơi có vẻ say, vỗ bàn nói:
- Tứ Nhàn, muội nói muội kìa, chừng nào mới có thể tóm Lục thị lang về ở rể nhà chúng ta hả?
Mặt Lục Thời Khanh cứng đờ.
Nguyên Tứ Nhàn vội bịt miệng hắn, quay mặt sang phía đối diện xin lỗi:
- A huynh ta say rồi.
Y lặng lẽ hít vào một hơi, bình tĩnh nói:
- Không sao.
Nguyên Ngọc say thật, mất hứng, đẩy tay nàng ra:
- A huynh ngay cả bảo điển lạt mềm buộc chặt cũng dạy muội, sao muội còn...
Hắn nói được một nửa thì lại bị bịt miệng.
Sắc mặt Lục Thời Khanh sau mặt nạ càng lúc càng khó coi.
Nguyên Tứ Nhàn dở khóc dở cười. Nàng quả thực đã dặn Nguyên Ngọc uống nhiều chút, vậy mới có thể đi vệ sinh một cách hợp lý, ai ngờ hắn lại uống quá trớn.
Nàng vội cười xòa với người đối diện:
- A huynh ta say rượu nói bừa, tiên sinh về đừng nói với người khác nhé, kẻo truyền đến tai Lục thị lang.
Ngại quá, truyền đến rồi.
Lục Thời Khanh cảm thấy không thể nào diễn tiếp tuồng này nữa, có một khoảnh khắc y rất muốn vỗ bàn đứng dậy, nhưng cuối cùng y vẫn dùng năng lực khống chế cực đại để bình ổn lại tâm trạng, sau đó phun ra một chữ “được”.
Không ngờ Nguyên Ngọc vẫn quậy, lúc này dứt khoát đứng lên, giẫm một chân lên mặt ghế:
- Nhưng Tứ Nhàn này, muội nói muốn cải trang thành người hầu trà trộn vào Lục phủ...
Nguyên Tứ Nhàn cuống lên, vội vàng đưa tay cản, vừa kéo tay hắn vừa nói:
- Ta đưa a huynh về phòng trước, tiên sinh ở đây chờ chút nhé.
Nói xong, nàng lôi Nguyên Ngọc đi, để lại Lục Thời Khanh ngẩng đầu nhìn trăng, nội tâm phẫn nộ.
Hứ, uổng cho y làu thông binh pháp, thế mà suýt bại dưới chiêu lạt mềm buộc chặt. Hèn gì mấy ngày nay y tự dưng cảm thấy hồn vía lên mây, hóa ra không phải ngầm sinh tình cảm với Nguyên Tứ Nhàn mà là bị gài bẫy.
Ha ha, nha đầu này còn chuẩn bị cải trang thành người hầu trà trộn vào phủ đệ của y? Tưởng gia đinh hộ vệ Lục phủ đều ăn cơm khô à, đúng là vớ vẩn!
Y thà làm bạn với chó chứ tuyệt đối không thể để mình bại dưới tay nàng!
Đáy lòng Lục Thời Khanh gào thét như một vạn con ngựa hoang thoát cương chạy qua, chờ chúng nó chạy xong, Nguyên Tứ Nhàn trở về, y lại khôi phục sự bình tĩnh, miệng hơi cười lạnh, mắt ngầm giấu đao.
Nguyên Tứ Nhàn vừa về liền nhận lỗi với y, nàng nói một đống lời áy náy rồi nói:
- Để tiên sinh chê cười, ta tự phạt mình ba ly.
Chưa từng nghe nói để người khác chê cười sẽ tự phạt mình uống rượu. Lục Thời Khanh khi làm Từ Thiện lẽ ra phải vô cùng hiểu lý lẽ ngăn nàng lại, nhưng bây giờ y không muốn ngăn. Phạt, nên phạt, có thể phạt thêm ba ly nữa không?
Nguyên Tứ Nhàn uống ba ly rượu vào, ngồi trở lại đối diện y, lòng bắt đầu tính toán tiếp theo nên làm gì. Theo kế hoạch ban đầu, nàng chuẩn bị chờ Nguyên Ngọc rời đi, xung quanh không có người mới giả vờ mượn rượu giả điên, khiến Từ Thiện không thể không hạ mình đưa nàng về hậu viện, sau đó dọc đường nàng sẽ tìm cơ hội gỡ mặt nạ ông ta.
Lúc nãy nàng đã giả vờ hơi say say, ngờ đâu a huynh quá trớn, khiến nàng không thể không tỉnh táo, bây giờ tuy đã uống ừng ực ba ly, nhưng nếu lập tức say quắc cần câu thì e không thể khiến người khác tin phục, phải uống nhiều thêm mới được.
Nàng suy nghĩ, nảy ra một kế, chợt thở dài nặng nề.
Lục Thời Khanh lúc này không thể không hỏi một câu:
- Vì sao huyện chúa thở dài?
Nàng nặn nặn khóe mắt, nói:
- A huynh say rượu nói bừa, lời vô tâm nhưng lại khơi lên chuyện đau lòng của ta.
Nói xong, nàng lại rót rượu uống một ly.
Lục Thời Khanh cười lạnh trong bụng, nhưng ngoài mặt nói:
- Huyện chúa có tâm sự gì, không ngại có thể nói cho Từ mỗ nghe.
Nguyên Tứ Nhàn ra vẻ đa sầu đa cảm, lại thở dài một tiếng:
- Không có gì đáng nói cả, chỉ là: tim chàng sắt thép lạnh lùng, tình này của thiếp xuôi dòng nước trôi__
Nói xong, nàng lại nâng ly uống.
Lục Thời Khanh ê răng, ho một tiếng:
- Nếu đã như vậy, sao huyện chúa không bỏ ý này?
Nguyên Tứ Nhàn giơ tay bảo y ngừng:
- Tiên sinh, chữ “tình” há có thể dễ dàng bỏ sao? Dù tim chàng lạnh như sắt thép, đối xử với ta lá mặt lá trái, ta cũng không oán không hối, vui vẻ chịu đựng.
Khóe môi Lục Thời Khanh giật giật. Mấy lời này bịa rất trôi chảy, nhưng người lá mặt lá trái không phải y, rõ ràng là nàng mới đúng.
Nguyên Tứ Nhàn vừa kể lể vừa liều mạng uống rượu, dáng vẻ đau khổ đứt ruột đứt gan, chờ khi uống tàm tạm mới thuận thế giả vờ say rượu, bắt đầu nói năng lặp đi lặp lại, chỉ vào bàn, cười khúc khích:
- Tiên sinh nhìn xem, con heo sữa này rất cường tráng!
Lục Thời Khanh liếc con dê nướng nguyên con kia, ừ một tiếng, lại thấy nàng cúi đầu nghịch ly chén, nhìn bóng trăng phản chiếu bên trong:
- Ơ, Ngô Cương! Tiên sinh, ta thấy Ngô Cương chặt quế nè! (2)
(2) Truyền thuyết kể rằng trên mặt trăng có cây quế cao 500 trượng, dưới gốc cây có một người ra sức chặt, chặt mãi, nhưng chặt xong thì vết chặt lại liền lại như cũ, người đó là Ngô Cương.
Nguyên Tứ Nhàn ngửa đầu uống cạn ly rượu, lại nhìn chăm chú vào trong ly, kêu lên kinh ngạc:
- Ơ, không thấy nữa rồi!
Nàng lảo đảo chui xuống gầm bàn:
- Chạy đi đâu rồi ta?
Thấy không tìm được, nàng lại lảo đảo đi sang cây hòe bên cạnh, ôm thân cây to, nghẹn ngào:
- Ngươi biết Ngô Cương đi đâu không?
Lục Thời Khanh muốn che trán. Y nhìn quanh, không thấy một tôi tớ nào, đành đi tới bên cạnh nàng nói:
- Huyện chúa say rồi, Từ mỗ mời người đưa huyện chúa về phòng. Tỳ nữ của người ở đâu?
Nguyên Tứ Nhàn quay đầu ngơ ngác nhìn y:
- Ồ, Lục thị lang?
-...
Hả, mắt nàng uống say có thể nhìn xuyên tường?
Máu toàn thân Lục Thời Khanh suýt đông lại, thấy nàng liền sau đó bật cười ngốc nghếch, đưa tay kéo kéo tay y:
- Lục thị lang, sao ngài tới nhà ta? Ngài đến đúng lúc lắm, có thể giúp ta tìm Ngô Cương không?
Không thể. Nghĩ hay nhỉ.
Thấy nàng chỉ nói bừa, y thở phào, dịu dàng mà không mất phong độ, gỡ tay nàng xuống, nghiêm trang nói:
- Huyện chúa, Từ mỗ không phải Lục thị lang, người có thể cho Từ mỗ biết viện của người ở đâu không?
- Viện? Ta không ở trong viện, ta ở...
Nàng ợ một cái đầy hơi rượu, chỉ lên trên:
-...Ta ở trên trời, ta là tiên nữ!
-...
Nói rồi nàng lại kéo cánh tay y, vừa đong đưa vừa hỏi:
- Lục thị lang, trông ta không giống tiên nữ sao?
Lục Thời Khanh trầm mặc, khi nàng sắp đong đưa gãy tay y thì y đáp bất đắc dĩ:
- Giống.
Nhìn hai má nàng đỏ hồng, cười như bị điên, y đành tiếp tục nói:
- Huyện chúa ở đây chờ chút, Từ mỗ giúp người gọi vài tôi tớ đến.
Nói xong, y xoay người rời đi, nào ngờ sau lưng lại đột nhiên dán vào một cơ thể mềm mại, liền sau đó, một đôi cánh tay ngọc khoác lên cổ y, nữ lưu manh kia gần như đu trên người y.
Y chợt cứng đờ, nghe nàng ghé sát vào tai lầu bầu:
- Không được, Lục thị lang, ngài không thể bỏ ta...
Nàng nói năng rề rà, giọng nhỏ như muỗi, hương rượu mát lạnh mà nóng bỏng chuẩn xác phun vào tai y, khiến y không khỏi run lên. Sau đó, y cảm thấy một ngọn lửa từ trên đầu giội thẳng xuống tới chân, bụng dưới như kiến bò qua, “lều bạt” không chút do dự trước việc nghĩa, dựng thẳng lên.
Lục Thời Khanh nhất thời kinh hãi, không nói năng được gì. Vậy cũng có thể động tình? Có phải nàng hạ độc trong thức ăn cho y không?
Y muốn hất nàng ra nhưng vì tình trạng phía trước lúng túng nên không dám làm bừa, tứ chi cứng ngắc, nín thở bình tĩnh hồi lâu mới nói:
- Huyện chúa, người thật sự nhận nhầm người rồi.
Nói xong y liền cảm thấy khó chịu. Chẳng lẽ nếu bây giờ y là Lục Thời Khanh thì có thể mặc cho nàng càn rỡ?
Nhưng Nguyên Tứ Nhàn như không nghe thấy, nằm nhoài trên lưng y tiếp tục quậy, vừa đấm y vừa nói:
- Lục thị lang, ngài cõng ta về phòng!
Cõng, cõng cái rắm chứ cõng!
Y cau mày, giận tái mặt, bất chấp tất cả muốn hất nàng ra, không ngờ vừa nắm đôi tay ngọc kia, định xoay người đẩy nàng thì bị nàng quấn lấy mắt cá chân.
Lần này cơ thể bị vướng, trọng tâm y không vững, đụng ngã nàng, thấy sau gáy nàng sắp đập vào thân cây, y liền theo bản năng đưa tay kéo nàng vào lòng.
Nguyên Tứ Nhàn kêu khẽ một tiếng, thuận thế ngã vào lòng y, cùng lúc đó như không cẩn thận giơ ngang khuỷu tay lên đụng vào mặt nạ y.
Lam: Chương sau dài gấp 3 lần chương bình thường nên mọi người chịu khó đợi hơi lâu tí nhé.
Sau đây là chuyên mục hấp diêm tinh thần bằng các món trong bữa tiệc, chú ý là tên món đã được Lam đặt lại theo hướng bình dân hóa dựa theo hình ảnh và hướng dẫn cách chế biến.
Gà hầm sữa 奶汁炖鸡
Thịt xắt lát nhúng 丁子香淋脍
Bánh gạo chưng táo 水晶龙凤糕