Edit: Phi Nguyệt +L2NT
Mộ Dung Ca vừa bước ra cửa đã đụng ngay Nguyên Kỳ và Triệu Tử
Duy, hai người họ cùng nhìn cô. Không hề sợ hãi, cô bình tĩnh đối mặt với họ,
“Thiếp bái kiến Thái tử, bái kiến Thái tử Hạ quốc.”
Khéo thật, vốn cô muốn cùng Như Băng đi dạo vườn hoa nói
chuyện tâm tình, có dịp thả lỏng tâm tư, ai ngờ vừa bước ra khỏi cửa đã gặp
ngay hai người bọn họ.
Trái ngược với Mộ Dung Ca thong dong, Như Băng lại hèn mọn
cúi đầu, dù cố gắng bắt chước dáng vẻ bình tĩnh như Mộ Dung Ca, nhưng dù sao
nàng cũng có giới hạn của mình, Như Băng run run nói: “Thiếp bái kiến Thái tử,
Thái tử Tề quốc.”
Ánh mắt Triệu Tử Duy liếc nhìn đôi môi sưng đỏ của Mộ Dung
Ca, trong mắt hắn ánh lên nét dịu dàng kìm nén.
Nguyên Kỳ nhàn nhạt nhìn lướt qua những dấu hôn tím bầm trên
cổ và đôi môi sưng đỏ của Mộ Dung Ca, đôi mắt hắn thoáng lạnh.
“Đứng dậy đi.” – Cả hai cùng đồng thanh.
Mộ Dung Ca và Như Băng đứng lên, tiếp tục đi về phía vườn
hoa gần đó.
Triệu Tử Duy không thể rời mắt khỏi bóng lưng xinh đẹp kia,
lòng hắn trùng xuống, nàng có vẻ lạ…
Nguyên Kỳ thu tất cả biểu hiện của Triệu Tử Duy vào trong mắt,
y tiếp tục bước tới.
Triệu Tử Duy rủ mi, ánh mắt sâu như đêm tối, hắn nắm chặt
hai đấm tay, nhìn thoáng qua Nguyên Kỳ.
Lòng hắn đột nhiên có sự so sánh.
Giang sơn, mỹ nhân, bên nào quan trọng hơn đây?
–
“Mộ Dung Ca, cô có từng nghĩ tới việc tranh thủ sự sủng ái của
Thái tử Tề quốc để giữ cho mình một danh phận?” – Như Băng liếc nhìn những dấu
hôn trên cổ Mộ Dung Ca, nàng biết đây là thứ gì. Nhớ lại ánh mắt vừa rồi của
Nguyên Kỳ khiến nàng không khỏi thắc mắc.
Mộ Dung Ca khẽ cười, đáp: “Như Băng, cho dù Thái tử có cho
ta danh phận, nhưng suy cho cùng ta vẫn chỉ là thiếp mà thôi.” – Ở niên đại coi
nữ nhân như món đồ chơi này, sinh mệnh của một tiểu thiếp chỉ như tấm bèo trôi,
hoàn toàn không được sống theo ý muốn của mình.
Không phải cô coi thường nữ nhân ở thời đại này, hoàn cảnh
sinh trưởng khác nhau nên tư tưởng, suy nghĩ cũng khác nhau. Đối với cô, chỉ cần
không hổ thẹn với lòng mình, không có cửa ải trở ngại tâm lý kia, thì việc gì
cũng có thể làm.
Như Băng không hiểu, suy cho cùng vẫn là thiếp? Ý của câu
này là Mộ Dung Ca không muốn làm thiếp? Lẽ nào cô ấy muốn làm chính thê? Vận đổi
sao dời, quá khứ huy hoàng của cô đã không còn nữa, một nữ tử thông minh như Mộ
Dung Ca sao lại có suy nghĩ thiếu sáng suốt như vậy? Như Băng muốn khuyên Mộ
Dung Ca, nhưng khi thấy ánh mắt kiên định trong suốt của cô, Như Băng hiểu, dù
nàng có khuyên nhủ thế nào thì cô cũng không thay đổi quyết định.
Vườn hoa này ở bên trong hành cung, cách khá xa vườn ngự uyển.
Nơi đây vắng vẻ thanh tịnh, hiếm người qua lại.
Mộ Dung Ca và Như Băng có mang theo ít điểm tâm và một ấm
trà. Khó có dịp cả hai không phải trực sau bữa trưa nên rủ nhau ra đây tâm sự.
Thoải mái thưởng thức điểm tâm, uống trà, ngắm hoa, những
giây phút nhàn rỗi thư giãn này thật hiếm có.
“Ba ngày nữa ở Nghi Xuân các bày tiệc đón gió tẩy trần, các
khách quý từ nhiều quốc gia cũng sẽ tham dự. Đến lúc đó chúng ta có thể được tận
mắt nhìn thấy thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết – Thiện Nhã công
chúa rồi.” – Như Băng buồn bã uống hết chén trà.
Vị Thiện Nhã công chúa trong truyền thuyết kia khiến tâm tư
Như Băng trở nên phức tạp, ba phần ao ước, bảy phần đố kị, nhưng nàng đã không
còn tư cách để mơ ước hay hay đố kị nữa rồi. Thiện Nhã công chúa không chỉ có
dung mạo khuynh quốc khuynh thành, tài hoa càng hơn xa người khác, khó trách
nam tử toàn thiên hạ đều không ngại đường xá xa xôi lặn lội tới đây, chỉ vì muốn
thấy dung nhan tuyệt sắc của nàng.
Mộ Dung Ca chỉ mỉm cười: “Cô và ta đều không có quan hệ gì tới
yến hội đó. Chi bằng lúc này hai người chúng ta cùng buông bỏ những phiền nhiễu,
toàn tâm toàn ý thưởng trà ngắm hoa.”
Mặc kệ nó là yến hội gì, dù có là một hồi tranh đoạt gió nổi
mây vần, dù có là loạn thế hỗn loạn thì có liên quan gì tới các nàng đâu? Thứ
mà các nàng cần nghĩ tới lúc này, chính là làm sao để có một cuộc sống dễ thở
hơn.
“Cô nói đúng, dù có chuyện gì xảy ra cũng đâu liên quan tới
ta và cô.” – Như Băng cười tươi rói. Từ khi nước mất nhà tan, tưởng chừng như tất
cả mơ ước của nàng đều tan biến, mấy năm qua nàng sống trong hèn mọn, không giờ
khắc nào nàng cho phép mình được thả lỏng tâm tình, cũng chưa từng có người nói
với nàng rằng, đôi khi không cần suy nghĩ gì cả cứ thế tận hưởng cảm giác yên
bình mà thôi.
Như Băng nhìn thẳng vào Mộ Dung Ca, lòng nàng dâng đầy cảm
giác ấm áp. Nhờ một lần vô tình làm việc thiện lại giúp cho nàng có một bằng hữu
tốt, khiến đôi mắt u sầu bừng sáng trở lại.
“Hai vị cô nương thật nhàn hạ.” – Từ phía sau bỗng truyền đến
giọng nói dịu dàng của một nữ tử, nữ tử này rất xinh đẹp, dáng người uyển chuyển,
theo sau nàng ta là hai cung nữ hầu cận.
Mộ Dung Ca và Như Băng cùng quay đầu lại.
Một nữ tử hoàn toàn xa lạ.
Đuôi mắt Mộ Dung Ca thu được hình ảnh bộ y phục mà nữ tử kia
đang mặc trên người, khi nàng ta đến gần, cô khẽ cười nhạt, thì ra là nàng ta!
Nàng ta quả thật nóng vội.
“Nàng ta là ai vậy?” – Như Băng tò mò nhìn cô gái đang bước
tới, cô thấp giọng hỏi Mộ Dung Ca.
“Thanh Nhã công chúa Phong quốc.” – Mộ Dung Ca đáp nhỏ, cô
thu hồi tầm mắt, ung dung cầm một miếng điểm tâm nhỏ đưa lên miệng thưởng thức.
Thanh Nhã công chúa Phong quốc? Như Băng thắc mắc, nàng chưa
bao giờ nghe thấy Phong quốc lại có Thanh Nhã công chúa. Nữ tử này xinh đẹp tuyệt
trần, chỉ một cái nhăn mày, một tiếng cười, vẻ e ấp đã đốn ngã trái tim người đối
diện. Một nữ tử kiều mị như vậy, nhìn qua có vẻ là mẫu người khiến các bậc mày
râu thích thú, nhưng nàng ta không có sự sang quý, ngạo nghễ và… tài hoa. Thanh
Nhã liếc nhìn Mộ Dung Ca, từng nhất cử nhất động tao nhã của cô đều toát lên vẻ
hồn nhiên vốn có, nếu so sánh giữa hai người, đương nhiên Thanh Nhã công chúa
thua xa.
Lâm Thanh Nhã đi tới, âm thầm đánh giá Mộ Dung Ca, dung mạo
của cô ta đúng là giống hệt Thái tử phi. Nhưng khi nhìn kỹ, Lâm Thanh Nhã phát
hiện những dấu hôn trên cổ Mộ Dung Ca, nàng ta thầm giật mình, nhẹ nhíu mày, cô
ta là tỳ nữ làm ấm giường của Thái tử Tề quốc? Nếu đúng thế thì khó khăn đây.
“Hai vị cô nương là tỳ nữ hầu hạ bên cạnh Thái tử Hạ quốc và
Thái tử Tề quốc?” – Lâm Thanh Nhã rủ mi, nhẹ nhàng ngồi xuống một phiến đá, ánh
mắt thầm đảo từ Mộ Dung Ca sang Như Băng. Mộ Dung Ca mặc trang phục của Tề quốc,
Như Băng lại mặc trang phục của Hạ quốc, dung mạo của hai cô gái này không hề
thua kém nàng, xem ra bên cạnh hai vị Thái tử có vô số mỹ nhân.
“Đây chính là Thanh Nhã công chúa Phong quốc, hai người các
ngươi sao còn chưa hành lễ? Dám ung dung ngồi ở trước mặt công chúa thế à?” –
Cô cung nữ theo sau Lâm Thanh Nhã thấy công chúa ngồi xuống mà hai đứa cung nữ
kia vẫn chưa đứng dậy, liền quát.
Nghe thấy vậy, Như Băng liếc mắt sang Mộ Dung Ca, Mộ Dung Ca
rũ mi đứng lên. Như Băng cũng lập tức đứng lên theo.
Mộ Dung Ca thầm cười nhạt, Lâm Thanh Nhã – vị công chúa
không có tiếng tăm này, xem ra nàng ta đã tốn không ít công phu để “vô tình chạm
mặt” với cô. Thế giới này chẳng có chuyện gì gọi là trùng hợp, hơn nữa nơi này
còn là hành cung.
“Nô tỳ bái kiến Thanh Nhã công chúa.” – Cả hai người cùng đồng
thanh.
Lâm Thanh Nhã cẩn thận quan sát cả hai, đặc biệt là Mộ Dung
Ca, nhưng quan sát hồi lâu vẫn không đoán ra được tâm tư của cô. Chỉ là một đứa
tỳ nữ nho nhỏ mà cũng có thể thâm tàng bất lộ, chẳng trách nó lại được Thái tử
Tề quốc sủng ái. Xem ra hôm nay muốn đạt được mục đích e rằng phải làm liều.
“Đứng dậy đi.” – Lâm Thanh Nhã cười ôn hòa, nàng ta nhẹ
nhàng quay lại khiển trách cô cung nữ kia, “Đây là chỗ cho ngươi mở miệng sao?”
“Nô tỳ biết sai ạ.” – Cô cung nữ kia lập tức quỳ xuống đất
nhận lỗi. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy Lâm Thanh Nhã là một chủ nhân cao cao tại
thượng, nàng ta đối xử với tỳ nữ không hề khoan hồng độ lượng.
Như Băng trợn tròn, không hiểu sao nàng lại thấy cô công
chúa Thanh Nhã này thật lạ, người thì xinh đẹp mà lại có tính cách khó chịu.
Trong mắt Mộ Dung Ca thoáng qua ánh sắc lạnh, hoàng cung
Phong quốc tưởng chừng bình yên, thực ra lại có rất nhiều sóng ngầm cuộn trào.
Tất cả mọi điều đều khó phỏng đoán.
“Nhị vị cô nương xinh đẹp như vậy, chẳng trách có thể được hầu
hạ bên cạnh Thái tử Tề quốc và Thái tử Hạ quốc. Bản cung vừa nhìn thấy hai người
liền ưng, chẳng hay hai người có thể ngồi nói chuyện với bản cung?” – Lâm Thanh
Nhã nói, môi cười như hoa cúc nở rộ.
Mộ Dung Ca nhíu mày, nhún mình trả lời: “Bẩm Thanh Nhã công
chúa, nô tỳ ra ngoài đã một canh giờ, đến lúc phải quay trở về Vĩnh Đức cung hầu
hạ Thái tử.” – Tốt nhất không nên dây vào vị công chúa này, nàng ta nhất định
có mục đích nào đó. Có vẻ như Lâm Thanh Nhã đang tươi cười nhìn người khác,
nhưng thực ra nàng ta muốn tìm tin tức trong ánh mắt đối phương.
“Nô tỳ cũng phải về cung hầu hạ Thái tử.” – Như Băng lập tức
nói theo.
Đôi mày liễu của Lâm Thanh Nhã nhướn lên cao, ánh mắt sắc
bén của nàng ta chiếu thẳng vào hai người. Nàng ta đường đường là công chúa, đã
mở miệng yêu cầu trước thế nhưng hai kẻ này không hề cảm kích, ngược lại còn
dám từ chối nàng ta.
“Nô tỳ xin cáo lui!” – Mộ Dung Ca nhún người thi lễ, sau đó
thản nhiên lướt qua trước mặt Lâm Thanh Nhã, Như Băng theo sát phía sau.
Lâm Thanh Nhã nhìn bóng lưng hai kẻ vừa rời đi, khóe miệng
nàng ta câu lên thành nụ cười hung ác. Chỉ là một đứa tỳ nữ mà thôi, nàng muốn
đùa bỡn bọn chúng trong tay thật quá dễ dàng. Nàng có thể sống trong hoàng cung
Phong quốc nhiều năm như vậy không phải chỉ dựa vào thân phận công chúa, mà nhờ
vào chính thủ đoạn sát phạt của mình. Khi ra tay, nàng sẽ không bao giờ chần chừ.
Hai ngày sau
Tẩm cung Triệu Tử Duy, Vĩnh Đức cung
“Thái tử, tối mai có đưa cô nương Mộ Dung Ca tới Nghi Xuân
các không?” Lưu Vân khẽ hỏi.
Tối mai là tiệc đón gió tẩy trần, mời tất cả các khách quý từ
khắp nơi tới Phong quốc, đồng thời, Thái tử Phong quốc và Thiện Nhã công chúa
cũng đến bữa tiệc. Vì vậy, nếu dựa theo kế hoạch ban đầu, Mộ Dung Ca phải tình
cờ gặp mặt Thái tử Phong quốc ở chỗ nào đó.
Triệu Tử Duy chắp tay sau lưng, ánh mắt thâm trầm nhìn ra
ngoài cửa sổ, ở đó có bóng cô gái quen thuộc đang quét bụi, vẻ mặt lạnh nhạt. Dựa
vào trí thông minh và khả năng hiểu rõ âm mưu, nàng cũng biết sẽ phát sinh chuyện
gì tiếp theo. Tuy nhiên, sau khi biết được thái độ dứt khoát của Lâm Khinh Trần
ngày ấy, hắn lại thầm thở phào.
Lúc trước hắn đuổi theo nàng, chỉ vì hắn đồng ý để Mộ Dung Tẫn
bình an, nên nàng mới không phản kháng theo hắn đến Phong quốc. Giờ đây, nàng lại
biết rõ, sau này hắn sẽ không bao giờ dung thứ cho Mộ Dung Tẫn, vậy mà vẫn lạnh
nhạt như trước, tuân thủ ước định, mặc cho hắn lợi dụng. Không, người lãnh đạm
như nàng, luôn toát ra sự bất thường khiến hắn chẳng thể xem nhẹ. Hắn mơ hồ cảm
nhận được nàng sắp thoát khỏi lòng bàn tay mình.
“Thái tử?” Lưu Vân đợi hồi lâu không thấy Triệu Tử Duy trả lời,
kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Triệu Tử Duy thu lại dòng suy nghĩ, lên tiếng: “Ừm.”
Trong lòng Lưu Vân khiếp sợ, nhìn Triệu Tử Duy cao ngạo bá đạo,
hắn lờ mờ cảm nhận được Thái tử có chút dao động. Nhưng Thái tử đã đồng ý, mọi
chuyện vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch.
Thiên hạ thay đổi bất ngờ đa dạng, rất nhiều chuyện mờ ám lại
chệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Nào ai có thể tính toán được hết đây?
************
Trường Xuân cung
“Chủ công, nếu Thái tử Phong quốc không có ý định tái thú,
Thái tử Tề quốc nhất định sẽ không được như ý muốn. Còn đám người kia chẳng có
ai có đủ tư cách để tranh đoạt với chủ công.” Gia Kiệt bình tĩnh, trầm lặng
nhìn thế cục biến hóa nhiều ngày qua, các hoàng tử, Thái tử các quốc gia đều tề
tựu về đây, nhưng không đủ mưu tính và khí phách như Triệu Tử Duy, thì không có
tư cách làm đối thủ của chủ công.
Nguyên Kì vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Đã điều tra rõ nguyên nhân
chính xác cái chết của Thái tử phi Phong quốc chưa?” Năm năm trước, Lâm Khinh
Trần oai hùng hiên ngang, nhiều lần lập công cho triều đình. Nhưng sau khi Thái
tử phi Phong quốc qua đời, y không hề tham dự triều chính, mang thế tử rời xa
Phong quốc. Bây giờ quay trở lại, nhưng không hề hứng thú gì với quyền lực, rốt
cục năm năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Gia Kiệt lắc đầu: “Vẫn chưa có tin tức gì của Thám tử, dù gì
đã năm năm trôi qua.”
“Điều tra nhanh chóng, bản cung chỉ cần kết quả.” Nguyên Kì
thản nhiên phân phó.
Gia Kiệt biến sắc: “Vâng.”
Qua bữa trưa, Lâm Thanh Nhã sai người đưa thư tới cho Mộ
Dung Ca. Nội dung trong thư viết đơn giản rõ ràng, đi thẳng vào vấn đề hỏi cô:
Mộ Dung Ca, ngươi có muốn đạt vinh hoa phú quý và thân phận tôn quý một lần nữa
hay không?
Căn cứ vào bức thư, Lâm Thanh Nhã đã biết được thân phận của
cô. Mộ Dung Ca gấp thư lại bỏ vào phong thư, đưa cho người truyền tin: “Chuyển
lời tới Thanh Nhã công chúa, nô tỳ thân phận thấp kém, đã chẳng màng tới vinh
hoa phú quý nữa rồi, mong muốn duy nhất là được ở bên người Thái tử tận tâm hầu
hạ.”
Người truyền tin thấy hành động và lời nói của cô, kinh ngạc
không thôi, nàng ta chưa từng gặp ai kháng cự lại sự hấp dẫn của vinh hoa phú
quý.
Mộ Dung Ca ngồi xuống, loay hoay với đống son phấn trước giờ
chưa từng động tới ở bàn trang điểm. Bột phấn kia rất thơm, tỏa hương ngào ngạt.
Phần lớn các cô gái bây giờ đều thích loại này, bởi nó trắng mịn che được mọi
khuyết điểm. Nhưng dù gì cô vẫn không thích dùng, bởi vì kĩ thuật thời cổ chưa
nhuần nhuyễn, trong son phấn có chứa hàm lượng chì cao, sử dụng khi còn trẻ thì
tạm thời chưa có vấn đề, nhưng chỉ sau vài năm, khuôn mặt sẽ bị tàn phá. Vì vậy,
cô không muốn dùng.
Giống như cô đã biết rõ chuyện gì xảy ra tiếp theo, nên thầm
nghĩ phương pháp giải quyết tốt nhất.
Thái tử Phong quốc, tuy chỉ gặp mặt một lần, nhưng dựa vào
việc y thủ thân năm năm vì Thái tử phi đã qua đời, không hề có ý định tái giá,
cũng đủ chứng minh mối tình thắm thiết giữa bọn họ, chẳng phải dân chúng Phong
quốc luôn nói Thái tử của họ rất từ bi thiện lương hay sao?
Đôi mắt Mộ Dung Ca lóe sáng, đổ một ít phấn vào lòng bàn
tay, thổi mạnh một cái, bột phấn bay trong không khí tựa như hạt bụi bình thường.
Nhìn sang chiếc gương đồng bên cạnh, mờ mờ nhìn thấy một đôi mắt trong trẻo.
Cái gì tới sẽ phải tới, cô sẽ không sợ hãi, kiên định mà đón
tiếp!
Vĩnh Trữ điện.
Lâm Thanh Nhã nhìn bức thư bị trả về, nghe cung nhân hồi bẩm,
vẻ mặt trầm xuống. Được lắm Mộ Dung Ca!
Bị Khánh vương vứt bỏ trở thành ca cơ, dùng thủ đoạn để leo
lên giường Thái tử Tề quốc, vậy mà giờ nói không cần vinh hoa phú quý? Nếu thật
sự thanh cao, sao lại đi câu dẫn Thái tử Tề quốc chứ?
Nếu cho nàng ta chút mặt mũi mà không quý trọng, vậy chớ
trách nàng dùng thủ đoạn độc ác!
**************
Chạng vạng hôm sau.
Lạc Hoa cung.
Lâm Thiện Nhã nhìn bóng mình xinh đẹp hiện lên trong gương,
khóe miệng khẽ nhếch, đôi mắt long lanh rực rỡ. Tối nay, nàng có thể hiện diện
với Nguyên Kì, hy vọng sự trang điểm tinh tế của nàng có thể đổi được một ánh mắt
hài lòng và kinh hỉ của hắn.
“Công chúa sắc nước hương trời, là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Tối nay công chúa sẽ là tâm điểm chú ý của mọi ánh nhìn.” Xảo Vân nhìn Thiện
Nhã, nói lời tán thưởng tự đáy lòng. Cho dù đã hầu hạ bên cạnh công chúa nhiều
năm, nhưng vẫn bị rung động bởi sắc đẹp của công chúa. Trong cung có vô số mỹ
nhân, nhưng khi đứng cạnh công chúa, chắc chắn chỉ làm nền cho người mà thôi.
“Xảo Vân, hôm nay bản cung ăn mặc thế nào?” Thiện Nhã khẽ
nhướng mày, hơi tự ti. Không ngờ một mỹ nhân xinh đẹp như nàng lại có lúc bối rối
như vậy. Chả trách trước đây Thái tử phi đã từng nói với nàng, gặp người mình
yêu thực sự, chân tay luống cuống, thậm chí còn có cảm giác lo sợ được mất. Lúc
ấy nàng không cho là đúng, nhưng giờ tự mình trải qua, quả nhiên là thế thật.
Xảo Vân che miệng cười trộm: “Công chúa đừng lo lắng, người
cho dù chỉ mặc y phục trắng đơn giản, trên đầu cài một cây trâm phượng, cũng
khuynh quốc khuynh thành rồi.”
Nghe vậy, Thiện Nhã bật cười: “Đúng là mồm mép, lời này nói ở
đây thôi, sau này không được thế nữa. Nếu để người khác nghe thấy sẽ nói bản
cung cuồng vọng tự đại. Dù gì thì ‘ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, người
tài còn có người tài hơn’ đấy thôi.” Nàng được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất mý
nhân, tuy dung mạo ít ai sánh bằng, nhưng phụ hoàng cũng đặt không ít tâm tư
vào đó. Từ nhỏ nàng đã hiểu rõ, thân phận thiện hạ đệ nhất mỹ nhân sẽ mang đến
cho nàng những lợi ích gì!
“Vâng, nô tỳ biết sai rồi.” Xảo Vân cười to thỉnh tội, sau
đó đứng dậy nhìn đồng hồ cát, lại nói: “Ước chừng còn nửa canh giờ nữa, công
chúa sẽ khởi giá rời đi.”
“Ừm, hai ngày qua Thanh Nhã làm những gì?” Thiện Nhã trầm giọng
hỏi. Mấy ngày nay không thấy Lâm Thanh Nhã động tĩnh gì, không giống tác phong
thường ngày của nó. Càng không hành động, càng khả nghi.
Xảo Vân lắc đầu trả lời: “Nô tỳ cũng không biết, chỉ nghe
hai ngày trước công chúa đi gặp Hoàng thượng, sau khi rời khỏi cũng không thấy
động thái gì. Không biết đêm nay công chúa Thanh Nhã có đến yến tiệc hay
không.”
Thiện Nhã nhíu mi, toan hỏi tiếp, đã thấy cung nhân vào
thông báo: “Hồi bẩm công chúa, Hoàng thượng đang cùng Thục quý phi và Thanh Nhã
công chúa đến Nghi Xuân các, Hoàng thượng phái người đến thông báo, lập tức tới
Nghi Xuân các.”
“Cái gì? Hoàng thượng cùng Thục quý phi và Thanh Nhã công
chúa đi Nghi Xuân các trước ư?” Xảo Vân khó tin kêu lên. Hoàng thượng yêu quý
Thiện Nhã công chúa nhất, sao không đi cùng người mà lại đi với Thục quý phi và
Thanh Nhã công chúa? Nàng lo lắng nhìn sang Thiện Nhã.
Vẻ mặt Thiện Nhã vẫn bình thường, hỏi cung nhân: “Mẫu hậu
cũng đi trước sao?”
“Hoàng hậu thân thể mệt mỏi, Hoàng thượng chăm sóc Hoàng hậu,
để người tĩnh dưỡng trong cung, không cần tới Nghi Xuân các nữa. Bẩm công chúa,
nô tài còn phải hầu hạ bên người Hoàng thượng, nô tài xin cáo lui.” Sau khi nói
xong, gã thái giám lập tức chạy ra ngoài, đến hầu hạ hoàng đế Phong quốc.
Thiện Nhã tái nhợt môi, nàng không thể ngờ Lâm Thanh Nhã sau
hai ngày không động tĩnh lại làm cục diện xoay chuyển đến thế. Nếu nó xuất hiện
cùng phụ hoàng, chắc chắn mọi người sẽ biết Phong quốc còn một Thanh Nhã công
chúa nữa. Còn về mẫu hậu, đã nhiều năm nay bà không ra khỏi cung, tất cả danh
tiếng đều do Thục quý phi chiếm giữ.
Dã tâm của Thục quý phi thật lớn! Đoạt quyền chưởng quản tam
cung lục viện của mẫu hậu, giờ lại còn muốn con gái mình cướp đi vị trí của
nàng!
“Công chúa, bây giờ nên làm gì đây?” Xảo Vân lo lắng hỏi. Vốn
tưởng rằng công chúa Thanh Nhã không tham dự yến tiệc tối nay, không ngờ lại đi
cùng với Hoàng thượng tới trước. Dường như Thanh Nhã công chúa muốn nổi bật hơn
cả Thiện Nhã công chúa.
Thiện Nhã vẻ mặt trấn định, nhìn gương mặt nghiêng nước
nghiêng thành trong gương đồng, nói: “Bản cung chờ Thái tử đến.”
**********
Đêm tối say lòng người, bầu trời đầy sao lấp lánh.
Mộ Dung Ca cùng Quất Đào và Lưu Vân đi theo Triệu Tử Duy đến
Nghi Xuân các. Mộ Dung Ca chỉ cúi đầu, người đi qua đi lại vô cùng đông đúc,
cung nhân có, sứ giả các nước cũng có. Tuy nhiên, gây chú ý đầu tiên với họ
chính là khí phách ngạo nghễ của Triệu Tử Duy, chẳng ai thèm để ý dung mạo của
tỳ nữ theo hầu đằng sau.
Mộ Dung Ca và Quất Đào mặc y phục giống nhau, đều là váy dài
màu hồng nhạt, ngay cả kiểu tóc cũng như nhau. Như vậy, sẽ không ai chú ý tới họ.
Mộ Dung Ca ngẩng đầu nhìn thoáng qua Triệu Tử Duy đi trước, đúng lúc hắn cũng
quay đầu lại, đôi mắt sâu thăm thẳm như hút hồn cô vào trong. Ánh mắt cô khẽ
dao động, cô vội cụp mắt xuống.
“Khánh vương Nguyên quốc dường như đi đường bất tiện, sao sắc
mặt ngài tái nhợt thế?”
Cách đó không xa truyền đến âm thanh cuộc trò chuyện.
“Bản vương bị cảm phong hàn.” Khuôn mặt Phượng Dịch chợt đỏ
bừng, thầm nắm chặt tay trả lời.
Nghe vậy, Mộ Dung Ca dời tầm mắt quay nhìn lại, thấy Phượng
Dịch ngồi trên kiệu đuổi theo, tuy không rõ sắc mặt, nhưng mấy ngày không thấy,
gã sút cân nhanh chóng. Cô nhướng mày, ánh mắt lóe sáng lướt qua chỗ nào đó của
Phượng Dịch, rồi thu tầm mắt nhìn về phía Triệu Tử Duy. Đêm ấy hắn ra lệnh cho
Lưu Vân đánh gãy chân Phượng Dịch, không ngờ hắn làm thật!
Nhớ tới những tổn thương mà Phượng Dịch gây ra cho thân thể
này, khuôn mặt Mộ Dung Ca giãn ra, cô không ngại vẩy muối vào gã đâu! Hiển
nhiên Phượng Dịch do bị thương nơi nào đó, nên không dám nhìn ngó xung quanh,
chỉ có thể cúi đầu ngồi kiệu, nên gã không thấy Triệu Tử Duy và Mộ Dung Ca đi
cách ấy không xa.
Nghi Xuân các
Phong quốc giàu có, trong hoàng cung đâu đâu cũng nguy nga lộng
lẫy. Tuy Nghi Xuân các chỉ là nơi đón tiếp các vị khách mới đến từ các nước
khác nhau, nhưng bài trí rất xa hoa, chiếm một khu rộng lớn.
Nếu hoàng đế thánh minh, nên dụng tâm đầu tư vào quân sự. Dĩ
nhiên là đương kim hoàng thượng Phong quốc ngu ngốc, chỉ biết tầm hoan mua vui,
thích phô trương.
Mộ Dung Ca đứng trước cửa Nghi Xuân các đánh giá một chút,
thấy phía trước không xa có dựng một tấm bia đá bằng ngọc đen tinh khiết, ngọc
đen này vốn chỉ dùng làm vật trang trí mà thôi. Cô đi đến, hơi ngừng bước chân,
nhanh tay lôi ra một cái túi, trong túi là bột phốt pho trước đó cô đã cẩn thận
gom lại, cô vội vẩy bột lên trên mặt bia.
Đến khi Mộ Dung Ca đi qua tấm bia, đợi Triệu Tử Duy và mấy
người nữa chuẩn bị tiến vào trong điện, chợt phía sau truyền tới tiếng kinh hô:
“Khánh vương Nguyên quốc vô căn!” (không còn khả năng sinh sản).