Thời tiết cuối thu hanh khô, lá vàng rụng đầy đất chỉ cần gặp lửa sẽ nhanh chóng bị thiêu rụi. Một mảng ánh lửa bùng lên càng lúc càng lớn, khiến kiến trúc nhã đình Lâm Thiện Nhã vừa rồi còn âm thầm cảm thán nay đã chìm trong biển lửa. Nàng chưa nhìn thấy hai người đang ngồi trong đình đã trốn thoát hay chưa.
Lửa bốc lên ngày càng cao làm cho ai cũng trở tay không kịp, người sao có thể chạy thoát được đây.
Nhìn lại, mặt nước hồ phản chiếu ánh lửa đỏ bập bùng như đang nhuộm nước hồ thành một màu máu.
Lâm Thiện Nhã kinh ngạc đứng nhìn ánh lửa trân trối, dù cự ly xa như vậy nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sức nóng kinh hồn của đám cháy.
“Tại sao lại như vậy?” Lâm Thiện Nhã tự lẩm bẩm, không thể tin vào mắt mình. Mới vừa rồi mọi thứ còn tốt đẹp, làm sao chỉ trong một khắc mà tất cả đều biến thành một biển lửa, còn sắp lan tới đây?
Bỗng tỳ nữ bên cạnh hô lên thất thanh: “Mộ Dung trắc phi còn ở trong đình! Phải làm sao đây?”
“Chạy mau!” Lâm Thiện Nhã nhìn luồng lửa cuồn cuộn đang cắn nuốt tất cả, lập tức ra lệnh cho tỳ nữ, mặc kệ Mộ Dung Ca đang ở trong đình có thể thoát được hay không, giờ nàng phải lo cho mình đã! Nhưng lúc này nàng thực sự cảm thấy mừng, nếu Mộ Dung Ca chết trong trận hỏa hoạn này, vậy tất cả những vấn đề mà nàng đang vướng phải đều được giải quyết dễ dàng!
Trận hỏa hoạn không cho phép nàng có thời gian đứng ngẩn người, nàng phải chạy thật nhanh!
Khu vực phía hồ nước thường rất ít hạ nhân qua lại nên khi có hỏa hoạn xảy ra, những người đang có mặt đều ra sức múc nước dập lửa nhưng không thể đấu lại thế lửa quá lớn.
Nguyên Kỳ đang ở trong phòng bày bố thế cờ, bỗng nơi ngực đau nhói suýt làm hắn hít thở không thông. Hắn đưa mắt nhìn về phía cửa sổ thì thấy bên ngoài đang đỏ rực một góc trời.
Gia Kiệtkhông gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa xông vào, vẻ mặt y kinh hoảng, hoàn toàn mất đi vẻ trầm ổn ngày thường, vừa vào bên trong y đã hô lên: “Chủ công! Đình bên hồ bỗng nhiên bốc cháy, thế lửa ngày càng lớn, điên cuồng thiêu rụi cả đám đại thụ và một số phòng ốc xung quanh. Mộ Dung trắc phi bị nhốt ở trong đình, không ai thấy nàng ấy chạy được ra ngoài!”
Quân cờ trắng trong tay Nguyên Kỳ lập tức rơi xuống, vành mắt hắn phiếm hồng, ướt nước, không biết là do ánh lửa bên ngoài nhuộm hồng, hay do sát khí từ mắt hắn đã tỏa ra bốn phương tám hướng.
“Thái tử!” Lâm Thiện Nhã hốt hoảng chạy tới, thấy Nguyên Kỳ đang ngồi bên bàn cờ bèn kinh hãi hô to: “Thái tử, chúng ta mau rời khỏi đây thôi! Nơi này không thể ở lâu hơn được nữa!”
Nghe vậy, Nguyên Kỳ lập tức đứng bật dậy, vội vàng phóng nhanh ra cửa mà không để ý tới sắc mặt trắng bệch kinh ngạc của Lâm Thiện Nhã, Gia Kiệt cũng phản ứng kịp thời chạy theo sau, để lại Lâm Thiện Nhã đứng ngây ngốc trước cửa, chẳng biết phải làm gì tiếp theo.
Nàng ta quay đầu nhìn lại, chỉ còn thấy một mảnh góc áo đen của người đó, bóng dáng đã không thấy đâu.
Tỳ nữ chạy theo nàng ta thấy thế bèn hỏi: “Lâm trắc phi, chúng ta nên làm gì tiếp theo bây giờ?”
Lâm Thiện Nhã cắn chặt hàm răng, lòng như bị lửa đốt. Khi nãy đối mặt với lửa cháy mãnh liệt, nàng sợ, lúc đó trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ phải chạy nhanh đến bên cạnh Nguyên Kỳ, nhào vào vòng tay ôm ấp của hắn rồi cả hai cùng nhau rời khỏi nơi này.
Nhưng không ngờ Nguyên Kỳ không thèm quan tâm nàng, nhanh chóng chạy về phía hồ nước.
Thân thể nàng cứng cờ, ánh mắt dõi theo phương hướng hồ nước, có lẽ lúc này nơi đó đã bị thiêu ra tro.
“Thái tử đã qua bên hồ, ta cũng phải sang đó.” Hai mắt nàng ánh lên sự đố kị không bút nào tả xiết.
Lửa cháy lớn như vậy, chắc chắn Mộ Dung Ca phải chết.
Hạ nhân trong phủ không ngừng tưới nước dập lửa, ngay cả những hộ vệ canh gác bên ngoài phủ cũng tham gia vào, từng thùng nước không ngừng được hắt vào đám cháy.
Tất cả mọi người đều hướng về phía đình viện bên hồ hô to: “Mộ Dung trắc phi!”
Nhưng thủy chung vẫn không có ai đáp lại lời họ.
Không ai biết khơi nguồn của trận hỏa hoạn là từ đâu, mọi người chỉ nhìn thấy trước mắt là từng cuộn khói đen dày đặc nuốt chửng đình viện bên hồ, thiêu rụi tất cả thành một mảnh hỗn độn.
Bốn phía đều là tro tàn, ngay cả mấy cây đại thụ bên cạnh cũng bị đốt cháy hết chỉ còn trơ lại gốc rễ.
Mọi việc xảy đến quá nhanh!
“Có ai nhìn thấy Mộ Dung trắc phi không?” Gia Kiệt nhìn bốn phía liều mạng dập lửa, lập tức hỏi đám hạ nhân đang thở dốc.
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều lắc đầu. Khi bọn họ đến thì lửa đã nuốt trọn khu vực đình viện, không thể thấy bất cứ ai ở trong đó!
Có người đánh bạo, thở hổn hển nói đứt quãng: “Bên cạnh Mộ Dung trắc phi có hộ vệ Tiểu Thập, võ công của hắn cao cường có lẽ đã cứu người đi thời, chắc lúc này đang ở trong phòng nghỉ ngơi?”
“Không thể nào. Lúc đó ta vừa vào phủ, đi ngang qua nơi này thì thấy muội muội nên vào trong đình nói chuyện với nàng vài câu. Ta vừa bước chân ra khỏi đó không xa thì lửa đã bùng lên nuốt chửng tất cả, muội muội còn chưa trốn thoát được.” Lâm Thiện Nhã vẫn đứng ở một bên chờ đợi kết quả, mắt thấy đình viện đã bị thiêu thành một đám tro tàn, trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực dần bình tĩnh trở lại.
“Không chạy ra được…” Gia Kiệt biến sắc, âm thầm nhìn về phía Nguyên Kỳ đang đứng chắp tay yên lặng cách đó không xa.
Dường như Thái tử đã quá mức bình tĩnh!
Lâm Thiện Nhã nhíu mày, có vẻ Nguyên Kỳ không để ý nhiều lắm đến sống chết của Mộ Dung Ca.
“Đi kiểm tra bên trong đình!” Gia Kiệt thấy bóng lưng Nguyên Kỳ vẫn đứng yên bất động, cả người y bất giác khẽ run, trong lòng dấy lên một cảm giác sợ hãi mơ hồ. Thái tử càng bình tĩnh thì càng không bình thường!
Một trận gió thổi tới cuốn bay tro bụi đầy đất, nhen nhúm một số đốm lửa nhỏ còn sót lại, bọn hạ nhân nhanh chóng tưới nước dập tắt.
Nhìn quanh quang cảnh đám cháy có thể thấy dưới hồ một đám cá vàng chết phơi bụng, nổi lơ lửng cùng tro bụi, lá rụng và những nhánh cây khô cháy dở.
Tròng mắt đen nhánh của Nguyên Kỳ quét quanh một mảnh hỗn độn trước mắt, ánh mắt hắn u ám, không còn sức sống.
Trong đống tro tàn, đám người tìm kiếm lật ra được hai cỗ thi thể cháy đen thui. Vừa nhìn thấy hai cỗ thi thể này, đôi mắt bình tĩnh của hắn từ từ nhuốm hồng, tơ máu vằn lên trong mắt, đôi tay để phía sau run rẩy.
Trước mắt mọi người, cơ thể hắn thoáng lung lay như sắp đổ.
Chưa ai từng thấy dáng vẻ này của hắn. Ở trong mắt tất cả mọi người, sự tồn tại của Thái tử giống như thần, đứng trên thiên hạ, không thứ nào có thể phá vỡ. Nhưng khi nhìn thấy hai cỗ thi thể cháy đen lộ ra dưới ánh nắng mặt trời, cơ thể Thái tử lại lung lay bất ổn.
“Chủ công, hai thi thể này e rằng…. chính là Mộ Dung trắc phi và hộ vệ Tiểu Thập của nàng. Có lẽ đúng như lời Lâm trắc phi đã nói, lửa đột nhiên bùng cháy dữ dội vây quanh đình viện, từ đình viện vào trong còn có khoảng cách nên Mộ Dung trắc phi không kịp chạy ra ngoài…” Gia Kiệt cố gắng duy trì sự trấn định của mình, bẩm báo với người đàn ông vẫn không nhúc nhích kia.
Kỳ thực, cho dù Mộ Dung Ca có thời gian nhảy vào trong hồ nước thì cũng chưa chắc đã có thể sống sót.
Buổi sáng hôm qua y còn nhìn thấy Chủ công và Mộ Dung Ca ở bên nhau hòa hợp, Thái tử chưa bao giờ quan tâm, dịu dàng với một cô gái nào như vậy. Hơn nữa, y có thể nhìn ra được, Mộ Dung Ca cũng đã bắt đầu có tình cảm với Thái tử. Nhưng ông trời thật biết trêu đùa lòng người, chuyện ngoài ý muốn này lại thình lình xảy ra.
Trận hỏa hoạn này xảy ra quá bất ngờ, quá khó tin, không ai kịp trở tay!
Chắc chắn có người muốn Mộ Dung Ca phải chết!
“Thái tử, trận hỏa hoạn này quá mức không bình thường, khi thiếp đi ra phía sau đình phát hiện trong không khí thoang thoảng có mùi dầu hỏa. Có thể kẻ nào đó đã tính toán muốn giết muội muội.” Lâm Thiện Nhã yên lặng đi tới sau lưng Nguyên Kỳ. Mới vừa rồi nàng thật ngu ngốc, nếu Thái tử đã đem giấu Mộ Dung Ca ở nơi bí mật này thì chắc chắn người rất coi trọng Mộ Dung Ca, nếu không sao khi nhìn thấy hai cỗ thi thể kia người lại run rẩy như vậy.
Nguyên Kỳ im lặng.
Gia Kiệt nghe thấy lời nàng nói, lập tức nhìn nàng, hỏi tới: “Lâm trắc phi có thấy ai phóng hỏa không?”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lâm Thiện Nhã, muốn nghe thấy đáp án từ nàng.
Không ai chú ý đôi mắt của Nguyên Kỳ đã biến thành màu đỏ rực như Câu hồn sứ giả tới từ địa ngục, đôi mắt hắn vằn vệt tơ máu mang khí thế kinh người, nơi ngực trái truyền đến cơn đau xé ruột xé gan, cảm giác này giống như trước đây hắn thấy mẫu thân bị mười tên nông phu thay phiên nhau hãm hiếp, khi đó mẫu thân gào khóc kêu cứu nhưng không một ai có lòng trắc ẩn. Bao quanh tứ phía là những tên sát thủ hung ác, vẻ mặt chúng băng lạnh vô tình nhìn mẫu thân bị xé nát y phục, nhìn từng kẻ, từng kẻ một cưỡi lên người bà…
Khi đó, tim của hắn cũng bị xé rách đau đớn như bây giờ. Nỗi đau khiến hắn phải sợ hãi!
“Sao nàng có thể rời bỏ bổn cung?” Hắn nhắm chặt hai mắt, từ cổ họng phát ra âm thanh khàn đặc.
Không ai nghe thấy lời than nhẹ của hắn, mọi người đều đang tập trung sự chú ý vào Lâm Thiện Nhã.
Lâm Thiện Nhã cẩn thận suy nghĩ lại những chi tiết mình đã thấy. Thực ra lúc đó nàng cũng không chú ý nhiều vì trong lòng còn đang mải buồn bực đố kị với Mộ Dung Ca, vì câu nói của Mộ Dung Ca mà dần mất đi lý trí. Cho đến khi nàng phát hiện ra thì lửa đã cháy quá lớn.
“Lúc đó ta đã không chú ý.” Lâm Thiện Nhã lắc đầu, ánh mắt mơ hồ không xác định, lúc đó quay lại thấy lửa cháy sắp đến người, nàng không kịp nghĩ nhiều đã khiếp sợ chạy vội đi.
Gia Kiệt cau mày suy nghĩ, đã có chuyện gì xảy ra? Là cao thủ phương nào có thể lặng lẽ xuất hiện ở nơi này, âm thầm lên kế hoạch chu đáo như vậy khiến Mộ Dung Ca không kịp trở tay. Y không đành lòng nhìn hai cỗ thi thể nằm trên đất, hai thi thể này đã cháy đen đến mức không thể nhìn ra ai mới là Mộ Dung Ca.
Gia Kiệt nhìn sang Nguyên Kỳ, vốn định hỏi xem tiếp theo Thái tử muốn xử lý như thế nào, có đem Mộ Dung Ca và Tiểu Thập đi an táng hay không. Nhưng khi thấy Chủ công vẫn đứng im không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào hai cỗ thi thể, y không thể đoán được tâm tư của người.
Các hạ nhân xung quanh bắt đầu dời lực chú ý lên người Nguyên Kỳ.
Thời gian trôi qua thật chậm chạp, hắn vẫn đứng im ở nơi đó, mặc cho gió cuốn tro bụi phủ đầy lên tóc, lên vai hắn.
Gia Kiệt không đành lòng nhìn hai cỗ thi thể lạnh băng nằm trên đất, dường như y đang nhớ lại nụ cười nhẹ nhàng luôn mang ở trên gương mặt của Mộ Dung Ca, và gương mặt thanh tú khả ái của Tiểu Thập, có phải hình ảnh ở trước mắt y đây tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
Gia Kiệt hít một hơi thật sâu.
Lâm Thiện Nhã dần không chịu nổi không khí trầm lắng này, nàng chợt phát hiện, vẻ đau thương trên khuôn mặt những hạ nhân ở nơi đây và cả Gia Kiệt đều không hề giả tạo. Từ khi nào Mộ Dung Ca lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy? Lại có thể khiến nhiều người vì nàng ta mà đau lòng? Thật không ngờ Mộ Dung Ca này cũng rất giỏi việc thu mua nhân tâm.
Gia Kiệt đi tới trước mặt Nguyên Kỳ, vừa muốn mở miệng hỏi, sắc mặt y lập tức kinh hãi. “Chủ công!”
Nguyên Kỳ nhắm chặt hai mắt, một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng của hắn, dung mạo khuynh quốc khuynh thành trắng bệch không còn huyết sắc.