Thiếp Khuynh Thành

Chương 136: Chương 136




“Mộc Khinh cung kính không bằng tuân lệnh.”

Mộ Dung Ca rủ mắt nhìn xuống, bàn tay đưa lên gỡ khăn che mặt, một khuôn mặt xấu xí dữ tợn dần hiện ra trước mặt mọi người.

Khoảnh khắc ấy, bốn phía đều im lặng không một tiếng động, thậm chí nàng còn nghe thấy có tiếng người thở dốc vì quá kinh ngạc. Mộ Dung Ca có thể nhìn thấy nét mặt những người này biến đổi từ trạng thái khiếp đến hối hận. Đúng vậy, bọn họ đúng là đang rất hối hận vì đã trót lỡ nhìn thấy gương mặt không thể xấu xí hơn của Mộ Dung Ca, nếu lúc này mà họ vẫn còn có thể duy trì được sự bình tĩnh thì đúng là mắt hỏng hết rồi.

“Từ nhỏ Mộc Khinh đã bị hủy dung. Vốn cũng không muốn làm cho các vị đại nhân khiếp sợ nhưng xem ra…” Nàng thở dài, tỏ vẻ hối hận rồi lập tức đeo lại khăn che mặt.

Những kẻ khi nãy còn ồn ào muốn nàng tháo mạng che mặt xuống giờ đều im lặng, không muốn liếc nhìn thêm lần nào nữa.

Lưu Tùng Nguyên thấy thế bèn thấp giọng nói nhỏ: “Ta cứ thắc mắc tại sao Mộc cô nương lại đồng ý ra mặt, thì ra là đã có tính toán cả rồi.” Những người này đã nhìn thấy dung nhan của Mộc cô nương, chắc chắn sau này sẽ không bao giờ còn muốn nhìn thấy thêm một lần nào nữa.

Những kẻ này đều trông mặt mà bắt hình dong, tuy rằng gương mặt Mộc cô nương đã bị hủy nhưng hỏi thế gian này có mấy người con gái có thể so sánh được với nàng ấy đây?

Nhìn thấy những biểu cảm phong phú trên gương mặt những kẻ này, trong mắt Mộ Dung Ca thoáng hiện lên vẻ trào phúng. Cứ để cho bọn họ sợ hãi đi, nàng càng có thời gian nghĩ kế chu toàn.

Trần đại nhân quan sát kĩ vết sẹo trên gương mặt Mộ Dung Ca, lão xác định vết sẹo này không phải là giả liền đảo mắt đi nơi khác, lúng túng cười: “Tai nạn đến cũng là ngoài ý muốn, Mộc cô nương không cần quá để ý.”

“Tạ Trần đại nhân đã an ủi.” Nàng cười nhẹ.

Mấy vị đại nhân khác đều chuyển ánh mắt càn rỡ sang đám ca kĩ, bọn họ không thể tiếp tục nhìn gương mặt của Mộ Dung Ca nhưng vẫn tiếc dáng người xinh đẹp kia. Nếu gương mặt nàng không bị hủy thì miễn cưỡng cũng có thể dùng làm công cụ ấm giường, thật tiếc.

Mộ Dung Ca tỏ vẻ không phát hiện ra bầu không khí bỗng trở nên khác lạ, nàng để mặc cho Trần đại nhân cùng thương lượng chuyện làm ăn với Lưu Tùng Nguyên. Từ lúc nàng để lộ khuôn mặt bị hủy dung của mình, Trần đại nhân không hề nói thêm câu nào với nàng, mà tất cả mọi người ở đây dường như đã quên mất sự tồn tại của nàng, vậy càng tốt, nhân cơ hội này nàng phải thưởng thức rượu ngon, chờ Lưu Tùng Nguyên làm xong việc, cả hai sẽ rời khỏi đây.

—-

Trong thành An Bình, nơi có rượu ngon và sầm uất nhất chính là tửu lâu Bình An, rượu ở nơi này đặc biệt thơm ngon tinh khiết, không nơi nào có được, chỉ cần uống một ngụm, vị rượu thấm nhuần trong khoang miệng, chỉ cần uống một lần sẽ cảm thấy những thứ rượu khác chỉ là nước lã vô vị.

Ngoài rượu ngon, thứ thu hút thực khách đến với tửu lâu Bình An chính là các món ăn tinh xảo ở nơi đây, vốn cũng chỉ là những món ăn bình dân như ở các tửu lâu khác nhưng khi ăn vào miệng lại có hương vị tuyệt hảo, ngon vô cùng. Nhờ những yếu tố này mà tửu lâu Bình An luôn rất đông khách, bàn ngồi lúc nào cũng kín chỗ, vì thế tửu lâu này có một quy định, nếu muốn vào dùng cơm nhất định phải đặt chỗ trước.

Nguyên Ngư, công chúa thứ sáu của Hạ quốc, cũng chính là Khánh Lâm vương phi hiện tại sớm đã nghe thấy danh tiếng của tửu lâu này. Hai năm qua nàng vẫn luôn đi theo Triệu Tử Tẫn, biết hắn rất kén chọn trong vấn đề ăn uống, lại nghe thấy danh tiếng của tửu lâu Bình An liền lập tức chi bạc đặt chỗ trước, hơn nữa còn là vị trí tốt nhất ở trên lầu hai.

Dưới ánh nến mờ ảo, nàng nhìn người nam tử băng lạnh hơi vương nét ưu sầu trước mặt, càng nhìn càng si mê. Hai người thành thân chưa tới nửa năm, dù ban đầu chưa từng gặp hắn nhưng theo thời gian đi cùng, nàng phát hiện ra cuộc hòa thân này cũng không nhàm chán như trong tưởng tượng, đến bây giờ nàng còn rất mừng vì đã được thành thân cùng hắn.

“Đây là tửu lâu nổi tiếng nhất Lương quốc, ngoài rượu và thức ăn ngon đặc biệt, cách bài trí ở nơi đây cũng rất thanh lịch tao nhã.” Gương mặt xinh đẹp của Nguyên Ngư sáng bừng lên, mắt phượng chớp liên tục, ánh mắt tràn đầy chờ mong được nghe hắn khen ngợi.

Người thiếu niên… không, bây giờ hắn đã trở thành một người đàn ông cao lớn, thần sắc trên gương mặt hắn thờ ơ, đưa ly rượu lên môi uống một ngụm, ánh mắt bỗng sáng ngời. Đi lại khắp nơi trong hai năm, dù đã từng thưởng thức qua nhiều món ngon vật lạ, nhưng hắn phải công nhận rằng đây là thứ rượu ngon nhất hắn từng uống.

Nhìn một bàn đầy thức ăn, hắn cũng không quá mong chờ, vị của những món ăn đó cũng như nhau mà thôi, có điều màu sắc của các món ăn ở nơi này có vẻ đẹp mắt hơn một chút. Gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, miếng thịt lập tức như tan ngay, quả nhiên là mỹ vị!

“Vương gia có hài lòng không?” Nguyên Ngư mong đợi nhìn Triệu Tử Tẫn.

Ánh mắt Triệu Tử Tẫn thoáng hiện lên thay đổi khác thường, những món ăn ngon nhất mà hắn từng thưởng thức trong trí nhớ, khiến hắn vĩnh viễn không bao giờ quên chính là do người con gái đó làm. Đời này, dù phóng mắt khắp thiên hạ cũng không bao giờ tìm được nữ nhân nào có thể so sánh với nàng. Hắn đưa mắt nhìn người con gái mới thành thân cùng mình mấy tháng trước đang ngồi phía đối diện, đối với nàng, hắn không thích cũng chẳng ghét, chỉ thấy hắn gật đầu: “Ừ.”

“Thật tốt quá! Vương gia, người không biết để kiếm được chỗ ngồi tốt như thế này, Vương phi đã phải tốn không ít tâm tư đấy ạ!” Tỳ nữ đứng bên cạnh lập tức nói tốt cho Nguyên Ngư. Nàng biết rõ nửa năm qua Vương phi đã phải vất vả thế nào để lấy lòng Vương gia, nhưng thái độ của Vương gia vẫn dửng dưng. Nàng thật không hiểu, Vương phi đẹp như vậy, tại sao đến bây giờ Vương gia vẫn luôn thờ ơ?

“Cực khổ cho nàng.” Triệu Tử Tẫn vẫn tiếp tục dùng bữa, lạnh nhạt đáp lại.

Nguyên Ngư cảm thấy thất vọng, nụ cười bên môi hơi cứng lại, nàng lập tức chuyển sang đề tài khác. Nguyên Ngư lấy hà bao rồi đổ những thứ bên trong ra bàn, đây toàn là những thứ đồ trang sức nhỏ nàng mua được trong hội chùa hôm qua, nàng đưa chúng ra trước mặt Triệu Tử Tẫn, cười vui vẻ: “Hôm qua thiếp đi hội chùa, không ngờ hội chùa ở Lương quốc cũng có nhiều thứ rất thú vị.”

Mấy thứ đồ nhỏ nhỏ xinh xinh nàng mua cũng chỉ là những món trâm cài tóc và vài đồ trang sức nữ nhi thích, có điều kiểu dáng nàng chọn cũng có phần đặc biệt.

“Ừ, được.” Triệu Tử Tẫn chỉ tùy ý lướt qua. Nhưng khi ánh mắt của hắn chạm vào một cây trâm cài tóc thanh ngọc kiểu dáng phổ thông, trong trí nhớ của hắn bỗng hiện lên hình ảnh người con gái kia, nàng luôn thích dùng một cây trâm đơn giản gài tóc, tuy không trang sức cầu kì nhưng trong mắt hắn, nàng lúc nào cũng toát lên vẻ thanh nhã tuyệt mỹ nhất.

Hắn dùng ánh mắt nóng cháy ngước lên nhìn Nguyên Ngư. “Có thể cho bản vương vật ấy chứ?”

Một màn bữa tối nhuốm đầy sắc dục cứ tiếp tục trình diễn ở trước mặt Mộ Dung Ca.

Đám ca kĩ quần áo xộc xệch liên tục thở gấp.

Mộ Dung Ca nghiêng đầu nhìn sang Lưu Tùng Nguyên, bên cạnh y cũng có một ca kĩ làm bạn, cô gái này mặc một bộ quần áo màu trắng, phần da thịt lộ ra ngoài nõn nã như tuyết, vừa nhìn đã biết là cố ý khoe ra. Nàng ca kĩ ngồi bên cạnh Lưu Tùng Nguyên uốn éo thân hình nép vào y, Lưu Tùng Nguyên là thương gia, vốn đã quen với những trường hợp xã giao như thế này nên y nhanh chóng ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng ca kĩ, một bên vẫn tiếp tục thương lượng chuyện làm ăn với Trần đại nhân.

Thỉnh thoảng Lưu Tùng Nguyên lại nhìn về phía Mộ Dung Ca, ánh mắt biểu thị sự áy náy. Mộ Dung Ca đưa mắt nhìn xung quanh thấy mấy vị đại nhân kia đã bắt đầu giở trò động tay động chân với đám ca kĩ, biết rằng bữa tiệc đêm nay khó mà kết thúc ngay được bèn đứng dậy tìm một lí do thoái thác rồi nhanh chóng rời khỏi đó.

Trong Trần phủ có rất nhiều mỹ nhân, cảnh sắc nơi đây cũng thuộc hàng hiếm có.

Vừa đi vừa thưởng thức cảnh đẹp trong phủ, chẳng mấy chốc Mộ Dung Ca đã đi tới trước một rừng cây được chăm sóc cẩn thận. Nàng cứ bước đi mãi trong bóng đêm, không biết đang nghĩ điều gì mà vô thức tới nơi này.

Trong bóng tối, rừng cây mang một vẻ u ám thần bí thật đáng sợ.

Đang muốn xoay người rời sang hướng khác, bỗng nàng nghe thấy tiếng kêu cứu của một cô gái từ trong rừng truyền ra.

“Cứu mạng… cứu mạng…” Tiếng kêu cứu ngày càng yếu dần.

Mộ Dung Ca hơi do dự nhưng vẫn tiến vào bên trong rừng cây, men theo tiếng kêu tìm kiếm người gặp nạn, nhưng đi một lúc vẫn không thấy người nào.

“Con đĩ nhỏ này, được hầu hạ ba người chúng ta chính là phúc phận tu mấy kiếp mới có của ngươi đấy!”

“Đúng vậy, tiếng kêu của tiểu yêu tinh này đúng là quá mê hồn! Không hổ là kẻ đã trải qua nhiều huấn luyện.”

“Ngực lớn, mông tròn lẳn, eo lại nhỏ, đủ phóng đãng! Ha ha ha…”

Trong không gian mơ hồ vang lên tiếng kêu rên đầy hưng phấn của nữ nhân. “Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, tam thiếu gia, được ba người sủng ái, Mai Cơ vô cùng vui sướng, kiếp này khó quên nha! Sau này ba vị đừng quên đêm nay đã được Mai Cơ tận tâm hầu hạ đấy.”

“Đương nhiên, nữ nhân dâm đãng như ngươi thật hiếm có, đâu phải ai cũng đủ can đảm như ngươi, hầu hạ cùng một lúc ba người chúng ta!”

“Khà khà.”

Từng tiếng cười tục tĩu khó nghe của nam nữ lọt vào tai Mộ Dung Ca, nàng còn được tận mắt chứng kiến một cô gái thân không mảnh vải đang nằm dưới đất, hai chân mở rộng trước mặt ba người đàn ông kia, ánh trăng sáng bạc chiếu lên người nàng ta. Ba người đàn ông kia cất tiếng cười dâm đãng, bọn họ chẳng thèm quan tâm xem việc mình làm có bị ai nhìn thấy hay không.

Cô gái nằm trên đất dường như chưa thấy thỏa mãn, muốn câu dẫn ba người kia tiếp tục màn giao hoan cuồng dã như vừa rồi, nhưng ba vị thiếu gia đã hết hứng thú, chỉnh đốn lại y phục xong liền vô tình rời đi.

Cô gái vô cùng thất vọng, nhưng cũng không dám một mình ở lại trong rừng nên nhanh chóng đứng lên mặc quần áo vào, vội vã bước nhanh theo chân ba vị thiếu gia vừa rời khỏi.

Cha con cùng chung một người phụ nữ, thậm chí là ba huynh đệ cùng một lúc ngủ với một người phụ nữ, đúng là không bằng cầm thú!

Hai hàng lông mày trên khuôn mặt Mộ Dung Ca nhíu sâu, sớm biết như vậy thì nàng đã không đi vào đây, tránh phải nhìn thấy một màn buồn nôn vừa rồi.

Nàng xoay người định rời khỏi nơi ô uế này thì bỗng thấy một thanh lợi kiếm sắc bén đang kề bên cổ mình, tim nàng đập mạnh.

Bên tai vang lên tiếng nói khàn đặc của một người đàn ông. “Cho ta thân thể của ngươi, ta sẽ trả ngươi vinh hoa phú quý suốt đời.”

Người đàn ông kia dán chặt vào lưng của Mộ Dung Ca, nàng có thể cảm nhận được cơ thể nóng rực ngay đằng sau lưng mình, người này bị trúng xuân dược?

Cơ thể tiếp xúc với dáng người tuyệt đẹp của nàng khiến lửa dục trong người hắn có nguy cơ bùng phát, chỉ chờ nàng đáp lại, hắn sẽ sẵn sàng nhào tới người nàng để phát tiết dục vọng.

Mộ Dung Ca nghiêng đầu nhìn người đàn ông đứng phía sau, nàng kinh ngạc phát hiện ra hắn chính là tam hoàng tử của Lương quốc – Lương Thần. Mặc dù không biết vì sao hắn lại bị trúng xuân dược ở trong Trần phủ, nhưng lúc này nàng phải tự giải thoát cho mình đã.

Mộ Dung Ca nhẹ nhàng kéo một góc khăn lên, nửa khuôn mặt được trang điểm dữ tợn hiện ra trước mặt Lương Thần, kèm theo đó là nụ cười ma quỷ ẩn hiện trên môi nàng khiến kẻ đối diện phải kinh hồn bạt vía. “Cho ta một đêm, ta hứa sẽ cho ngài gấm vóc lụa là, cũng tặng kèm bệnh hoa liễu ngàn năm có một.”

Lương Thần hoảng sợ hét to, dục vọng giống như bị nước đá lạnh thấu xương dội vào, đời này hắn chưa từng nhìn thấy một khuôn mặt nào xấu xí như vậy!

Thấy biểu hiện của hắn, Mộ Dung Ca khẽ đẩy lưỡi kiếm vẫn đang kề trên cổ mình ra, khóe miệng nhếch lên thành một cái cười khẩy, nàng nói: “Công tử đừng vội nôn nóng, tiểu nữ cũng rất muốn giúp ngài dập lửa nhưng quả thực có lòng mà không có sức. Nhưng tiểu nữ biết gần Trần phủ có một Ỷ Hồng lâu, mọi người đều nói các cô nương ở Ỷ Hồng lâu xinh đẹp hiếm có.”

Lương Thần ho khụ khụ, cô gái này thật là xấu xí, nếu vì đói bụng mà ăn quàng thì chắc chắn cả đời sau hắn sẽ gặp phải ác mộng mất. Nhìn gương mặt xấu xí kia, trong mắt hắn bỗng lóe lên sát khí.

Mộ Dung Ca lập tức cảm nhận được sát khí từ Lương Thần bèn lùi về phía sau, tiếp tục nói: “Ta chưa từng nhìn thấy công tử. Có lẽ công tử không biết ngoài bìa rừng còn có hộ vệ của ta, nếu ta kêu cứu thì công tử không thể bình yên rời khỏi Trần phủ đâu.”

Lương Thần nheo mắt quan sát cô gái trước mặt từ trên xuống dưới một vòng, thấy nàng tuy có khuôn mặt xấu xí nhưng toàn thân loại toát lên khí chất cao quý hiếm thấy, xem ra cũng không phải là một người bình thường. Đưa mắt liếc nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có ai phát hiện ra chuyện đang xảy ra ở đây, hắn mới gằn giọng uy hiếp: “Nhớ kỹ, hôm nay ngươi chưa từng gặp bản… ta ở nơi đây!”

“Đương nhiên, sau này cũng không hẹn gặp lại công tử.” Mộ Dung Ca nhìn xuống, nhẹ nhàng trả lời, nhưng trong lòng đang thầm suy đoán, hôm nay hắn đến Trần phủ là có mục đích, thậm chí việc hắn muốn cưới Lưu Ngữ Yên cũng có mục đích nào đó!

Rõ ràng toàn bộ việc này là một âm mưu, Lưu Ngữ Yên không thể nào tự dưng lại tình cờ gặp gỡ và si mê Lương Thần. Hôm nay Lưu Tùng Nguyên đến Trần phủ, vừa khéo Lương Thần cũng đến đây, không thể nào có chuyện trùng hợp như thế được!

Khi thoát khỏi suy nghĩ và ngước mặt lên thì Lương Thần đã biến mất từ lúc nào, Mộ Dung Ca thở phào nhẹ nhõm, nàng đưa mắt nhìn quanh, vẻ mặt trầm ngâm, cuối cùng xoay người rời khỏi khu rừng.

Khi quay trở lại bàn tiệc thì đã không thấy bóng dáng mấy vị đại nhân đâu nữa, có lẽ lúc này bọn họ đang đi tìm một đêm phong lưu, chỉ có Lưu Tùng Nguyên vẫn ngồi ở chỗ cũ vừa uống rượu vừa đợi nàng.

Mộ Dung Ca hơi ngượng ngùng: “Ta đi ngắm cảnh quên mất thời gian, đã khiến Lưu công tử chờ lâu rồi.”

Sắc mặt của Lưu Tùng Nguyên không được tốt, thấy nàng đi vào, y trầm giọng nói: “Ta rất lo lắng cho cô nương.”

Những lời này khiến hai hàng lông mày trên gương mặt Mộ Dung Ca nhíu lại, nhưng rất nhanh lại giãn ra như không có việc gì. “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.”

Phủ Thái tử Hạ quốc.

Bóng cây đung đưa theo gió, ánh trăng sáng xuyên thấu qua đám lá cây chiếu vào bên cửa sổ.

Đêm nay trong phủ có một bữa tiệc nhỏ, Thượng Quan Nguyệt Nhi cùng phụ thân đến làm khách.

Thượng Quan Nguyệt Nhi đứng dậy, dung mạo xinh đẹp hé nở nụ cười thanh nhã như đóa sen trắng thuần khiết, phong thái của nàng tự nhiên hào phóng đưa lễ với Nguyên Kỳ: “Thiếp đa tạ Thái tử đã thông cảm lùi lại ngày thành thân.”

Nguyên Kỳ khẽ nở nụ cười nhẹ thường thấy, ánh mắt hắn bình tĩnh không một tia gợn sóng, thâm trầm khó lường. “Không cần cảm ơn bản cung.”

Lâm Thiện Nhã thân là Trắc phi, dù mang thân phận công chúa Phong quốc cao quý nhưng xét theo vai vế vẫn kém Thượng Quan Nguyệt Nhi một bậc, đành phải ngậm ngùi chua xót ngồi ở một bên cười phụ họa theo. Thỉnh thoảng lơ đãng nhìn thấy ánh mắt của Thượng Quan Nguyệt Nhi, nàng lại nhớ ngay đến Mộ Dung Ca. Bản tính của Thượng Quan Nguyệt Nhi vốn trầm ổn, lại còn là con nhà khuê tú được giáo dưỡng từ nhỏ, dù vô tình hay cố ý thì nàng ấy cũng có một phần phong thái tương tự như Mộ Dung Ca, giống nhất ở dáng vẻ bình tĩnh thong dong, không hề hèn mọn hay cao ngạo, khí chất của nàng ta quá giống Mộ Dung Ca, chỉ điểm này thôi đã khiến Lâm Thiện Nhã phải hoảng sợ.

“Chẳng hay ngày mai Thái tử có thời gian không?” Thượng Quan Nguyệt Nhi hỏi Nguyên Kỳ, mắt lại liếc nhìn Lâm Thiện Nhã vẫn đang đứng ngồi không yên ở bên cạnh.

Lâm Thiện Nhã lập tức ngẩng đầu chờ câu trả lời của Nguyên Kỳ.

Nguyên Kỳ nhíu mày, tiếp tục nghe. Thượng Quan Nguyệt Nhi cười dịu dàng: “Ngày mai là tiết thanh minh, thiếp muốn đến tảo mộ của Mộ Dung trắc phi.”

Tất cả mọi người trong phòng đều im lặng, tỳ nữ đứng lên cạnh lén liếc nhìn Thượng Quan Nguyệt Nhi, còn Lâm Thiện Nhã lại tập trung vào phản ứng của Nguyên Kỳ.

Mộ Dung Ca, hai năm qua cái tên này vẫn như một cây gai không ngừng lớn lên trong lòng hắn, rõ ràng người đã chết nhưng vẫn mang đến cảm giác sợ hãi cho Lâm Thiện Nhã.

“Lâm trắc phi đi cùng Thượng Quan tiểu thư đi.” Tiếng nói lạnh lùng của Nguyên Kỳ vang lên trong không gian. Lâm Thiện Nhã phát hiện trong mắt Thượng Quan Nguyệt Nhi thoáng xuất hiện sự thất vọng, nhưng nó biến mất rất nhanh.

Rời khỏi Trần phủ, Mộ Dung Ca và Lưu Tùng Nguyên quyết định đến tửu lâu Bình An ăn thêm. Mặc dù tiệc rượu ở Trần phủ chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng vì mải bàn chuyện nên Lưu Tùng Nguyên không ăn được bao nhiêu, còn Mộ Dung Ca đã rời bàn từ sớm nên càng không có gì trong bụng. Hai người ôm cái bụng rỗng tới tửu lâu Bình An ăn cơm.

Tửu lâu Bình An được Mộ Dung Ca mở ra từ năm ngoái do trong một lúc rỗi rãi nhàm chán không có việc gì làm. Vì để người khác không chú ý quá mức nên nàng chỉ sửa lại một chút trong thực đơn, rượu cũng được nấu theo công thức riêng, nhưng không ngờ nó lại mang đến sự thành công vang dội, và giờ công việc buôn bán của tửu lâu ngày càng phát đạt ngoài dự kiến. Lưu Tùng Nguyên cũng rất thích các món ăn trong tửu lâu Bình An, từ khi ăn cơm ở đây, y đều không thể ăn ở bất cứ chỗ nào khác.

Xuống xe ngựa, Mộ Dung Ca ngẩng đầu đánh giá tình hình làm ăn buôn bán của tửu lâu, thấy mọi bàn đều đầy chật người, xem ra bọn họ đành phải lên nhã gian riêng ở phía trên.

Lưu Tùng Nguyên cũng không biết nói gì hơn, bình thường giờ này các tửu lâu khác đều đã đóng cửa, duy chỉ có tửu lâu Bình An vẫn đầy chật khách khứa.

“Công việc làm ăn tốt như vậy, cô nương không nghĩ tới việc mở thêm một chi nhánh khác nữa sao?” Lưu Tùng Nguyên tò mò, vì có vẻ y chưa bao giờ thấy nàng có ý nghĩ này.

Mộ Dung Ca lắc đầu: “Chỉ cần một là đủ.” Mở càng nhiều càng dễ khiến người khác chú ý tới.

Trên lầu hai của tửu lâu Bình An, Nguyên Ngư cảm thấy hơi buồn ngủ, nàng lo lắng nhìn Triệu Tử Tẫn vẫn đang yên lặng uống rượu: “Vương gia, uống nhiều rượu sẽ làm tổn hại đến sức khỏe.”

Triệu Tử Tẫn làm như không nghe thấy, đưa ly rượu lên môi uống cạn, khi buông ly rượu xuống, hắn lơ đãng nhìn xuống lầu.

Dưới ánh trăng huyền ảo, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt hắn.

Dường như hắn đang ở trong mơ.

Hắn đã uống say rồi sao?

Triệu Tử Tẫn cười tự giễu, đôi mắt mơ màng nhìn chằm chằm vào bóng hình quen thuộc ấy.

Vốn cứ nghĩ đây là mộng, nhưng khi thấy nàng cười nói với người đàn ông đứng bên cạnh, cả hai cùng bước vào tửu lâu Bình An, hắn lập tức tỉnh táo không ít.

Đây không phải là mơ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.