Ánh mắt Nguyên Kỳ hơi se lại, hắn tự nói với mình: “Nàng đang lừa bổn cung phải không?”
Gia Kiệt nhìn Nguyên Kỳ đầy kinh ngạc, y không hiểu rõ ý của chủ nhân. Ai lừa ngài cơ?
“Mau chóng điều tra ra thân phận của Mộc Khinh, đồng thời giám sát mọi hành động của Đại hoàng tử.” Đôi con ngươi thâm trầm của Nguyên Kỳ càng thêm lạnh lùng nguy hiểm, hắn không thể khống chế nổi tâm tình không ngừng xao động của mình, hắn siết chặt lấy quân cờ đang nằm trong tay.
Lúc trước vẫn chưa hiểu rõ ý tứ của chủ nhân, nhưng chỉ một thoáng sau hai mắt Gia Kiệt bỗng sáng ngời. Lẽ nào… lẽ nào là….
Nếu đúng như thế thì năm đó đã xảy ra chuyện gì?
Có lẽ nào toàn bộ đều là âm mưu của Khánh Lâm vương nước Tề?
Cô gái kia có đúng chỉ là thế thân được Khánh Lâm vương tìm được trong dân gian?
Nhưng người con gái đó có tài năng khiến tất cả mọi người đều phải nể phục, chỉ nhờ hai bàn tay mà có thể tạo dựng nên một xưởng binh lớn nhất nhì thiên hạ.
Xét cho cùng thì đây có phải là âm mưu của Khánh Lâm vương, hoặc Hoàng đế nước Tề hay không?
Trong lúc đó ở phủ Khánh Lâm vương nước Tề.
Tòa phủ đệ này do chính Thánh thượng ban cho Triệu Tử Tẫn từ hai năm trước. Đồ của Hoàng thượng ban tặng tất nhiên phải rất khí phách và huy hoàng.
Thời tiết ở nước Tề được chia làm hai mùa, mùa đông lạnh giá, nhưng đến mùa hè thời tiết chỉ hơi nóng bức, bên trong phủ Khánh Lâm vương không trồng nhiều hoa cỏ mà chủ yếu là các loại cây. Hai năm qua, tuy rằng chủ nhân chẳng ở đây được mấy ngày nhưng các hạ nhân bên trong làm việc vô cùng có trách nhiệm, thường xuyên dọn dẹp gọn gàng tươm tất.
Từ lúc được gả đến nước Tề, Nguyên Ngư ở trong phủ chỉ được vài ba ngày, cho nên lần này trở về không trực tiếp tiến cung mà chạy về phủ đệ nghỉ ngơi. Ngay hôm trở về nàng ấy đã lập tức viết thư báo cho Nguyên Kỳ biết tin tức của Mộ Dung Ca nhưng không may bị Triệu Tử Tẫn phát hiện, chặn lại. Hắn không nói nhiều lời, chỉ cảnh cáo nàng không được phép tiết lộ tin tức của Mộ Dung Ca ra ngoài.
Hắn cho rằng nàng không báo cho Nguyên Kỳ thì huynh ấy sẽ không biết sao?
Nguyên Ngư ngồi trong đình nghỉ mát, lặng lẽ nhìn cửa phòng của Triệu Tử Tẫn cách đó không xa. Mấy ngày trước, sau khi trở về từ hoàng cung hắn lao thẳng vào phòng, đóng cửa tự nhốt mình trong đó. Cho dù có hạ nhân đến đưa cơm hắn cũng chỉ bảo để lại trước cửa phòng rồi cho người lui xuống. Từ ngày đó, dường như hắn đã thay đổi thành một con người khác.
Trở nên lạnh lùng, vô tình hơn.
Nhưng có chuyện còn nực cười hơn, hắn và nàng đã lấy nhau hơn hai năm mà chưa từng động phòng.
Nghĩ đến chuyện đó, nàng tự cười nhạo chính mình: “Rốt cuộc thì ngươi còn trông chờ vào điều gì đây?”
Tiểu Tiếu đứng bên cạnh thấy thế bèn tỏ ra quan tâm: “Vương phi không định cho Thái tử biết chuyện của Mộ Dung trắc phi sao ạ? Giờ Mộ Dung trắc phi đã bị đưa vào trong cung nước Tề, còn thay tên đổi họ và được phong làm Thanh phi.” Dù sao nàng ta cũng là người nước Hạ, tuy theo chân chủ nhân tới nước Tề nhưng tâm vẫn luôn hướng về quê hương, hơn nữa phàm là con dân nước Hạ có ai không yêu mến, kính nể Thái tử, làm sao nàng ta có thể trơ mắt nhìn Thái tử bị người khác làm hại.
Nguyên Ngư lạnh nhạt: “Không cần bản phi báo tin, những tin đồn rồi cũng sẽ lan truyền đến tai hoàng huynh nhanh thôi.” Nếu còn chưa nhìn ra âm mưu đằng sau chuyện này thì nàng đúng là quá ngu dốt. Chắc chắn Triệu Tử Tẫn đang muốn lợi dụng Hoàng huynh để đối phó với Triệu Tử Duy.
Dù đã qua hai năm, nhìn bề ngoài có vẻ Triệu Tử Tẫn thích rong chơi, tự do tự tại không màng tới việc triều chính nhưng trên thực tế hắn chưa từng buông tay. Hôm nay quay trở về chứng tỏ hắn bắt đầu muốn hành động.
Tiểu Tiếu nghe không hiểu nhưng vẫn gật đầu, không có mệnh lệnh của Vương phi, nàng ta không dám làm bừa.
Nguyên Ngư vẫn tiếp tục quan sát căn phòng yên lặng kia, trong đầu nàng nảy ra vô số câu hỏi: lúc này hắn đang làm gì? suy nghĩ điều gì? Có phải hắn đang hối hận vì đã dâng Mộ Dung Ca lên cho Triệu Tử Duy hay không? Chỉ cần nghĩ đến đây sắc mặt nàng lại biến thành tái nhợt, một cảm giác ao ước cùng đố kị dâng trào trong lồng ngực, nàng biết ở trong lòng Triệu Tử Tẫn, Mộ Dung Ca có vị trí rất quan trọng, bằng không hắn đã chẳng đau khổ đến như vậy.
“Có phải buồn cười lắm hay không? Nếu chàng đã quyết định như thế thì sao còn có thể hối hận được nữa?” Mắt Nguyên Ngư nhíu lại, vẻ mặt có phần mông lung.
Tiểu Tiếu hơi ngạc nhiên, khẽ gọi: “Vương phi…”
Theo Vương phi nhiều năm, nàng ta chưa từng nhìn thấy người thất thần như thế này, hay Vương phi đã gặp phải chuyện gì rồi? Mỗi ngày nàng ta đều đi theo Vương phi, vì sao lại không phát hiện ra có chuyện gì khác lạ chứ? Chẳng lẽ là bởi vì thời gian vừa qua Vương gia luôn lạnh nhạt với Vương phi nên người đau lòng ư?
Còn nữa, hình như hôm nay Vương phi đặc biệt đau khổ hơn mọi ngày.
Trong phòng, Triệu Tử Tẫn thẫn thờ nhìn chiếc khăn trong tay.
Ngày ấy, thừa dịp nàng không để ý hắn đã lấy đi chiếc khăn lụa này, chiếc khăn dường như vẫn còn mang theo hơi ấm và mùi hương của nàng.
Hôm nay nàng đã trở thành Thanh phi và vào ở trong cung Thu Nguyệt, được Triệu Tử Duy hết mực sủng ái. Hắn biết, Triệu Tử Duy tuyệt đối sẽ không thả nàng ra nữa, hắn ta sẽ nhốt nàng vĩnh viễn trong Hoàng cung thâm sâu, không cho nàng bất kì sự lựa chọn nào. Còn hắn, hắn đang chờ, chờ Nguyên Kỳ có hành động sau khi biết tin, trai sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, và hắn sẽ là người thắng cuộc sau cùng.
Hắn biết nàng trách hắn.
Chắc chắn nàng sẽ không ngờ rằng có một ngày hắn lại thay đổi đến như vậy, còn đưa nàng vào miệng hố lửa, dù biết rõ một khi dấn thân vào nàng sẽ không còn cuộc sống bình yên được nữa, nhưng hắn vẫn cố giữ chấp niệm trong lòng, đem nàng dâng lên.
Triệu Tử Tẫn khép mi, hắn muốn đem tất cả những đau đớn này đè chặt xuống đáy lòng, thế nhưng những hình ảnh ấm áp vẫn luôn quẩn quanh ở trong đầu khiến hắn không cách nào bình tâm được.
Cả đời này sợ rằng không bao giờ còn có thể được thưởng thức lại tay nghề nấu ăn của nàng một lần nữa, cũng không thể nhìn thấy nụ cười ấm áp như mùa xuân kia. Nếu như… nếu như… hắn lớn hơn vài tuổi, có phải tình thế sẽ thay đổi hay không? Hắn sẽ có năng lực xoay chuyển tất cả, nếu có thể lớn hơn vài tuổi, có phải hắn sẽ giữ được nàng ở cạnh bên mình?
Có thể nàng sẽ yêu hắn.
Có thể là…
Trước ngưỡng cửa bỗng vang lên âm thanh người nào đó đánh tiếng ho, hắn nghe thấy tiếng bước chân tới sau lưng mình. Không cần quay lại cũng biết người tới là ai.
Nguyên Ngư bước tới sau lưng, dùng giọng nói lãnh đạm nhắc nhở hắn: “Vương gia còn định đắm chìm trong đau khổ bao lâu nữa? Ngài đã quyết định như vậy chẳng phải không còn đường lui rồi hay sao.”
Những lời này khiến sâu trong đáy mắt Triệu Tử Tẫn thoáng hiện lên ánh sắc bén.
Nguyên Ngư thở dài. “Cho dù thế nào đi chăng nữa thì Vương gia đã không còn khả năng với Mộ Dung trắc phi. Chi bằng ngài nên ngẫm lại xem nên lợi dụng chuyện này thế nào cho tốt. Đâm lao phải tiếp tục theo lao.” Lấy chồng theo chồng, gả cho chó cũng phải theo chó. Thân là phụ nữ nên nàng rất mẫn cảm, có thể nhận ra được tình cảm bất thường của hắn dành cho Mộ Dung Ca, đồng thời cũng tự tin mình có đủ trí thông minh để giúp hắn dần dần quên đi cô gái ấy và cùng sóng vai đi bên cạnh hắn.
Nàng bước tới gần, vòng tay ôm lấy thân hắn, áp người vào tấm lưng cứng rắn ấm áp.
“Vương gia, nếu người muốn tiếp tục đi tiếp trên con đường này, vẫn còn có thiếp ở bên cạnh bước đi cùng người.” Hai hàng mi trên gương mặt nàng khẽ run, nàng cắn răng, cố gắng hưởng thụ hơi ấm mà nàng luôn khao khát, nói ra những lời tận đáy lòng.
Trong phòng thoang thoảng hương rượu vấn vít.
Mùi hương say nồng khiến người hít vào càng thêm mê muội như rơi vào làn sương mù.
Triệu Tử Tẫn cảm nhận được cơ thể thiếu nữ đang dán vào lưng hắn, dáng người nàng xinh đẹp thướt tha, một mùi hương trinh nguyên thơm ngát thoáng qua đầu mũi.
Hắn biết từ bước đầu tiên khi quyết định đi trên con đường này, hắn đã không thể quay đầu lại nữa, càng không thể hối hận. Nó như một lời nguyền ma quỷ bám lấy, làm cho hắn mất đi tất cả lý trí, quên đi lý tưởng ban đầu.
Nguyên Ngư hít sâu một hơi lấy can đảm, nàng to gan kề sát tai hắn thầm thì những lời nói gợi lên lửa dục của đàn ông. “Vương gia, chi bằng hãy cũng nhau sa vào vũng lầy này.” Giữa thời thế loạn lạc, bọn họ cũng không có quyền lựa chọn theo ý mình, để đạt được thứ mình muốn chỉ có thể tiếp tục bước về phía trước, đây mới là lựa chọn đúng đắn nhất.
Cho dù trong lòng hắn có người con gái khác mà không phải là nàng, nàng cũng cam tâm tình nguyện đứng bên cạnh hắn. Hắn có được quyền quý vinh quang thì nàng cũng thơm lây, hắn đứng lên đỉnh cao nhất, nàng cũng sẽ là người đứng bên cạnh, cùng hắn nhìn ngắm thiên hạ dưới chân.
Trái tim Triệu Tử Tẫn như nổi trống trong lồng ngực, đầu hắn vô cùng hỗn loạn giữa những lựa chọn.
Một là hắn lùi bước, mặc cho toàn bộ những mưu đồ cùng công sức bấy lâu bị phá hủy.
Một là đã đi bước đầu tiên thì tuyệt đối không thể chần chừ nữa, dũng cảm hạ quyết tâm tiến tới, cho dù có phải tàn nhẫn hơn nữa, ác độc hơn nữa cũng phải có được thứ mình muốn.
Đôi con ngươi đen láy vẫn luôn bình tĩnh như mặt hồ của Triệu Tử Tẫn bỗng nổi sóng cuộn trào, trong mắt hắn như có vô vàn ánh lửa tóe sáng.
Nguyên Ngư biết hắn đang giao động, thực ra nàng chỉ giúp hắn loại đi chút yếu đuối còn sót lại dưới đáy lòng. Nếu đã muốn tuyệt tình, vì sao không tuyệt tình đến tận cùng!
Nàng tự bỏ đi quần áo trên người, chỉ còn lại thân thể trắng muốt mềm mại đã được nàng gìn giữ suốt mười sáu năm qua.
Vành mắt phiếm hồng nhìn tấm lưng rộng trước mặt, chờ đợi hắn động lòng.
Chỉ cần hắn xoay người lại là nàng sẽ thành công phải không?
Triệu Tử Tẫn đưa ánh mắt xa xăm nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ, trước mắt hắn chỉ toàn là màu xanh của cây lá.
Từng hình ảnh kí ức hiện lên như một giấc mộng khát khao khiến hắn mãi lưu luyến không muốn tỉnh dậy, nhưng hắn biết mình còn có mối nợ máu cần phải báo, và càng không thể buông tay thứ quyền lực mê người kia.
Triệu Tử Tẫn siết chặt hai nắm tay, nhắm mắt lại, hắn xoay người ghì chặt thân thể trần trụi của Nguyên Ngư vào trong ngực. Môi điên cuồng tàn bạo hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng…
—bamholyland.com—
Cung Thu Nguyệt trong hoàng cung nước Tề.
Như Băng quan sát hình ảnh mờ ảo của Thanh phi sau lớp rèm sa, nàng thấy Thanh phi đang uống trà, từ nơi đó có một thứ áp lực vô hình vây lấy khiến Như Băng không dám thở mạnh. Như Băng cố tình đến vào buổi trưa để gặp được Thanh phi nhưng không ngờ đụng phải Hoàng thượng, sau khi Hoàng thượng rời đi, Thanh phi lại nói mệt mỏi cần nghỉ ngơi.
Như Băng đã chờ rất lâu, cuối cùng cũng được diện kiến vị Thanh phi trong truyền thuyết này.
Theo như những gì nàng nghe được, dung mạo của Thanh phi đã bị hủy, nàng ấy tuyệt đối không thể đẹp hơn Hoàng quý phi, Thục phi hay Hương Lan. Thế nhưng người con gái trước mặt đây chính là chủ nhân của những lời đồn đại đó.
Hơn nữa cung Thu Nguyệt này nghe nói chính là nơi Hoàng thượng tự mình thiết kế, mỗi một chỗ đều được Hoàng thượng bỏ vào rất nhiều công sức.
“Nô tỳ Như Băng phụng mệnh Hoàng quý phi nương nương đến, đặc biệt muốn tặng một súc lụa gấm tím cho Thanh phi nương nương.” Nàng nhẹ hít vào một hơi, trầm giọng hô.
Người con gái phía sau rèm sa khẽ cất tiếng cười, âm thanh trong vắt nhẹ nhành làm người nghe cảm thấy vui vẻ, có điều hình như hơi quen.
Mộ Dung Ca quan sát Như Băng xuyên qua màn sa, đã hai năm không nhìn thấy, thì ra thời gian đã trôi nhanh như vậy rồi ư, nàng ấy dường như biến thành một người khác, so với trước đây càng thêm trầm ổn hơn, chẳng trách Lương Hân Hân lại trọng dụng nàng ấy như vậy. Nhưngvì sao Như Băng lại ở nước Tề? Lương Hân Hân biết rõ thân phận của Như Băng sao còn để nàng ấy lại bên mình? Và Triệu Tử Duy nữa, biết rõ Như Băng là nô tỳ từng đi theo Nguyên Kỳ, vậy mà lại để nàng ấy ở trong cung không để ý tới.
Quang trọng hơn, chẳng phải hai năm trước Như Băng đã rơi xuống vách núi rồi sao? Vì sao bây giờ nàng ấy còn sống?
Rốt cuộc hai năm trước còn bao nhiêu chuyện ly kỳ đã xảy ra mà nàng không biết? Tất cả những chuyện này đều có liên quan đến kẻ giấu mặt đang đứng phía sau kia ư?
Sự im lặng khiến Như Băng dần dần cảm thấy sợ hãi, nàng ta cảm thấy cặp mắt đằng sau rèm sa kia có thể nhìn thấu mình, loại cảm giác này làm nàng ta cảm thấy sởn tóc gáy. Giữa bầu không khí im lặng khác thường, phía bên trong rèm sa bỗng truyền đến một âm thanh đáp lời.
Mộ Dung Ca nhẹ nhàng gọi. “Như Băng.” Khi cất lên tiếng gọi nàng mới phát hiện ra rằng, thực ra nàng chưa từng quên tất cả những chuyện đó, cũng giống như việc nàng luôn mang theo chiếc túi thơm có đựng chú cá vàng nhỏ ở bên người.
Nàng vẫn còn nhớ đêm đó khi hắn tặng cho nàng chú cá vàng nhỏ, nàng đã rất vui. Chú cá nhỏ rất dễ thương, còn hắn đêm đó đặc biệt dịu dàng khiến cho nàng mơ hồ. Vốn luôn cho rằng hắn lạnh lùng, không cho phép ai đến gần hắn, thế nhưng đêm đó nàng cảm nhận được sự quan tâm của hắn, hơi ấm của hắn. Nàng còn nhớ rõ hắn luôn nhìn mình đầy trìu mến và nói rằng nàng thật nghịch ngợm.
Mỗi khi hắn nói như vậy nàng lại tự hỏi mình nghịch ngợm lúc nào?
Nàng biết nếu lúc trước chính miệng hắn nói rằng sẽ chỉ yêu thương một mình nàng, nàng nhất định sẽ ở lại bên cạnh hắn, nhưng nàng không dám tưởng tượng như vậy, càng không dám đặt cược vào nó.
Tỉnh lại từ trong ký ức, Mộ Dung Ca nhìn ra Như Băng ở bên ngoài màn sa.
Như Băng cảm thấy da đầu mình như tê dại, nàng đáp: “Hồi bẩm Thanh phi nương nương, nô tỳ chính là Như Băng ạ.” Không ngờ Thanh phi lại nhớ tên của nàng, nhưng trong lòng nàng luôn có cảm giác khác thường, thứ cảm giác này làm nàng cảm thấy lo sợ.
Mộ Dung Ca mỉm cười: “Như Băng, mới hơn hai năm không gặp, lẽ nào cô đã quên mất ta rồi?”
Cơ thể Như Băng nhất thời cứng đờ, súc vải màu tím trong tay rơi xuống đất, nàng trợn tròn mắt nhìn hình bóng bên trong màn sa một cách khó tin. Người ở sau màn sa này… là ai? Hốc mắt của Như Băng lập tức ứa lệ. Có đúng là người đó hay không… có đúng không…
Hai năm trước, sau khi biết tin Mộ Dung Ca chết, nàng đã vô cùng đau lòng và tự trách bản thân mình.
Có thật người đang ở sau màn sa kia chính là Mộ Dung Ca không?
“Xem ra mới được hai năm mà Như Băng đã quên ta thật. Còn nhớ năm đó ba người chúng ta hay cùng nhau ngồi tán chuyện nhà, ta rất thích uống trà Bích Loa Xuân quý giá của cô, còn Bích Nhu lại thích ăn bánh điểm tâm do ta làm. Mỗi chiều chúng ta đều ngồi chuyện trò cười nói vui vẻ, hôm nay nhớ lại cảm thấy thật hoài niệm, mọi chuyện như mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Nhớ lại mấy năm trước, khi ta khổ sở nhất, chính cô là người đã đưa tay ra giúp đỡ ta, ta luôn khắc cốt ghi tâm. Như Băng, có thật cô quên ta không?” Mộ Dung Ca vừa nói vừa đứng dậy đi về phía Như Băng.
Như Băng lảo đảo lùi về phía sau, trên gò má diễm lệ chảy dài hai hàng nước mắt, nàng che miệng lại rồi bật khóc, kêu lên. “Mộ Dung Ca, cô vẫn còn sống!”
Hai năm trước, Như Băng thật sự cho rằng Mộ Dung Ca đã táng thân trong biển lửa. Nàng vô cùng hối hận vì mình đã làm những chuyện tổn thương đến Mộ Dung Ca. Hai năm qua Như Băng chưa từng cảm thấy lòng mình yên ổn, nàng thường nằm mơ về tội lỗi mình đã gây ra khi đó, sự bất lực của nàng khi nhìn thấy Mộ Dung Ca quằn quại đau đớn. Vốn tưởng rằng mình sẽ phải sống trong nỗi ân hận cả đời, thật không ngờ trời xanh thương xót, Mộ Dung Ca vẫn còn sống!
Nàng ấy vẫn còn sống!
Trông thấy Mộ Dung Ca xuất hiện sau màn sa, Như Băng kích động khóc nấc lên. “Cô thực sự vẫn còn sống!”
Mộ Dung Ca gật đầu, mỉm cười: “Đúng vậy, chúng ta vẫn còn sống.”
Mộ Dung Ca bước tới trước mặt Như Băng, cầm lấy tay nàng, cười nói: “Như Băng, năm đó cô vẫn chưa nói cho ta biết bí mật luôn che giấu trong lòng, hôm nay chúng ta được gặp lại nhau, có lẽ đã đến lúc cô nên nói ra hết tất cả rồi.”
“Phải, có lẽ năm đó ta nên nói hết tất cả với cô, nếu không hôm nay cô đã không bị đưa đến đây.” Như Băng đưa tay gạt nước mắt, cố gắng bình tĩnh trở lại. Nếu Thanh phi là Mộ Dung Ca, vậy thì người đưa nàng ấy vào cung chính là Khánh Lâm vương, điều đó đã nói lên Khánh Lâm vương có dã tâm vô cùng lớn. Năm đó lúc còn ở nước Hạ, nàng đã nhìn ra tình cảm của Mộ Dung ca dành cho Nguyên Kỳ, nhưng nàng biết Mộ Dung Ca vẫn luôn mong muốn tránh xa thị phi, được sống một cuộc đời bình thường.
Chẳng phải Khánh Lâm vương cũng biết điều đó sao?
Mộ Dung Ca ẩn cư hai năm không để ai phát hiện ra đã chứng tỏ nàng ấy không muốn xuất hiện nữa, thế nhưng Khánh Lâm vương lại cố tình đẩy nàng ấy ra trước mắt mọi người.
Tuy nàng rất mừng khi biết Mộ Dung Ca vẫn còn sống, nhưng nếu được lựa chọn, nàng thà tình nguyện cả đời này bị lương tâm cắn rứt không thể ngủ yên để Mộ Dung Ca có được cuộc sống yên ổn như nàng ấy mong muốn.
“Người sát hại Bích Nhu năm đó chính là Khánh Lâm vương. Bích Nhu nghe thấy cuộc đối thoại giữa ta và Khánh Lâm vương nên bị diệt khẩu. Lúc đó Khánh Lâm vương đang uy hiếp ta phải làm việc cho hắn, đem dược liệu hoa hồng bỏ vào thức ăn của cô để cô không thể mang thai. Nhưng sao ta có thể hại cô được? Hoa hồng nếu ăn nhiều sẽ tổn hại đến cơ thể. Sau đó hắn biết tin cô có thai nên phái người tới bảo ta tìm cơ hội hại cái thai đó. Hắn nói nếu cô có đứa con của Thái tử sẽ trở thành quân cờ của ngài, đứa trẻ này sẽ mang đến tai họa cho cô, mà cô có dùng cả tính mạng của mình cũng không thể giữ được nó. Khánh Lâm vương đã từng là người thân cô coi trọng nhất, ta tin tưởng hắn không thể làm điều gì hại cô nên đã làm theo lời hắn, không ngờ rằng điều đó lại làm cô đau khổ đến vậy.” Như Băng từ từ nói ra mọi chuyện.
Mộ Dung Ca ngắt lời Như Băng. “Vậy nếu hắn nói dối, cô cũng tin sao?”
Như Băng lắc đầu: “Không phải, lúc đó Hoàng đế của nước Hạ cũng không cho phép cô có con của Thái tử, nếu để Hoàng thượng nhúng tay vào, cô cũng không thể giữ được đứa bé.”
Những lời Như Băng nói khiến Mộ Dung Ca phải cau mày.
Như Băng tiếp tục: “Năm đó, đến lúc đưa cô bát thuốc trục thai ta đã hối hận rồi, nhưng không ngờ Khánh Lâm vương lại ác độc đến mức đưa cho ta loại thuốc chỉ cần ngửi mùi cũng có thể sảy thai. Nếu ta biết vậy thì đã không làm rồi, lúc đó ta không còn mặt mũi nào để nhìn cô nên chỉ còn một con đường là tự sát. Không ngờ mạng quá lớn nên được người ta cứu, chính người đó đã đưa ta đến hoàng cung nước Tề.”
“Cô có biết người cứu mình là ai không?” Mộ Dung Ca trầm giọng hỏi. Tại sao lại xảy ra sự việc trùng hợp đến vậy?
Như Băng lắc đầu: “Ta không biết người đó, có điều hắn đưa ta đến đây để tìm một nơi ở, vừa vặn ta không có chỗ để về nên nghe theo sự sắp xếp của hắn. Tiến cung không bao lâu, ta được làm việc trong cung của Hoàng Quý phi.”
Ánh mắt Mộ Dung Ca trầm xuống, nàng có cảm giác cơ thể mình gai lạnh. Kẻ kia tính toán một vòng thật khéo, hắn biết sẽ có một ngày đưa được nàng đến nước Tề nên sắp xếp để Như Băng ở đây trước.
Như Băng quan sát Mộ Dung Ca, thấy một bên gương mặt của nàng ấy bị hủy, Như Băng cảm thấy đáng tiếc: “Năm đó rõ ràng cô đã chết trong biển lửa, vì sao lại tìm được đường sống? Hơn nữa vết sẹo trên gương mặt cô cũng không giống như vết bỏng.”
Mộ Dung Ca khẽ cười: “Nói ra rất dài dòng, để sau này ta kể cho cô nghe.”
Như Băng gật đầu. “Được.” Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nàng lại nói: “Sau này ta sẽ không để cho mình bị Khánh Lâm vương uy hiếp nữa, việc năm đó ta làm với cô đã trở thành căn bệnh hành hạ ta. Cho dù sự thật là ta bị Khánh Lâm vương khống chế nhưng việc đó cũng đã tạo thành thương tổn đối với cô, ta không còn mặt mũi nào để nhìn cô nữa. Hôm nay thấy cô bình an, ta cảm thấy không còn gì để hối tiếc, cho dù bây giờ cô có muốn ta đền mạng, ta cũng không chối từ.” Nỗi đau buộc chặt mấy năm nay cuối cùng cũng có thể gỡ bỏ, nàng muốn trả lại sự công bằng cho Mộ Dung Ca.
Bên trong gian phòng một lần nữa rơi vào im lặng.
Lát sau Mộ Dung Ca chỉ cười nhẹ: “Có rất nhiều chuyện đã qua, việc năm đó cũng không phải do cô muốn như vậy, chúng ta hãy bỏ qua hết đi.”
Giọng nói mềm nhẹ của Mộ Dung Ca vang lên khiến Như Băng không nhịn được nữa trào nước mắt, nàng nói: “Ngày sau, cho dù phải lên núi đao hay xuống biển lửa, vì cô, ta sẽ không từ nan.”
Đáy mắt Mộ Dung Ca đảo nhanh một tia sáng khác lạ, đây chính là những lời nàng muốn nghe.