“Hương Lan, ngươi đáng chết!”
Một tiếng gầm
chấn động vang lên, dư âm của nó vẫn còn vọng mãi trong thiên điện.
Triệu Tử Duy tung một cước rất mạnh đá Hương Lan bay ra xa, một cước này cơ hồ đã dùng toàn lực của hắn.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, chuyện gì vừa xảy ra? Tại sao Hoàng thượng đột ngột xuất
hiện, còn đối xử với Lan phi thô bạo như vậy?
Triệu
Tử Duy ôm chặt Mộ Dung Ca vào trong ngực, cẩn thận quan sát nàng từ trên xuống dưới, cổ họng bật ra âm thanh run rẩy: “Nàng đã uống chưa?”
Mộ Dung Ca lắc đầu. “Vẫn chưa.” Cho dù Triệu Tử Duy không xuất hiện, nàng
cũng sẽ tìm lý do để không phải uống chén trà này. Mộ Dung Ca liếc mắt
quan sát sắc mặt tái nhợt của Hương Lan, thầm cảm thấy hình như Hương
Lan cũng không có ý định hại nàng như lúc trước.
Hương Lan thất thần nhìn Triệu Tử Duy, sắc mặt nàng ta càng thêm trắng bệch,
không ngờ hắn có thể vô tình đá nàng mạnh đến thế, giờ khắc này Hương
Lan đã hoàn toàn hiểu rõ mức độ sủng ái mà Triệu Tử Duy dành cho Mộ Dung Ca. Ở thời điểm Mộ Dung Ca bị nguy hiểm, trong mắt hắn không thể chứa
được ai khác, cho dù vứt bỏ tất cả những gì hắn đang xây dựng cũng phải
bảo vệ được Mộ Dung Ca.
Thì ra từ đầu đến cuối nàng ta chỉ là kẻ bị lợi dụng, chẳng phải nàng ta cũng đã đoán ra được từ sớm sao?
“Trong lòng Hoàng thượng quả nhiên không hề có thiếp.” Hương Lan ho khan,
tiếng cười của nàng khổ sở thê lương, lần này nàng ta đã biết đau lòng
là như thế nào. Nàng ta đố kỵ nhìn Mộ Dung Ca. Từ khi Mộ Dung Ca xuất
hiện, cảm xúc của Triệu Tử Duy hoàn toàn không khống chế được nữa, nàng
ta đã biết trước sẽ có lúc xảy ra chuyện này.
Ánh
nhìn của Hương Lan rơi xuống tà váy của Mộ Dung Ca, vừa rồi khi Triệu Tử Duy hất đổ chén trà trong tay Mộ Dung Ca, đã có một chút trà rơi xuống
váy Mộ Dung Ca. Hương Lan thầm cười nhạt. Gần đến giờ hành động, bỗng
nhiên nàng ta thay đổi kế hoạch, muốn thử một chút… kết quả không ngoài
dự đoán.
Thực ra nàng ta không hề động tay động chân
vào chén trà đó. Lúc ban đầu nàng ta cũng định nghe theo mệnh lệnh của
Lâm Khinh Trần hạ độc Mộ Dung Ca để trừ hậu hoạn. Nếu Triệu Tử Duy thực
sự không quan tâm tới Mộ Dung Ca, vậy khi Nguyên Kỳ đến đây chẳng phải
sẽ giúp bọn họ có cơ hội liên thủ với nhau hay sao? Cho nên Lâm Khinh
Trần hạ sát lệnh diệt trừ Mộ Dung Ca. Nhưng khi đến giờ hành động, nàng
ta lại chần chừ, nếu nàng ta thực sự ra tay phải chăng sẽ mất đi tình
yêu của Triệu Tử Duy? Kỳ thực trong nội tâm của Hương Lan đã không muốn
Triệu Tử Duy phải chịu bất kỳ nguy hiểm nào, vì vậy nàng ta thay đổi kế
hoạch ban đầu.
Triệu Tử Duy dần dần hoàn hồn, chính
mắt thấy Mộ Dung Ca bình yên vô sự hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Nghe thấy
lời chất vấn yếu ớt của Hương Lan, hắn lạnh lùng trừng mắt với nàng ta,
trong ánh mắt không hề có sự thương tiếc hay sủng ái như trước đây, chỉ
có lạnh lùng vô tình buốt giá xương tủy. Ánh mắt này khiến Hương Lan run rẩy, trong lòng dấy lên nỗi tuyệt vọng sâu thẳm tận linh hồn.
“Ngươi dám cả gan làm loạn, mưu hại nàng!” Triệu Tử Duy bắn ánh mắt sắc lạnh
như ưng về phía Hương Lan, ánh mắt đó ẩn chứa sự phẫn nộ và sát khí! Nếu Mộ Dung Ca thực sự chết trong tay Hương Lan thì hắn thề sẽ làm cho
Hương Lan và những kẻ đứng sau lưng nàng ta phải trả giá đắt. May mà Mộ
Dung Ca vẫn bình yên vô sự.
Mộ Dung Ca cẩn thận quan
sát phản ứng của Hương Lan, từ vẻ mặt của nàng ta, nàng có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng, tự giễu và một chút tình cảm phức tạp, có rất nhiều chỗ
không hợp lý.
“Hoàng thượng, lẽ nào ở trong lòng
người chưa từng yêu thích thiếp dù chỉ một chút sao? Những sủng ái yêu
thương của người trong thời gian qua thực sự chỉ là giả dối thôi ư? Nếu
tất cả những điều đó là thật thì Hoàng thượng đã đạt được mục đích rồi.” Hương Lan gần như tuyệt vọng trước ánh mắt vô tình của Triệu Tử Duy.
Hương Lan vốn có sắc đẹp hơn người, dáng vẻ hoảng hốt lúc này của nàng ta lại càng thêm rung động, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ đong đầy nước mắt khiến
chúng long lanh đáng yêu vạn phần, ai nhìn vào cũng phải cảm thấy thương tiếc.
Triệu Tử Duy khẽ nhíu mày, từ lúc bắt đầu đến bây giờ hắn chỉ có ý định lợi dụng chứ chưa từng động lòng với Hương Lan.
“Những ngày qua, sau mỗi lần chúng ta thân mật Hoàng thượng vẫn thường ôm
thiếp vào trong ngực thì thầm lời yêu thiếp, những lời đó cũng chỉ là
nói dối thôi ư?” Hương Lan nức nở, nàng tuyệt vọng đến mức không còn
muốn nhìn Triệu Tử Duy nữa, sự im lặng của hắn khiến lòng nàng trống
rỗng, đau đớn.
“Hoàng thượng, thiếp vẫn luôn do dự,
vẫn luôn do dự…” Hương Lan nhìn xuống, không thể tiếp tục chạm đến ánh
mắt lạnh như băng kia, giọng nói của nàng dần dần biến mất. Trên trán
xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, từ bụng truyền đến cảm giác đau đớn lan
tỏa toàn thân, cơn đau ngày càng kịch liệt giống như có ai đó đang dùng
búa sắt nện vào.
Mộ Dung Ca bỗng nhiên kéo tay Triệu Tử Duy, vội vàng nói: “Hoàng thượng, nàng ấy không hạ độc trong chén trà của thiếp!”
“Cái gì?” Đuôi lông mày của Triệu Tử Duy kéo lên cao, ánh mắt tà mị thoáng vẻ ngạc nhiên.
Đột nhiên Mộ Dung Ca hiểu hết mọi chuyện, có thể từ đầu khi đến đây Hương
Lan đã có ý định giết nàng, nhưng sau khi cả hai ngồi nói chuyện, nàng
ta lại hối hận không muốn để Triệu Tử Duy phải gặp cảnh nguy hiểm nên đã thay đổi ý định. Nếu chén trà của nàng không có độc, vậy….
Mộ Dung Ca nheo mắt nhìn gương mặt đau đớn của Hương Lan, nàng kinh hãi hô lên: “Chẳng lẽ trong nước trà của nàng ấy có độc?” Nếu đúng nàng ta làm như vậy thì những gì Triệu Tử Duy làm trong thời gian qua đã thành công rồi. Hương Lan là một cô gái thông minh lại hiểu sự đời, chắc hẳn nàng
ta có thể khống chế được trái tim của mình không động lòng trước bất cứ
ai, nhưng cuối cùng vẫn phải khuất phục trước sự dịu dàng quan tâm của
Triệu Tử Duy.
“Sao?” Triệu Tử Duy hồ nghi đứng ở trên cao nhìn xuống Hương Lan đau đớn đến giãy dụa.
Hương Lan cố gắng chịu đựng cơn đau lan tỏa nơi bụng, nàng ta biết mình đang
phải trải qua chuyện gì, bỗng nhiên Hương Lan ngẩng đầu lên, nỗ lực mở
to hai mắt cầu cứu Mộ Dung Ca: “Mau cứu ta, ta đang mang long thai…”
Nàng ta không hối hận khi không hạ độc Mộ Dung Ca, cũng chẳng có dũng
khí hạ độc chính mình. Một cước vừa rồi của Triệu Tử Duy làm tổn thương
đến lục phủ ngũ tạng của nàng ta khiến nàng ta đau đến chết đi, nhưng
cơn đau ở bụng dưới lại khiến nàng ta hoảng hốt.
Nàng ta vẫn luôn mong muốn mình mang thai, chẳng lẽ nàng ta mang thai thật ư?
“Hoàng thượng, hoàng thượng…” Trước mắt nhòe lệ không nhìn thấy rõ hình ảnh
của người nam tử kia, bóng dáng của hắn thật xa xôi. “Hoàng thượng, con
của chúng ta…”
Giọng nói thảng thốt của Hương Lan vang khắp thiên điện làm mọi người đều nghe thấy rõ ràng.
Mộ Dung Ca chuyển mắt về phía Triệu Tử Duy, nàng bình tĩnh nói: “Đến cuối
cùng nàng ấy lại thay đổi ý định không muốn hại thiếp nữa, cũng không hạ độc vào chén trà của chính mình, nàng ấy là vì Hoàng thượng mà thay đổi ý định đó, có lẽ… lúc này nàng ấy thực sự có thai đấy ạ.”
Cơ thể Triệu Tử Duy nhẹ run lên, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh
không chút dao động của Mộ Dung Ca, cả người mờ mịt như lâm vào bóng
tối, hắn chỉ có thể bất lực để mình thống khổ giãy dụa trong bóng tối
sâu thẳm. Hương Lan lại mang thai! Chỉ là thỏa mãn nhu cầu nhục dục mà
nàng ta lại có thai được, chẳng phải mỗi lần thị tẩm hắn luôn để hoạn
quan mang tị tử canh đến nhìn nàng ta uống xong rồi mới rời đi sao.
Nhưng hắn chợt nhớ ra, ngày hôm ấy, hình như hắn đã quên mất, sau đó Mộ
Dung Ca xuất hiện tới nay đã được một tháng, trong thời gian này hắn
chưa từng đụng vào Hương Lan!
“Hãy cứu nàng ấy!” Mộ Dung Ca bình tĩnh yêu cầu.
Như Băng đứng ở đằng sau không hiểu tình huống đang xảy ra, nhưng khi nhìn
thấy vẻ mặt đau đớn giãy dụa trên nền đất của Hương Lan, nàng cũng cảm
thấy không đành lòng.
“Hoàng thượng… Con của chúng
ta…” Hương Lan ôm bụng đau đớn rên lên, nàng ta không muốn mất đi đứa bé này, nếu mất nó thì nàng ta còn lại cái gì đây?
“Cho dù thế nào đi chăng nữa thì đứa trẻ cũng không có tội. Hơn nữa, nàng
ấy… cũng thật lòng với ngài.” Mộ Dung Ca bất giác thở dài. Có thể đây
chính là tình cảnh mà Triệu Tử Duy muốn thấy, nhưng số phận trớ trêu,
Hương Lan lại có thai!
Đứa trẻ này hoàn toàn không có tội.
Mộ Dung Ca thấy Triệu Tử Duy đang thất thần nhìn mình, ánh mắt kia có tìm
tòi nghiên cứu, cũng mang theo cả sự sợ hãi. Nàng không do dự, quay sang phân phó cho hạ nhân: “Mời ngự y đến đây.” Sau đó nàng liếc mắt về phía Như Băng, Như Băng lập tức lệnh cho các cung nhân trong điện đỡ Hương
Lan tới phòng nghỉ.
Triệu Tử Duy vẫn đứng im nhìn
phản ứng của Mộ Dung Ca, thấy nàng lạnh lùng tránh khỏi ngực của hắn,
hắn cảm thấy chán nản, hối hận, mệt mỏi. Hắn đưa tay ra giữ lại tay của
Mộ Dung Ca, thanh âm hơi run rẩy: “Mộ Dung Ca, hãy đồng ý với trẫm sẽ
không rời đi.”
Ánh mắt Mộ Dung Ca hơi dao động. “Hoàng thượng, trước tiên phải cứu Lan phi đã, nàng ấy còn chưa qua được cơn nguy hiểm.”
“Trẫm không quan tâm, nàng vẫn muốn rời khỏi trẫm có phải không?”
Như Băng và những cung nữ đứng hầu trong điện đã đưa Hương Lan đi ra ngoài, trong nội điện rộng lớn vắng vẻ chỉ còn lại hai người bọn họ. Lời cầu
xin của người đàn ông đó vang lên run rẩy.
Viền mắt
Mộ Dung Ca cay xè, cổ họng cũng khô rát, nàng quay đầu lại nhìn thẳng
vào hắn: “Hoàng thượng, chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác. Ngài
cũng phải có trách nhiệm mình cần gánh vác.” Hắn có hậu cung to lớn với
ba nghìn người đẹp, hắn đã nắm trong tay quyền lực lớn lao mà cả thiên
hạ này thèm muốn.
Còn trong lòng nàng đã có bóng hình của người khác.
Tất cả đã không thể quay đầu lại.
—bamholyland.com—
Nửa canh giờ sau, đám ngự y nhận được lệnh của Mộ Dung Ca, không dám chậm chễ chạy ngay với cung Thu Nguyệt.
Mấy ngự y thay phiên nhau bắt mạch cho Hương Lan sắp lâm vào hôn mê, sắc mặt tất cả đều hết sức nặng nề.
“Bào thai trong bụng của Lan phi không thể giữ được ạ.”
Mỗi một ngự y đều lắc đầu tiếc nuối nói như vậy.
Một cước Triệu Tử Duy đạp lên người Hương Lan mang theo cả nội lực của hắn, hơn nữa hắn còn dùng toàn lực. Hương Lan mới chỉ mang thai một, hai
tháng sao có thể chịu đựng được? Kết quả sảy thai là tất yếu.
Hương Lan nằm ở trên giường, khóe mắt chậm rãi chảy xuống một dòng lệ. Đứa con này thực sự không giữ được rồi…
Đôi mày trên gương mặt Triệu Tử Duy cau chặt, hắn phất tay để các ngự y lui ra ngoài.
Mộ Dung Ca đứng bên cạnh cũng cảm thấy đau lòng, mất đi đứa con đối với
phụ nữ chính là nỗi đau xé ruột xé gan, nàng đã từng trải qua cảm giác
này nên biết nó đau đớn đến mức nào.
Hương Lan không
làm gì sai, từ đầu đến cuối nàng ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của Lâm
Khinh Trần vì y là chủ nhân của nàng ta, đến cuối cùng nàng ta lại dần
dần đánh mất trái tim mình trong sự yêu thương sủng ái của Triệu Tử Duy, rồi thay đổi ý định mà phản bội lại Lâm Khinh Trần, cho dù nàng ta biết phản bội y sẽ nhận được hậu quả gì nhưng vẫn quyết định làm theo trái
tim mình.
Âu đây cũng là số mệnh không thể nào tránh né, là thân bất do kỷ trong thời thế loạn lạc này.
Mộ Dung Ca bước tới bên giường nhìn Hương Lan, nàng nhỏ giọng khuyên nhủ:
“Ta cũng đã từng trải qua nỗi đau này, ta hiểu cảm giác của cô. Cô đã
lựa chọn, cô là người thông minh hẳn phải biết tiếp theo nên làm cái
gì.”
Cơ thể Hương Lan run lên, nàng ta cảm thấy một
cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng mình. Nàng mở to hai mắt nhìn Mộ Dung Ca, trong đáy mắt không có thiện ý ngụy trang, cũng không có uất hận, chỉ
bình tĩnh mỉm cười: “Mộ Dung Ca, ta thật hâm mộ ngươi.” Nàng ta cảm thấy mình như đang bị ông trời đùa giỡn, nếu có một cơ hội nữa, nàng ta tình nguyện năm đó được chết cùng phụ hoàng và mẫu hậu.
Chuyển tầm mắt từ Mộ Dung Ca sang Triệu Tử Duy đứng trước cửa sổ, Hương Lan đã quá quen thuộc với bóng lưng này, nhiều lần tỉnh dậy trong đêm, nàng
lại thấy hắn đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Hương Lan biết tình
thế hắn đang phải đối mặt rất hung hiểm, kẻ địch của hắn rất mạnh.
Thật ra, hắn không hề sai.
Hương Lan khẽ cười: “Hoàng thượng, thiếp không oán không hối.” Cho dù biết
trong tim hắn không có nàng ta, nhưng nàng ta vẫn không hối hận với
quyết định của mình, dù kết quả có khiến nàng ta phải mất mạng cũng
không oán hận, ai bảo nàng ta đã lỡ chìm đắm trong lời ngọt ngào và sự
dịu dàng của hắn chứ. Lúc đó nàng ta đã từng lầm tưởng trong lòng hắn có nàng ta.
Nghe thấy những lời này, Triệu Tử Duy xoay người nhìn Hương Lan đang nằm trên giường, dung nhan yêu nghiệt thoáng trầm xuống.
Mộ Dung Ca suy nghĩ. Mới trải qua vài năm mà khi gặp lại đã không còn thấy nụ cười trên môi Hương Lan. Hương Lan là một cô gái thông minh, lẽ ra
phải có cuộc sống tốt hơn, đáng tiếc nàng ấy có dung mạo quá đẹp nên
không thể tránh khỏi số mệnh bị người ta lợi dụng. Nàng ngẩng đầu nhìn
Triệu Tử Duy, ánh mắt sâu thẳm, trong lòng Triệu Tử Duy thực sự không có Hương Lan ư?
—bamholyland.com—
Triệu Tử Tẫn đứng trước cửa cung Thu Nguyệt, quay đầu nhìn ngự y đã đi xa.
Gương mặt anh tuấn phóng khoáng trắng nhợt như một tờ giấy, hai bàn tay
hắn nắm chặt làm mu bàn tay nổi lên gân xanh. Hắn mím chặt môi đến mức
đôi môi đã mất sắc hồng.
Trong đầu hắn lúc này trống rỗng, cơ thể vô lực tựa vào một bên cột.
Nàng đã chết rồi?
Thực sự đã chết rồi ư?
Hắn đã tới chậm một bước?
Hắn lảo đảo xông vào cung Thu Nguyệt, trước mắt tràn ngập trí nhớ về nàng.
Người con gái dịu dàng luôn che chở cho hắn…
Nàng lau đi vết bẩn trên mặt hắn, vì hắn mà làm những món ăn ngon nhất thế gian…
Nàng dịu dàng gọi tên hắn… Tẫn Nhi….
Nàng nói, nàng đã không thể nhận nổi hai chữ tỷ tỷ của hắn.
“Mộ Dung Ca… tỷ tỷ…” Hắn cúi đầu, khàn giọng gọi tên nàng.
Vừa đúng lúc thấy một cung nữ đi ngang qua, hắn lập tức bắt lấy cung nữ
kia, dùng vẻ mặt lạnh lẽo điên cuồng nhất hét lên: “Thanh phi đang ở
đâu?!!!”