Hạ quốc, phủ thái tử.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua nhánh cây mà phân tán dừng trên ô cửa sổ.
Thấp thoáng mang theo ngọn gió thanh lãnh thổi vào.
Mái tóc đen trước trán của nam tử theo gió dựng lên.
Bất tri bất giác đã đến đầu thu! Nàng cũng nên về đến rồi thì phải?
“Chủ công đã lâu không vào cung thỉnh an, tựa hồ hoàng thượng có chút oán hận.” Gia Kiệt nhìn Nguyên Kỳ đang tựa nằm trên ghế mây có chút đăm chiêu. Mấy ngày qua, chủ công vẫn không có động tác gì, thậm chí dù biết Đại hoàng tử đã âm thầm làm rất nhiều việc, chủ công vẫn làm ngơ như không hay không biết vậy.
Đôi mắt Nguyên Kỳ thoáng trầm ngưng tựa như ám quang đang nổi động, hai tay khẽ gõ vào sườn đặt tay của ghế mãi một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: “Thời cơ chưa đến.”
Gia Kiệt mở to hai mắt không hiểu.
“Nhưng vẫn nên nhanh một chút, lẽ nào Lan Ngọc là người không cẩn thận đến vậy? Chỉ là bản cung rất muốn biết, nếu không bắt được cơ hội lần này, liệu Lan Ngọc sẽ tìm ra cơ hội gì nữa!” Khóe miệng Nguyên Kỳ nhẹ nhàng nhếch lên nở ra một nụ cười bình tĩnh mà tao nhã, nếu bị người ta nhìn thấy nhất định sẽ cho rằng hắn là con người ôn nhuận như gió. Có điều, giờ phút này Gia Kiệt lại cảm thấy có một hơi lạnh thấu xương đang truyền từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu. Chỉ vì hắn biết, nụ cười này của chủ công đồng nghĩa là mọi việc đều đang trong tầm kiểm soát.
Gia Kiệt vội vàng thu hồi ánh mắt e ngại của mình, nói tiếp: “Mấy ngày gần đây hình như bệnh tình của Thượng Quan tiểu thư có chuyển biết tốt, vừa rồi còn phái người đem thư đến, không biết chủ công có muốn xem xét?” Hắn hỏi như vậy cũng là mấy hôm nay đã hiểu rõ, căn bản thái tử đối với Thượng Quan tiểu thư không hề có ý.
Không, nói đúng hơn là trong lòng thái tử chỉ có mỗi Mộ Dung Trắc phi, từ đầu chí cuối, thái tử chỉ lợi dụng Thượng Quan tiểu thư mà thôi. Hơn nữa, Thượng Quan tiểu thư cũng có thể gọi là rất thông minh, nhân lúc thế cục còn chưa rõ ràng liền đem hết thảy nắm giữ lại. Chẳng qua, nghĩa cử này của Thượng Quan tiểu thư cho thấy nàng ta không tín nhiệm thái tử, càng sinh lòng nghi ngờ thái tử sẽ thua trong tay Đại hoàng tử.
“Hủy đi là được.” Giọng Nguyên Kỳ nhàn nhạt nói.
Nhận được đáp án như dự kiến Gia Kiệt cũng không bất ngờ lắm, hắn dè dặt quan sát thần sắc của Nguyên Kỳ, lòng thầm nghĩ: ‘Mộ Dung Trắc phi chắc sẽ mau trở về thôi. Dường như khi có Mộ Dung Trắc phi ở phủ thái tử, chủ công có chút khác lạ, có thể nói ra từ nội tâm phát ra một cảm giác vui vẻ hạnh phúc.
“Khởi bẩm thái tử, Lâm Thiện Nhã ở trước cửa phủ thỉnh cầu được gặp thái tử.” Ngoài cửa bỗng truyền đến giọng bẩm báo của hạ nhân.
Lâm Thiện Nhã? Gia Kiệt nhướng mày, trong lòng kinh ngạc không thôi. Thực ra cách đây một tháng, hắn được biết chuyện Mộ Dung Trắc phi ngẫu nhiên giáp ngộ Lâm Thiện Nhã. Đối với kết cục của Lâm Thiện Nhã hắn cũng không có suy nghĩ gì, dù sao trong thời loạn thế này, một khi quốc gia bị diệt vong liền đi cùng với ý nghĩa những người đã từng có thân phận tôn quý cũng sẽ luận thành hạ nhân của người khác, huống chi Lâm Thiện Nhã có được dung mạo khiến nữ tử khắp thiên hạ phải hâm mộ, sau khi trở thành ca cơ, cuộc sống ngày sau nhất định không thể khá hơn.
Chỉ là, nàng ta đến phủ thái tử cầu kiến chủ công để làm gì? Không lẽ trong lòng nàng còn nuôi ảo tưởng?
Đuôi lông mày Nguyên Kỳ hơi nhếch lên nhìn qua Gia Kiệt, ý bảo hắn tự ra mà ứng phó.
“Tuân.” Gia Kiệt đáp ngay, vội vàng xoay người đi ra.
Ha, hay là nàng ta muốn trở lại phủ thái tử? Gia Kiệt mang theo nghi hoặc hướng thẳng đến cổng trước.
Ngoài cửa phủ thái tử.
Lâm Thiện Nhã vẫn mặc bộ phục sức lộ liễu, da thịt nàng trắng nõn tuyệt đỉnh nổi bậc trền nền áo diễm lệ mát mẻ kia càng thêm mị sắc. Nàng sốt ruột đứng trước cửa không ngừng dõi vào trong phủ. Giờ phút này, tâm tình nàng phức tạp vô cùng, năm đó thân là chủ mẫu của phủ thái tử, ngày sau giáng thành Trắc phi, mỗi một vị trí trong phủ thái tử nàng vô cùng quen thuộc. Bây giờ, nàng một thân quần áo thiếu vãi đứng ở đây, lòng bỗng đau nhói khôn lường!
Năm đó… nếu như năm đó nàng không chủ động thỉnh cầu ‘hưu thư’thì có lẽ hôm nay sẽ không rơi vào tình cảnh này! Cho dù không được Nguyên Kỳ sủng ái, nhưng dựa vào thân phận là nữ nhân của Nguyên Kỳ, nàng cũng sẽ có một đời an toàn không lo.
Làm sao phải rơi vào tình cảnh hôm nay… dơ bẩn quá mức!
Hắn sẽ ra để nhìn nàng một lần, có phải không?
Nếu biết được nàng thê thảm như vậy, phải dựa vào nhan sắc để sống sót như nàng, liệu hắn có thương hại, thậm chí vì chút ít tình cảm năm đó mà cứu nàng một lần có phải không?
Nhưng đợi một lúc lâu, xa xa bước đến lại một dáng người khác! Không phải Nguyên Kỳ mà nàng ngày đêm nhung nhớ, mà là Gia Kiệt!
Vẻ chờ đợi trong mắt nàng lập tức tan biến, thậm chí nàng cảm giác được sự tuyệt vọng xâm chiếm. Hắn không muốn gặp nàng! Cũng phải thôi, năm đó nàng thanh băng ngọc khiết hắn còn không thèm ghé mắt nhìn qua, bây giờ sao lại để tâm liếc mắt nhìn nàng một cái chứ?
“Gia tiên sinh đích thân đến gặp quả khiến ta có chút ngoài ý muốn.” Nàng nhịn không được tự giễu.
Gia Kiệt sớm đã dò xét Lâm Thiện Nhã một lần từ trên xuống dưới, không ngờ chỉ một hai năm không gặp nàng đã rơi vào tình thế chật vật như vậy. Tuy vẫn xinh đẹp như năm nào, nhưng bây giờ nhìn sơ qua đã có mười phần phong trần, nữ tử như vậy có thể đập được vào mắt chủ công sao?
“Lâm cô nương, nơi này đã sớm không còn là nơi cô nương có thể đặt chân tới.” Gia Kiệt lạnh lùng nói.
Nghe vậy, đáy mắt Lâm Thiện Nhã xẹt qua một tia lửa giận, song nàng vẫn mị sắc tươi cười: “Gia tiên sinh nếu biết vì sao ta muốn cầu kiến thái tử thì tuyệt đối sẽ không dùng thái độ lạnh lùng như vậy đối xử với ta! Chắc ngươi cũng biết, nếu như hiện tại ta rời đi, sự việc này ảnh hưởng đến tính mạng của Mộ Dung Ca thì sẽ thế nào?”
Gia Kiệt nhíu mày nghi hoặc nhìn Lâm Thiện Nhã.
Lâm Thiện Nhã cũng thoáng nâng cao hàm dưới dường như đã định liệu từ trước.
...
Mộ Dung Ca nhìn nam tử trước mắt ngày càng xa lạ Triệu Tử Tận, né tránh ánh mắt sáng quắc của hắn, khẽ cười nói: “Ngươi và hắn quả nhiên cũng có vài phần tương tự, chỉ là hắn bản tính cuồng vọng tà tứ, mà nụ cười của ngươi trong lúc đó cũng rất ma mị… chỉ là ta lại cảm thấy chán ghét.”
Chán ghét?
Nụ cười bên môi Triệu Tử Tận chợt biến mất. Nàng nói… nàng ghét hắn!
Tiểu Thập đứng cách đó không xa nghe được lời của Mộ Dung Ca lập tức quay đầu lại, rồi trừng mắt nhìn Triệu Tử Tận. Lúc trước Mộ Dung cô nương đối xử với hắn tốt như vậy mà hắn lấy oán báo ân, dám áp chế Mộ Dung cô nương! Huống chi, trước đó hắn còn ba lần bốn lượt muốn hại Mộ Dung cô nương! Nếu không phải Mộ Dung cô nương niệm cập tình cảm tỷ đệ năm nào của hai người, sao có thể bình tâm đối diện, tĩnh khí bình hơi mà nói chuyện với hắn?
“Có phải đệ đã sai?” Triệu Tử Tận khiếp đảm không dám nhìn thẳng ánh mắt nàng, nghiêng đầu nhìn qua hoàng lăng, thấp giọng nói. Chẳng qua hắn chỉ muốn giữ nàng lại bên người, không muốn mất đi hơi ấm duy nhất còn sót lại trên đời này của hắn! Hay là một khi đã mất đi thì không thể tìm lại được?
“Sai? Không, ngươi không có sai. Sai là thứ quyền lợi mà thế nhân luôn cuồng vọng truy đuổi! Để có được quyền lợi, vô số người không tiếc vứt bỏ lương tâm chỉ để ngồi được ngôi cao! Trong thời kỳ này, dù có mất đi chính mình, mất đi nhân tính, nhưng để đạt được quyền lợi cuối cùng thì có mất đi gì cũng không đáng kể. Chẳng qua ngươi đã đạt được những gì mình muốn rồi, cho nên những gì phải trả giá về sau ngươi cũng nên nhận lấy. Cá và tay gấu không thể ở cùng một nơi, không phải ngươi so với ta còn rõ ràng hơn sao?” Mộ Dung Ca thở dài một hơi mới trầm giọng nói.
Trên vùng đất trống trải, giọng nói thanh lãnh như tiếng chuông ngân, mang theo từng đợt hồi âm gõ vào tim hắn.
Sắc mặt Triệu Tử Tận hơi tái đi. Hắn quay đầu nhìn nàng chằm chằm, nụ cười tà mị trong nháy mắt lại trở về, “Cá và tay gấu không thể cùng nắm giữ? Trẫm… càng muốn thử! Đó không phải một lựa chọn không tệ sao, dùng tỷ đổi lấy Lưu Vân, đối với tỷ mà nói không phải cũng rất đáng sao? Lưu Vân không cần phải chết, còn tỷ vẫn có thể sống rất tốt. Bản thân trẫm nhất định sẽ thật lòng đối đãi với tỷ. Những gì đã từng xảy ra tuyệt đối sẽ không tái diễn! Trẫm nhất định sẽ không để cho bất cứ ai làm hại tỷ!”
Nghe vậy, ánh mắt Mộ Dung Ca trong một khắc lạnh lùng cực điểm, cười lạnh nói: “Tề quốc hoàng thượng có biết mình đang nói gì không?”
“Trong lòng trẫm biết rõ tỷ ái mộ Hạ quốc thái tử. Song Hạ quốc thái tử cho được tỷ chỉ là phận vị Trắc phi, mà trẫm thì có thể cho tỷ Quý phi. Nếu trẫm có thể thống nhất thiên hạ, hiển nhiên tỷ sẽ là hoàng hậu duy nhất. Năm đó, tỷ từng có giây phút động lòng với Triệu Tử Duy, sau vì nhiệt thành của Hạ quốc thái tử chinh phục. Nói chung, chỉ cần tỷ đồng ý, ngày sau trẫm nhất định một lòng với tỷ, tỷ đối với trẫm có vài phần động lòng mà.” Triệu Tử Tận nắm cổ tay nàng, vội vàng nói, tựa hồ muốn từ những lời này nhận được hồi đáp gì đó.
Có điều, lúc hắn cuồng vọng bá đạo tuôn ra những suy nghĩ trong lòng, câu thiếu niên yếu ớt năm nào chỉ còn như giấc mộng hôm qua, chưa từng tồn tại.
Hắn gắt gao nhìn nàng, ánh mắt nóng rực, dục vọng mãnh liệt, giờ khắc này hắn không còn là câu thiếu niên năm nào đối với tình cảm nam nữ nửa tỉnh nửa mê, mà là hoàn toàn biết rõ tình cảm và dục vọng giới tính giữa nam và nữ! Bây giờ hắn đã là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, là đế vương nắm trong tay quyền sinh sát ngàn vạn con dân Tề quốc! Hắn lớn mạnh như chú chim đã đủ lông cánh, không còn là cậu thiếu niên vừa dậy thì trong trắng mong chờ sự giúp đỡ của người khác. Hiện giờ hắn một thân chiến giáp, diện mạo hiên ngang có thể chấp kiếm giết người không gớm tay.
“Buông ra!” Ánh mắt Mộ Dung Ca dần trở nên hàn băng lạnh giá, giọng nói lãnh tuyệt như người xa lạ. Quả thực, long ngai màu vàng chói mắt kia có thể dễ dàng lấy mạng người ta, đồng thời cũng có thể triệt để thay đổi một con người!
Lúc hắn không còn kiêng dè, không để tâm đến cảm xúc của nàng mà nói ra những lời này đã đồng nghĩa đem phần tình cảm tỷ đệ còn sót lại trong nàng hủy diệt sạch gón
Nam tử trước mặt đã không còn hôn nhiên, cũng không phải cậu thiếu niên luôn ỷ lại vào tỷ tỷ như nàng, mà là ánh mắt nóng rực, mạnh mẽ tự xưng trẫm, một nam tử có dục vọng mãnh liệt muốn chiếm hữu!
Triệu Tử Tận nhìn đôi mắt lạnh băng vô tình của nàng, theo bản năng tự giác nới lỏng tay ra.
“Đừng để ta phải hận ngươi.”
Nàng lướt qua hắn, hai mắt khẽ nheo lại nhìn Tiểu Thập đang lo lắng ở phía xa. Trong lòng vừa nãy như đang ở trong biển băng lạnh giá phảng phất như địa ngục thâm sâu, giờ phút này lại dấy lên một chút lo lắng, nàng nghiêng đầu nhìn Triệu Tử Tận giờ đã cao hơn mình một cái đầu, thấp giọng nói: “Tề quốc hoàng thượng vừa đăng cơ, căn cơ vẫn chưa ổn định, khắp nơi vẫn còn bị hạn chế ít nhiều. Trong đó, điều lợi điều hại hãy tự định đoạt lấy. Có thể Hạ quốc thái tử không để tâm đến tánh mạng của Lưu Vân, nhưng ta để ý. Nếu như ta đã có ý cứu Lưu Vân thì nhất định sẽ đưa được hắn ra.”
Ánh mắt Triệu Tử Tận ngày càng nóng rực, sắc bén nhìn thẳng Mộ Dung Ca.
Trong một thoáng, tiếng gió bên tai mấy lần được phóng đại ra.
Lúc này, có một chiếc xe ngựa từ xa vội vàng phóng đến.
Một nữ tử mặt mang nước mắt nhảy từ trên xe ngựa xuống, tóc tai hỗn độn, quần áo nhăn nhúm, nhìn ra có thể thấy nàng ta sốt ruột mà đến. Chỉ là, trên khuôn mặt lại không có vẻ gì gấp gáp, ngược lại còn cười rất duyên dáng, "Hay là Mộ Dung Trắc phi cứ ở lại Tề quốc, dù sao hoàng thượng vẫn là thật lòng đối đãi với nàng.”