Nghe vậy, hai hàng lông mày của Triệu Tử Tận chau lại, “Xem ra bây giờ lá gan của nàng ta ngày càng lớn! Chuẩn bị ngựa, lập tức xuất cung!”
Hắn nhìn ra cửa thành phía xa xa, mắt quang dần trở nên sâu thẳm, hai đấm tay nắm chặt lại. Chờ khi nắm giữ được thiên hạ trong tay, hắn nhất định sẽ có được điều mình muốn. Chỉ cần nhẫn nhịn vài năm, chờ thôi, một ít thời gian nữa. Tin rằng sẽ nhanh thôi nàng sẽ đích thân trở lại Tề quốc, trở về bên người hắn.
Ngoài cửa thành.
Mộ Dung Ca thu hồi ánh mắt, dặn dò Tiểu Thập: “Rời đi thôi.” Nàng phải mau chóng trở về Hạ quốc. Dám chắc chỉ mất khoảng một tháng nàng về đến Hạ quốc sẽ thuận lợi có được thân phận chủ nhân của xưởng binh khí lớn nhất thiên hạ. Đến khi đó nàng sẽ không phải bị động ngồi chờ nữa. Thật ra lúc trước nàng cũng không muốn đem việc này truyền ra ngoài, cũng không muốn một nữ tử ở thời đại này chỉ làm vật phụ thuộc của người khác, nhưng như vậy sẽ khiến cho bản thân chịu nhiều sự ám toán và mũi giáo dòm ngó. Chỉ là tình huống bây giờ không cho phép nàng tiếp tục che giấu nữa, nàng phải cho thiên hạ biết nàng cũng có năng lực của riêng mình, như thế mới có thể danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh tuyệt sắc mỹ nam Nguyên Kỳ.
Nàng cúi đầu nhìn lá thư trong tay, đây là thư do Lưu Vân đích thân giao cho nàng, là thư của Triệu Tử Duy. Hắn thừa nhận bản thân đã âm thầm làm rất nhiều chuyện khiến nàng phải hoài nghi, thậm chí muốn để nàng nhận rõ con người Nguyên Kỳ. Bởi vì hắn cực kỳ rõ ràng, nàng rất ghét sự mưu mô ám toán, lại càng không đồng ý tiếp xúc với những mảng tối của thời đại này. Mà bản thân Nguyên Kỳ muốn che giấu nhất chính là những điều đó. Hắn muốn lợi dụng điểm này để nàng nảy sinh khúc mắc, rời bỏ Nguyên Kỳ. Sau khi thừa nhận hết thảy, hắn còn nói thêm, cho dù ở sau lưng nàng Nguyên Kỳ đã từng làm cái gì đi nữa, nhưng thật sự chưa từng làm tổn hại đến nàng.
Hắn còn nói, hết thảy chỉ là sự sắp đặt của vận mệnh. Là sự đối chọi không thể tránh khỏi của thời đại này, nếu không phải ngươi chết thì ắt ta mất mạng, căn bản không ai đúng, không người sai.
Cuối cùng, hắn còn nói thêm: ‘Nữ tử mà trẫm yêu thương nào có thể làm tiểu thiếp của kẻ khác? Trong tay Lưu Vân có rất nhiều ảnh vệ, người người thân mang tuyệt kỹ. Nếu để bọn họ đi theo nhất định sẽ có thể bảo vệ nàng chu toàn! Mà trẫm tin chắc nàng sẽ có thể vận dụng bọn họ một cách thích đáng. Nếu một ngày Nguyên Kỳ dám phụ nàng, nàng có thể ưỡng ngực mà rời đi. Nhưng mà, trẫm tin Nguyên Kỳ tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm mà trẫm đã từ vấp phải. Mộ Dung Ca, Hạ quốc thái tử là người xứng đáng để cả đời nàng dựa dẫm, có hắn bảo vệ nàng, trẫm rất yên tâm.”
Lưu Vân nói lá thư này từ sớm Triệu Tử Duy đã giao cho hắn, còn dặn sau khi cung biến thắng lợi hãy hủy lá thư này đi, bởi vì Triệu Tử Duy tuyệt đối sẽ không để nàng một lần nữa rời xa hắn. Nhưng nếu hắn thất bại, hắn sẽ không oán không hận để nàng ra đi, bởi vì hắn bất lực, không thể tiếp tục bảo vệ nàng một cách chu toàn.
Mộ Dung Ca liên tục lau nước mắt, trong lòng xót xa không nguôi. Con người này…
Triệu Tử Duy đôi khi rất bá đạo, làm việc không suy nghĩ hậu quả khiến người ta phải hận, có những chuyện hắn làm khiến nàng không thể không oán hắn. Năm đó khi hắn đem nàng tặng đi, nàng chỉ có thất vọng, không oán cũng không hận. Nhưng không ngờ được, sau khi hắn mất còn để lại cho nàng quá nhiều thứ…
Hắn biết đối với Nguyên Kỳ nàng sẽ không oán, cũng không hối hận, cho dù biết rõ con người Nguyên Kỳ nàng cũng vẫn sẽ ở bên cạnh Nguyên Kỳ, bởi vì thật sự Nguyên Kỳ chưa từng làm hại nàng. Cho nên mới bận tâm đến tương lai, mới tự mình đi làm mọi thứ và vì nàng suy nghĩ một cách chu toàn nhất.
Chỉ là… nàng hơi nhăn mày, rốt cục là ai đã hạ độc Triệu Tử Duy? Mà bản thân Triệu Tử Duy cũng phải biết bản thân đã trúng độc, bằng không khi đó sẽ không vận công để thúc đẩy độc tố phát tác nhanh hơn.
Là ai? Là Lan Ngọc? Hay Triệu Tử Tận?
Trong thư, hoặc lời nói trước lúc lâm chung của Triệu Tử Duy hắn cũng không từng nhắc đến, chẳng lẽ là hắn cố ý giấu giếm? Hay không kịp nói ra?
“Mộ Dung Trắc phi, xin chờ một lát.”
Khi xe ngựa chuẩn bị vượt cửa thành liền nghe thấy phía sau có tiếng người ngăn lại.
Lưu Vân xốc mành xe nói: "Là Khánh Lâm vương phi."
Đuôi lông mày Mộ Dung Ca hơi nhướng lên, Nguyên Ngư vẫn không muốn buông tha? Hừ, nàng ta còn muốn giở trò trống gì đây?
“Ừm.” Mộ Dung Ca gật đầu, đứng dậy bước xuống xe ngựa. Hiện giờ nàng thật sự muốn xem xem Nguyên Ngư có âm mưu gì! Ngày ấy ở hoàng lăng, không phải lời nói của nàng đã rõ ràng lắm rồi sao. Nguyên Ngư quả vẫn cho rằng nàng là người hiền lành, nên hết lần này đến lần khác muốn so đo với nàng?
Vừa xuống xe, nghênh diện mà đến chính là một thân trang điểm nhẹ nhàng Nguyên Ngư.
Ý cười trong suốt, nàng thân thiết tiến đến cầm chặt tay Mộ Dung Ca.
Mắt quang Mộ Dung Ca khẽ nhúc nhích, nhìn lướt qua bàn tay đang giữ chặt tay mình, cười nói: “Tề quốc hoàng hậu đích thân đến tiễn thật khiến ta có chút bất ngờ.”
Nguyên Ngư tươi cười gật đầu: “Vừa hay vẫn kịp, hôm qua phải tiếp các tiểu thư và phu nhân nên có chút mệt mỏi nên hôm nay mới đến trễ như vậy. Sao trước khi rời đi mà Mộ Dung Trắc phi không cho cung nhân đến báo bản cung một tiếng? Để bản cung sớm một chút sửa soạn tiễn Mộ Dung Trắc phi cho phải phép?”
“Tề quốc hoàng hậu quả có lòng.” Mộ Dung Ca gật đầu cười nói.
"Mộ Dung Trắc phi không thể ở lại Tề quốc đúng là chuyện đáng tiếng, sau này nếu có dịp, hy vọng còn được gặp lại.” Nguyên Ngư mỉm cười.
Dư quang Mộ Dung Ca quét xung quanh một lượt, không ít người đang nhìn hai nàng, nàng liền lo lắng nhìn Nguyên Ngư: “Tề quốc hoàng hậu do lần trước bị sảy thai mà tổn thương đến căn cơ, ngày sau nhất định phải cẩn thận điều dưỡng. Thái y từng dặn, nếu không cẩn trọng bồi bổ lại, e là ngày sau khó có thể mang thai. Hôm nay còn phiền nàng đến tiễn đưa thật khiến ta lo lắng vô cùng!”
Người xung quanh nghe nói Nguyên Ngư là hoàng hậu đều khiếp sợ không thôi. Lại còn được nghe Mộ Dung Ca nói ngày sau Nguyên Ngư không dễ mang thai nên cũng bất ngờ đồng loạt nhìn nàng! Chủ mẫu của một quốc gia mà ngày sau không thể có mang? Như vậy ngày sau hoàng thượng sẽ không có trưởng tử sao! Đây cũng là một chuyện hệ trọng à nha!
Nụ cười trên môi Nguyên Ngư đình trệ, lập tức buông lỏng tay Mộ Dung Ca không còn giữ vẻ thân thiết giả tạo như lúc ban đầu.
Mộ Dung Ca cười lạnh trong lòng, lúc Nguyên Ngư xuất hiện nàng liền biết được lần này Nguyên Ngư đến tiễn nhất định là có mục đích. Chẳng qua nàng chỉ muốn ‘tiên hạ thủ vi cường’ đi trước một bước mà thôi, khiến cho Nguyên Ngư không kịp chống chế! Chủ mẫu của một nước mà không thể có mang, điều này đối với Tề quốc mà nói cũng là một chuyện lớn, đồng thời cũng tạo cơ hội cho đám quan viên cổ hủ bàn tán. Tiếp đó, nàng cũng muốn xem Nguyên Ngư ứng đối ra sao, tiện thể xem xem mục đích lần này của Nguyên Ngư.
“Khoảng thời gian gần đây bản cung cũng điều dưỡng rất tốt.” Nguyên Ngư tươi cười không chút sơ hở. Sau lại nhìn Lưu Vân, nói: “Trước đây tiên đế luôn trọng dụng Lưu đại tướng quân. Hy vọng Lưu đại tướng quân sẽ không quên những lời dặn dò của tiên đế trước lúc lâm chung.”
Nàng đang có ý nhắc nhở Lưu Vân! Cái chết của Triệu Tử Duy rất đáng ngờ! Người hạ độc nhất định đang ở hạ quốc!
Lưu Vân mặt không biểu cảm chẳng thèm liếc nhìn Nguyên Ngư một cái, cũng không đáp lại. Nguyên Ngư cũng không để ý sâu thẳm nhìn sang Mộ Dung Ca, đến độ để cho Mộ Dung Ca có thể nhìn thấy chút oán hận trong mắt mình, “Có lẽ ngày sau chúng ta còn gặp lại, chỉ là không biết khi đó thân phận của Mộ Dung Trắc phi sẽ là gì.”
Mộ Dung Ca cười nhẹ liếc mắt nhìn cách đó không xa, Triệu Tử Tận đang hộc tốc phi ngựa đến, giọng trầm thấp: “Tề quốc hoàng hậu chi bằng nên lo lắng tiếp theo nên giải thích như nào với Tề quốc hoàng thượng thì hơn.” Dứt lời, nàng xoay người lên xe.
Triệu Tử Tận phóng ngựa đến, trơ mắt nhìn Mộ Dung Ca lên xe, cấp tốc biến mất trước mắt.
Nhìn theo xe ngựa đã đi mất, hắn thoáng thất thần.
Song ngay lúc nhìn thấy dung nhan tái nhợt của Nguyên Ngư trước mặt, hắn lập tức hoàn hồn.
“Hoàng thượng.” Nguyên Ngư nơm nớp lo sợ nghênh đón. Trong lòng nàng biết nàng xuất cung tới gặp Mộ Dung Ca nhất định hắn sẽ chú ý, nhưng hiện giờ thấy hắn ở trước mặt, ánh mắt lãnh liệt nhìn mình như hôm qua ở hoàng lăng, nàng không thể tránh khỏi có chút e ngại.
Chỉ là, những điều này nàng sớm đã dự liệu rồi.
Ánh mắt trầm tĩnh như nước mà lạnh lùng như hàn băng vạn năm của Triệu Tử Tận dừng trên người nàng, hỏi: “Ngươi đã nói gì với nàng?”
“Vẫn chưa nói được gì, chỉ là muốn nàng ta nhớ kỹ những gì tiên đế nhờ vả trước lúc lâm chung thôi.” Nguyên Ngư thu hồi tầm mắt, cố gắng trấn tĩnh nói. Hắn đúng là rất để tâm đến Mộ Dung Ca! Chỉ sợ nàng sẽ nói lung tung để ngày sau Mộ Dung Ca càng thêm hận hắn? Chẳng qua hắn đã đoán nhầm rồi, nàng nói tiếp: “Thiếp thân là chính thê của hoàng thượng, hiển nhiên muốn tận tâm toàn thành ước muốn của hoàng thượng rồi.” Hắn đã muốn Mộ Dung Ca thì nàng cũng sẽ giúp hắn một tay, chẳng qua, vấn đề chính là Mộ Dung Ca có toàn thành cho suy nghĩ của hắn hay không thì… trong lòng nàng sớm đã có đáp án.
Năm đó Triệu Tử Duy tặng Mộ Dung Ca cho người khác, đến khi sắp chết, Mộ Dung Ca còn không từng động lòng, chứ đừng nói đến những gì Triệu Tử Tận đã từng làm với Mộ Dung Ca! Ha!
Triệu Tử Tận nhìn Nguyên Ngư mãi một lúc lâu sau mới mở miệng, giọng điệu có chút châm chọc, “Đừng ở trước mặt trẫm bày trò. Bây giờ ngươi đã là Tề quốc hoàng hậu, thiết nghĩ cũng nên biết đủ!”
Hai tay Nguyên Ngư kéo chặt khăn gấm, nhẹ giọng đáp. “Vâng, đương nhiên thiếp biết.”
Triệu Tử Tận nhìn cửa thành đã đóng kín, mắt quang ám động tựa như có một trận mưa to gió lớn khuấy động bên trong.
...
Hạ quốc, phủ thái tử.
"Chủ công, bây giờ đã xác định được, Tề quốc Khánh Lâm vương đoạt cung thuận lợi. Còn Triệu Tử Duy... tự vẫn mà chết. Chết do thuốc độc trong người.” Gia Kiệt đem tin tức vừa nhận được báo cho Nguyên Kỳ. Triệu Tử Tận thành công đoạt vị hắn sớm đoán được, chỉ là sao Triệu Tử Duy lại tự sát chứ?
Nghe vậy, Nguyên Kỳ gật đầu, đôi mắt đen láy thoáng kinh ngạc… Tự sát?
“Hình như Mộ Dung Trắc phi đang trên đường về Hạ quốc.” Gia Kiệt nói thêm.
Đôi mắt sâu không thấy đáy của Nguyên Kỳ thoáng lộ ra một tia dịu dàng ấm áp. Nàng đã trở về.
Chỉ là, hắn cũng có chút căng thẳng, nàng thật sự không để tâm những gì hắn đã làm sao?
“Hôm qua, ty chức đã dặn dò chủ tử của Lâm Thiện Nhã, ngày sau chớ nên để Lâm Thiện Nhã chạy ra khỏi phủ. Lâm Thiện Nhã nhất định sẽ không còn dịp ăn nói lung tung. Chỉ là, sao chủ công không để ty chức kết liễu nàng?” Gia Kiệt trầm giọng hỏi. Lâm Thiện Nhã đến giờ vẫn không hiểu chủ công đã nhận định Mộ Dung Trắc phi rồi, sao có thể để người khác có cơ hội làm tổn thương Mộ Dung Trắc phi chứ?
Mà hành động này của Lâm Thiện Nhã sẽ chỉ khiến cô ta trong quẫn bách càng thêm túng quẫn mà thôi, thậm chí ngày sau càng không dễ qua. Đường đường thiên hạ đệ nhất mỹ nhân và tài nữ, lại bở vì sự ngu xuẩn của chính mình mà tự chuốc lấy kết cục hôm nay! Đúng là tự làm tự chịu mà.
Đạo lý này, vốn dĩ là cá lớn nuốt cá bé, không sớm nhận rõ thế cục sẽ chỉ có thể để người khác dẫm nát mình dưới lòng bàn chân.
"Chết thì quá dễ dàng, còn sống mới khó qua. Nàng nên vì ý đồ hạ nhục hãm hại Mộ Dung Ca mà trả giá.” Giọng nói Nguyên Kỳ lạnh hơn hàn băng vạn năm.