Nguyên Du triệu kiến nàng và Nguyên Kỳ vào cung?
Mấy tháng qua, Nguyên Du chưa từng muốn gặp Nguyên Kỳ, thế nhưng hôm nay lại muốn gặp! Lại còn muốn dẫn theo nàng. Mắt quang nàng khẽ nhúc nhích, nhìn thoáng qua Lưu Vân đứng ở ngoài cửa.
Từ khi biết được rất nhiều sự tình đằng sau Nguyên Du, Nguyên Kỳ, Nam Cung Thanh Liên, Lan Mị Nương, Lan Ngọc, nàng cũng có chút phẫn hận với Nguyên Du. Nguyên Du thân là hoàng đế Hạ quốc, không ngờ tuổi trẽ đã làm ra những việc tàn nhẫn như vậy! Cho là bị người ta lợi dụng, nhưng bản tính hắn lạnh lùng vô tình, hiểm độc mới có thể gây ra bao nhiêu đau khổ, khiến Nam Cung Thanh Liên phải ôm hận mà chết trong nhục nhã! Hổ dữko ăn thịt con, hắn thì ngược lại, luôn chăm chăm nhằm vào Nguyên Kỳ, cũng trút toàn hộ hận thù đối với Nam Cung Thanh Liên lên người Nguyên Kỳ!
Nếu Lan Mị Nương còn sống, nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ vỗ tay vui mừng, bởi vì Nguyên Du thật biết phối hợp với thế cục mà cô ta bày ra!
Nhưng nếu Nam Cung Thanh Liên còn sống, đối với hắn nhất định sẽ cắt đứt tình cảm trong lòng.
Nếu có chút khả năng, Mộ Dung Ca hy vọng Nam Cung Thanh Liên có thể đầu thai chuyển kiếp, dẫm nát Nguyên Du dưới lòng bàn chân để báo trọn ân thù của kiếp này.
Thu lại sự phẫn nộ trong lòng, bình tĩnh nhìn Nguyên Kỳ ngồi phía đối diện, trầm giọng hỏi: “Ông ta triệu kiến thái tử và thiếp có chuyện gì nhỉ?”
Nguyên Kỳ nhàn nhạt cười nhìn nàng, tuy trong mắt không biểu lộ cảm xúc gì nhưng nàng lại ẩn nhẫn cảm giác được hắn đang che giấu nỗi đau đớn xé tấm can.
“Cứ xong bàn này hãy tiến cung cũng không muộn.”
Nghe vậy, Mộ Dung Ca thu hồi cảm giác ẫn nhẫn xót xa, nhìn hắn mỉm cười xem mình, nàng gật đầu, “Vâng.”
Nàng lại tập trung vào ván cờ trước mặt.
Hắn xứng đáng là một đối thủ khó gặp!
Lúc này nàng không cần phải che giấu, cứ việc phơi bày toàn bộ thực lực đấu với hắn. Bởi vì nàng muốn thỏa chí đánh một ván với hắn, nên đã chăm chú đi từng bước một.
Bất tri bất giác đã qua nửa canh giờ.
Bạch Hà âm thầm lau mồ hôi, nước này phải đi như nào mới đúng nhỉ? Tuy nàng không biết đánh cờ, nhưng nhìn hai người chỉ tập trung chơi cờ chứ không từng nói một câu, đã hơn nửa canh giờ vẫn chưa phân được thắng bại. Từ đầu nàng không hề dự đoán được kỳ nghệ của Mộ Dung Trắc phi lại tinh thấu như vậy, lại càng không ngờ được thái tử không thèm để tâm thánh chỉ của hoàng thượng, vẫn thong thả cùng Mộ Dung Trắc phi chơi cời.
Cung nhân còn đang chờ ngoài cửa! Tuyệt đối không thể có gì sai sót a!
Tay trái Mộ Dung Ca nắm chặt quân cờ, chần chừ chưa hạ, bởi vì nàng biết, quân cờ cuối cùng này nhất định phải đi một cách rất thận trọng. Đối thủ trước mặt là một cao thủ ảnh vệ, mọi việc đều âm thầm mưu toán và nắm giữ trong tay, nàng tuyệt đối không thể xem nhẹ, càng không thể để vẻ bề ngoài của ván cờ mê hoặc, đi sai một bước.
Đương lúc nàng đang chăm chú suy nghĩ phải hạ cờ như nào, bỗng nhiên tầm mắt bị che lại, nàng nhìn lên thì bắt Nguyên Kỳ đang cầm khăn gấm đen thấm mồ hôi trên chóp mũi nàng. Nàng cười hạnh phúc, không chút chần chờ, hạ xuống viên cờ cuối cùng, tươi cười như hoa nhìn hắn, “Thế hòa!” Quả thực, nàng đã dùng hết toàn lực mà vẫn không thể thắng hắn, may mắn lắm mới gỡ hòa cùng hắn. Có điều, đánh cờ với hắn mà đạt được kết quả này đã khiến nàng hài lòng vô cùng rồi.
Ngay từ lúc bắt đầu đánh cờ cùng hắn, lòng nàng có chút thấp thỏm, bởi vì đã lâu không có dịp đụng đến quân cờ, đồng thời năm đó đã từng đánh cờ với hắn một lần, biết được kỳ nghệ của hắn sâu không thể lường. Không ngờ lần này đánh cờ với hắn, tâm tư nàng đã buông lỏng không ít.
Ánh mắt Nguyên Kỳ đầy nhu tình nhìn nàng, cười nói: “Đã lâu nàng không đánh cờ, bây giờ có thể đánh ngang tay với bản cung đã khiến bản cung khiếp sợ. Đợi ngày sau kỳ nghệ tiến bộ lên, nhất định có thể thắng được bản cung thôi.” Đây chính là lời nói thật xuất phát từ trong lòng hắn, hắn quả thực cũng kinh sợ với kỳ nghệ của nàng, từ đó đến giờ, chưa từng có ai đánh hòa được với hắn. Mà nhìn thần sắc nàng vừa nãy nhất định là đã không chạm đến cờ. Nghĩ xa hơn một tí, nếu nàng trở nên thuần thục nhất định sẽ khiến thế nhân phải kinh thán.
Nghĩ đến đây, đuôi lông mày Nguyên Kỳ hài lòng nhướng lên, nữ tử khiến người ta phải khiếp sợ là thuộc về hắn.
Bạch Hà đứng cạnh nghe Nguyên Kỳ nói vậy cũng kinh ngạc nhìn Mộ Dung Ca. Có thể cùng thái tử đánh ngang tay, đồng thời còn được thái tử mở miệng vàng ngọc khen ngợi ngày sau có thể thắng được ngài… Nàng ở phủ thái tử đã nhiều năm, chưa từng nghe qua có ai được thái tử khen qua nửa lời trong mảng đánh cờ này! Mộ Dung Trắc phi thật khiến người ta phải mở rộng tầm mắt a!
Bạch Hà đột nhiên bừng tỉnh! Trách không được thái tử lại sủng ái Mộ Dung Trắc phi như vậy! Quả thật Mộ Dung Trắc phi có rất nhiều điểm mà người ta không thể bì được!
Mộ Dung Ca cười thầm nhìn nét mặt của Bạch Hà, cười ghẹo: “Bạch Hà! Ngươi đang nghĩ đi đâu vậy? Bây giờ người của hoàng thượng còn đang ở ngoài chờ, ngươi nên hầu hạ ta thay áo vào cung diện thánh đi chứ.” Bạch Hà tuy theo hầu bê nàng không lâu, nhưng ở chung mấy ngày nàng cũng nhận ra tính cách của Bạch Hà, cô nàng là một con người đơn giản, không thể che giấu được suy nghĩ của mình, mọi thứ đều lộ ra trên khuôn mặt. Mà đây còn là người Nguyên Kỳ đã chọn, nhất định hắn không muốn để nàng phải đối mặt với những con người phức tạp.
Nghe vậy, Bạch Hà kinh hô một tiếng, “Lỗi của nô tỳ! Không ngờ nô tỳ lại bất cẩn như vậy! Để nô tỳ hầu Mộ Dung Trắc phi thay đồ!
Mộ Dung Ca lắc đầu cười nhạc, nhìn nam tử trước mặt vẫn ngồi bình ổn như Thái Sơn chưa hề có ý sẽ rời đi. Nàng trừng mắt, nhẹ viọng nói: “Thái tử không đi thay quần áo sao?” Thật ra là ý tại ngôn ngoại, nữ tử thay đồ, đàn ông con trai ngồi yên ở đây thì ra thể thống gì?
Ánh mắt Nguyên Kỳ bình thản như dòng suối nhỏ, khẽ khàng quét qua nàng một lượt, nhất thời từ trong mắt hắn nàng nhận ra ý tứ không trong sạch của ai đó, ‘chỉ là nhìn nàng thay quần áo thôi mà, có gì phải ngượng!’
Nụ cười trên mặt Mộ Dung Ca hoàn toàn dập tắt, hai gò má nóng như lửa đốt. Không ngờ sau khi thâm nhập hiểu biết sâu sắc về một nam nhân, tâm tư lại mãnh liệt như vậy. Chỉ là, nàng cũng biết rõ, phần lớn nam tử ở thời đại này sẽ không có sự nhẫn nại đối với dục vọng, sẽ càng không bao giờ ngại mở miệng ở bất cứ đâu về vấn đề khuê phòng chi nhạc.
Mặc dù sinh ra ở thời hiện đại nhưng nàng vẫn khá bảo thủ. Chỉ là lén lút vui sướng trong sự đùa giỡn của hắn. Hẳn là như mọi người thường nói, tuy ngoài miệng nói không thích nhưng trong lòng thì luôn âm thầm nhớ nhung. Hiển nhiên, hắn tuyệt đối nhìn thấu nàng.
Hoạn quan chờ ngoài cửa đã lâu vẫn không thấy Nguyên Kỳ và Mộ Dung Ca ra khỏi phòng thì gấp rút như đang bò trên chảo nóng, nếu còn đợi thêm một lúc e là hoàng thượng sẽ nổi giận trách mắng! Ngay khi hắn muốn đánh bạo đi thúc giục thì hai người đã bước ra.
“Đi thôi.” Ra khỏi phòng, Nguyên Kỳ trở lại bộ dạng lạnh lùng mọi khi, mệnh lệnh hoạn quan.
Hoạn quan đó không dám nhìn thẳng, vội vàng cúi đầu dẫn đường.
Hoàng cung.
Hoàng cung này vẫn tráng lệ, xa xỉ, huy hoàng không đổi. Đây là lần thứ hai Mộ Dung Ca bước vào hoàng cung Hạ quốc. Nàng âm thầm đánh giá, kiến trúc này hoàn toàn không giống như kiếp trước mình đã từng thấy, trước mắt bỗng nhiên trở nên mơ hồ, tựa hồ xuyên không đến giờ đều chỉ là một giấc mơ.
Bỗng nhiên nam tử bên cạnh vang lên, tiếng gọi có chút âm trầm mà lo lắng, "Mộ Dung Ca!"
Mộ Dung Ca hoảng hốt nghiêng đầu nhìn Nguyên Kỳ, nam tử có dung mạo hoa lệ bức người kia đang lộ chút lo sợ. Nàng lập tức khôi phục tinh thần, bây giờ nàng đã có hắn, nơi này không còn là nơi nàng luôn phản cảm và kháng cự nữa, nên thản nhiên giãn mày cười, “Vừa rồi thiếp nghĩ hơi nhiều nên thất thần một lát. Không sao đâu, thái tử yên tâm.”
Đôi mắt Nguyên Kỳ tối đen nhìn nàng, mãi đến khi khuôn mặt nàng không còn lộ vẻ gì khiến hắn phải hoảng hốt, hắn mới chậm rãi thu hồi tầm mắt và gật đầu.
Hoạn quan đang dẫn đường phía trước thấy hai người dừng lại thì lập tức quay đầu nhìn họ, song hai người đã khôi phục vẻ mặt bình thường như mọi ngày. Vừa thấy hai người song song cùng bước, trong lòng có chút kinh ngạc, không ngờ thái tử có thể sủng ái một Trắc phi như vậy.
Tẩm cung của hoàng đế.
Tinh thần Nguyên Du không tốt lắm, cả ngày cứ lừ đừ buồn ngủ. Lan Ngọc đứng ở một bên giường, trong mắt dần lộ ra những tia sáng rét lạnh.
Nguyên Kỳ đến giờ vẫn chưa tới, hắn muốn gì đây? Thần sắc Lan Ngọc ngưng đọng, không lẽ Nguyên Kỳ cho hắn lấy việc này làm cơ để khuyên bảo Nguyên Du phế mình! Nghĩ đến đây, khóe môi hắn khẽ giơ lên, đúng là một gã tinh vi trong việc tính kế, khiến người ta khó lòng phòng bị, chỉ biết kinh sợ từ trong lòng.
Nguyên Du đã luôn hận thù Nguyên Kỳ, đến giờ thấy Nguyên Kỳ vẫn chưa có mặt, đồng nghĩa không đặt ý chỉ của hắn ở trong mắt thì phẫn nộ không thôi, tức giận mắng: “Đáng chết! Trẫm phải phế hắn! Nhất định phải phế đi con người này mới bình được nỗi hận trong lòng trẫm!”
Đáy mắt Lan Ngọc ẩn nhẫn lộ vẻ phẫn hận, Nguyên Du đúng là một gã ngu xuẩn đến cực điểm! Điều Nguyên Kỳ nguyện thấy nhất lúc này chính là nhìn họ từng bước một bước vào cạm bẫy của hắn, cuối cùng nhận lấy thất bại thê thảm. Lan Ngọc nhẫn nại khuyên giải: “Nhất định là thái tử có việc quan trọng nên mới trì hoãn, thỉnh phụ hoàng đừng sốt ruột.”
Mộ Dung Ca đến trước cửa nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, lòng có chút khiếp sợ, Lan Ngọc mà có thể nói tốt cho Nguyên Kỳ sao? Không lẽ Lan Ngọc đã nhận ra điều gì? Lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc mặt vô cùng bình tĩnh, tựa hồ không chút bất ngờ kia, lòng nàng thầm cười, nhất định từ sớm hắn cũng đoán được. Hoạn quan bước vào tẩm điện bẩm bảo, chỉ được một lát liền cho phép bọn họ bước vào.
Tiến vào tẩm cung, còn chưa kịp nhìn thấy Nguyên Du và Lan Ngọc đã nghe thấy giọng gầm lên giận dữ: “Nguyên Kỳ, ngươi dám không để ý chỉ của trẫm, đến giờ mới tới! Trẫm còn nằm yên bất động ngươi đã không đem trẫm đặt trong mắt, như vậy ngày sau liệu ngươi có biết đặt dân chúng Hạ quân vào tầm mắt mình hay không?”
Đối mặt với sự tức giận của Nguyên Du, Nguyên Kỳ cười nhẹ, nói: “Phụ hoàng chớ tức giận, đúng là nhi thần có chút việc nên đến trễ. Phụ hoàng vội vàng triệu gặp nhi thần nhất định là có việc. Chỉ là không biết phụ hoàng cần nhi thần làm gì?”
Nguyên Kỳ thoải mái mở đề tài, cũng lạnh nhạt ứng đối khiến cõi lòng còn đang lo lắng của Mộ Dung Ca dần dần buông lỏng. Nàng âm thầm quan sát Lan Ngọc, thần sắc hắn vẫn ôn hòa như mọi ngày, nếu là trước kia nàng nhất định sẽ bị vẻ ngoài của hắn lừa gạt, cho rằng đầy là một con người ôn nhuận hiền lành, nhưng hiện tại chỉ đành cười lạnh thất vọng.
Nguyên Du vốn định tiếp tục gây khó xử cho Nguyên Kỳ, nhưng Lan Ngọc đã âm thầm đưa mắt ra hiệu, nên hắn lập tức đè nặng sắc mặt âm trầm, hừ ra vài hơi khí lạnh.
Thấy vậy, Mộ Dung Ca rất muốn ôm chặt Nguyên Kỳ, nhẹ nhàng khuyên bảo hắn để lòng hắn không phải đau nhói khi nhìn thái độ ngoan độc lạnh lùng của Nguyên Du.
Nhưng, hiện giờ nàng chỉ có thể đứng sau hắn, nhìn hắn một mình ứng đối những gì sắp xảy ra.
“Đã lâu không thấy Mộ Dung Trắc phi, nhìn qua sắc mặt Mộ Dung Trắc phi thấy vẫn rất tốt, mấy ngày qua chắc chắn đã được nghỉ ngơi đầy đủ.” Lan Ngọc híp hai mắt, dời sang nhìn Mộ Dung Ca.
Mộ Dung Ca cười nhạt đáp lại, “Tạ Đại Hoàng tử quan tâm."
“Mộ Dung Ca to gan! Dám dụ dỗ thái tử, để thái tử phớt lờ ý chỉ của trẫm, dám đắc sủng mà kiêu ngạo, vọng tưởng sẽ chuyên sủng! Mê hoặc thái tử để thái tử bất trung bất hiếu, khiến thái tử phải trục xuất hết thảy cơ thiếp trong phủ! Ngươi phải tội gì có biết chăng?” Ánh mắt Nguyên Du không khác gì loài sài lang ngoan độc nhìn Mộ Dung Ca chằm chằm, tức giận chất vấn.