Thiếp Khuynh Thành

Chương 219: Chương 219




Nam Cung Dung giương mày, có chút không vừa ý nhìn Gia Kiệt, “Sao vừa nãy còn gọi ta là tiểu thư, bây giờ lại gọi là cô nương? Cũng chỉ là tín vật thôi mà. Ta không ngờ thái tử ca ca vốn có nhãn lực tốt mà lại nhận không ra ta!”

Đúng là sự tự tin cực điểm! Khóe miệng tươi cười của Mộ Dung Ca ngày càng sâu.

Nhưng dưới sự tự tin khoa trương này vẫn là một nữ tử thông minh!

Nam Cung Dung vô cùng ủy khuất nhìn đôi mắt bình lặng của Nguyên Kỳ, thở dài: “Oài, xem ra không đem tín vật ra, thái tử ca ca và Mộ Dung Trắc phi đều không tin ta.”

Nói xong, từ trong cổ tay áo nàng lấy ra một vật.

Đó là một khối ngọc bội.

Khối ngọc bội này có màu đen thuần khiết khắc hình dạng hoa phù dung, mỗi một đường nét không khác gì một bông hoa phù dung thật sự. Nhưng khối ngọc bội này mặt trên và dưới đều là cánh hoa, một màu đen triệt để, đen không pha lẫn bất kỳ tạp chất nào, tựa như đôi ngươi đen của Nguyên Kỳ vậy, khiến người ta vừa nhìn thấy liền không thể di dời tầm mắt.

Nam Cung Dung thấy Nguyên Kỳ cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay liền cười nói: “Ngọc bội này chỉ có truyền nhân của gia tộc Nam Cung mới có, nếu không phải mang huyết mạch của gia tộc Nam Cung, ngọc bội này sẽ không có màu đen. Tin rằng thái tử ca ca biết rõ điều này hơn ai hết, vì sao ngọc bội này lại có màu đen? Hiện tại… Thái tử ca ca liệu có còn hoài nghi thân phận của Dung Nhi không? Dung nhi ngàn dặm xa xôi tới đây chỉ muốn được đoàn tụ với thái tử ca ca, thế mà thái tử ca ca lại nghi ngờ Dung nhi, thật khiến Dung Nhi đau lòng không thôi.

"Mộ Dung Trắc phi bây giờ còn nghi ngờ ta không? Dung nhi chính là truyền nhân của gia tộc Nam cung, biểu muội của thái tử ca.” Nam Cung Dung lại quay đầu nhìn Mộ Dung Ca, hồn nhiên tươi tười hỏi thẳng.

Lúc nhìn thấy ngọc bội, Mộ Dung Ca đã biết được thân phận của Nam Cung Dung. Hơn nữa, sự trầm mặc của Nguyên Kỳ đã nói rõ, ngọc bội này là thật! Nam Cung Dung này cũng là thật! Chẳng qua tại sao đến giờ Nam Cung Dung mới xuất hiện? Nàng mỉm cười trả lời: "Nam Cung tiểu thư, không cần thiếu tự tin với chính mình như vậy.”

Một câu nói đã thừa nhận thân phận của Nam Cung Dung rồi!

Gia Kiệt hơi sửng sốt, cũng không thể không nghi ngờ, sao đến bây giờ mới xuất hiện? Hơn nữa nhìn bộ dáng này nhất định vẫn chưa lập gia đình. Chỉ là Nam Cung Dung này nhìn cũng ngoài hai mươi hai tuổi rồi, ở tuổi này sớm đã phải lập gia đình mới phải.

“Tới tìm bản cung có việc gì?” Nguyên Kỳ thu hồi ánh mắt đánh giá Nam Cung Dung, vươn tay dắt Mộ Dung Ca tiến về vị trí chủ vị, ngồi xuống. Sau khi yên vị, hắn tao nhã hớp một ngụm nước trà, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nam Cung Dung, trầm giọng hỏi.

Nam Cung Dung nhìn bàn tay Nguyên Kỳ đang nắm Mộ Dung Ca, trong mắt có chút kinh ngạc. Nhưng khi thấy Nguyên Kỳ ngồi xuống, lại lạnh lùng chất vấn mình, nàng cũng có chút hoảng hốt, há hàm dưới có chút bất mãn: “Dung nhi từ xa đến đây mà thái tử ca ca dùng cách này để chiêu đãi sao? Lạnh lùng nhìn Dung nhi như vậy làm gì! Xem ra Dung nhi đến đây thái tử ca ca không hề hoan nghênh! Dung nhi khiến người ta không ưa đến thế sao?”

Mộ Dung Ca cúi đầu, im lặng thưởng trà.

Nguyên Kỳ vẫn một bộ dạng tao nhã thanh thả, không hề để ý đến lời nói của Nam Cung Dung.

Thấy vậy, Nam Cung Dung trừng hai mắt, có chút ủy khuất và khó tin, “Dung nhi đường xa đến đây cũng chỉ muốn trợ giúp thái tử ca ca một tay. Đồng thời có một việc quan trọng cần nói với thái tử ca ca. Mà chuyện này liên quan đến sự quật khởi của gia tộc Nam Cung. Dung nhi không hiểu có phải qua lâu không gặp nhau mới khiến thái tử ca ca đối xử lạnh lùng như vậy, mới có hiềm khích phòng bị?”

“Vậy ư?” Nguyên Kỳ hạ tách trà, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Dung, đến giờ phút này mới để Nam Cung Dung thấy được nét cười trong mắt hắn.

Ánh mắt Nam Cung Dung chớp chớp có chút ngoài ý muốn. Cho dù có chút kinh ngạc song nàng tuyệt đối không dám quên chính sự, “Những năm gần đây Dung nhi vẫn luôn che giấu hành tung, chỉ vì mong có một ngày có thể giúp gia tộc Nam Cung quật khởi. Đồng thời, ta có thể triệu hồi những hộ vệ ở Sinh Thiên Lâm phân tán ở các nước cùng đứng lên. Bây giờ chỉ cần đợi thái tử ca ca đăng cơ trợ một tay, nhất định Dung nhi sẽ được như nguyện. Đồng thời, Dung nhi cũng sẽ trợ giúp để thái tử ca ca thuận lợi đăng cơ.”

“Gia tộc Nam Cung quật khởi?” Đôi mắt Nguyên Kỳ khẽ lóe lên, giọng điệu vẫn nhà nhạt đọc rõ từng chứ một.

Tình hình này khiến Nam Cung Dung không khỏi có chút run sợ, rốt cục hắn đang nghĩ gì?

Tay đang cầm tách trà của Mộ Dung Ca khẽ run rẩy khi nghe hắn đọc những từ này. Gia tộc Nam Cung quật khởi ư? Nam Cung Dung xuất hiện là vận mệnh đã định sẵn, hay là một âm mưu được dự tính từ trước? Lại hoặc là những dự cảm bất lành của nàng khi nãy không phải thật?

Không, sẽ không đâu.

“Đồng thời, Dung nhi còn có một chuyện quan trọng khác. Chỉ là hiện giờ Dung nhi không thể báo cho thái tử ca ca biết, đợi thêm một khoảng thời gian nữa, sau khi Dung nhi xác định rõ ràng mới có thể báo lại. Đến lúc đó, hy vọng thái tử ca ca sẽ vui vẻ. Có như vậy, Dung nhi mới thật sự vui vẻ.” Nam Cung Dung tươi cười rực rỡ nhìn Nguyên Kỳ, thần bí nói.

Một chuyện quan trọng khác? Đuôi lông mày Mộ Dung Ca khẽ nhúc nhích, quay đầu chạm phải ánh mắt của Nguyên Kỳ, môi nàng khẽ mân lên, hai người nhìn nhau cười. Tựa hồ trong nụ cười này bọn họ đều biết được tâm ý của đối phương.

Dường như thế gian này và Nam Cung Dung đều là người ngoài cuộc.

“Ây da.” Nam Cung Dung thở dài một tiếng, “Quả đúng như lời đồn, thái tử ca ca thật sự rất sủng ái Mộ Dung Trắc phi. Những lời Dung nhi vừa nói thái tử ca ca đều không thèm để ý? Không phải Dung nhi ghen tị, nam tử khắp thiên hạ đều yêu thích sự dịu dàng, huống chi Mộ Dung Trắc phi lại là một nữ tử vô cùng dễ khiến người ta động lòng. Song những lời vừa nãy không phải Dung nhi nói nhảm đâu. Dung nhi ngày đêm đi đường, đến giờ vẫn chưa từng ăn cơm nữa, phủ thái tử đối đãi khách của mình như vậy sao?”

Mộ Dung Ca cười nhẹ nhìn vào đôi mắt thất vọng đầy cô đơn của Nam Cung Dung, tựa hồ chỉ trong một cái liếc mắt đó, Mộ Dung Ca đã nhìn thấu nội tâm Nam Cung Dung, “Nam Cung tiểu thư đúng là thẳng người nhanh tính, bây giờ nhà bếp vẫn đang chuẩn bị bữa tối. Nếu mấy ngày qua Nam Cung tiểu thư đi đường mệt mỏi thì theo Bạch Hà về phòng khách tắm rửa nghỉ ngơi một lát đã.”

Nghe vậy, Nam Cung Dung lập tức nhảy đến trước mặt Mộ Dung Ca, khom người ôm cánh tay Mộ Dung Ca một cách thân thiết: “Tuy thái tử ca ca lạnh lùng, nhưng vẫn hay còn có Mộ Dung Trắc phi thương ta như vậy! Mộ Dung Trắc phi không biết đâu, Dung nhi rất tham ăn, suốt mấy ngày đi đường thật sự không còn hứng thèm ăn, vừa nãy vào phủ có nghe người ta nói thức ăn trong phủ thái tử rất ngon khiến Dung nhi không ngừng nuốt nước miếng.”

Nguyên Kỳ hơi khép mắt lại, tựa hồ trong mắt có chút lạnh nhạt đảo qua cánh tay Mộ Dung Ca đang bị Nam Cung Dung kéo lấy.

Mộ Dung Ca cười khẽ: “Nam Cung tiểu thư đã chờ mong như vậy, để ta dặn đầu bếp phải nhanh một chút mới được.”

“Đầu bếp thì đáng nói gì đâu! Dung nhi nghe nói, năm đó Mộ Dung Trắc phi còn sống sót rời khỏi phủ Khánh vương là nhờ một tay khéo nấu ăn mới có thể ở lại bên người tiên hoàng Tề quốc. Bằng không, sao Mộ Dung Trắc phi có thể thuận lợi gả cho thái tử ca ca chứ! Nếu ngày sau có cơ hội, Dung nhi rất muốn được may mắn nếm thử tay nghề của Mộ Dung Trắc phi?” Nam Cung Dung mau miệng lẹ tiếng, dường như mọi lời nói đều rất vô tình không biết suy nghĩ, trẻ người non dạ đột nhiên thốt ra. Càng khiến cho người người trong sảnh chính không nhận ra sự ác ý trong lời nói đó.

Bạch Hà nghe vậy âm thầm trừng mắt nhìn Nam Cung Dung, cho dù ăn nói mau lẹ đi nữa thì Nam Cung tiểu thư này cũng cần phải biết rất nhiều quá khứ của Mộ Dung Trắc phi không nên khơi lại chứ!

Đáy mắt Mộ Dung Ca khẽ sáng lên, nàng vỗ vỗ mu bàn tay của Nam Cung Dung, giọng điệu vô cùng thân thiết trả lời: “Nếu Nam Cung tiểu thư thích, ngày sau có dịp ta sẽ đích thân xuống bếp mở tiệc chiêu đãi Nam Cung tiểu thư.”

Ánh mắt Nguyên Kỳ lạnh lùng, run rẩy như hàn băng Bắc cực, “Việc này cứ để hạ nhân làm là được.”

Nụ cười trên mặt Nam Cung Dung lập tức cứng đờ.

"Mộ Dung Ca, cùng bản cung về phòng nghỉ ngơi đã." Nguyên Kỳ đứng dậy nói với Mộ Dung Ca.

Mộ Dung Ca nới cánh tay Nam Cung Dung ra, cười: “Hãy về phòng khách nghỉ ngơi trước, đến bữa tối trò chuyện cũng không muộn.”

Nam Cung Dung có chút cô đơn, trầm mặc trước sự lạnh lùng của Nguyên Kỳ, nàng gật đầu.

...

Hoàng cung.

“Người đã được phái đến phủ thái tử.” Hắc y vệ xuất hiện phía sau Lan Ngọc, bẩm báo.

Lan Ngọc mỉm cười gật đầu, “Tốt! Nguyên Kỳ đã án binh bất động thì bản điện hạ cũng phải bàng quan, án binh bất động mà xem.” Đó giờ Nguyên Kỳ luôn quỷ kế đa đoan, tuy nhìn như sóng êm gió lặng, kỳ thực là đang âm thầm dấy lên một trận phong ba bão táp.

Mà có Mộ Dung Ca hiệp trợ, Nguyên Kỳ nhất định như hổ thêm cánh.

“Hồi bẩm Đại hoàng tử, đúng như Đại hoàng tử đoán, hiện giờ đã có được vị trí cụ thể của xưởng binh khí. Chỉ là xung quanh đầy ám vệ, cần phải mất một khoảng thời gian mới tìm ra được cách phá giải cơ quan trong đó.” Hắc y vệ trầm giọng nói.

Ý cười trong mắt Lan Ngọc càng sâu không khác gì quỷ mỵ trong đêm khuya, rõ ràng rất âm u, nhưng cố tình trong sự âm u đó lộ ra chút ôn hoàn khiến người ta dựng tóc gáy. “Mau chóng đem chỉnh thể bản đồ đến cho bản điện hạ.”

“Tuân.”

...

Trong kinh thành, Trạch viện của Lưu gia.

“Ca, Lâm Thiện Nhã đã chết. Là chết trước cửa phủ thái tử, do va chạm với Mộ Dung Trắc phi, thái tử lệnh cho thủ vệ đem Lâm Thiện Nhã vào quân doanh. Lâm Thiện Nhã thà chết không theo.” Sắc mặt Lưu Ngữ Yên tái nhợt nói. Nhìn một bàn đầy thức ăn nhưng vẫn nuốt không vào.

Ngược lại với sự khiếp sợ của Lưu Ngữ Yên, Lưu Tùng Nguyên lại vô cùng bình tĩnh, “Lúc trước Lâm Thiện Nhã có được thân phận tôn quý, trong một khoảng thời gian ngắn Phong quốc thì bị diệt vong, nàng khó có thể chấp nhận nên đã dần dần đi sai đường. Càng không tiếp thu được kết quả sẽ càng bị đẩy vào hố sâu của địa ngục. Nàng không nên quá hồn nhiên cho rằng Mộ Dung Ca rất dễ đối phó. Năm đó Mộ Dung Ca từ vương phi bị phế truất thành ca cơ đê tiện, song vẫn có thể bình yên lãnh nhận, cũng từng bước dùng chính sức mình mà bước ra khỏi khốn cảnh, nhìn qua rất hèn mọn, nhưng thực thế vẫn vô cùng tôn quý.”

“Đã từng là Thiện Nhã công chúa nhận được sự truy đuổi, càng làm cho nữ tử trong thiên hạ phải hâm mộ và đố kỵ. Nhưng sau khi trở thành ca cơ lại chịu người chà đạp, để rồi chết thảm. Xem ra đúng là vận mệnh không chừa một ai. Yên Nhi vốn rất ngây thơ, xem ra bây giờ đã thấu hiểu nhiều rồi.” Sắc mặt Lưu Ngữ Yên trắng bệch, im lặng một lúc sau mới nói.

“Một khi đã vậy, ngày mai có còn định theo ta đến phủ thái tử?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.