“Tựa hồ bản cung nghe ra được ý tứ ghen tuông trong lời của nàng.” Nguyên Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng, trên miệng lộ chút ý cười. Nữ tử này luôn nói một đằng nghĩ một nẻo, rõ ràng vô cùng để ý mà lại cố ý che giấu tâm tư này trước mặt mọi người. Bây giờ người người trong phủ thái tử đều khen Mộ Dung Trắc phi rộng lượng.
Khóe miệng Mộ Dung Ca nhô thật cao, có chút giận dữ nói: “Thiếp ghen tị thì sao, đám nữ tử này thiếp không thích chút nào, mục đích các nàng đến đây rất rõ ràng còn gì.” Tuy nàng biết tâm ý của Nguyên Kỳ, cũng biết đám tiểu thư này có ở đây cũng chẳng thay đổi được gì, chỉ là hễ nghĩ đến người đàn ông của nàng bị cô gái khác tơ tưởng thì tâm tư lại bất an, muốn thanh tâm quả dục hòan toàn không bị ảnh hưởng đâu phải chuyện dễ.
“Bản cung đã sai người đưa họ vào cung rồi.” Nguyên Kỳ khẽ cười lắc đầu, nàng đúng là nghịch ngợm quá đi, song đôi lúc cũng rất hoạt báng đáng yêu khiến hắn mỗi khi nhớ đến, những lo lắng trong lòng lập tức dịu lại, trái tim khô cằng cũng trở nên ấm áp.
Trong mắt Mộ Dung Ca như sáng lên, “Thái tử muốn dâng cho hoàng thượng? À ha, thiếp cảm động quá đi, không ngờ thái tử lại hiếu thảo như vậy! Mấy năm nay sức khỏe hoàng thượng không được tốt, bên cạnh cũng cần có người chăm sóc. Mà nữ tử do Đại hoàng tử dốc sức lựa chọn nhất định xuất thân cũng không thấp, nếu được hầu hạ hoàng thượng thì còn gì tốt hơn! Hoàng thượng nhất định sẽ cảm động lắm đây.” Nàng sớm đã biết Nguyên Kỳ nhất định sẽ không để cho đám thiên kim tiểu thư này qua đêm ở phủ thái tử! Còn đưa vào hoàng cung cho Nguyên Du chính là giải pháp tốt nhất, như vậy Nguyên Kỳ sẽ không tính là cãi lại thánh chỉ, đám nữ tử này cũng chưa qua đêm ở đây, như vậy Nguyên Kỳ sẽ không bị người ta nói ra nói vào. Tương phản, Nguyên Kỳ hiến những cô gái này cho hoàng thượng sẽ càng thể hiện được lòng hiếu thuận của mình!
“Nàng đúng là rất thông minh.” Nguyên Kỳ khẽ cười tán dương.
Giờ khắc này, dường như Mộ Dung Ca có thể nhìn thấy sắc mặt của Lan Ngọc và Nguyên Du, nhất định là… ha sảng khoái không thôi! Thực ra đám tiểu thư đài các này chỉ muốn có danh có tiếng. Nàng vốn ghen tị thì để một mình Nguyên Kỳ biết là đủ, tiếng tốt ai không muốn giữ chứ! Dù sao cũng là Nguyên Kỳ không thích gần nữ sắc, chứ có phải do nàng ghen tị mà bức bách hắn đâu! Đối với người ở ngoài mà nói, nàng cũng muốn rộng lượng lắm không phải sao? Ai bảo nàng chọn một người chồng ‘thanh tâm quả dục’ chứ!
“Lại nghĩ lung tung cái gì đây?” Nguyên Kỳ thấy thần sắc nàng khác thường, tinh quang lóe ra có chút đắc ý liền biết nội tâm nàng đang phơi diễn một màn kịch hay ho đây.
Mộ Dung Ca thu hồi mọi suy nghĩ, nhìn dung nhan khuynh thế khuynh thành của Nguyên Kỳ, nét mặt bức người, nhớ lại những gì vừa suy nghĩ cũng có chút chột dạ, nhịn không được cười gượng: “Ha ha… thiếp có nghĩ gì đâu. Chỉ là thiếp cảm động, đến độ không biết phải đáp lại như nào.”
“Cảm động? Không phải từ sớm nàng đã biết sao? Đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo mà!” Bàn tay đang vuốt ve mái tóc nàng hơi ngừng lại, có chút bất đắc dĩ nói.
“Lòng thành thiếp sáng tận trời xanh, tuyệt đối không nửa phần giả dối.” Mộ Dung Ca nói dối không chớp mắt.
“Vậy sao?”
Thấy hắn vẫn giữ thái độ hoài nghi, Mộ Dung Ca càng chột dạ, lảng sang chuyện khác, “Đợi một thời gian nữa, cơ thể thiếp đỡ hơn sẽ đích thân xuống bếp khao thái tử một chầu!”
“Nàng có biết bản cung đã cho người xử lý mọi việc trong xưởng binh khí không?” Thấy nàng nịnh bợ, Nguyên Kỳ có chút buồn cười nói.
“Một năm qua nếu không có thái tử âm thầm trợ giúp, xưởng binh khí sao có thể bình yên vô sự. Lại càng không thể dựng thêm một xưởng ở Hạ quốc. Hiển nhiên thiếp biết là thái tử đã âm thầm góp tay.” Mộ Dung Ca cười nói. Đương nhiên nàng biết rõ mọi thứ đều suôn sẻ như vậy, thậm chí không gặp chút khó khăn thì sau lưng nhất định phải có một đôi tay trợ giúp mình. Nàng không muốn nói rõ ra chỉ là muốn thuận theo tâm ý của hắn, âm thầm nhận sự giúp đỡ này. Hắn là người cho chủ nghĩa đàn ông rất mạnh, muốn bảo vệ nàng, hiển nhiên nàng không thể cự tuyệt, thậm chí còn vui vẻ đón nhận.
Nguyên Kỳ nhếch nhếch chóp mũi nàng, “Nghịch ngợm quá!” Thì ra thì sớm nàng đã biết hắn âm thầm làm hết thảy nhưng không hề lên tiếng hỏi. Nhìn dung nhan thanh nhã của nàng, hắn kiềm lòng không được dịu giọng nói: “Không lẽ nàng chưa từng nghi ngờ dụng ý của bản cung?”
“Thiếp tin tưởng thái tử.” Mộ Dung Ca nhẹ giọng nói.
Đôi mắt sâu không thấy đáy của Nguyên Kỳ khóe lóe lên, hắn ôm chặt nàng vào lòng, dù không nói gì nhưng nàng biết hắn đang cảm động.
Một lúc lâu sau, Mộ Dung Ca cảm thấy khá mệt, ngáp dài một cái, Nguyên Kỳ bế nàng về giờ, ngay sau đó còn nghe rất rõ lời hắn dặn dò, “Sau này nếu quá bữa tối mà bản cung vẫn chưa về cũng không cho phép nàng đợi bản cung, phải đi ngủ sớm một tí có biết không?”
Mộ Dung Ca mơ mơ màng màng gật đầu. Chỉ là ngày sau nàng vẫn không thay đổi được thói quen này, vẫn phải đợi cho được hắn mới ngủ yên được. Nguyên Kỳ không còn cách nào khác, nếu nàng đã quyết định thì nhất định không dễ dàng thay đổi, cho dù là mơ màng đồng ý đi nữa cũng xem như là nghĩ một đằng nói một nẻo thôi.
Ai bảo nữ tử khiến hắn nóng ruột nóng gan là một người nghĩ này nói kia đâu ha!
“Hơn một tháng nữa hoàng đế Tề quốc sẽ đến đây. Lúc đó nàng muốn gặp thì gặp, không thì cứ ở lại trong phủ thái tử cũng được.”
Hắn cởi quần áo ngoài cho nàng, đặt nàng nằm lên giường rồi ôm nàng vào lòng.
Đôi mắt Mộ Dung Ca khẽ nhúc nhích, lông mi hơi rung động. Tận Nhi… Cậu thiếu niên hồn nhiên ngày trước bây giờ đã là hoàng đế ôm trọn Tề quốc trong tay, tựa hồ hết thảy chỉ là trong ký ức. Có lẽ tim nàng còn chưa đủ cứng rắn, rõ ràng vết thương Tận Nhi để lại cho nàng rất sâu, không tiếc lợi dụng nàng để đạt được mục đích cuối cùng, nhưng cuối cùng nàng vẫn không nỡ hủy diệt toàn bộ ký ức về con người này.
Chỉ là, xem như ngày xưa hắn từng mạo hiểm để cứu nàng một lần, bù đắp lại những gì đã xảy ra xem như hòa nhau. Nàng và hắn có gặp lại cũng chỉ có thể xem nhau như người xa lạ.
“Thiếp không muốn gặp.” Mộ Dung Ca nhẹ giọng đáp. Thật ra đã không cần thiết phải gặp lại. Huống chi lần này hắn đến Hạ quốc là có mục đích khác mà.
“Được.”
Ngay khi Mộ Dung Ca đang mơ màng ngủ gật, bên tai bỗng vang lên giọng nói trầm nhẹ của Nguyên Kỳ: “Mộ Dung Ca, nàng chưa bao giờ hoài nghi bản cung sao?”
Khóe miệng nàng nhếch lên một chút, đúng là đã từng nghi ngờ qua, chỉ là hiện giờ nàng sẽ không hoài nghi nữa. Tinh yêu cần nhất là sự tin tưởng. Chỉ là khi nàng muốn trả lời hắn thì mọi tri giác bắt đầu lu mờ, nàng cuối cùng vẫn không mở miệng đáp lại.
Đêm khuya cũng không khác gì nhà giam, cho dù cung điện sáng chói kim bích huy hoàng đi nữa vẫn bị màn đêm bao phủ, nếu không có mặt trời chiếu rọi, hết thảy vẫn là một màn u tối tĩnh mịch.
Mấy chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy vào trong.
Đây làm lòng hiếu thảo của Nguyên Kỳ dành cho Nguyên Du.
Hơn mười cô gái dung mạo thượng đẳng, xuất thân cũng không thấp, tu dưỡng rất tốt. Không ngờ Nguyên Kỳ cũng bỏ được!
Nguyên Du chịu bệnh tật tra tấn, ác mộng quấn thân không thể ngủ ngon, giờ phút này còn phải nghe Từ công công bẩm báo lại thì giận dữ vô cùng! Bởi vì hắn biết rõ, kế hoạch đã không thành! Bây giờ ngược lại nếu hắn không thu nhận thì thiên hạ sẽ quay ngược mũi giáo nghị luận hắn!
Lan Ngọc nghe tiếng, thấy sắc mặt Nguyên Du xanh mét liền khuyên nhủ: “Phụ hoàng không cần để ý làm gì.”
“Hắn đúng là quá có lòng mà.” Sắc mặt Nguyên Du vô cùng âm trầm khó xem, cơ thể hắn Nguyên Kỳ nhất định rõ ràng hơn ai hết, chuyện nam nữ từ sớm đã không thể, Nguyên Kỳ muốn dùng mấy cô gái tuổi trẻ mỹ mạo để châm chọc hắn vô năng sao? Đúng là dòng tiện nhân!
“Chỉ là vài nữ tử thôi mà phụ hoàng không cần để ý.” Lan Ngọc trấn an cơn thịnh nộ của Nguyên Du. Ánh mắt hắn nhìn lướt qua đám nữ tử kia, trong nháy mắt trở nên lãnh liệt nham hiểm.
“Hậu cung có thêm mấy nàng cũng chẳng thiếu chỗ, toàn bộ đưa vào hậu cung đi.” Nguyên Du hít sâu vài cái, lạnh giọng mệnh lệnh Từ công công.
Từ công công sớm đã phát giác Nguyên Du đang phẫn nộ hiển nhiên không dám ở đây lâu, lập tức đem đám nữ tử dắt vào hậu cung.
Có lẽ những cô gái này vô pháp ý thức được vào hậu cung là sao! Đây là cả đời thủ tiết, cơ thể của đương kim thánh thượng bây giờ sao có thể sủng hạnh các nàng chứ!
Sau khi toàn bộ rời khỏi, Lan Ngọc mới khuyên nhủ: “Phụ hoàng không cần tức giận, thật sự rất không đáng. Bây giờ Mộ Dung Trắc phi vừa có mang, đương lúc thái tử vẫn còn đang lo lắng, nhất định thái tử không dám nhận ý tốt của phụ hoàng.”
“Đồ tiện nhân! Nếu không phải hắn giả tạo, con thì ngăn cản, trẫm đã phế hắn từ lâu rồi!” Nguyên Du nghiến răng nghiến lợi, chỉ cần nghĩ đến bộ dạng của Lan Mị Nương khi chết thảm, tinh thần hắn khó có thể ổn định, thầm nghĩ phải mau chóng báo được thù, hắn mới yên tâm đi gặp Lan Mị Nương, cũng như đáp trả lại những thiệt thòi mà Lan Ngọc phải chịu.
Lan Ngọc nghe vậy, trầm tư một lúc lâu.
Nguyên Du nhìn sườn mặt có chút thất thần của hắn, không biết vì sao trong lòng cứ dấy lên chút cảm giác kỳ quái. Chỉ là thứ cảm giác là lạ này chỉ xuất hiện một lát mà thôi, hắn thu hồi mọi suy nghĩ nhìn ra sắc trời bên ngoài, hắn dặn dò Lan Ngọc: “Trời không còn sớm nữa, con về nghỉ ngơi đi.”
“Tuân, phụ hoàng.”
Hôm sau, trời quang sáng.
Hôm qua Nguyên Kỳ tặng đám nữ tử kia đi khá trễ nên mọi người trong phủ đều không biết. Sáng sớm nghe được tin này ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Thái tử quả nhiên là muốn chuyên sủng mỗi Mộ Dung Trắc phi thôi!
Mỹ nhân đã đưa đến tận cửa còn không cần!
Nam Cung Dung đang dùng bữa sáng trong phòng, nghe được việc này liền nhíu mày lại, “Thái tử ca ca quả nhiên đã chối đẩy cả đi. Mà bản thân Mộ Dung Trắc phi vẫn chưa từng nói câu nào, thậm chí không hề yêu cầu. Thái tử ca ca đúng là muốn chuyên sủng Mộ Dung Trắc phi.”
“Chuyên sủng Mộ Dung Trắc phi? Thái tử không phải đang chuẩn bị cưới tiểu thư sao?” A Kiều kinh ngạc nói.
“Không lẽ thái tử ca ca vẫn chưa xem thư của cô cô để lại?” Nam Cung Dung nghi hoặc nói. Nếu Nguyên Kỳ thấy được thư này tuyệt đối không thể không động lòng, hiện giờ vẫn đối xử với nàng lạnh lùng như vậy, tuy không phải bạc đãi nàng nhưng chỉ trong một giới hạn của biểu muội, một họ hàng xa đơn thuần mà thôi.
A Kiều buồn bực, “Sao có thể như vậy được? Mấy ngày nay thái tử đều muốn có được phong thư đó, sao lại có được mà không đọc chứ?”
Nam Cung Dung nhẹ nhàng lắc lắc đầu, “Ta cũng không biết.” Hay là Mộ Dung Ca có sức quyến rũ như lời đồn đãi, có thể khiến Nguyên Kỳ không chú ý tới di ngôn của cô cô? Nhưng năm đó cô cô chết thảm trước mặt nguyên Kỳ, Nguyên Kỳ tuyệt đối sẽ không phớt lờ di ngôn của cô cô được.
Chỉ là đến giờ nàng hoàn toàn không dám khẳng định.
“Xem ra có một số việc không thể tiếp tục kéo dài nữa, phải nhanh chóng hành động thôi.” Nam Cung Dung trầm mặc một lát sau, kiên định nói.
A Kiều nhẹ nhàng cắn răng, gật đậu: “Đúng vậy.”
...
Sau bữa sáng, rất khó Nguyên Kỳ có được một ngày rãnh rỗi nên ở lại trong phủ với nàng.
Nàng cũng mới làm nũng từ chối chén thuốc trước mặt, Bạch Hà đột nhiên vào phòng, vội vàng nói: “Thái tử, Mộ Dung Trắc phi, Thượng Quan tiểu thư đã xảy ra chuyện!”