Nghe xong, khóe môi Mộ Dung Ca hơi nhếch lên, đôi mắt đang dưỡng thần từ từ mở ra, không chút tiếng động nhìn sang Nam Cung Dung, chờ xem cô ta sẽ nói gì tiếp theo.
Nam Cung Dung cũng trầm mặc quang sát Mộ Dung Ca, thần sắc có chút hồ nghi nhưng sự lạnh nhạt càng hiện rõ.
“Nam Cung tiểu thư ở phủ thái tử chưa được bao nhiêu ngày mà đã biết rõ nhiều việc như vậy, chỉ là không biết nói những lời này với ta là có ý uy hiếp? Vô luận thế nào đi nữa, thật thất lễ với Nam Cung tiểu thư hiện thái tử vẫn đang ở trong phòng, ta cũng thấm mệt rồi, cũng cần nghỉ ngơi một lát.” Ánh mắt Mộ Dung Ca sắc bén liếc qua Nam Cung Dung một cái, rồi nhẹ giọng nói.
Tựa hồ có một cơn gió lạnh vừa thổi qua, Nam Cung Dung cảm thấy cả người bất động, mi mày khẽ giật, khẽ cười một chút, “Là thực hay hư, tin chắc không lâu nữa Mộ Dung Trắc phi sẽ biết. Ánh tà dương xế chiều khá tốt, Mộ Dung Trắc phi cứ thong thả thưởng thức.”
Nói xong, Nam Cung Dung lập tức chuyển bước đi về phía căn phòng có cửa sổ đang mở ra.
Mộ Dung Ca chậm rãi mở hai mắt ra, vô cùng bình tĩnh nhìn hình dáng bước đi thướt tha của Nam Cung Dung. Những lời này của Nam Cung Dung nếu nàng nghe được vào mấy năm trước nhất định sẽ hoài nghi thấp thỏm, nhưng sau khi trải qua nhiều sự tình rồi mới hiểu được diễn tiến thế nào.
Những lời khi nãy Nam Cung Dung vẫn còn chưa nói xong, phần lớn chỉ là nhà không nổi trống, cố ý dấy lên sự nghi ngờ của nàng mà thôi. Không cần nghĩ cũng biết, hôm nay Nam Cung Dung cố ý gặp nàng và Nguyên Kỳ là hoàn toàn có mục địch. Có điều, nàng cũng khá tò mò sự xuất hiện đột ngột của nhân vật tên Nam Cung Dung này. Nàng xoa xoa vùng thái dương đang đau nhức, phụ nữ có mang đúng là không thích hợp suy nghĩ quá nhiều.
Không biết vì sao, trong lòng cứ có chút gì đó không thoải mái. Gia tộc Nam Cung, Nam Cung Thanh Liên, lá thư đó và cả sự kiên trì của Nam Cung Dung…
“Mộ Dung Trắc phi, nô tỳ đã mang nho đến rồi, bây giờ cần dùng chưa?” Bạch Hà thấy ánh mắt Mộ Dung Ca có chút thất thần, liền thấp giọng hỏi.
Mộ Dung Ca thu hồi mọi thâm tư, chuyển mắt nhìn những trái nho tinh xảo trong tay Bạch Hà, thời đại này vẫn chưa có thuốc hóa học, những viên nho to tròn có vị ngọt thanh hấp dẫn, ở thời hiện đại tuyệt đối không thể nếm được, nàng gật gật đầu, “Được, đặt lên bàn đi.”
“Vừa nãy, nô tỳ từ xa trông thấy Nam Cung tiểu thư đang nói chuyện với người, rồi vào phòng gặp thái tử. Không biết vì lý do gì vị Nam Cung tiểu thư này có chút gì đó quái đản.” Bạch Hà hơi chau mày nói ra những gì mình nghĩ trong lòng.
Mộ Dung Ca cười nhạt: “Có chỗ nào không đúng đây?” Nàng biết Bạch Hà đang nhắc nhở mình nên chú ý Nam Cung Dung đã vào phòng thái tử ắt có mục đích. Nói đúng hơn là, Nam Cung Dung và Nguyên Kỳ hiện đang làm gì.
“Mộ Dung Trắc phi đã biết còn cố hỏi.” Bạch Hà dậm chân một cái, rồi quan sát vẻ mặt đang mỉm cười của Mộ Dung Ca liền biết ý định của mình đã bị nàng nhìn thấu. Thật ra, bây giờ Mộ Dung Trắc phi đang có mang, nam Cung tiểu thư muốn lung lay địa vị của người là không thể, chỉ là đó giờ nàng nói chuyện không suy nghĩ, nhưng nàng thật sự lo lắng cho Mộ Dung Trắc phi, người có vẻ không bao giờ lo lắng mọi chuyện đang diễn ra.
“Mộ Dung Trắc phi cũng nên về phòng xem xem.”
Không biết Lưu Vân đến phía sau tự lúc nào, lại chọn ngay lúc này mới mở miệng. Lưu Vân đó giờ vẫn luôn trầm mặc, rất ít nói chuyện nhưng hắn cũng đã bắt đầu thay Mộ Dung Ca lo lắng rồi.
Nghe xong, ánh mắt Mộ Dung Ca khẽ dao động, “Lúc này ta vào phòng cũng không thích hợp lắm. Hơn nữa, ánh tà dương rất ngắn ngủi, ta muốn tranh thủ một lát.” Cho dù nàng có vào trong hay không cũng không thay đổi được gì, Nam Cung Dung đã dám đến đây, nói ra những lời này với nàng, đồng nghĩa nàng ấy muốn ngửa bài với Nguyên Kỳ rồi.
Lưu Vân im lặng không nói thêm.
Bạch Hà nghiêng đầu lén nhìn Lưu Vân một lát, gò má lập tức ửng đỏ, thiếu nữ đang động lòng xuân đương nhiên là xinh đẹp nhất, Bạch Hà khẽ cắn môi, lòng thầm phỏng đoán liệu trong lòng Lưu Vân có mình hay không? Tuy nàng biết hiện giờ Lưu Vân là hộ vệ cận thân của Mộ Dung Trắc phi, nhưng đã từng là Đại tướng quân của Tề quốc, liệu mình có đủ tư cách lọt vào mắt xanh của hắn không?
Mộ Dung ca nhìn một cái là biết được thâm tình của Bạch Hà, càng nghiệm chứng rõ dự đoán của nàng, nàng lại chuyển mắt nhìn sang Lưu Vân vẫn mặt không biểu cảm, liền trêu Bạch Hà một chút: “Bạch Hà đã phải lòng ai rồi chăng?”
Bạch Hà hoảng hốt lắc đầu: “Nô tỳ… không có.”
Lưu Vân nhìn nét mặt nghiêng nghiêng ửng hồng của Bạch Hà, lông mày khẽ chau lại.
“Bạch Hà, có những lúc sẽ có việc không thuận theo ý người, không thể cưỡng cầu thì không nên đi nghĩ, học cách buông bỏ cũng là một chuyện tốt.” Mộ Dung Ca dịu dàng nhắc nhở. Bạch Hà là một tiểu cô nương rất đơn thuần, trong phủ thái tử này rất khó gặp được nam tử ưng ý, dù cho Lưu Vân có vẻ ngoài già dặn so với tuổi thực, nhưng vẫn sở hữu vẻ mặt và dáng vóc anh tuấn bức người cũng đủ để làm rung động trái tim non nớt của thiếu nữ.
Tuy Bạch Hà còn khá ngây ngô, nhưng cũng không phải người ngu ngốc, ẩn ẩn nhận ra ý tại ngôn ngoại trong đó.
Mi mày Lưu Vân càng chau hơn, đúng là từ sau cái chết của Bích Nhu, lòng hắn phẳng lặng như gương, tuyệt đối không còn để ý đến nữ tử nào, nhưng biểu hiện của Bạch Hà hôm nay cho hắn thấy… rất mực bất thường. Có điều, tuy Bạch Hà là một nữ tử thẳng thắn đáng yêu, song lòng hắn đã có một Bích Nhu, nhất định trăm năm sau sẽ tương phù với nàng ở chân cầu nại hà.
Sắc mặt Bạch Hà tái đi, lén lút quan sát Lưu Vân, thấy vẻ mặt của Lưu Vân vẫn lạnh nhạt như lúc ban đầu liền biết Mộ Dung Trắc phi đang cảnh tỉnh mình, nàng lập tức gật đầu đáp: “Nô tỳ tạ Mộ Dung Trắc phi.” Trước đây đã từng nghe nhắc đến giai thoại của Lưu Vân và Bích Nhu, chỉ không ngờ là tình cảm của Lưu Vân dành cho Bích Nhu lại sâu đậm như vậy, suốt mấy năm qua vẫn không hề động lòng với một ai khác.
Bạch Hà cũng là một cô gái thông minh, tuy mộng đẹp đã vỡ tan, nhưng vẫn không quá đau lòng, chỉ là thiếu nữ vừa động lòng phàm, không đạt được kết quả mong muốn thì thôi. Nàng chuyển mắt nở một nụ cười tươi tắn như hoa mai đang nở, “Nô tỳ lấy chăn mỏng đắp cho Mộ Dung Trắc phi đã, tuy trời về chiều không lạnh nhưng vẫn nổi ít gió bắc.” Nói xong liền quay người rời đi.
Mộ Dung Ca nhìn bước chân của Bạch Hà, thở dài nói với Lưu Vân: “Vẫn chưa quên được Bích Nhu sau? Có thật đã quyết sẽ trăm năm không cưới gả?”
Lưu Vân hơi sững người, không chút do dự đáp: “Mộ Dung Trắc phi hà tất phải thử ta. Lưu Vân đã lập thề thì tuyệt đối không bao giờ thay đổi, sẽ càng không vì một cô gái nào mà quên đi tình cảm của Bích Nhu dành cho mình. Trọn đời trọn kiếp này sẽ không có nữ tử nào sánh được với nàng.”
“Oài…” Mộ Dung Ca than dài một hơi. Không biết có phải ông trời khéo trêu ngươi, Lưu Vân và Bích Nhu tâm ý tương thông, tình cảm thuần khiết nhưng lại định sẵn âm dương cách biệt! Không biết sự kiên trì của Lưu Vân là đúng hay sai, sống một cuộc đời khổ hạnh như vậy liệu Bích Nhu có nguyện thấy hay không? Nhưng sự kiên trì của Lưu Vân nhất định sẽ kiên định hơn bất cứ một ai.
Ánh mắt nàng chuyển động, rồi lại nhìn về phía căn phòng kia. Không biết thế nào rồi, Nam Cung Dung đến giờ vẫn chưa bước ra, xem ra sự việc giải quyết không thể êm xuôi rồi.
Trong phòng, Nam Cung Dung đứng trước mặt Nguyên Kỳ, nhưng Nguyên Kỳ cũng vẫn tập trung đọc sách chứ không quay đầu sang nhìn nàng một cái, hiển nhiên nàng cũng không dám mở miệng nói gì.
Chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt Nam Cung Dung càng lúc càng khó coi là biết trong lòng nàng rối rắm như lửa đốt, lúc Nguyên Kỳ ngẩng đầu lên nhìn nàng, dung nhan hoa mỹ bức lệ kia khiến đầu óc của Nam Cung Dung trong một khắc trở nên trống rỗng, nhưng đó giờ tâm tư Nguyên Kỳ thâm sâu khó lường tựa như có hơn hàng ngàn ngọn núi băng đang che cách ánh mắt hắn, khiến nàng trấn tĩnh trở lại ngay.
“Lá thư đó bản cung đã đọc rồi.” Giọng nói Nguyên Kỳ vẫn lạnh nhạt như tuyết đầu mùa.
Đáy mắt Nam Cung Dung lộ chút vui vẻ, “Thái tử đã xem rồi ư? Vậy thì…” Vậy khi nào sẽ hỏi cưới nàng? Hiện tại tuổi tác của nàng cũng không còn nhỏ nữa, đã đợi bao nhiêu năm rồi thật ra nàng cũng đợi không nỗi nửa, nàng cần có một đứa con.
“Tuy trong người bản cung có mang dòng máu của gia tộc Nam Cung, song bản cung vẫn không phải người trong tộc.” Nguyên Kỳ nhàn nhạt nói. Thư này đúng là do mẫu thân để lại, trong thư đúng là có nhắc đến hôn sự với Nam Cung Dung, nhưng hiện giờ có quá nhiều việc xảy ra, năm đó mẫu thân cũng vô pháp dự đoán được tương lai sẽ phát sinh chuyện gì. Điều quan trọng nhất là, trong di ngôn mẫu thân có dặn, chỉ cần hắn không muốn thì cũng không cần đi làm.
Nam Cung Dung chết đứng tại chỗ, niềm hưng phấn trong mắt tan biến ngay, nàng vô cùng bất ngờ nhìn Nguyên Kỳ, nghi hoặc hỏi: “Ý của thái tử ca ca là?” Trong lòng nhẫn nhẫn bất an, Nguyên Kỳ nói như vậy là có ý gì? Là nói hắn không muốn cưới nàng? Nhưng hôn sự của gia tộc Nam Cung này là do trưởng bối định sẵn trước, có thể không tuân thủ sao?
“Hôn sự này bỏ thôi.” Nguyên Kỳ không chút do dự, trực tiếp đáp.
Ngay lập tức, xung quanh yên lặng như tờ.
“Thái tử ca ca thật sự muốn phản lại hôn ước? Ngài có biết rằng phân chi của gia tộc được phân bố ở khắp nơi đều đang mong chờ người kế tục của gia tộc…” Sắc mặt Nam Cung Dung tái đi, có chút hoảng hốt nói. Nàng đang nhắc nhở hắn, bây giờ không phải lúc hành sự tùy tiện theo ý mình được, hậu quả tuyệt đối không phải ai cũng có thể gánh được. Nhưng nàng lại quên mất, nam tử trước mặt này thân là Hạ quốc thái tử, một kẻ quyền khinh thiên hạ, đạm cười nhìn kẻ khác sống chết.
“Nếu ngươi muốn có một người kế tục, bản cung có thể toại thành cho ngươi.” Giọng nói lạnh nhạt cực điểm của Nguyên Kỳ như có thể đông lạnh bầu không khí xung quanh. Tựa hồ hắn đã nhìn thấu mọi suy nghĩ của Nam Cung Dung.
Nam Cung Dung có chút không hiểu, vừa nãy hắn đã nói rõ bản thân không phải người trong tộc, lời trong ý ngoài đều ngầm chỉ sẽ không cưới nàng, vậy lời này là sao? Trong một khắc nàng đoán không được ý của hắn, bèn nói: “Thái tử ca ca kế hôn với Dung nhi cũng đâu ảnh hưởng đến ai. Lại càng không ảnh hưởng đến địa vị của Mộ Dung Trắc phi trong phủ thái tử. Dung nhi chỉ muốn hoàn thành di nguyện của gia tộc, phải hy sinh mọi thứ không cũng ngại. Hay là ấn tượng của thái tử đối với gia tộc Nam Cung vẫn chưa sâu đậm, lúc gia tộc bị diệt vong Dung Nhi cũng chỉ mới được ba tuổi, nhưng sự thảm khốc đó mỗi khi nghĩ lại vẫn khiến Dung nhi hoảng hồn. Cho nên, thái tử ca ca tuyệt đối không thể hành sự một cách tùy ý được.
Ánh mắt Nguyên Kỳ hơi lóe lên chút gì đó khó hiểu.
Nam Cung Dung lập tức nói thêm: “Và đứa con mà Mộ Dung Trắc phi đang mang, theo quy định của gia tộc nhất định không thể giữ lại. Nhưng thái tử ca ca lại vô cùng sủng ái nàng, đứa bé này sinh ra là con thứ, Dung nhi cũng sẽ không từ chối, tin chắc cô cô ở dưới hoàng tuyền cũng sẽ không trách phạt.”
Từng câu từng chữ của nàng cũng là đang nhắc nhở hắn, chỉ hy vọng hắn sẽ không khiến mình thất vọng lần này.
“Vẫn còn một người rất thích hợp với ngươi, cũng đều mang dòng máu của gia tộc Nam Cung.” Nguyên Kỳ tựa hồ không thèm để ý những gì Nam Cung Dung vừa nói, thong dong nói vào.