Thiếp Khuynh Thành

Chương 82: Chương 82




Hắc y ám vệ cảm thấy khó hiểu, vì sao Thái tử lại thản nhiên như vậy? Người vốn không để tâm đến những chuyện xung quanh, nhưng tại sao suốt hai tháng nay vẫn luôn truy tìm nữ nô đó?

“Lui đi, ngươi không cần tìm kiếm nữa.” – Khóe miệng Nguyên Kỳ co lại, hắn lạnh lùng phân phó.

Tên ám vệ lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Thái tử không trách tội là tốt rồi, hắn vội vã cúi người hành lễ rồi lui ra.

Sau khi tên ám vệ rời đi, Nguyên Kỳ bỗng cất lời: “Bổn cung nghe nói nô Như Băng chống đối Thiện Nhã công chúa, có ý đồ hạ độc vào thức ăn của nàng, đã định ngày xử trảm?”

Gia Kiệt lập tức gật đầu: “Hồi bẩm chủ công, quả thực có chuyện này.” – Nô Như Băng thân phận thấp kém đâu thể to gan đến mức làm ra chuyện động trời đó, có lẽ nàng ta bị kẻ khác hãm hại, nhưng chính vì thân phận hèn mọn nên chẳng ai ngốc đến mức dám thay nàng ta gỡ tội. Chỉ có điều, hắn không hiểu, từ bao giờ Thái tử lại quan tâm đến chuyện của Như Băng?

Nguyên Kỳ khẽ nhếch khóe môi: “Kéo dài thêm ba tháng hành hình. Đem việc này truyền ra ngoài, tốt nhất khiến khắp nơi đều bàn tán về nó.”

Gia Kiệt luôn là người điềm đạm, nhưng khi nghe những lời này cũng cảm thấy kinh ngạc, Ý Thái tử đây là? Bỗng y nhớ tới việc Mộ Dung Ca có mối giao tình tốt đẹp với Như Băng. Nếu sự việc này được thêm mắm thêm muối, chắc hẳn sẽ lan sang các quốc gia khác. Có điều, Mộ Dung Ca thực sự sẽ vì Như Băng mà chịu giao nộp mình sao?

“Thái tử và thập hoàng tử Tề quốc đang đối đầu gay gắt, nếu cứ tiếp tục cục diện này thì tới mấy năm nữa cũng không đi đến kết quả. Cho thêm chút củi vào đi.” – Nguyên Kỳ đặt cuốn sách đang đọc lên trên đầu gối, tiếp tục giở qua vài trang, trầm mặc một lúc lâu sau mới đột nhiên phân phó, đôi mắt sâu thẳm của hắn nhẹ lóe lên một tia sáng lạnh. Lan Ngọc công tử quả là một đối thủ đáng gờm, có thể vô thanh vô thức xử lý toàn bộ đội ám vệ hắn phái theo, hành tung không một ai nắm được. Mộ Dung Ca đi theo y chuyến này hẳn sẽ phát hiện ra chỗ không bình thường ở y, mà Lan Ngọc công tử chắc chắn cũng đang lợi dụng trí thông minh của nàng ấy. Nghĩ tới đây, khuôn miệng cười trên gương mặt hắn trở nên đanh lại.

Gia Kiệt căng thẳng, y biết trong lòng Thái tử đang suy mưu nghĩ kế, có lẽ người đã sớm chuẩn bị đối sách, chẳng trách mấy hôm nay không có tin tức gì của Mộ Dung Ca và Lan Ngọc nhưng Thái tử vẫn giữ được bình tĩnh, nếu không muốn nói là thản nhiên như không có vấn đề gì xảy ra.

“Thiện Nhã công chúa cho người đến đưa lời mời chủ công tới ngắm cảnh ở hồ sen, chẳng hay chủ công có muốn đi không ạ?” – Gia Kiệt nhớ đến khi nãy có người của công chúa Thiện Nhã tới nhắn, liền bẩm báo.

Nguyên Kỳ chỉ thờ ơ gật đầu đáp ứng.

Gia Kiệt lập tức khom người lui ra ngoài. Vừa bước ra y đã thấy Xảo Vân đang đứng chờ cách đó không xa, y nghiêm mặt nhìn nàng ta.

Xảo Vân vừa trông thấy Gia Kiệt liền lập tức tươi cười hớn hở chạy tới, miệng hỏi ngay: “Thái tử có thời gian không ạ?” – Nàng đợi ở đây đã được một canh giờ, vốn tưởng rằng Thái tử bận rộn không có thời gian, đang thất vọng nhìn trời ngắm đất thì Gia Kiệt bước ra.

Liếc qua vẻ mặt lo lắng của Xảo Vân, Gia Kiệt trả lời lạnh nhạt: “Ừ.”

Thiện Nhã công chúa mới đến Hạ quốc được vài ngày đã mất kiên nhẫn, xem ra công chúa đã quá si mê chủ công, nếu ngày sau Mộ Dung Ca trở lại bên cạnh chủ công thì công chúa sẽ như thế nào đây? Hắn nhận thấy, bề ngoài Mộ Dung Ca tưởng yếu đuối hèn mọn, nhưng chỉ bằng vào việc nàng ta không mê luyến Thái tử đã hơn hẳn Thiện Nhã công chúa rồi, nhưng kết quả cuối cùng ra sao, hắn cũng không dám khẳng định.

Chỉ là….

Chủ công… có phải người đã có tình cảm với Mộ Dung Ca rồi hay không?

Xảo Vân chạy một mạch về Tử Đào Các, nơi ở tạm của Thiện Nhã công chúa trong phủ Thái tử.

Tử Đào Các được bố trí xa hoa, nơi đây có một khoảng sân rộng lớn gấp đôi Lạc Hoa cung ở Phong quốc. Hạ quốc không hổ danh là quốc gia hùng mạnh nhất thiên hạ.

Khi vừa đặt chân đến phủ Thái tử, Lâm Thiện Nhã lập tức khiếp sợ trước sự nguy nga ở nơi đây, đồng thời nàng cũng mừng rỡ vô cùng. Hơn nữa, sau khi tới đây vài ngày nàng phát hiện ra một điều, tuy trong phủ có rất nhiều mỹ nữ xinh đẹp, nhưng Nguyên Kỳ lại không hề sủng ái bất cứ ai, mặc dù đại đa số mỹ nhân đều được hoàng đế ban thưởng, hoặc những nữ nô bị mất nước, và cả những người được quan viên tiến cử. Chuyện này chính là tin tức tốt nhất đối với nàng.

Nhưng tới đây đã nhiều ngày, ngoại trừ ngày đầu tiên nhìn thấy nhau khi bước vào cửa thành, còn không nàng chưa bao giờ gặp được hắn thêm một lần nào nữa. Hôm nay sau khi nhận được tin tức từ Phong quốc, nói phụ hoàng mấy ngày gần đây rất bận rộn, dĩ nhiên không phải bận họp bàn với các đại thần, mà bận chơi đùa cùng phi tần và nha hoàn, bọn họ dám công nhiên đùa bỡn giao hoan ngay giữa ban ngày trong ngự hoa viên. Chẳng những thế, Nhị ca của nàng vì muốn lấy lòng phụ hoàng còn bắt cả dân chúng vô tội tham gia vào việc đó, bất cứ cô gái dân thường nào còn trong trắng, có chút tư sắc đều bị bắt đem vào trong cung, con số phải lên đến trăm người, bọn họ đều trở thành công cụ để thỏa mãn thú vui của Phụ hoàng, mặc cho người cùng đám quan viên, thị vệ lăn qua lăn lại!

Phụ hoàng trầm mê trong tửu sắc quá độ nên cơ thể dần trở nên suy yếu, còn dã tâm của Nhị ca càng lúc càng được bộc lộ rõ. Lúc này nếu không phải e ngại hai đại cường quốc Hạ – Tề thì nhất định, thời điểm phụ hoàng băng hà sẽ là lúc các quốc gia khác nhảy vào xâu xé Phong quốc!

Lâm Thiện Nhã càng thấm thỏm bất an. Có lẽ Phụ hoàng cho rằng sau khi hòa thân với hai cường quốc thì Phong quốc sẽ được an toàn nên người mới không quan tâm đến chuyện triều chính. Nhưng nàng vẫn luôn có một cảm giác sợ hãi mơ hồ, nàng sợ rằng Nguyên Kỳ sẽ vì vậy mà cảm thấy chán ghét nàng, thậm chí còn nắm lấy cơ hội này xuất binh đánh chiếm Phong quốc.

Chính vì thế… nàng nhất định phải khiến người đó yêu nàng, có như vậy Phong quốc mới được đảm bảo bình an.

Nghe Xảo Vân báo lại, Thiện Nhã vô cùng mừng rỡ, hấp tấp nói: “Xảo Vân, nhanh nhanh tới trang điểm cho bản cung.”

———–

Mấy ngày nay Lâm Thanh Nhã ngủ không được ngon giấc, cả ngày bị cơn ác mộng hàng đêm quấn lấy. Trong mộng, nàng thấy mình bị phụ hoàng nắm chặt tay, cưỡi lên trên người và để Hỉ công công lột bỏ quần áo của nàng, sau đó giữ chặt hai chân không để cho nàng vùng vẫy, chỉ có thể trơ mắt nhìn phụ hoàng hủy hoại thân thể nàng. Lão còn vừa thở hổn hển vừa ác độc nói với nàng rằng: “Thanh Nhi, ngươi không thể làm cho trẫm hài lòng, trẫm đành phá hủy hôn ước của ngươi với Thái tử Tề quốc!”

Quá hoảng sợ, nàng hét lên một tiếng thất thanh và giật mình tỉnh giấc. Phát hiện quần áo vẫn mặc chỉnh tề trên người, xung quanh không có gương mặt dâm đãng của Lâm Thu Thành, chỉ có một mình nàng ở trong tẩm điện, lúc này Thanh Nhã mới nhẹ buông lỏng.

Một tháng trước phụ hoàng đã mất kiên nhẫn, nhưng nàng cũng không còn cách nào khác, phái đi một loạt ám vệ nhưng không ai hồi âm, cũng không hề có tin tức gì của Mộ Dung Ca. Nhưng lão phụ hoàng ngu ngốc hám sắc lại hoàn toàn không nghe lời giải thích của nàng. May sao, sau mấy ngày thấp thỏm bất an, Lương Hân Hân lại cho người đưa sính lễ tới Phong quốc, đã đến nước này phụ hoàng tuyệt đối không thể bội ước được nữa.

Nhưng hai ngày trước, trong lúc vô tình đi qua ngự hoa viên nàng đụng phải phụ hoàng, nhị ca, cùng vài tên thị vệ đang giao hoan cùng đám cung nữ ở lương đình (đình nghỉ mát trong vườn), bọn họ phát ra những tiếng kêu dâm loạn khiến nàng hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch.

Lúc đó đang là giữa trưa, nơi đây có rất nhiều cung nhân, phi tần, thị vệ qua lại, thế nhưng phụ hoàng lại không để tâm chút nào, chỉ mải miết tìm vui.

Mặc dù nàng ở trong cung có nghe nói phụ hoàng làm ra những hành vi hoang đường, bắt cóc hãm hiếp con gái nhà lành thì cũng chẳng thể làm gì được, dù sao những cô gái đó đều là những dân đen ti tiện, bị phụ hoàng hay đám thị vệ đùa bỡn cũng là chuyện bình thường. Nhưng vào giờ khắc khi phụ hoàng và nhị ca phát hiện ra nàng, trong mắt bọn họ đặc quánh dục vọng…

Ánh mắt ham muốn của lão rõ ràng như vậy, còn không hề có ý định che lại thân thể trần trụi của mình ở trước mặt nàng – con gái của lão! Vậy còn gì là luân lí nữa đây!

Vì quá sợ hãi nên nàng bỏ chạy, nhưng vẫn nghe thấy những lời nói của phụ hoàng và nhị ca ở đằng sau.

“Phụ hoàng, Thanh Nhi ngày càng xinh đẹp quyến rũ, có phần còn hơn Thục quý phi. Nhi thần thật hâm mộ Thái tử Tề quốc được nhấm nháp tư vị của nhị muội. Nhị muội ở trên giường hẳn quyến rũ động lòng người, vòng eo tinh tế này, đôi chân dài trắng nõn, thật quá câu hồn đoạt phách!”

Lâm Thu Thành nghe thấy thế liền cất lên tràng cười khả ố, tất cả mọi người đều nghe ra ý nghĩ dâm loạn trong tiếng cười của lão. Nhìn theo vòng eo nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã, ngay bên dưới là cặp mông căng tròn đung đưa nổi lên phong tình vô hạn, lão nheo mắt lại. – “Đúng là quyến rũ, gợi tình hơn Thục quý phi!”

Hòa cùng tiếng cười dâm loạn là tiếng kêu khóc của những cô gái dân thường gầy yếu bị bọn thị vệ luân phiên chơi đùa.

Bước chân Lâm Thanh Nhã nhanh hơn, mặc dù sắc mặt nàng đã tái nhợt nhưng vẫn cố giữ mình đủ tỉnh táo phân phó cho cung nữ bên cạnh: “Những chuyện xảy ra ở hoa viên hôm nay tuyệt đối không được truyền ra ngoài. Kể từ hôm nay, tăng thêm ba thủ vệ canh giữ đêm trước tẩm điện của bản cung.”

Phân phó xong mới hoàn hồn lại được. Lâm Thanh Nhã cắn chặt cánh môi, phụ hoàng lại không để ý đến luân thường đạo lý mà có tâm tư phát buồn nôn này đối với nàng! Nếu không phải lão và nhị ca còn e ngại Triệu Tử Duy thì hẳn nàng đã có kết cục giống như đám nữ nhân kia.

Chỉ còn nửa tháng nữa thôi, nàng chỉ cần kiên trì thêm nửa tháng là được gả sang Tề quốc rồi. Giờ đây nghĩ lại, nàng càng thêm đố kị với Lâm Thiện Nhã, dựa vào cái gì mà ả ta luôn có được những thứ tốt nhất?

Nàng khép hờ hai mắt. Mộ Dung Ca rốt cuộc đang ở nơi nào? Còn nữa, Lương Hân Hân đã làm Thái tử phi, cô ta có được Triệu Tử Duy sủng ái?

Nếu cô ta dám tranh giành sủng ái với nàng thì nhất định nàng sẽ không tha!

Còn Mộ Dung Ca, nếu thật sự nó chiếm được cảm tình của Triệu Tử Duy, thì nàng tuyệt đối sẽ không buông tha cho nó dễ dàng đâu!

————

Tại phủ Thái tử ở Tề quốc.

Sau đại hôn, Triệu Tử Duy dọn ra ngoài cung, tới sống ở tòa biệt viện mới xây nằm ở phía nam thành.

Đêm tĩnh lặng, tất cả mọi vật đều chìm trong bóng tối, ngoài cửa sổ một cây dương liễu khẽ lay động cành lá trước gió, ánh trăng treo trên cao soi rọi mặt đất , cảnh đẹp đến nao lòng.

Một người con gái dè dặt, nhẹ nhàng thốt lên tiếng nói yêu kiều, đôi tay mềm mại chạy dọc trên chiếc lưng cường tráng của người nam tử, tình ý nồng nàn, ngập tràn vui sướng.

“Thái tử, rốt cuộc thiếp cũng đã đợi được đến đêm động phòng hoa chúc của hai ta. Thiếp mong Thái tử hãy thương tiếc.” – Lương Hân Hân si mê nhìn người nam tử đang ở trên người nàng, bộ dáng mềm mại đáng yêu. Lần đầu tiên gặp mặt, nàng có khí phách của một trang nam nhi, nhưng lúc này đây ở trong khuê phòng, nàng lại chỉ là một người con gái bình thường như bao người khác, cũng mong muốn được phu quân yêu mến, sủng ái.

Mà người nam tử nàng yêu, không hề do dự đã trực tiếp tiến vào cơ thể nàng, lạnh lùng, vô tình, ánh mắt hắn không hề dịu dàng, chỉ liếc nhìn nàng trong chốc lát.

Nhưng thứ khiến Lương Hân Hân sững sờ chính là nàng nhìn thấy sự chán ghét trong mắt hắn!

Ra vào hai cái, hắn liền nhanh chóng rời khỏi cơ thể nàng, mặc lại quần áo, đưa lưng về phía nàng và lạnh lùng nói: “Sau khi mặc xong quần áo, lập tức rời khỏi phòng của bổn cung!”

“Thiếp là chính phi của Thái tử.” – Lương Hân Hân sững sờ hô lên. Nàng vừa đem thân thể hiến dâng cho hắn, nhưng hắn không hề dịu dàng vuốt ve thân thể mềm mại này, không thì thầm ở bên tai nàng những lời nói ngọt ngào, cũng chưa từng hôn đôi môi nàng, hắn không nói năng gì, cứ thế trực tiếp tiến vào cơ thể trinh nguyên của nàng, vậy mà khi hắn tiến vào nàng còn mừng rỡ đến phát điên, vì nàng đã trở thành nữ nhân của hắn, thật sự đã trở thành nữ nhân của hắn!

Đêm tân hôn, hắn say rượu nên không thể ở cùng phòng với nàng, nàng vẫn chờ, chờ đợi cho tới hôm nay. Sau khi cả hai tiến cung thỉnh an hoàng thượng cùng hoàng hậu trở về, nàng lập tức đi tắm rửa với cõi lòng đầy mong đợi. Trên làn nước nàng thả một tầng cánh hoa hồng thơm dày đặc, nàng không muốn trên cơ thể mình có mùi vị lạ nào khiến hắn khó chịu, thận trọng chờ mong nhưng lại đổi lấy sự vô tình này của hắn. Hai mắt nàng bắt đầu ngấn lệ.

Hắn đứng đó ngạo nghễ, hùng dũng, hắn như vậy khiến cho người ta phải si mê.

“Cút!” – Triệu Tử Duy mất kiên nhẫn gầm lên, như đang đứng giữa ranh giới của cơn giận khủng khiếp. Hắn ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo vô tình, sâu thẳm trong đáy mắt ấy ẩn giấu một trái tim đau đớn.

Tiến vào cơ thể Lương Hân Hân, hắn không hề có cảm giác vui sướng khi được thỏa mãn dục vọng, trái lại còn khiến đáy lòng trống rỗng thê lương, thậm chí là chán ghét. Đặc biệt khi nghe thấy tiếng nói rên rỉ của Lương Hân Hân, hắn càng cảm giác cổ họng đang cuộn trào.

Hắn chuyển tầm mắt xuống đôi tay mình, đôi tay này đã từng ôm ấp người con gái ấy, cảm nhận nhiệt độ trên cơ thể nàng, thế nhưng hôm nay… hắn lại không hề có chút tin tức nào của nàng! Rốt cuộc nàng đang ở đâu?

Nếu đêm đó hắn thực sự quyết tâm muốn nàng thì cả hai đã có một đêm xuân đẹp đẽ đến nhường nào? Nhưng hắn đã dừng lại, từ lúc đó hắn không bao giờ có lại cảm giác vui sướng một lần nữa. Người con gái ấy thật gian xảo, đã lậm vào rồi thì càng lún sâu vào hơn, nghĩ đến nàng, bất giác khóe miệng hắn cong lên thành một nụ cười dịu dàng.

Lương Hân Hân cố chịu đựng cơn đau đang không ngừng truyền đến từ giữa hai đùi, tay run rẩy mặc quần áo. Sau khi trang phục đã chỉnh tề, trên dung nhan yêu kiều đẫm nước mắt. Lần thứ hai nhìn về phía hắn, nàng phát hiện trên người hắn không còn hơi thở lạnh như băng, trái lại còn có cảm giác rất dịu dàng.

Nàng nhìn hắn như phát mộng, hắn đứng bên cửa sổ mờ sương, ánh trăng rọi xuống hiền hòa, nàng chưa từng nhìn thấy một khung cảnh nào đẹp đến si mê câu hồn đoạt phách như thế này.

Một cơn gió thổi qua, hắn cất tiếng nói lạnh lùng như băng, trái ngược hẳn với thần thái dịu dàng vừa nãy, – “Lui ra!”

Nhìn tà áo của hắn tung bay trong gió, lòng nàng bỗng cảm thấy run rẩy, sợ hãi.

————–

Hoàng cung Bạch quốc.

Bên trong chính điện, vị hoàng đế trẻ tuổi ngắm nhìn Lan Ngọc ngồi phía dưới với ánh mắt đầy chờ mong, giọng nói của y hiện rõ sự nôn nóng, – “Lan Ngọc công tử có biện pháp đối phó Trần quốc? Chúng ta đã mất năm tòa thành trì vào tay bọn chúng, trẫm vắt óc suy nghĩ đã nhiều ngày nhưng không tìm ra được biện pháp nào. May thay có công tử tới tương trợ, mong rằng Lan Ngọc công tử sẽ toàn lực trợ giúp trẫm đoạt lại giang sơn, trẫm sẽ thưởng cho khanh vạn lượng hoàng kim và một ngàn mỹ nữ.”

Mộ Dung Ca khẽ nhíu mày, hoàng đế Bạch quốc thật hào phóng, đối với một nước nhỏ thì vạn lượng vàng không phải là một con số nhỏ.

“Xin hoàng thượng an tâm, chớ nên nóng vội. Ta không cần vạn lượng hoàng kim, càng không cần một ngàn mỹ nữ.” – Lan Ngọc bình thản nói. Đối mặt với tài vật to lớn mê hoặc như vậy nhưng trong mắt y không hề có tia giao động.

Bạch hoàng đế tức khắc đứng dậy, y kinh ngạc nhíu mày: “Tình huống hiện tại của chúng ta rất cần sự tương trợ của công tử. Nếu Lan Ngọc công tử không muốn vàng cùng mỹ nữ thì hãy đưa ra yu cầu của mình.”

Mộ Dung Ca thầm lắc đầu, thân làm hoàng đế mà người này lại thiếu kiên nhẫn đến vậy, thảo nào Bạch quốc không thể chống đỡ được các đợt tấn công của Trần quốc, chỉ vài tháng đã mất đi năm tòa thành. Nhưng điều quan trọng nhất là dân chúng Bạch quốc sống trong cảnh lạc hậu, bách tính hèn yếu nhu nhược, chỉ biết ỷ thế bắt nạt kẻ yếu hơn mình, đến khi đối mặt với chiến tranh thì điều đầu tiên họ nghĩ đến không phải là cầm trường thương xông pha chiến trường, mà chỉ ở đó kêu trời trách đất. Sự nhu nhược này chung quy cũng do hoàng đế Bạch quốc mà ra, nếu đất nước được một người có tài đứng ra cai quản thì Bạch quốc đã không ra nông nỗi như ngày hôm nay.

Mộ Dung Ca liếc nhìn Lan Ngọc, sắc mặt tái nhợt của y lộ vẻ bình tĩnh, khiến người ta có cảm giác việc y có mặt ở đây đã như một liều thuốc an thần đối với bọn họ. Chẳng trách hoàng đế Bạch quốc có tư tưởng ỷ lại vào y. Mộ Dung Ca ngạc nhiên, Bạch quốc quá yếu về mặt quân sự, y sẽ nghĩ ra biện pháp nào để giúp nơi đây xoay chuyển cục diện?

“Chỉ cần hoàng thượng mở quốc khố lấy năm nghìn lượng vàng chia cho bách tính là được.” – Lan Ngọc ngẩng đầu nhìn hoàng đế Nam Phong, y trầm giọng nói.

Đôi mắt mở hờ nửa mí, nhưng vẫn nhìn rõ đôi con ngươi trong suốt như nước kia.

Đem năm nghìn lượng vàng phát cho dân chúng?! Mộ Dung Ca thầm giật mình, nếu không có mục đích nào khác thì việc làm này của y chính là toàn tâm toàn ý nghĩ cho bách tính, chẳng trách người trong thiên hạ luôn kính trọng y, nhưng không hiểu vì sao trong lòng cô vẫn luôn có một cảm giác kì lạ mơ hồ.

Bạch hoàng đế hoàn toàn tin tưởng Lan Ngọc, tuy nói phải phân phát toàn bộ năm nghìn lượng vàng quả thực đau lòng, nhưng chỉ cần Bạch quốc không bị diệt vong thì số bạc này chỉ cần ba năm đã thu hồi lại được, nghĩ đến đây y lập tức cười nói: ” Tất cả đều theo ý của Lan Ngọc công tử!”

“Nếu hoàng thượng muốn tìm ra cách toàn vẹn nhất, chi bằng nghe một chút ý kiến của nàng ấy đi.” – Lan Ngọc bỗng nhiên quay đầu nhìn sang Mộ Dung Ca ở bên cạnh, rồi lại quay sang Bạch hoàng đế.

Hoàng đế Bạch quốc chỉ quan tâm tới việc Lan Ngọc có giúp đỡ hay không, mặc dù ban đầu y cũng chú ý tới vị tiểu thư xinh đẹp tựa thiên tiên này, nhưng vì ngại nàng đi cùng Lan Ngọc công tử nên không dám nhìn ngắm nàng quá lâu. Nhưng lúc này nghe thấy lời nói của Lan Ngọc, y kinh ngạc nhìn về phía nàng, một nữ tử mảnh mai yếu ớt thì có ý kiến gì đây? – “Cô nương đây là…?”

Y chưa từng nghe nói Lan Ngọc công tử có tỳ thiếp hay đã thành thân, nhưng nhìn nàng không giống tỳ nữ hầu cận.

“Nàng ấy là Mộ Dung Ca, hồng nhan tri kỷ của ta.” – Lan Ngọc khẽ mỉm cười, trả lời.

Hồng nhan tri kỷ? Bạch hoàng đế lập tức nhìn Mộ Dung Ca với vẻ mặt ôn hòa, mặc dù trong lòng hắn khinh thường nhất chính là ý kiến của nữ nhân. – “Chẳng hay Mộ Dung cô nương có cao kiến gì không?”

Mộ Dung Ca nhìn ra ngay vẻ mặt biến đổi của Bạch hoàng đế, cô biết hắn đánh giá thấp những ý kiến của nữ nhân nhưng cô không hề tức giận, trái lại còn bình tĩnh ung dung đến lạ thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.