Edit: Vịt
Mộ Dung Ca không ngờ Lưu Vân lại nói điều này, cô đành mỉm cười: “Lưu Vân, đừng kích động như thế. Ta luôn biết trên đời này không bao giờ có người nam tử nào sẽ vì ta mà từ bỏ suy nghĩ đa thê, từ bỏ tất cả mọi quyền lợi của họ, cho nên ta không ép buộc ai cả, ai cũng có những lựa chọn của riêng mình.” – Nói thì như vậy, nhưng khi đêm xuống khó ngủ, đôi lúc cô vẫn nằm suy nghĩ có một ngày người nam tử chỉ dành cho cô sẽ xuất hiện.
“Mộ Dung cô nương, cô nương làm như vậy có công bằng đối với Thái tử?” – Lưu Vân cau mày, tiến lên một bước muốn nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt người con gái đối diện, và y đã nhìn thấy, tuy miệng cô mỉm cười, nhưng đôi mắt lại tỉnh táo vô cùng, thái độ này của cô khiến Lưu Vân chùn bước.
Công bằng ư? Thế giới này làm gì có hai chữ “công bằng”. Cô chán ghét cái thế giới quỷ quái này nhưng lại không thể thoát khỏi nó. Mộ Dung Ca nhăn mày, giọng nói trầm xuống: “Lưu Vân, ta luôn tin tưởng huynh, coi huynh như một người bằng hữu mới nói ra những lời trong lòng mình. Huynh đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.”
“Nhưng…” – Lưu Vân còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lời vừa đến khóe miệng đã nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của Mộ Dung Ca, y biết, lúc này dù có nói gì đi chăng nữa cũng không thể lọt được vào tai cô.
Có lẽ, những chuyện đã xảy ra ở Phong quốc không thể bù đắp lại được nữa.
Lưu Vân căng người, hối hận vì lúc đầu mình đã gây chuyện. Nếu không phải vì y nông cạn, lấy xã tắc giang sơn ra uy hiếp thì khi ở kinh đô Phong quốc, có lẽ Thái tử đã đưa Mộ Dung Ca đi rồi. Thời gian vừa qua ở bên cạnh cô, được chứng kiến tài năng và trí thông minh của cô, đến nay y đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
“Số phận rất biết trêu ngươi, ta chỉ hy vọng mình được bình an sống qua ngày mà thôi.”
Nét lạnh lùng thoáng biến mất, ánh mắt Mộ Dung Ca lại trở nên trong trẻo, đôi môi hé nở nụ cười thực sự xuất phát từ đáy lòng mơ ước một cuộc sống bình dị ấm áp.
“Mộ Dung cô nương, Thái tử cho mời cô nương tới Bạc Khanh Các.” – Phía sau truyền đến lời thông báo của tỳ nữ.
Mộ Dung Ca thu hồi tất cả suy nghĩ của mình, cô nói với Lưu Vân: ” Huynh đừng nên nghĩ ngợi quá nhiều, mọi chuyện hãy cứ để thuận theo tự nhiên đi.” – Số phận con người vẫn luôn luân chuyển, chỉ một mình cô sao có thể thay đổi được. Mộ Dung Ca không nói gì thêm, lập tức xoay người rời khỏi gian phòng của hạ nhân.
Lưu Vân ngớ người trong chốc lát rồi cũng lập tức đi theo sau Mộ Dung Ca. Lúc này trời đã khuya, cho dù đang ở phủ Thái tử được canh phòng cẩn mật nhưng vẫn không thể coi thường, y phải bảo vệ Mộ Dung Ca an toàn.
Bạc Khanh Các.
Yến tiệc này là bữa cơm gia đình nên không có ca vũ giúp vui, bên trong căn phòng chỉ có tiếng trò chuyện của ba người. Nguyên Kỳ lạnh nhạt đáp lời, Lâm Khinh Trần nói chuyện rôm rả, Lâm Thiện Nhã bên cạnh cười duyên dáng.
Ba người này ở cùng một chỗ tạo nên một bức tranh đẹp mỹ lệ khiến người xem không muốn chớp mắt.
Mộ Dung Ca bước vào nhưng dường như không có ai phát hiện ra. Cô lẳng lặng đứng ở một bên chờ đợi. Cô không hiểu tại sao Nguyên Kỳ lại muốn gọi cô tới đây, nhưng trong lòng vẫn luôn có cảm giác bất an mơ hồ, dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Lâm Khinh Trần nâng chén rượu, vui vẻ xuống hết một hơi, khi ngẩng đầu lên y nhìn thấy Mộ Dung Ca đứng gần đó, bèn cười nói: “Mộ Dung cô nương không ngại thì hãy qua đây ngồi uống rượu cùng chúng tôi.”
Mộ Dung Ca khẽ cười: “Cảm ơn Kinh Nam Vương đã coi trọng nô tỳ.” – Nhưng cô vẫn không nhúc nhích mà đứng yên tại chỗ, tiếp tục chờ đợi.
Lâm Thiện Nhã nhìn Mộ Dung Ca, đáy mắt thoáng hiện lên tia căm ghét. Nàng âm thầm liếc sang Xảo Vân, ra dấu cho nàng ta tùy cơ hành động. Lâu nay nàng vẫn luôn tìm kiếm cơ hội, lần này nhân dịp ca ca đến thăm nên mới có cơ hội tốt như thế này. Mặc dù Nguyên Kỳ cho gọi Mộ Dung Ca tới là tình huống ngoài ý muốn, nhưng nó vẫn không ảnh hưởng đến kế hoạch của nàng. Có điều, nhìn Mộ Dung Ca ngoan hiền đứng bên cạnh Nguyên Kỳ khiến nàng cảm thấy đố kị vô cùng, nháy mắt toàn thân tỏa ra sát khí.
Lâm Thiện Nhã luôn tự hỏi rằng nàng có điểm nào không bằng Mộ Dung Ca? Ở Phong quốc, không một nữ tử nào có thể so sánh với nàng, thế nhưng hôm nay lại xuất hiện một Mộ Dung Ca hết sức tầm thường, nhưng không hiểu bằng cách nào nó gây được sự chú ý của Nguyên Kỳ.
Xảo Vân khẽ gật đầu, mấy ngày qua nàng nhìn thấy Thái tử phi đau khổ mà cũng cảm thấy buồn, nàng chỉ có thể gắng hết sức giúp người, không phụ công nhiều năm Thái tử phi đã tin tưởng và dạy dỗ nàng.
“Mộ Dung Ca, đến đây.” – Nguyên Kỳ nhẹ nhàng ra lệnh. Hắn vẫn chưa nhìn sang Mộ Dung Ca, cô chỉ có thể nhìn thấy một bên sườn mặt hoàn mỹ của hắn, ánh mắt hắn phản chiếu sắc xanh biếc lấp lánh của chén rượu, có lẽ trong mắt hắn chỉ nhìn thấy chén rượu này có màu đen nhạt.
“Vâng.” – Mộ Dung Ca nghe lệnh, lập tức cúi đầu bước tới gần bên hắn.
Lâm Khinh Trần khẽ nhíu mày nhìn Nguyên Kỳ và Mộ Dung Ca, y bỗng có cảm giác dường như giữa hai người này được ngăn cách bởi một tòa núi, mà núi này không khó để vượt qua. Nhưng khi nhìn thấy hành động âm thầm lùi lại, cách xa Nguyên Kỳ của Mộ Dung Ca, Lâm Khinh Trần bỗng nhiên hiểu ra, có lẽ chính Mộ Dung Ca đã đặt một ngọn núi rất cao ở phía trước, ngăn mình với những người bên ngoài. Y lập tức nhìn sang Lâm Thiện Nhã, có lẽ muội muội vẫn còn cơ hội, chỉ không biết muội ấy có thể nắm chắc cơ hội đó hay không.
Mộ Dung Ca cảm thấy bồn chồn trong lòng, dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra, trong đầu lại hiện lên ánh mắt buồn bã của Nguyên Kỳ khi hắn nhìn cô, rất hiếm khi thấy được biểu hiện khác trong đôi mắt luôn bình thản của hắn, tại sao hắn lại có ánh mắt buồn đến vậy? Và hắn gọi cô tới đây để làm gì?
Trong lúc Mộ Dung Ca vẫn mơ hồ không rõ, Nguyên Kỳ bỗng quay sang nhìn cô, đôi mắt khó hiểu đầy chăm chú, dường như hắn muốn dùng ánh mắt xuyên thấu nội tâm của cô. Lòng thầm run lên, cô hạ mi nhìn xuống, giọng nói cũng nhỏ hơn: “Thái tử có gì cần phân phó ạ?”
Nguyên Kỳ thưởng thức chén rượu trong tay, hắn nói nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe thấy. – “Cô sẽ vì Triệu Tử Duy, hoặc một người khác mà phản bội bản cung?”
Vẻ mặt Nguyên Kỳ hơi giãn ra, ở trong mắt Lâm Thiện Nhã và Lâm Khinh Trần, hành động của hai người họ lúc này rất thân thiết, thì thầm to nhỏ, thân thân mật mật.
Lâm Thiện Nhã khẽ cau mày, tay cầm chén rượu run run, đưa lên uống thêm một ngụm.
Lâm Khinh Trần cũng nhíu mày.
Trong mắt Mộ Dung Ca lóe lên vẻ kinh ngạc. Phản bội ư? Ý tứ của hắn là gì vậy? Cô hoàn toàn không hiểu câu hỏi này của hắn: “Thiếp chưa hiểu ý của Thái tử.” – Tại sao Triệu Tử Duy lại có liên quan ở đây? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết ư?
Lúc này cô không hề giả vờ mà thực sự không hiểu lời nói này của hắn. Thực ra, giữa cô và hắn không thể tồn tại cái gọi là “phản bội”. Cô biết rất rõ, chữ phản bội kia bao hàm rất nhiều nghĩa.
“Bản cung tin cô một lần. Mộ Dung Ca, nhớ kỹ, không bao giờ được phép phản bội bản cung.”
Nguyên Kỳ đè giọng xuống mức trầm, mỗi một chữ nói ra đều vô cùng nặng nề, đập vào lòng của Mộ Dung Ca.
Lời nói của hắn khiến lòng cô trùng xuống, lời cảnh cáo bí ẩn này sẽ được cô chôn thật sâu ở trong lòng.
Gia Kiệt ngồi gần đó liếc mắt qua cô, cái liếc mắt kia cũng có hàm nghĩa cảnh cáo.
Trên đời này, trêu chọc ai cũng chớ trêu vào Thái tử Hạ quốc! Phản bội ai cũng đừng phản bội Thái tử Nguyên Kỳ!
Mộ Dung Ca không biết nên đáp lại thế nào, trên thực tế cô và hắn không hề có quan hệ gì, mà cô cũng không muốn phát sinh quan hệ với những người quá phức tạp. Nếu đã không liên quan đến nhau, tại sao hắn lại nói tới chuyện phản bội?
“Ca, tối nay cũng muộn rồi, ca đã đi đường mấy ngày liền, cơ thể nhất định rất mệt mỏi, ca nên đi nghỉ ngơi sớm, ngày mai hẵng tới nói chuyện cùng Thái tử.” – Lâm Thiện Nhã ép mình không nhìn sang cảnh thân mật phía bên kia, hai người bọn họ như đang ở trong thế giới riêng không có nàng, điều đó làm Lâm Thiện Nhã ghen tỵ vô cùng đành chuyển ánh mắt sang Lâm Khinh Trần, miễn cưỡng nói cười.
Lâm Khinh Trần gật đầu, – “Huynh cũng đang có ý đó.” – Lúc này đêm đã khuya, dù y có muốn trò chuyện thì chắc hẳn Nguyên Kỳ cũng lịch sự từ chối. Không khí đêm nay rất khác thường, dường như có làn sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt khiến y luôn cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra. Lâm Khinh Trần nhẹ nhíu mày liếc nhìn Thiện Nhã, sắc mặt muội ấy hơi tái, ngoài ra vẫn chưa có biểu hiện gì bất thường.
Đúng lúc Lâm Khinh Trần nhìn xuống, Lâm Thiện Nhã cũng ngẩng đầu nhìn về hướng cửa lớn, môi nở nụ cười lạnh.
Mộ Dung Ca ngắm một bên sườn mặt của Nguyên Kỳ, trong lòng cố gắng tìm từ ngữ để đáp lại. Có đôi khi thờ ơ không có nghĩa là chẳng biết gì. Những hành động kỳ lạ của hắn gần đây được cô lý giải rằng hắn đang hiếu kỳ trước hành động phản kháng của con mồi, ngoài cách nghĩ này ra, Mộ Dung Ca không thể nghĩ ra còn lý do nào khác. Có điều, Nguyên Kỳ cố ý bắt cô ở lại phủ Thái tử trong ba năm là có mục đích gì?
Đối với những người ở trên cao này, sống mà không có mục đích, không có âm mưu thì đó không phải là cuộc sống của họ.
Xảo Vân cố gắng bình tĩnh, không ngừng tự nói với chính mình tuyệt đối không thể có sai sót, cứ làm như ngày thường là được. Nàng bưng lên một bình rượu, đầu tiên đi tới trước mặt Nguyên Kỳ rót vào chén cho hắn, sau đó mau chóng vòng qua Lâm Khinh Trần, về bên cạnh Lâm Thiện Nhã.
Đột nhiên, Mộ Dung Ca có cảm giác bắt được một mùi hương thoang thoảng như có như không, không giống hương rượu, cũng không giống bất cứ loại hương liệu hay vị thuốc nào. Mộ Dung Can vốn luôn mẫn cảm với hương vị mà cũng không thể nhận ra đây là thứ gì. Ngẩng đầu nhìn Xảo Vân đang đứng rót rượu cho Lâm Thiện Nhã. Cô đã từng tiếp xúc với Xảo Vân nhưng chưa bao giờ ngửi thấy trên người nàng có loại mùi hương này. Mùi hương như có như không, nếu là người bình thường sẽ không để ý thấy. Mộ Dung Ca cúi đầu nhìn chén rượu trên tay Nguyên Kỳ.
Cô muốn nhắc nhở hắn nhưng lại không biết phải nói như thế nào, trong lúc cô đang phân vân thì hắn đã đưa chén rượu lên miệng uống. Hắn… hôm nay dường như rất thích rượu.
Mộ Dung Ca âm thầm quan sát sắc mặt của Xảo Vân, phát hiện nàng ta có chút khẩn trương. Chẳng lẽ trong rượu này có vấn đề gì sao? Trong đầu Mộ Dung Ca thoáng hiện lên một đáp án, cô lập tức nhìn sang Lâm Thiện Nhã.
Lâm Thiện Nhã cũng đưa chén rượu lên miệng uống, đồ ăn bày đầy ở trước mặt nhưng nàng vẫn chưa đụng đũa.
Không nên thế! Lâm Thiện Nhã đã từng phạm sai lầm một lần, dựa vào sự thông minh của nàng ta, chắc hẳn không thể tái phạm lần nữa. Huống hồ gì đối tượng lần này lại là Nguyên Kỳ!
Hay cô đã suy nghĩ nhiều quá?
Rất không hợp lý!
Trong mắt Nguyên Kỳ tựa hồ đã có men say, hắn gắng sức chịu đựng, nhỏ giọng hỏi Mộ Dung Ca: “Nói cho bản cung biết, rượu này có màu gì?”
Mộ Dung Ca liếc nhìn chất rượu, rồi nhìn chiếc chén màu xanh biếc trong tay Nguyên Kỳ, cô biết hắn không thể phân biệt được màu rượu trong chén, bèn trả lời: “Không màu ạ.”
Không màu? Nguyên Kỳ nhíu mày quan sát chén rượu.
Lơ đãng nhìn về phía cửa, bỗng Mộ Dung Ca thấy Như Băng tới, chẳng biết nàng ấy nói gì với Lưu Vân mà gương mặt y cau lại. Sau đó hai người bọn họ cùng nhìn sang phía cô, ánh mắt ra dấu ý bảo bọn họ phải đi một lúc.
Mộ Dung Ca muốn đi theo xem có chuyện gì khiến Lưu Vân và Như Băng lo lắng đến thế, e rằng đã có chuyện lớn xảy ra. Nhưng chưa được sự đồng ý của Nguyên Kỳ, cô không thể rời đi, đành gật đầu với hai người.
Hai người bọn họ lập tức rời khỏi đó.
Mộ Dung Ca quay sang Nguyên Kỳ: “Thái tử, thiếp còn có chuyện cần đi giải quyết, nếu Thái tử không còn điều gì phân phó, thiếp xin lui ra ngoài!” – Cô phải đi xem đã có chuyện gì xảy ra, nếu cứ đứng đây lo lắng thì cả đêm sẽ mất ngủ không yên.
Nguyên Kỳ gật đầu: “Ừ.”
Mộ Dung Ca cúi đầu hành lễ rồi từ tốn bước ra khỏi phòng, nhưng vừa bước ra khỏi cửa, cô lập tức chạy như bay về hướng gian phòng của hạ nhân.
….
Bên trong Bạc Khanh Các tràn ngập hương rượu khiến lòng người say mê.
Lâm Thiện Nhã và Xảo Vân cùng nhìn nhau, Xảo Vân gật đầu. Tuy lúc hành động có chút sợ hãi, nhưng nàng vẫn hoàn thành không sai một bước.
Xảo Vân len lén nắm gói thuốc bột nằm trong tay áo, sắc mặt nàng ta đột nhiên trắng bệch. Thì ra vừa rồi trong lúc khẩn trương nàng đã làm bung một ít bột phấn, vẩy thuốc ra ngoài. Chẳng trách khi lén đổ thuốc vào chén rượu của Thái tử, nàng lại cảm thấy thiếu bột thuốc! Nếu đúng là như vậy thì cả Thái tử, Thái tử phi và Mộ Dung Ca đều đã hít phải bột thuốc!
Xảo Vân hốt hoảng cúi đầu thì thầm bên tai Thiện Nhã: “Thái tử phi, vừa rồi nô tỳ quá khẩn trương nên đã làm bột thuốc bị vẩy ra ngoài!”
“Cái gì?” – Gương mặt Lâm Thiện Nhã hơi biến sắc. Loại thuốc bột phấn này có tên gọi “Giao cảnh hoan”, chính là xuân dược nổi tiếng thường được sử dụng rộng rãi ở các Thanh lâu. Nó có thể khiến cho con người tạm thời đánh mất thần trí, điên cuồng hoan ái một đêm. Không màu không mùi vị, chỉ cần một chút bột phấn sẽ thúc giục bản năng nguyên thủy nhất, ý loạn tình mê. Đặc biệt sau khi tỉnh lại, tuyệt đối không có cảm giác nào khác thường.
Thiện Nhã không còn lựa chọn nào khác, nàng đã tìm đủ mọi cách nhưng chỉ có cách ti tiện đáng khinh thường này là khả thi nhất, nàng phải mau chóng khẳng định vị trí của mình ở trong phủ Thái tử, cho nên, hôm nay nhất định phải thành công, nếu không nàng sẽ phải rời khỏi nơi này trong tủi nhục, đây là chuyện mà nàng tuyệt đối không cho phép!
Về phần Mộ Dung Ca đã hít phải Giao cảnh hoan, thôi thì để nó tự giải quyết đi, dù sao Mộ Dung Ca cũng không còn là xử nữ, trải qua một đêm điên loạn với mấy tay nam nhân cũng chẳng tính là gì đối với nó.
“Không sao, ngươi không được hoảng hốt. Tối nay chỉ nên tập trung vào chuyện của chúng ta, nó sẽ không phát hiện ra điều gì đâu.” – Lâm Thiện Nhã đè giọng xuống dặn dò.
Toàn thân Xảo Vân vẫn run rấy, nàng gật đầu: “Vâng, Thái tử phi yên tâm.”
Tối nay Lâm Khinh Trần chỉ uống một chút rượu, thoáng nhìn sắc trời, y phát hiện đã không còn sớm, bèn đứng dậy thi lễ: “Bản vương cảm thấy hơi mệt mỏi, xin được đi nghỉ trước.”
Lâm Thiện Nhã thấy Lâm Khinh Trần đứng lên liền quay sang phân phó cho Xảo Vân: “Xảo Vân, đỡ Kinh Nam Vương đi nghỉ ngơi.”
Xảo Vân lập tức đáp lời. Lúc này nàng ta cũng không dám tiếp tục ở lại đây, sợ mình sẽ bị Thái tử nhìn thấu.
——–bamholyland.com———
Mộ Dung Ca vừa rời khỏi Bạc Khanh Các, ngay lập tức chạy về hướng gian phòng của hạ nhân.
Có điều, cô vừa chạy được vài bước đã cảm thấy trong cơ thể có một luồng nhiệt khiến cả người nóng bừng.
Cảm giác nóng này tuyệt đối không phải do chạy nhanh!
Một cảm giác khác thường dần dần xâm chiếm đầu óc của cô.
Mộ Dung Ca cố gắng nhìn về phía trước nhưng chỉ thấy toàn một màu đen.
Cô cảm thấy sợ hãi, cố gắng lắc lắc đầu để khiến tâm trí mình tỉnh táo, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Là hương thơm lạ lùng đó! Đúng! Nhất định là do mùi hương kia!
Từ lúc sinh ra tới giờ cô chưa bao giờ tiếp xúc với những thứ nhơ nhuốc như vậy, nhưng lúc này đây trong thân thể quả thực có một cảm giác không thuộc về lý chí của cô! Giống như có một luồng nhiệt lớn đang thiêu đốt toàn bộ cơ thể.
Thân thể dần dần không còn sức lực, Mộ Dung Ca gắng sức đưa tay lau mồ hôi lạnh đang rịn ra trên trán.
Cô biết mình tuyệt đối không thể ngã xuống ở nơi này, không thể! Bằng không hậu quả khôn lường! Chỉ còn mấy trăm bước nữa là đến Phù Dung Các, qua Phù Dung Các là gian phòng của hạ nhân.
Có người ở phía sau nhẹ nhàng đỡ lấy thân hình lảo đảo của Mộ Dung Ca, y quan tâm hỏi: “Mộ Dung cô nương, cô nương làm sao vậy?”
Quay đầu nhìn lại nhưng chỉ thoáng thấy lờ mờ một gương mặt anh tuấn, bàn tay đang đỡ lấy cô thật ấm áp khiến hai gò má Mộ Dung Ca đỏ ửng, nhìn gương mặt quan tâm của y, cô cười nói: “Tôi không sao.”
Hơi ấm này khiến cho cô tham luyến, cũng làm cô cảm thấy hoài niệm.
Trong sâu thẳm trí nhớ của Mộ Dung Ca, bàn tay của mẹ và của chị cũng ấm áp như vậy, hai người họ thường nhẹ nhàng vuốt mồ hôi lấm tấm trên mặt cho cô rồi cười nói: “Khinh Nhi, nghịch ngợm quá!”
Lâm Khinh Trần nhíu mày, y thấy vẻ mặt khác thường của Mộ Dung Ca, bèn hỏi tiếp: “Mộ Dung cô nương, ta đưa cô về phòng nhé?” – Y ngạc nhiên, mới vừa rồi còn bình thường, sao chỉ qua một lúc mà cô đã như một con người khác, cơ thể vừa tiếp xúc với y rất nóng! Nhìn kỹ lại, hai gò má Mộ Dung Ca ửng hồng, ánh mắt mê ly….
Lý trí của Mộ Dung Ca đang dần bị ăn mòn, ánh mắt mơ màng của cô ngập tràn nước mắt, cô dùng sức đẩy Lâm Khinh Trần ra, áp lực đè nén bao nhiêu ngày qua giờ mới được bộc phát, cô giận dữ hét lên: “Dối trá! Ta căm ghét cái thế giới này!”
——–bamholyland.com———-
Cùng lúc ấy, sau khi Lâm Khinh Trần và Xảo Vân đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại ba người tiếp tục uống rượu. Lâm Thiện Nhã mỉm cười quyến rũ, đôi mắt mơ màng liếc nhìn Nguyên Kỳ, nàng dịu dàng nói: “Thái tử, thời gian không còn sớm nữa, Bạc Khanh Các cách khá xa Phù Dung Các, chi bằng tối nay Thái tử hãy nghỉ lại ở Bạc Khanh Các, thiếp sẽ cho người dọn dẹp lại phòng ngủ bên trong, còn thiếp nghỉ ngơi ở bên ngoài.”
Nghe Thiện Nhã nói vậy, Nguyên Kỳ có vẻ ngà ngà say nhưng vẫn lạnh lùng nhìn lướt qua nàng, hắn nói: “Không cần.”
Dứt lời bèn đứng dậy muốn rời đi.
Lâm Thiện Nhã lập tức khẩn trương, Giao cảnh hoan mặc dù không màu không mùi vị, có thể khiến người nhiễm phải ý loạn tình mê, nhưng không thể ngay lập tức làm mất đi lý trí, nếu Nguyên Kỳ bỏ đi lúc này chẳng phải nàng sẽ thất bại, lại còn giúp cho người khác hay sao?
“Để thiếp tiễn Thái tử.” – Thiện Nhã đi phía sau Nguyên Kỳ, lúc bước đi nàng có thể cảm giác thân thể mình đang biến đổi.
Sau khi đi ra khỏi phòng, Nguyên Kỳ nhẹ nhíu mày, hắn cũng nhận thấy nhiệt độ cơ thể mình đang dần tăng cao một cách bất thường, nhiệt độ này hoàn toàn không giống khi uống rượu.
Một trận gió thổi tới, trong lành, mang theo hơi lạnh.
“Thái tử, chi bằng hôm nay hãy nghỉ lại ở Bạc Khanh Các.” – Lâm Thiện Nhã đến gần Nguyên Kỳ.
Trên người Thiện Nhã tỏa ra mùi trầm hương xông vào mũi hắn, tuy chỉ thoang thoảng nhưng hắn không thích mùi này.
Nguyên Kỳ phất tay áo, lạnh lùng quát: “Lui ra!”
Gia Kiệt đi phía sau hai người, thấy Lâm Thiện Nhã đứng cạnh Nguyên Kỳ liền biết ý yên lặng lui ra, tối nay y cũng uống khá nhiều rượu, đầu óc váng vất, cơ thể mệt mỏi, cũng nên về nghỉ ngơi thôi.
Trong biệt viện rộng lớn lúc này chỉ còn lại Nguyên Kỳ và Lâm Thiện Nhã.
Những cảm giác xa lạ trong cơ thể Thiện Nhã thôi thúc nàng muốn tới gần Nguyên Kỳ, nàng nhìn hắn đầy si mê, vì uống rượu nên sắc mặt nàng càng ửng hồng, đẹp tựa thiên tiên. Nàng to gan tiến về phía trước hai bước, giọng nói trở nên mềm nhẹ quyến rũ: “Thái tử, thiếp cầu người hoan ái cùng thiếp một đêm.”
Lời nói như hơi thở của nàng khẽ vang lên trong đêm tối, run rẩy lọt vào trong tai Nguyên Kỳ, nghe như tiếng mời gọi của ma quỷ.