Edit: L2NT
Beta: Phi Nguyệt
Người con gái này không hề giống những nữ nhân khác. Trên
người nàng ta có một loại khí tức thần bí khiến người khác muốn tìm hiểu, nhưng
càng tìm tòi thì càng lún sâu vào trầm mê…
Triệu Tử Duy nhìn chằm chằm nụ cười tao nhã của Mộ Dung Ca,
hoàn toàn làm lơ ánh mắt sắc như dao của Mộ Dung Tẫn, hắn cười nói: “Ngươi muốn
gì?”
Người thông minh nói chuyện với người thông minh quả thực
thú vị. Nghe được câu này khiến Mộ Dung Ca thở phào nhẹ nhõm, cô liếc mắt sang
Tẫn Nhi, dịu dàng nói: “Chỉ cần nó được bình an.”
Cô rất sợ, sợ Triệu Tử Duy vì muốn trừ bỏ tất cả mầm họa mà
đối xử tàn nhẫn với Tẫn Nhi, giống như hắn đã từng làm với những huynh đệ khác.
Vốn dĩ cô định cùng Tẫn Nhi tới Tề quốc rồi cả hai sẽ tìm cách thoát thân,
tránh xung đột trực diện với Triệu Tử Duy. Nhưng thật không ngờ cô lại đoán
đúng, sở dĩ Triệu Tử Duy vẫn truy đuổi họ đến bây giờ là vì bản thân cô có chỗ
lợi dụng được.
Vừa rồi cô hành lễ với hắn theo quy củ của Phong quốc là vì
muốn thử xem thế nào.
Và cô đã thành công!
“Tỷ” – Hai mắt Mộ Dung Tẫn đỏ lựng, âm trầm nhìn thẳng vào
Triệu Tử Duy. Hắn lặng lẽ nắm chặt tay, chỉ hận mình còn quá trẻ, giờ phút này
lại bất lực không thể làm được gì, càng căm hận Triệu Tử Duy – kẻ gây nên cơ sự
này cho hắn. Lồng ngực dường như có lửa đốt, rách toạc ra đau đớn bỏng rát. Vì
hắn mà tỷ tỷ không hề do dự, cố gắng trấn định để đàm phán với Triệu Tử Duy.
Giờ đây, cảm xúc phẫn nộ, khiếp sợ, đau đớn, và hối hận, những
sắc thái tình cảm phức tạp đan xen vào nhau khiến đôi mắt hắn bao phủ tầng
sương mù. Một giọt lệ nóng hổi tràn qua khóe mi, chảy xuống gò má đầy đất bẩn.
Cô đã biết thân phận thật của hắn! Nhưng cô không vứt bỏ hắn,
trái lại còn bày mưu tính kế chỉ mong muốn hắn được bình an. Mộ Dung Tẫn đột ngột
siết chặt tay Mộ Dung Ca. – “Tỷ, đệ không sao, nhất định không có vấn đề gì.” –
Hắn không cần cô vì hắn mà phải trả giá nhiều như vậy. Trước đây cô đã phải chịu
quá nhiều cực khổ, dù bây giờ hay sau này, hắn đều muốn cô được tự do!
Triệu Tử Duy bỗng nở nụ cười ấm áp như vầng thái dương,
nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy lạnh lẽo, hắn nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Tẫn,
cười nhạo không kiêng dè: “Ngươi dựa vào cái gì mà ra điều kiện với ta?”
Mộ Dung Ca run bắn, đôi môi tái nhợt, “Nhất bên trọng nhất
bên khinh (cái nào quan trọng hơn), Thái tử hẳn phải rõ hơn ai hết.”
“Tẫn Nhi, tỷ muốn đệ phải sống.” – Cô quay sang Tẫn Nhi, đôi
mắt trong suốt ánh lên nét kiên định.
Bởi vì, còn sống mới có thể làm những việc mình muốn, cho dù
phải nhẫn nhịn một thời gian cũng không hề gì.
Hai mắt Mộ Dung Tẫn đỏ ửng, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay
dường như đang muốn xé toạc lớp da, để những giọt máu phẫn nộ trào dâng ra
ngoài.
Ánh mặt trời rực rỡ trên bầu trời xanh thẳm, từng đợt gió
nóng mang theo cát bụi táp vào gương mặt của Mộ Dung Tẫn, nhưng tim hắn lại lạnh
như băng.
Khóe môi hắn khẽ run rẩy, dưới ánh mắt tha thiết chờ đợi của
Mộ Dung Ca, hắn từ từ buông tay.
Trong lúc đó, hai hàng mi của Mộ Dung Ca thoáng chốc hơi
run. Nhưng ngay lập tức cô quay sang nói với Triệu Tử Duy: “Nếu Thái tử đồng ý,
đương nhiên ta sẽ giúp Thái tử một tay. Còn nếu không, ngài cũng chẳng được như
ý đâu.”
Cô không nói đùa, mặc dù có một số chuyện không thể theo ý
muốn mình, nhưng với việc Triệu Tử Duy muốn lợi dụng cô, cô có đủ tự tin để khiến
hắn không vừa lòng.
Về điểm này, cô tin chắc Triệu Tử Duy cũng biết rõ.
“Bổn cung thành toàn cho ngươi!” –Toàn thân Triệu Tử Duy
toát ra khí tức cuồng ngạo, bá đạo mà tự tin. Sóng mắt nhìn Mộ Dung Ca khẽ lay
động, đuôi lông mày hơi nhướng.
Mộ Dung Ca xoay người đứng đối diện với Mộ Dung Tẫn, hốc mắt
ửng đỏ. Cô cầm chiếc khăn tay dịu dàng lau đi lớp bụi đất bám trên mặt hắn. –
“Đệ không cần lo lắng cho tỷ. Tẫn Nhi, nhớ kỹ, đệ nhất định phải sống.”
Thân ở loạn thế, sống có lẽ là thứ xa xỉ nhất, nhưng chỉ còn
sống mới biết được ý nghĩa của sự sinh tồn.
Dung nhan phong hoa tuyệt đại (tuyệt đẹp) của người thiếu
niên dần hiện ra trước mắt mọi người, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, đôi môi run rẩy
với hốc mắt đỏ ửng. Không kẻ nào có thể hiểu được nỗi đau trong tim hắn lớn đến
mức nào, kinh hoàng đến nhường nào.
“Tỷ.” – Mộ Dung Tẫn nhìn chằm chằm vào Triệu Tử Duy. Sớm muộn
gì hắn cũng sẽ cho y biết, lợi dụng tỷ tỷ sẽ có kết quả thê thảm đến mức nào.
Triệu Tử Duy lạnh lùng nhìn hành động thân mật của hai người.
Hắn phát hiện, khi Mộ Dung Tẫn nhìn Mộ Dung Ca, ánh mắt đen thẫm hơi ỷ lại bỗng
trở nên sâu thẳm, còn Mộ Dung Ca lại dành cho Mộ Dung Tẫn những cử chỉ dịu dàng
nhất mà hắn chưa từng thấy qua. Đôi mắt hắn lập tức phủ đầy một thứ tình cảm
khó hiểu… Đố kị!
“Bổn cung chỉ cho ngươi một khắc. Nếu hắn không đi, bổn cung
sẽ chặt đầu hắn ngay tại đây!” – Triệu Tử Duy thu hồi ánh mắt, xoay chiếc nhẫn
ngọc xanh biếc nơi ngón cái, tàn nhẫn nói.
Mộ Dung Ca lạnh lùng liếc qua Triệu Tử Duy, ánh nhìn lạnh
như băng, hận đến xương tủy. Cô thu ánh mắt về, dịu dàng nói với Mộ Dung Tẫn:
“Tẫn Nhi, đi đi.”
“Tỷ…” – Người thiếu niên nhíu mày, sắc mặt tái nhợt. Hắn ngắm
đôi mắt trong veo đẹp như hoa cùng với nụ cười tươi sáng như ánh nắng mặt trời
của cô, từng cơn đau dày xéo trong lồng ngực khiến hắn như muốn ngừng thở.
Cô muốn hắn đi.
Cô muốn hắn phải sống!
Cho dù mạng sống phải trả một cái giá quá đau đớn, nhưng, hắn
phải sống! Đơn giản vì đó là điều mà cô muốn.
Dần dần, đôi mắt hắn trở nên trầm tĩnh, con ngươi đen thẫm,
chìm trong u tối. Hắn dứt khoát quay người bỏ đi, nháy mắt đã không thấy bóng
dáng.
Triệu Tử Duy giật mình, khi liếc sang Mộ Dung Ca nhìn Mộ
Dung Tẫn dứt khoát rời đi, hắn thấy cô nở nụ cười hài lòng, chợt từ đôi mày kiếm
bắn ra hai luồng sát khí.
Hắn phất tay áo quay người bỏ đi, không quên nhắc nhở cô bằng
giọng nói lạnh băng: “Nhớ kỹ cam kết của ngươi!”
Mộ Dung Ca đáp: “Xin Thái tử yên tâm!”
Triệu Tử Duy đi chậm lại, nghiêng đầu liếc nhìn. Lọt vào tầm
mắt hắn là hình ảnh Mộ Dung Ca đứng giữa tà áo tung bay, nở nụ cười nửa miệng.
Lòng hắn bất chợt cảm thấy rung động.
——
Ngồi trên xe ngựa, vẻ mặt của Mộ Dung Ca rất tự nhiên, cô
đưa tay xốc tấm mành che cửa sổ, quan sát phong cảnh bên ngoài. Lòng cô không
yên, nếu đã không thể chạy trốn, cô sẽ chọn cách thản nhiên đối mặt với nó.
“Thái tử đã sai trăm tên ám vệ để tìm kiếm ngươi!” – Quất
Đào ngồi chung xe ngựa với cô, sau một lúc lâu mới mở miệng nói.
Mộ Dung Ca mỉm cười hờ hững, lúc lên xe ngựa nhìn thấy Quất
Đào, cô đã biết chắc Quất Đào sẽ không im lặng suốt chặng đường đi.
“Nhớ kĩ, ngươi chỉ là công cụ làm ấm giường cho Thái tử,
không được phép mê hoặc người. Với thân phận thị thiếp như hiện nay, rồi sẽ có
ngày ngươi bị Thái tử phi loại trừ, bị Thái tử chán ghét. Để đảm bảo áo cơm sau
này, ngươi bắt buộc phải giữ đúng bổn phận của mình.” – Quất Đào lạnh lùng nhắc
nhở. Thái tử đã biết nàng giở trò với Mộ Dung Ca nên sau này, nàng không còn cơ
hội nữa. Nhưng nàng cũng không thể trơ mắt nhìn Thái tử bị Mộ Dung Ca đầu độc,
làm chậm trễ việc lớn.
Quất Đào vừa dứt lời, ngay lập tức những ánh mắt sắc nhọn của
các tỳ nữ khác ở trên xe đều bắn về phía Mộ Dung Ca, hàm chứa ý cảnh cáo! Ngay
cả Cẩm Đức vốn luôn điềm tĩnh cũng vậy.