Edit: L2NT
Beta: Phi Nguyệt
Chẳng phải đối với hắn, cô chỉ là một quân cờ sao? Không lẽ
hắn định làm tổn hại quân cờ có giá trị lợi dụng nhất hiện nay?
Những lời nói làm người khác phải đỏ mặt tía tai này của Triệu
Tử Duy chỉ khiến Mộ Dung Ca cau mày, muốn đẩy hắn ra. Cô thầm mắng: Hắn hành động
như vậy có khác gì với người nguyên thủy?
“Thái tử hẳn đã biết rõ, Khánh vương Phượng Dịch chưa từng động
vào người thiếp.” – Giọng cô lạnh như băng. Thân thể này tuy đã được gả cho người
khác, nhưng lại thuần khiết đến mức khó tin.
Mộ Dung Ca hất tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Không phải Thái tử
muốn có thiếp đấy chứ?” – Cô là một người hiện đại, cả ngày nhìn thấy những cảnh
thân mật ở trên ti vi, chẳng lẽ còn kém hơn cả người cổ đại ư? Nhưng, sự nhẫn
nhịn của cô cũng chỉ có giới hạn! Vì Tẫn Nhi, cô sẵn sàng để Triệu Tử Duy lợi dụng
mình, tuy nhiên, không có nghĩa là hắn có thể lợi dụng cả thân thể của cô!
Nhìn thấy nét quật cường trong mắt Mộ Dung Ca, Triệu Tử Duy
cúi xuống khẽ xoa cánh tay bị cô đẩy ra, đôi mắt hắn thâm trầm như đêm tối, ánh
nhìn lạnh như băng:
“Ngươi nên tự biết thân biết phận của mình!”
Nói xong, hắn sấn tới, mạnh mẽ bá đạo đè cô xuống dưới. Cơ
thể cường tráng nóng rực, xa lạ, mùi hương đàn ông phủ khắp người cô. Không giống
với mùi hương thoang thoảng của Nguyên Kỳ, trên người Triệu Tử Duy nồng đậm hơi
thở lạnh băng rất nam tính.
Hắn ghì chặt cô trong lòng, Mộ Dung Ca phát hiện ra nơi nào
đó trên thân thể hắn đang trỗi dậy.
Trong đầu cô ầm vang, một thông tin chính xác truyền vào não
bộ:
Hắn thật sự muốn cô!
Hiện giờ cô không có khả năng kháng cự lại hắn! Lúc này gặp
khó khăn cô mới thấy hối hận, từ nhỏ đến lớn cô từng học qua nhiều tài nghệ, thứ
nào cũng tinh thông, chỉ có taekwondo là không chịu học. Nếu cô mà học
taekwondo thì làm sao chịu rơi vào cái hoàn cảnh khốn khiếp này?
Đây là lần đầu tiên cô ở gần một người đàn ông, lại còn ở trong
hoàn cảnh vô cùng mờ ám! Hai má Mộ Dung Ca đỏ bừng, cô mất bình tĩnh, tay chân
luống cuống.
“Thái tử, chẳng lẽ ngài không biết muốn có thiếp bây giờ là
thiếu sáng suốt ư?” – Cô cố tỏ ra lạnh lùng, không để lộ chút ấm áp nào.
Khóe miệng hắn kéo lên thành nụ cười đầy dục vọng, bàn tay
vuốt ve bên hông Mộ Dung Ca, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Hầu hết đàn ông
Phong quốc đều không quan trọng việc con gái còn trong trắng hay không. Nếu hắn
dám đuổi ngươi đi, chẳng phải hắn không nể mặt bản cung sao?” – Khoảng cách tới
thủ đô Phong quốc càng lúc càng gần, nhưng không hiểu vì sao hắn lại có ý muốn
giết người, hình ảnh của nàng xuất hiện trước mắt hắn ngày càng tăng. Nếu hắn
có được nàng một lần, chắc chắn sẽ cảm thấy tất cả nữ nhân giống như nhau, đều
chỉ là công cụ làm ấm giường mà thôi.
Mộ Dung Ca nhíu chặt mày, hôm nay Triệu Tử Duy dường như hơi
khác lạ, nhưng khác thế nào thì cô không rõ, cũng không hiểu nổi. Song, lúc này
đây cô lại muốn buông lỏng tinh thần, trong thời thế loạn lạc mà chỉ nghĩ phải
bảo vệ sự trong sạch cho mình là điều vọng tưởng. Nếu cuối cùng vẫn không thể
thoát khỏi, thì cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Cô từ từ nhắm mắt, đợi hắn chiếm đoạt cơ thể mình.
Dù trong thời điểm nào Triệu Tử Duy cũng đều nắm quyền chủ động.
Hắn bá đạo ấn đầu cô xuống, không cho cô né tránh, đôi môi nóng bỏng của hắn bắt
đầu công thành chiếm đất. Mặc dù Mộ Dung Ca cắn chặt răng nhưng sao có thể đọ với
sức mạnh của hắn. Triệu Tử Duy tách hàm răng đang nghiến chặt, hơi thở của hắn
quấy đảo trong miệng cô.
Vốn Mộ Dung Ca tưởng rằng mình có thể chịu đựng sự chiếm đoạt
ngang ngược này, nhưng trước giờ cô không phải là người dễ khuất phục! Giờ phút
này, cô chỉ cảm thấy chán ghét và phẫn nộ, cô mở to mắt, đối đầu với ánh nhìn đầy
dục vọng của Triệu Tử Duy.
Chạm vào ánh mắt lạnh lẽo đầy chán ghét của cô, nỗi ham muốn
đang trào dâng trong hắn bỗng tan biến, hắn mơ hồ nhìn cô. Mộ Dung Ca lập tức đẩy
Triệu Tử Duy ra, bối rối lăn từ trên giường xuống đất, ra sức thở dốc. Cô vẫn cảm
nhận được mùi hương trên người hắn đang vấn vít quanh mũi.
Nhìn từng cử động của Mộ Dung Ca, Triệu Tử Duy tái mặt, đáy
mắt vằn lên những tia đỏ, giọng nói của hắn lạnh thấu xương: “Ngươi không vui
khi bản cung chạm vào ư?”
Trước giờ bên người hắn không thiếu nữ nhân, mỗi khi hắn nổi
hứng luôn có người đáp ứng. Không những thế, bọn họ còn dùng mọi thủ đoạn để được
hắn sủng hạnh, hắn chưa từng gặp loại nữ nhân nào như thế này. Rõ ràng nhìn như
hèn mọn, nhưng tính cách khác xa với đám đàn bà kia.
Mộ Dung Ca ổn định hơi thở, dù chưa vững tinh thần nhưng cô
đã nghĩ ra kế sách đối phó với Triệu Tử Duy. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, cười tươi:
“Thiếp tự biết thân phận mình thấp kém, sao có thể không thích khi được Thái tử
đụng chạm? Thiếp chỉ không muốn sau này Thái tử phải hối hận mà thôi. Huống
chi, số người làm ấm giường ở bên cạnh Thái tử nhiều vô kể, đâu đến lượt thiếp.
Mấy hôm nữa thiếp được dạy dỗ cẩn thận, hiểu biết phải trái, lúc ấy thiếp hầu hạ
Thái tử chẳng phải tốt hơn sao?”
Triệu Tử Duy nhíu mày, cô ta đang đưa ra lí do xuống nước
cho hắn. Hỏng mất khúc dạo đầu nên hắn chẳng còn nóng lòng phát dục nữa, lí trí
cũng dần trở lại.
“Được, tốt lắm.” – Hắn cười lạnh, thu lại ánh mắt đánh giá Mộ
Dung Ca. Nhưng không hiểu vì sao, khi nghe thấy cô chủ động yêu cầu người khác
dạy dỗ, đáy lòng hắn chợt nổi lên chán ghét và căm hận. Nếu có người đàn ông
khác dám chạm vào cô, hắn chắc chắn sẽ giết người đó!
“Thái tử, Lan Ngọc công tử đang ở dưới lầu.” – Lưu Vân vẫn đứng
canh ở cửa bỗng bẩm báo. Mộ Dung Ca khẽ ngước mắt, là Lan Ngọc công tử dung mạo
như tiên được khắp thiên hạ đồn đại sao? Tên thật của y không một ai biết, nên
thế nhân đều tôn xưng là Lan Ngọc công tử. Hiện tại y đang ở trong khách điếm
này? Y xuất hiện vào lúc này chẳng lẽ là vì cũng muốn kết hôn với Thiện Nhã
công chúa?
Một nam tử không màng thế tục như y, nếu muốn kết đôi với
Thiện Nhã công chúa để có thêm vài tòa thành trì, thì e là phải nhập tục rồi,
thật đáng tiếc! Nhưng, điều này lại khiến cô càng thêm tò mò với vị công chúa
kia, rốt cục dung mạo tuyệt trần đến dường nào mà có thể làm cho tất cả nam tử
trong thiên hạ, bất luận là giới quyền quý hay chốn giang hồ đều tranh đoạt
điên cuồng đến vậy?
Triệu Tử Duy lập tức bật dậy, xem ra việc Lan Ngọc công tử đến
đây có phần ngoài ý muốn của hắn.
“Hắn ở dưới lầu làm gì?” – Triệu Tử Duy vừa sửa sang quần
áo, vừa trầm giọng hỏi.
Lưu Vân nghe vậy bèn trả lời: “Ông chủ khách điếm bày ra một
ván cờ, nhiều năm qua chưa có ai phá giải được, ấy vậy mà Lan Ngọc công tử chỉ
cần ba bước đã phá vỡ thế cờ. Ông chủ khách điếm bèn đặt tiền cược, nếu ai có
thể ngồi đánh cờ với Lan Ngọc công tử, chỉ cần thắng hoặc hòa, sẽ được một
nghìn hai trăm lượng.”
Một nghìn hai trăm lượng?? Đáy mắt Mộ Dung Ca lóe sáng,
trong thời buổi loạn lạc thì số tiền này không nhỏ nha, có thể đủ cho một người
sống cả đời. Ông chủ khách điếm chi mạnh tay vậy, có lẽ vì cho rằng không một
ai trong thiên hạ có thể thắng được Lan Ngọc công tử.