Edit: Phi Nguyệt
Mộc Khinh không nhìn Tiểu Từ nữa mà nhìn về phía cái bát
nàng ta vừa mang đến, trong bát có một ít cơm đã đổi màu, bên trên để vài cọng
dưa muối khú, cô lập tức nhăn mặt.
“Ăn cơm đi, không tối nay ngươi lấy đâu ra sức lực mà ca hát
khiêu vũ lấy lòng nam nhân. Nếu ngươi vẫn cứ tiếp tục cái kiểu nửa sống nửa chết
này thì đừng có trách trắc phi của chúng ta không khoan hồng độ lượng, đến lúc
đó ngươi bị vứt vào thanh lâu thì tha hồ mà chịu khổ nhé!” – Tiểu Từ thấy Mộc
Khinh vẫn không nói gì thì hơi chột dạ, vẻ kiêu căng trên mặt cũng dần biến mất,
nàng ta chẳng muốn mỉa mai Mộc Khinh nữa nên hung hăng trừng mắt nhìn cô, miệng
xì một tiếng khinh miệt rồi bỏ đi.
Ánh mắt Mộc Khinh nhìn bóng lưng Tiểu Từ dần trở nên rét lạnh,
canh dưa khú? Cơm thiu? Đúng là quá ưu ái cô rồi đấy! Từ bây giờ trở đi, cô
không còn là Mộc Khinh nữa, mà là Mộ Dung Ca! Với tình cảnh của cô bây giờ thì
bất cứ lúc nào cũng có thể xong đời, mà danh tiết của Mộ Dung Ca cũng khó mà giữ
được. Nàng Mộ Dung Ca trước kia lúc nào cũng được ăn tổ yến, vi cá, bây giờ lại
chỉ có thể ăn chút dưa muối khú mà sống qua ngày, thật đáng thương!
Mộ Dung Ca rất rõ, cho dù cô có không so đo với đám người
Khánh vương, Lâm Vi thì bọn chúng vẫn là kẻ đầu sỏ đã hãm hại phụ thân của Mộ
Dung Ca, như vậy, bọn chúng tuyệt đối sẽ không tha cho cô. Nếu đã thế, chắc chắn
cô phải nghĩ ra cách thoát thân mới được.
Ngặt một nỗi, cô vừa mới xuyên không đến đây, còn chưa kịp
hoàn hồn, cũng chưa thích ứng với hoàn cảnh hiện tại thì làm sao có thể tính
toán cho cuộc sống gian nan sau này? Mặc dù trong lòng cô cũng có tâm lý muốn
khảo nghiệm năng lực thích ứng của bản thân, nhưng hiện tại đã không còn thời
gian để cho cô tưởng niệm nữa rồi. Cô cảm thấy thật chán ghét cái thân phận
cùng hoàn cảnh này, cô phải sốc lại tinh thần ngay thôi, nếu không, một khi đã
phạm sai lầm thì e rằng sẽ đi đời nhà ma mất!
Nhìn đống cơm thiu cùng dưa muối khú ở trong bát mà phát sầu,
cô không thể ăn loại thức ăn này được, chỉ cần ngửi thấy cái mùi chua chua ngai
ngái đó là đã muốn nôn rồi. Cô nhăn tít mày lại, không thèm nhìn cái bát kia nữa
mà quay ra tiếp tục quan sát căn phòng, bỗng cô nhìn thấy ở góc phòng có một
bàn trang điểm rách nát, cũ kĩ, trên mặt bàn bày một chiếc gương đồng.
Cô định đứng lên muốn xuống giường, nhưng vừa động đậy đã thấy
cả thân mình đau nhức, đầu cũng đau theo, cả một đêm chưa ăn cơm, trong bụng đã
sớm rỗng tuếch nên trên người cô chẳng có chút sức lực nào! Khẽ cắn cánh môi trắng
bệch, cô hít sâu một hơi, cố nhịn đau mà bước xuống giường, đi tới bên chiếc
bàn trang điểm.
Trước bàn trang điểm cũng không có ghế nên cô phải cúi người
xuống nhìn vào trong gương, mơ hồ nhìn thấy hình dáng của cô gái bên trong
gương kia. Dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, làn da trắng như tuyết, chỉ là làn da
này hơi xanh xao thiếu sự hồng nhuận, mắt nàng hơi đỏ, đôi môi anh đào chúm
chím cũng trắng bệch, tuy khí sắc trông không được tốt nhưng vẫn có thể nhìn ra
được Mộ Dung Ca là một mỹ nhân. Dù không thể nói là một tuyệt sắc khuynh thành
nhưng vẫn là một mỹ nhân xinh đẹp hiếm thấy.
Cô nhẹ thở dài, lại nhìn vào đôi mắt của cô gái ở trong
gương, hai tròng mắt như nước hồ thu, còn mang theo một vẻ băng lạnh rung động
lòng người, nó tỏa ra ánh sáng lấp lánh làm cho người ta không thể bỏ qua mà
nhìn đi chỗ khác. Ánh mắt này khác hoàn toàn với ánh mắt ôn nhu nhàn nhã của Mộ
Dung Ca trước đây.
Cô cúi đầu nhìn lướt qua thân hình của mình, chắc cũng khoảng
1m62 (gớm, đo siêu thế O.o?), vóc người không tính là cao nhưng cũng không quá
thấp. Nhìn tới bộ ngực… miễn cưỡng tính là B cup đi, eo nhỏ mông to. Cô rất hài
lòng với khối thân thể này.
Đánh giá thân hình của mình xong, cô trở lại ngồi trên giường.
Lúc này trước bụng thì đói, sau lưng thì đau, quả thực là một chút sức lực cũng
không có, tiếp theo cô nên làm cái gì bây giờ? Đêm nay Phượng Dịch sẽ trở lại
Khánh Vương phủ để chủ trì một yến tiệc lớn, mà từ trong miệng của mấy nàng ca
kĩ vừa rồi cô đã biết được đêm nay sẽ có người tới yến tiệc này, chờ cô đến hầu
hạ cho hắn, cô phải làm thế nào để tránh cái kết cục cũng giống như những ca kĩ
khác đây? Khánh Vương phủ to lớn như vậy, thủ vệ lại ngiêm ngặt, muốn chạy trốn
đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Trước đây đã từng có nàng ca kĩ vì không cam chịu vận mệnh
mà trốn đi, kết quả bị thủ vệ bắt được lôi nàng ta ra trước ca kĩ phòng, lột hết
quần áo rồi dùng roi quất, thậm chí sau đó bọn chúng còn tuyên dâm nàng ta trước
mặt bao nhiêu người, ca kĩ kia bị tra tấn đến gần chết, nhờ tấm gương đó mà cho
đến tận bây giờ cũng chưa có ca kĩ nào dám chạy trốn nữa. Cô không có võ công,
mà toàn thân bây giờ cũng không có sức lực, cho dù muốn chạy trốn nhưng cô cũng
chẳng có được năng lực ấy, càng miễn bàn đến chuyện sau khi bị bắt sẽ có kết cục
như thế nào!
Vậy cô nên làm gì bây giờ? Nếu bắt cô phải cởi áo tháo thắt
lưng đi hầu hạ một đám cổ nhân đáng khinh này thì chi bằng để cô chết thêm lần
nữa cho xong!
Đang lúc ngồi tính kế thì lại có người đến. Chính là cô ca
kĩ có thiện ý – Như Băng.
Trên tay Như Băng là một bộ sa y lóng lánh, bên trên chiếc
sa y có một chiếc yến màu đỏ tươi. “Nếu đây đã là số mệnh thì chúng ta chỉ có
nhận lấy mà thôi. Tôi tìm mãi mới được bộ quần áo ít hở hang này, cô mặc vào
đi.” – Như Băng đặt bộ quần áo ở bàn trang điểm, rồi từ trong tay áo lấy ra một
chiếc bánh bao trắng nõn đưa cho Mộ Dung Ca.
Mộ Dung Ca nhìn Như Băng. Như Băng rất có khí chất, thân
mình uyển chuyển hàm xúc như cành U lan nơi thâm cốc, dung mạo xinh đẹp diễm lệ,
nàng ấy còn có một đôi mắt phượng mềm mại vô cùng đáng yêu nữa. Nếu như không để
ý tới bộ quần áo hở hang trên người thì vừa nhìn đã biết Như Băng là xuất thân
từ danh gia vọng tộc, dân chúng bình thường thực sự không thể có được khí chất
tôn quý như của nàng ấy. Thật đáng tiếc, bởi vì nước mất nhà tan mà bây giờ Như
Băng phải trở thành ca kĩ trong Khánh Vương phủ.
Như Băng nhìn Mộ Dung Ca với ánh mắt đầy lo lắng, nàng hiểu
rõ tâm tư của Mộ Dung Ca, sự tình này dù đặt ở trên người ai cũng đều không thể
chấp nhận được. Nhớ lúc nàng vừa mới đặt chân vào cửa phủ Khánh Vương cũng muốn
đi tìm cái chết, nhưng lại không có dũng khí, lần đầu nàng hầu hạ cho nam nhân
cũng cảm thấy bản thân mình rất dơ bẩn, nhưng đây là số mệnh của nàng, nàng chỉ
có thể nhận mệnh mà thôi! Cho nên nàng rất đồng tình với hoàn cảnh của Mộ Dung
Ca lúc này.
“Ăn bánh bao đi! Đến tối mà không có sức lực để khiêu vũ thì
hậu quả sẽ thê thảm lắm đấy.”
Mộ Dung Ca khẽ cười, ánh mắt băng lạnh của cô cũng dịu đi,
trong khoảnh khắc này có pháo hoa bắn ra tứ phía. Khi một người rơi vào cảnh
nghèo túng khổ cực lại có người chìa tay ra giúp đỡ, đưa than hồng để sưởi ấm
trong ngày tuyết rơi(*), thì xem như người đó còn chưa đi vào tuyệt lộ.
(*) Ý là: được giúp đỡ khi đã đi tới đường cùng thì sẽ cảm
kích vô cùng, nhớ mãi không quên, văn chương của tác giả dài dòng quá…
Như Băng ngạc nhiên, nàng nhìn nét tươi cười trên môi Mộ
Dung Ca mà trong lòng không hiểu lắm.
“Cám ơn!” – Mộ Dung Ca nhận chiếc bánh bao, dịu dàng nói. Ơn
‘đưa than hồng sưởi ấm trong ngày tuyết rơi’ này cô sẽ ghi tạc tận đáy lòng,
vĩnh viễn không quên!
Đôi mắt phượng của Như Băng mở to, lát sau mới nhẹ nở nụ cười.
Thật không hổ là Khánh vương phi, dù có bị phế nhưng khí phách vẫn hơn xa so với
người bình thường, rất nhanh đã chấp nhận tình trạng của mình, nhưng cũng thật
đáng tiếc.
Như Băng đưa chiếc bánh bao cho Mộ Dung Ca xong liền xoay
người muốn rời đi, nhưng mới ra đến cửa nàng đã gặp phải Tiểu Từ vừa trở lại.
Như Băng hoảng hốt, nếu bị Tiểu Từ phát hiện chuyện nàng đưa bánh bao cho Mộ
Dung Ca thì chắc chắn cô ta sẽ không tha cho nàng.
Nàng quay đầu nhìn Mộ Dung Ca định cảnh báo nhưng đã thấy Mộ
Dung Ca đang nằm trên giường, mặt không lộ chút biểu cảm nào, chiếc bánh bao
kia cũng không thấy đâu.
Trong lúc Như Băng còn đang sợ hãi thì Tiểu Từ đã bắn ánh mắt
lạnh lùng về phía Mộ Dung Ca, nàng ta nói: “Nhanh thay quần áo, Lâm trắc phi
cho gọi ngươi.”