Thiếp Khuynh Thành

Chương 160: Chương 160: Hoàng Thái hậu.




Thu Nguyệt Cung.

Mộ Dung Ca đứng trước cửa sổ, nhìn màn mưa trút xuống.

Thời tiết hôm nay rất tệ, mới sáng sớm đã âm u, một cảm giác lành lạnh tăm tối bao trùm khắp hoàng cung.

Mấy ngày qua, nàng luôn ở trong Thu Nguyệt cung, không hề bước ra ngoài. Từ sau đêm đó, nàng chưa từng gặp qua Triệu Tử Duy. Hắn rất bận, hình như đã mấy đêm không ngủ, đã nhận lời nấu lẩu cho hắn ăn đến nay vẫn chưa thực hiện được.

Hắn nỗ lực để trấn áp triều đình trên dưới, nhưng mấy ngày nay, triều cương có chút rối loại, khắp nơi ẩn nhẫn có sự bạo động, rối loạn quân tình. Rõ ràng mấy năm nay, Tề quốc dưới sự cai trị anh minh của hắn, ngày càng lớn mạnh, bách tín an cư lạc nghiệp. So với rất nhiều quốc gia đang phải đối mặt với chiến tranh, Tề quốc bây giờ cũng được xem như một vùng ‘đất lành’.

Có điều, những đợt bạo động này tựa hồ đều rất có tổ chức và trình tự.

Mắt nàng trở nên xa xăm, môi mím chặt lại. Triệu Tử Duy có khả năng, đủ sức để vượt qua ải này… nhưng sau khi vượt qua ải này thì sao? Rồi cả Triệu Tử Tận nữa, mọi người sẽ có kết cục ra sao?

Nếu muốn ngồi yên trên bảo tọa thì nhất định phải trừ đi những chướng ngại vật. Người thắng sẽ làm vua, kẻ thua chỉ có lấy cái chết để bảo toàn liêm khiết.

Đôi hàng mày của nàng khẽ nhướng lên, trong lòng cứ nơm nớp lo sợ, ngày đó nhất định không thể tránh khỏi… những gì phải đến cũng sẽ đến.

Không biết Như Băng vào tẩm điện từ lúc nào, tay mang theo một ấm trà nóng, thấy Mộ Dung Ca đang thưởng mưa bên cửa sổ, bèn nhẹ giọng nói: “Đã mưa suốt một đêm rồi mà đến giờ vẫn chưa dứt được.”

“Đúng vậy, e là sẽ không tạnh được.” Mộ Dung Ca thất thần nói.

Như Băng cũng không để ý nhiều, cứ nghĩ trời mưa khiến tâm trạng Mộ Dung Ca không được tốt, nên mới lơ đãng như vậy. Nàng cười nói: “Hoàng thượng vừa cho cung nhân đến báo, tối may muốn dùng bữa tối tại Thu Nguyệt cung, không biết nàng có đích thân xuống bếp không, hay cứ dặn hạ nhân chẩn bị là được?”

Nghe vậy, Mộ Dung Ca thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn Như Băng, đáp: “Để ta nấu vậy.” Đã đồng ý sẽ nấu cho hắn, thì tối nay sẽ làm.

“Vậy thì tốt quá.” Như Băng gật gật đầu, đặt ấm trà xuống liền quay đầu rời đi. Khi vừa đến trước cửa, đột nhiên vang lên tiếng cung nhân bẩm báo.

“Nương nương, hoàng thái hậu đến.” Cung nhân hồi báo. Trong những ngày mưa như vậy, đáng lẽ nên ở trong phòng thưởng trà, không đọc sách thì cũng thêu thùa may vá, sao hoàng thái hậu lại đến đây? Hơn nữa, từ sau khi hoàng thượng đăng cơ, chẳng phải thái hậu chưa hề đặt chân ra khỏi cung Càn Khôn ư?

Sao bây giờ lại đến đây tìm Mộ Dung Ca?

Mi mày Mộ Dung Ca khẽ nhướng lên, lòng thầm kinh ngạc, sao đột nhiên hoàng thái hậu lại hiện xuất hiện?

Như Băng quay đầu nhìn Mộ Dung ca, chờ nhận lệnh, Mộ Dung Ca gật gật đầu: “Mau mời hoàng thái hậu vào chính điện, ta chỉnh trang lại y phục rồi ra ngay.”

“Tuân.”

......

Chính điện Thu nguyệt cung.

Mộ Dung Ca thay xong trang phục, không dám chậm trễ vội đến gặp hoàng thái hậu. Đối với người phụ nữ này, nàng rất ít được nghe nhắc đến, chỉ biết Triệu Tử Duy có được ngày hôm nay, hơn một nữa là do bà tác hợp. Và năm đó, thân mẫu Mễ phi của Triệu Tử Tận chết thảm, cũng do bà bày mưu. Người đàn bà này như một truyền kỳ, cũng là một người rất thâm độc!

Có điều, khi Mộ Dung Ca bước chân vào Chính điện, đập ngay vào mắt là một người phụ nữ đẫy đà quyến rũ, vẫn nhìn thấy nét trẻ trung xinh đẹp, hàng lông mày trông rất hiền từ, không có xíu nham hiểm nào.

Không ngờ người luôn khiến nàng cảm thấy tò mò lại là một người phụ nữ rất mực hiền hậu, dịu hòa như vậy!

Hoàng thái hậu thấy Mộ Dung Ca từ từ tiến vào, trên mặt vẫn nở một nụ cười hiền từ.

Mộ Dung Ca vẫn theo quy củ, khom người hành lễ, “Mộc Khinh thỉnh an hoàng thái hậu, hoàng thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Hoàng thái hậu dịu giọng nói: “Trước mặt ai gia, Thanh phi không cần đa lễ. Đứng lên đi.” Ánh mắt của bà vô cùng nhu hòa, như một bậc trưởng bối đang nhìn hậu bối mà mình rất ưng ý.

Trong lòng Mộ Dung Ca hơi khựng lại, hoàng thái hậu muốn gặp nàng vì chuyện gì? Mang theo tâm trạng hoài nghi ngồi xuống một bên, chờ bà vào chủ đề chính.

“Thanh phi không cần phải dè dặt như vậy, hôm nay ai gia đến đây chỉ là muốn gặp qua Thanh phi mà mọi người luôn kháo nhau. Bây giờ được nhìn thấy, cảm thấy thật nhẹ nhõm. Khó trách hoàng thượng lại sủng ái Thanh phi như vậy, tuy không có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng phong thái luôn ngời ngời, khiến người ta không thể thôi tán thưởng.” Hoàng thái hậu nhu hòa nói.

Vừa nói xong, ánh mắt bà đã lộ vẻ sắc bén, nhìn chằm chằm Mộ Dung Ca, thấy động thái của nàng vẫn rất thong dong thoải mái, không vì lời khen ngợi của mà mà vui mừng, ngược lại còn rất bình tĩnh. Bà thật sự rất hài lòng.

Mộ Dung Ca cười đáp: “Tạ hoàng thái hậu quá khen, Mộc Khinh không dám nhận.”

“Ai gia có chút thắc mắc, không biết Thanh phi có thể giải đáp không?” Đột nhiên bà đổi giọng điệu, trầm giọng hỏi. Ánh mắt cực kỳ sắc bén lia thẳng Mộ Dung Ca.

Khóe môi Mộ Dung Ca hơi nhếch lên, xem ra đã bắt đầu vào đề rồi, “ Điều Thiếp biết nhất định sẽ nói hết.”

“Không biết ngươi và Khánh Lâm vương có quan hệ gì? Ở bên hoàng thượng, là mật thám của Khánh Lâm vương, hay chỉ đơn thuần là một phi tần đắc sủng?” Nói tới đây, vẻ hiền từ trong mắt bà đã tan biến, đôi mắt lộ vẻ lãnh liệt thâm hiểm giống Triệu Tử Duy vậy.

“Thật ra nếu hỏi Mộc Khinh thì chi bằng hỏi thẳng hoàng thượng, tin chắc ngài sẽ cho hoàng thái hậu một đáp án chính xác. Thật ra, nếu trong lòng Mộc Khinh có tà ý, hoàng thượng nhất định sẽ không để Mộc Khinh đối mặt với hoàng thái hậu, có đúng không?” Mộ Dung Ca cười nhạt nhìn hoàng thái hậu, giọng nhỏ nhẹ.

Nghe vậy, mắt quang của bà khẽ di động, gật gật đầu cười, “Ngươi đúng là một thiếu nữ thông minh. Nếu hoàng thượng đã sủng ái như vậy, thì hãy tận tâm hầu hạ người. Ai gia cũng mệt rồi, ngươi nghỉ ngơi đi.”

Nói xong, liền đứng dậy rời đi.

Mộ Dung Ca cười nhạt cũng đứng lên thi lễ, “Tuân.” Nàng thoáng nhìn thấy đáy mắt hoàng thái hậu có chút do dự, bà đang lo lắng cho Triệu Tử Duy! Dù sao đối với Triệu Tử Duy mà nói, nếu xử lý không tốt tình hình này, mất đi tính mạng cũng không nói, đến cả giang sơn quốc thổ cũng bị nguy ngập! Hoàng thái hậu có thể sống sót bấy lâu trong chốn hậu cung để có ngày hôm nay, cũng đủ để nói rõ bà là một người phụ nữ trí dũng song toàn! Năm đó, cái chết của Mễ quý phi trực tiếp liên quan đến hoàng thái

hậu, bằng không sao lại có Triệu Tử Tận ngày hôm nay, quay về để báo thù. Không biết bây giờ bà có cảm thấy hối hận chút nào không?

Hoàng thái hậu đi đến trước cửa, quay đầu nhìn Mộ Dung Ca, khẽ nở nụ cười, “Đúng là ai gia đã giết mẫu thân của Khánh Lâm vương. Ả ta thật sự đáng chết.”

Lông mi Mộ Dung Ca khẽ động, không nói thêm gì. Mễ quý phi đáng chết ư? Có thể giữa bà và Mễ quý phi có một số khúc mắc không ai biết, ai đúng ai sai thì cũng có ai phân định được kết quả đâu. Nhưng, cũng do âm mưu của bà mới đẩy Triệu Tử Duy và Triệu Tử Tận vào cảnh huynh đệ tương tàn.

Lúc Triệu Tử Duy đến, mưa đã tạnh, khí trời có chút lành lạnh thanh mát.

Thời tiết này thật thích hợp để ăn lẩu.

Trong làn khói mờ mịt ấm áp, vị cay xé lưỡi của nước lẩu, thật hấp dẫn, chỉ cần ngửi mùi cũng đủ chảy nước miếng rồi.

Đây là lần đầu tiên hắn được ăn lẩu, nhìn thứ nước canh đỏ lòm đã cảm thấy cay vô cùng. “Cái này là lẩu ư?”

“Đúng vậy, cách ăn rất đơn giản, chỉ cần nhúng những thứ mình muốn ăn vào, chỉ có thịt và rau, mùi vị cũng rất tuyệt, hoàng thượng cứ yên tâm thưởng thức đi.” Mộ Dung Ca mỉm cười giải thích. Gò má bị hơi nước nóng ấm phà vào thoáng ẩn đỏ hồng như trái táo chính, nhìn thật đáng yêu làm sao.

Lần đầu tiên hắn thấy nàng như vậy, nhịn không được cười nói: “Nàng như vậy… trông rất đẹp.”

Khóe môi Mộ Dung Ca nhếch lên, “Hoàng thượng ăn đi, nếu không đồ ăn sẽ bị thiếp ăn hết đấy.” Nàng rất thích ăn lẩu, chỉ vì ăn lẩu rất dễ lên cân nên nàng phải cố gắng kiềm chế bản thân, ăn càng ít càng tốt.

Từ khi xuyên không đến đây, nàng mới phát hiện đây là thân mình dây, ăn bao nhiêu cũng không mập được, hơn nữa nếu ăn ít đi sẽ càng gầy. Đương nhiên nàng không cần phải tốn công nhịn ăn giữ dáng nữa. Đối mặt với thức ăn ngon… nàng nào có thể tiết chế bản thân được, tội lớn lắm a.

“Ngon quá.” Vốn dĩ Triệu Tử Duy còn hơi do dự, nhưng khi thức ăn nóng sốt vừa nhúng vào nước lẩu sậm màu cho vào miệng, thật sự là ngon không tả xiết! Phải nói là rất rất rất ngon! Lại nhìn Mộ Dung Ca ngồi đối diện cũng đang ăn rất ngon lành không thèm đáp lời hắn, lòng hắn cảm thấy rất ấm áp. Chưa bao giờ hắn nhìn thấy bộ dạng thoải mái không chút phòng bị của nàng, hình như từ khi gặp nàng đến giờ, nàng luôn che giấu tâm tình thật sự của mình, trưng ra một bộ dạng giả dối thong dong nhìn người.

bây giờ tận mắt thấy nàng như vậy, lòng không ngừng dâng lên một cảm giác hạnh phúc.

Trong phòng chỉ còn hai người, cung nhân đều bị hắn đuổi cả ra ngoài.

Đêm nay ánh trăng bị quầng mây che ngang, tạo nên một cảnh sắc mông lung, dưới ánh nến nhàn nhạt, cảm giác rất chân thật.

Triệu Tử Duy mãn nguyện ăn từng miếng thịt, tươi ngon mềm ngọt, món lẩu này thật sự rất ngon. Hắn hơi khép mắt nhìn nàng, nếu trọn kiếp nàng có thể ở bên hắn thì tốt biết bao!

“Hôm nay mẫu hậu có đến tìm nàng?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

“Ừm.” Mộ Dung Ca gật đầu đáp.

Nàng nhìn hắn, cười nói: “Hoàng thượng không thắc mắc hoàng thái hậu đến tìm thiếp là có việc gì sao?”

“Không.” Giọng hắn lạnh nhạt đáp.

Mi mày Mộ Dung Ca khẽ động, lòng thầm đoán, tựa hồ Triệu Tử Duy và hoàng thái hậu có khoảng cách.

Nếu vậy có thể lý giải được, lý do vì sao sau khi hắn lên ngôi, hoàng thái hậu không hề bước chân ra khỏi cung Càn Khôn, nàng cũng chưa từng nghe hắn đến thỉnh an hoàng thái hậu bao giờ. Có điều, việc giữa mẹ con họ không phải là việc nàng có thể xen vào.

Đột nhiên ánh mắt hắn trở nên nóng bỏng nhìn nàng, đôi mắt tà mị có chút mê hoặc, hoặc có lẽ… lộ vẻ đau khổ, rất chói mắt.

Mộ Dung Ca thấy vậy cũng muốn mở miệng hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

Qua một lúc lâu sau, lửa trong lò lẩu dần tắt đi, hắn mới thu hồi tầm mắt, chậm rãi nói: “Đêm qua Hạ quốc thái tử đã đến kinh đô, bây giờ đang ở phủ Khánh Lâm vương.”

Thần sắc Mộ Dung Ca khẽ biến động, tách trà trong tay cũng run lên.

Sự chuyển biến tâm trạng này sao lọt khỏi ánh mắt của Triệu Tử Duy, đáy mắt hắn lộ vẻ lạnh lùng, cười nói, “Mộ Dung Ca, có phải nàng muốn cùng hắn rời đi?”

Mộ Dung Ca khẽ nhướng mày, nhìn theo đôi mắt trầm lạnh của hắn, vấn đề này nàng cũng không hề nghĩ tới, cũng không thể đưa ra đáp án.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.