Edit: Phi Nguyệt
Mộ Dung Tẫn chỉ có một thân một mình mà lại đuổi được tới tận
đây, hơn nữa vẻ mặt của hắn còn khẩn khoản như vậy, ánh mắt nhìn cô đầy quan
tâm. Hắn là người duy nhất quan tâm tới cô, suy nghĩ cho cô từ khi cô xuyên
không đến thế giới này.
Không có vụ lợi, không có âm mưu, hắn chỉ đơn thuần gọi cô
là tỷ tỷ. Tuy hai người họ không có quan hệ huyết thống nhưng trong lòng cô đã
coi hắn là đệ đệ thân thiết nhất của mình.
Trên môi Mộ Dung Ca nở ra nụ cười xán lạn như hoa tươi hé nở,
như ánh mặt trời chiếu rọi sau cơn mưa vào buổi sớm. Người thiếu niên đã trải
qua sự biến đổi lớn kia cũng cười, trong lòng hắn luôn lạnh lẽo, nhưng nụ cười
tươi sáng của Mộ Dung Ca đã rót một dòng khí nóng vào bên trong tâm hồn băng
giá của hắn.
Ban đầu Mộ Dung Ca còn cho rằng cô sẽ phải tự chiến đấu một
mình, có lẽ sẽ thành công, mà cũng có thể là thất bại nhưng đến cuối cùng cũng
chỉ có một mình cô lo cho chính mình mà thôi. Nhưng đứa nhỏ này lại cho cô biết,
ở thế giới loạn lạc này cô không chỉ có một mình.
Nhưng mà… Mộ Dung Ca nhìn Mộ Dung Tẫn, cô nói mà không phát
ra tiếng: “Mau đi đi, chờ cơ hội.” – Nơi đây là khách điếm Kim Phúc, bốn phía đều
có thủ vệ nghiêm ngặt, nếu không có sự cho phép của chưởng quầy thì không kẻ
nào có thể lọt được vào trong, chứ đừng nói gì tới chuyện mang một người ra khỏi
đây. Hơn nữa, có lẽ ở xung quanh khách điếm Kim Phúc còn có người của Triệu Tử
Duy, cô không thể để Triệu Tử Duy phát hiện ra hành tung của Mộ Dung Tẫn, nếu
không Mộ Dung Tẫn chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Mộ Dung Tẫn nhìn khẩu hình của Mộ Dung Ca, hắn kiên định gật
đầu, ngay sau đó hắn tự hòa mình vào trong đám đông xung quanh.
Thấy hắn đã đi, Mộ Dung Ca mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô lập tức tới bên giường, nhanh chóng thu thập đồ đạc,
trong lòng cô trào dâng một cảm xúc mãnh liệt. Tẫn Nhi tới cứu cô. Vốn cô đang
tìm kiếm cơ hội để bỏ trốn, nhưng bây giờ có thể đi cùng người thân khiến cô cảm
thấy vô cùng kích động.
Từ giờ trở đi, cô sẽ luôn lưu ý mọi lúc mọi nơi, chỉ cần có
cơ hội thì cô nhất định sẽ nắm chắc lấy!
Sau khi ăn sáng xong Cẩm Đức đến tìm cô, nàng ta nói chuẩn bị
phải lên đường. Mục đích của chuyến đi đã được thông báo rõ ràng, bọn họ tới Phong
quốc.
Trong cái rủi lại có cái may, vì cô bị thương nên Triệu Tử
Duy đã miễn cho cô công việc nấu ăn hàng ngày, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, mỗi
ngày hít thở không khí cho tốt là được.
Mộ Dung Ca cứ nghĩ rằng Nguyên Kỳ sẽ đi cùng Triệu Tử Duy,
nhưng Nguyên Kỳ lại ở lại khách điếm Kim Phúc.
Sau đó đi liên tục mười ngày, cả đoạn đường đi đều an toàn,
Phượng Dịch không phái sát thủ tới nữa. Nếu Phượng Dịch biết ám sát đã thất bại,
Tề quốc đang chỉnh đốn đại quân để tấn công Nguyên quốc thì không hiểu hắn sẽ
có cảm tưởng như thế nào?
Mặt trời sắp lặn, cả đoàn xe đi vào một trấn nhỏ và dừng lại
trước một khách điếm, thật may mắn có chỗ để nghỉ ngơi, không phải chịu cảnh
màn trời chiếu đất nữa.
Nửa đêm, Mộ Dung Ca tìm cách trốn ra ngoài, nhưng khi cô đi
tới cửa sau của khách điếm thì có một gã hắc y nhân lặng lẽ xuất hiện sau lưng
cô.
Đúng là bên cạnh Triệu Tử Duy không chỉ có hơn hai mươi hạ
nhân, xung quanh hắn không biết còn bao nhiêu ám vệ đang âm thầm bảo vệ hắn nữa?
Nơi đây giờ giống một nhà tù không có lối thoát, không một kẽ hở, cô muốn chạy
trốn là điều vô cùng gian nan, quả thực, so với tưởng tượng của cô thì còn khó
khăn hơn nhiều. Chắc chắn cô phải hành động cẩn thận, tuyệt đối không thể xúc động
mà làm hỏng việc, nếu cô bị Triệu Tử Duy phát hiện và trừng phạt, dù có đánh mất
cái mạng nhỏ này cũng không là gì, nhưng cô không muốn liên lụy tới Mộ Dung Tẫn.
Cứ như vậy, năm ngày nữa lại trôi qua nhưng Mộ Dung Ca vẫn
chưa tìm được cơ hội.
Dường như Triệu Tử Duy đã quên mất cô rồi, ngay cả khi cô ngẫu
nhiên đi qua trước mặt hắn nhưng hắn cũng xem như không nhìn thấy. Vết thương của
cô đang hồi phục rất nhanh, nhưng vì Triệu Tử Duy đã hạ lệnh nên Lưu thái y vẫn
để ý tới vết sẹo trên vai Mộ Dung Ca, còn cô thì chẳng quan tâm tới nó.
Thái độ của Triệu Tử Duy đối với Mộ Dung Ca càng lạnh nhạt
thì thái độ của Quất Đào lại càng ôn hòa. Cô không còn thấy sát khí trong mắt
nàng ta nữa, có lẽ vì nàng ta vẫn áy náy chuyện đã đá cô nên thỉng thoảng lại
chủ động nói với cô hai-ba câu. Đám tỳ nữ và hạ nhân cũng không bởi vì cô bị thất
sủng mà trở mặt, cuộc sống của cô ngày càng tốt hơn.
Nhưng Mộ Dung Ca lại cảm thấy nghi ngờ đối với thái độ của
Triệu Tử Duy, dường như có chỗ nào đó không thích hợp. Mộ Dung Ca ngồi dựa người
vào một gốc cây to, hai mắt nhắm lại, đôi lông mày khẽ nhíu, vì sao cô lại thấy
không thích hợp? Có phải hắn đã nhận ra cái gì không?
Mộ Dung Ca tự nhận mấy ngày nay cô rất an phận, không hề biểu
hiện ra bất cứ hành động hay thái độ đặc biệt nào. Rốt cục đã có chuyện gì xảy ra?
Ở cách đó không xa, sắc mặt của Triệu Tử Duy trầm xuống, hắn
ném chiếc bánh bột ngô cứng ngắc xuống đất, giận dữ nói: “Sao lại khó nuốt vậy?”
– Không chỉ cứng, còn nhạt nhẽo vô vị. Hắn nhớ tới mùi vị thịt gà nướng của nữ
nhân kia, bên trong nhồi hương liệu, da ròn bén lửa, thịt gà vừa chín tới, cắn
một miếng cả miệng đều có hương vị gà nướng thơm ngây ngất, làm cơn thèm ăn của
hắn nổi lên. Xem ra, mới chỉ có mấy ngày nhưng dạ dày cùng khẩu vị của hắn đã bị
đánh gục rồi.
Hắn nhìn về phía Mộ Dung Ca đang tựa cây nghỉ ngơi, nàng ta
đúng là nhàn nhã, hắn nhìn thấy trên tay nàng cũng đang cầm một chiếc bánh bột
ngô, có lẽ nàng cũng không thể nuốt trôi?
Hắn vừa định mở miệng gọi nàng nhưng ngay lập tức lại nhớ tới
một chuyện quan trọng, hai hàng mi nheo lại, hắn trực tiếp bỏ qua, không gọi
nàng nữa, cúi đầu nhìn đĩa bánh chán ngắt, hắn hất tay ném thẳng xuống đất.
Quất Đào biết hai ngày nay Triệu Tử Duy đều chán ăn, nếu còn
tiếp tục tình trạng này, e rằng cơ thể hắn sẽ không chịu nổi. Quất Đào nhìn Mộ
Dung Ca, tròng mắt hơi tối lại, nàng ta đi tới chỗ Mộ Dung Ca, giọng nói nhu
hòa: “Mấy ngày nay Thái tử ăn uống không được tốt, thương thế của ngươi cũng
khá hơn rồi, ngươi đi làm chút đồ ăn cho Thái tử đi.”
Mộ Dung Ca từ từ mở mắt, cô đứng lên, đưa tay phủi đi bụi đất
trên váy rồi trả lời: “Vâng.”
“Ta đã xem địa hình xung quanh đây, phía trước có một con
sông, dưới sông có cá, Thái tử rất thích ăn cá. Chúng ta cùng đi, ta bắt cá,
ngươi xử lý chúng.” – Quất Đào gật đầu, mau chóng đi trước.
“Vâng.” – Mộ Dung Ca đi theo sau.
Ở thời cổ đại có một thứ vô cùng ưu việt mà thời hiện đại
không thể bằng được, chính là không khí tươi mát, tất cả đồ ăn ở đây đều sạch,
không bị nhiễm độc, ngay cả nước sông cũng trong suốt nhìn xuống được đáy. Ở giữa
sông có thể thấy rõ vài con cá đang bơi qua bơi lại. Mộ Dung Ca không có võ
công, cô cởi giày xuống sông, dùng hai tay để bắt cá, nhưng đám cá bơi quá
nhanh, thân cá lại trơn trượt nên cô không thể bắt được.
Quất Đào thì có võ công, không những thế còn là tuyệt đỉnh
võ công, nàng ta cầm trường kiếm đâm xuống nước, chỉ một loáng sau đã có hơn mười
con cá được ném lên bờ.
Mộ Dung Ca lập tức lên bờ nhặt cá, còn Quất Đào thì đứng
canh ở một bên.
Một lúc sau, hơn mười con cá đều đã được xử lý sạch sẽ, Mộ
Dung Ca xâu đám cá lại rồi trở về cùng Quất Đào.
Vì không có nồi nên cô đành phải làm món cá nướng, sát một lớp
muối cùng hạt tiêu lên da cá, bụng cá thì nhồi các hương liệu hành, gừng….
Cá không to như gà nên nướng có phần dễ dàng hơn, chỉ một
loáng sau cá nướng đã chín. Lúc nướng cá Mộ Dung Ca vẫn luôn luôn chuyên tâm để
ý tới độ lửa. Làm cá nướng quan trọng nhất là độ lửa, nếu để lửa quá lớn thì thịt
cá sẽ không ngon.
Triệu Tử Duy nhìn Mộ Dung Ca với vẻ mặt khó hiểu, tâm tư của
hắn càng thêm phức tạp.
Mùi cá nướng bay tới, đánh thẳng vào cái mũi của hắn, hắn
nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn đang hết sức tập trung của Mộ Dung Ca,
nhưng… trong lòng hắn đã có quyết định!