Triệu Tử Duy một thân áo choàng màu đỏ tía đang tung bay trong gió, mái tóc đen đang di động tung bay trong gió, cặp mắt lộ vẻ phong lưu tà mị đang lặng im nhìn nàng, song sắc mặt của hắn tái dần đi. Khi nhận ra nàng đang nhìn mình, khóe miệng hắn mới khẽ nhếch lên, có chút bất lực cười: “Cảnh sắc nơi đây như thế nào?”
Nguyên Kỳ xoay người nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện, đôi ngươi đen láy lãnh liệt tột cùng nhìn chằm chằm Triệu Tử Duy.
Mộ Dung Ca thở dài một tiếng, đáp: "Phong cảnh phủ Khánh Lâm vương rất đẹp, chỉ là vẫn không sánh được với Thu Nguyệt cung.”
Triệu Tử Duy nghe vậy, đáy mắt cấp tốc xẹt qua một tia đau đớn, hắn tiến lên ôm chặt eo nàng trước mặt Nguyên Kỳ, nhẹ giọng nói bên tai Mộ Dung Ca: “Khánh Lâm vương, Hạ quốc Đại Hoàng tử đang chờ chúng ta. Đi thôi.”
Tầm mắt Mộ Dung Ca chạm đến dáng người thẳng đứng của Nguyên Kỳ và đôi mắt thâm sâu khó lường đang nổi đầy ám quang, theo bản năng nàng muốn tránh khỏi khủy tay của Triệu Tử Duy, nhưng chợt nhìn thấy Triệu Tử Tận và Lan Ngọc đang đi từ xa đến.
Triệu Tử Tận chu đáo đỡ Nguyên Ngư, trên mặt Nguyên Ngư đã không còn vẻ đau khổ van này khi nãy, chỉ tỏa ra nét dịu dàng tình thắm. Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, xem ra đôi lúc nàng nghĩ nhiều rồi, quyết định vừa nãy nàng hoàn toàn không có sai.
“Xem ra chúng ta không cần quay vào rồi, bọn họ đã tới.” Mộ Dung Ca mỉm cười nhìn Triệu Tử Duy.
Đuôi lông mày Triệu Tử Duy khẽ nhướng lên, rồi lướt qua thần sắc không chút biểu cảm của Nguyên Kỳ, rồi gật đầu cười với nàng: “Vậy cũng được, cùng nhau thưởng cảnh vậy.” Tốc độ của Lan Ngọc và Triệu Tử Tận cũng nhanh thật, hắn vừa mới rời đi thì họ đã có mặt ở đây. Chỉ là, hắn vừa vặn đến sớm một bước, đôi mắt tà mị chợt tối sầm lại… hắn đã thấy được những gì không bao giờ muốn thấy.
Đối với Mộ Dung Ca, Nguyên Kỳ quan trọng hơn hắn rất nhiều.
Đáy mắt Triệu Tử Duy khẽ động, tim đau như vừa bị một ngọn kích đâm vào, một cảm giác hối hận và bất lực giao chiến trong lòng.Trong lòng hắn rất mâu thuẫn, cũng vô cùng rối rắm. Mộ Dung Ca à… hắn rất đau khổ, nàng có biết?
Thần sắc hắn lộ vẻ lãnh liệt nhìn Nguyên Kỳ, “Hạ quốc thái tử nên biết chừng mực.”
Nguyên Kỳ khẽ nhướng mày, đôi mắt thâm sâu âm u nhìn cánh tay Triệu Tử Duy đang khoác trên vai Mộ Dung Ca. Hắn hạ tầm mắt, cười nhàn nhạt đáp: “Tề quốc hoàng thượng không cần quá cẩn trọng. Đã từng mất đi, thì vĩnh viễn cũng không còn nữa, hà tất phải chịu nỗi khổ dây dưa? Nên lựa chọn gì, chắc ngài đã có quyết định rồi, không phải sao?”
Giọng nói rất nhỏ đương nhiên đám người Triệu Tử Tận từ xa tới không nghe được. Mộ Dung Ca ngờ vực, chuyện gì đã xảy ra vậy? Trong lời của Nguyên Kỳ rất có ý, và vẻ trầm mặc khác thường của Triệu Tử Duy cũng rất không bình thường!
Nàng nhíu mày… họ có dự tính gì vậy?
Chỉ một thoáng, đoàn người Triệu Tử Tận đã đến dịch đình.
“Thần đệ vừa hồi kinh không được bao ngày, tòa phủ đệ vẫn như trước kia mà hoàng huynh ban cho, chưa từng sửa chữa. Hoa này cũng vừa thay vào cách đây không lâu, cảnh trí đương nhiên không tệ rồi.” Triệu Tử Tận nói với Mộ Dung Ca.
Mộ Dung Ca mỉm cười không đáp lại. Ánh mắt nàng khẽ lướt qua Nguyên Ngư. Quả không hổ danh xuất thân chốn hoàng gia, chỉ trong một khắc đã cất giấu mọi tâm sự vào lòng, tự tin điềm nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, thật khiến người ta mở rộng tầm ắt. Thật ra, nếu Nguyên Ngư dựa vào phần tâm cơ và sự gan dạ của ban thân cũng có thể giữ đứa nhỏ trong bụng, bình an sinh ra là chuyện dễ dàng!
Nụ cười trên môi Triệu Tử Tận hơi sượng lại, rồi nhìn Triệu Tử Duy, cười nói: “Tiệc sinh thần hôm nay, thần đệ đã chuẩn bị ở Long Nhạc sơn. Mùa này Long Nhạc sơn cảnh trí mê người, về chiều thì cả sơn cốc đều phủ đầy sương, không khác gì nhân gian tiên cảnh. Hơn nữa, trước đây phụ hoàng có cho xây một tòa nhà trên đó, đêm nay vừa vặn có thể thong thả lưu lại một đêm, sáng mai mới xuống núi.”
“Thần đệ quả rất dụng tâm.” Triệu Tử Duy gật gật đầu, khóe miệng cong lên đáp. Long Nhạc sơn? Ha Ha Triệu Tử Tận cũng hao tổn không ít tâm trí đây.
Ánh mắt Lan Ngọc nhàn nhạt nhìn lướt qua Mộ Dung Ca, Nguyên Kỳ, và Triệu Tử Duy, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười dịu hòa, “Đã từng nghe danh Long Nhạc sơn khá lâu, chưa có dịp nhìn thấy. Không ngờ trước khi rời Tề quốc còn có cơ hội được một lần đến đó. Khánh Lâm vương thật có lòng.”
“Đúng vậy. Bản cung cũng rất muốn thưởng ngoạn cảnh trí tuyệt mỹ vang danh thiên hạ của Long Nhạc sơn.” Nguyên Kỳ mở mắt nhìn Lan Ngọc và Triệu Tử Tận, thanh nhã nói. Long Nhạc sơn? TRiệu Tử Tận quả nhiên biết cách nắm bắt thời cơ.
Triệu Tử Tận thấy Triệu Tử Duy không có ý kiến liền muốn cho chuẩn bị khởi hành đi Long Nhạc sơn. Đột nhiên Mộ Dung Ca lại nói: “Hoàng thượng, hôm nay thiếp không được khỏe, không muốn lên núi. Tuy hôm nay là sinh thần của Khánh Lâm vương, nhưng đầu thiếp bỗng đau quá, e không thể tham dự rồi.”
Nàng có trực giác rất rõ ràng, ở Long Nhạc sơn nhất định sẽ xảy ra một chuyện rất nghiêm trọng nguy hiểm đến tính mạng! Có lẽ Triệu Tử Duy sẽ gặp nguy hiểm!
Đây vừa là trực giác, nhưng cũng là dự đoán của nàng. Nàng không muốn Triệu Tử Duy gặp nguy hiểm.
Triệu Tử Duy mỉm cười, tựa hồ đã nhìn thấu tâm tư nàng, đáy lòng hắn dâng tràn một cảm giác ấm áp, bao nhiêu đêm khiến hắn mất ngủ, bây giờ hắn đã hạ được quyết định rồi. Hắn dịu dàng vuốt ve mái tóc đen dài của nàng, cười nói: “Ái phi à, Long Nhạc sơn không khó đi như vậy đâu. Dọc đường đã được lắp đá tảng, chúng ta chỉ ngồi xe ngựa thôi. Nếu nàng cảm thấy không khỏe thì có thể nghỉ ngơi trong xe ngựa, chỉ tầm một hai canh giờ là sẽ đến nơi. Trẫm từng nghe nàng nói rất thích khám phá và thăm thú
cảnh đẹp, cơ hội xuất cung cũng không nhiều, ái phi nên nhân cơ hội này tận hưởng cảnh trí của Long Nhạc sơn. Hãy tin lời trẫm, ái phi sẽ không phải thất vọng đâu.”
Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, Mộ Dung Ca nhìn ánh mắt kiên định của hắn, tim đập cực nhanh.
Không đâu, nhất định sẽ có bất trắc! Còn định cự tuyệt, nhưng Triệu Tử Tận đã tiếp lời: “Đúng vậy đó, quan cảnh Long Nhạc sơn rất đẹp, đi khắp thiên hạ cũng khó gặp, Thanh phi nương nương chớ để lỡ.”
“Nguyên Ngư đang có mang cũng muốn đến Long Nhạc sơn này. Thanh phi nương nương cứ yên tâm, vương gia có nói, đường lên núi rất bằng phẳng, không chút gập ghềnh.” Nguyên Ngư mỉm cười khuyên nhủ. Tuy vừa nãy Mộ Dung Ca đã từ chối nàng, nhưng tự đáy lòng nàng vẫn hy vọng Mộ Dung Ca sẽ đi.
Bởi vì nếu Mộ Dung Ca không đi, tất nhiên Triệu Tử Duy cũng không có lý do đến đó.
Nguyên Kỳ đứng sau lưng Mộ Dung Ca và Triệu Tử Duy, nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của nàng, hàng lông mày bỗng nhíu lại. Dù tiếp theo có xảy ra chuyện gì thì nàng cũng không thể trốn tránh.
“Bản điện hạ cũng biết chút y lý, Thanh phi nương nương cảm thấy khó chịu ở đâu? Để bản điện hạ thay Thanh phi nương nương bắt mạch.” Lan Ngọc bước lên, dịu dàng nói với Mộ Dung Ca.
Một giọng nói mềm nhẹ đủ khiến người ta rợn sóng lưng.
Mắt quang Mộ Dung Ca khẽ dao động, vẫn dịu dàng cười không chút phòng bị, “Sao thiếp dám phiền đến Đại Hoàng tử. Chỉ là có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát sẽ khỏi. Hoàng thượng đã ca ngợi Long Nhạc sơn như vậy, thiếp cũng không muốn bỏ qua.” Có một số việc nếu không tránh được, thì cứ mạnh dạng tiến lên vậy.
Lan Ngọc nhìn nụ cười bên môi của Mộ Dung Ca, lòng trở nên lạnh lùng, Mộ Dung Ca đã biết gì rồi ư?
Hắn âm thầm đưa mắt nhìn Triệu Tử Tận, có ý bảo hắn ta âm mưu tối nay phải hành động trót lọt, không được xảy ra sơ xuất! Người làm việc lớn, nhất định phải chấp nhận trả giá!
Đôi môi Triệu Tử Tận nhếch lên, hai bàn tay đã nắm chặt lại dưới gấu tay áo.
Mộ Dung Ca khép lại tầm mắt để che dấu suy nghĩ trong lòng. Người đứng sau ngẫu nhiên nhìn nàng, ánh mắt lộ vẻ âm u, tựa hồ là cả một màn đêm đang bao phủ nàng, nhưng lại không lạnh lẽo như trong tưởng tượng.
Hay… đây chỉ là ảo giác của nàng!
Đương lúc thất thần, giọng Triệu Tử Duy nhẹ nhàng vang lên bên tai: " Nàng yên tâm đi!” Dù biết hiện tại lòng nàng đã không còn hắn, nhưng nàng thật lòng thật dạ quan tâm và lo lắng cho hắn.
Nàng nhìn xung quanh, phát hiệu Tiểu Thập đang đứng cùng với Như Băng, Như Băng không biết thủ ngữ nên cũng không thể nói chuyện với hắn. Tiểu Thập nhìn qua nàng, khuôn mặt này hai năm không chút thay đổi, vẫn đáng yêu như vậy. Phát giác nàng đang nhìn mình, hắn lập tức nở nụ cười tươi rói.
Lòng nàng cảm thấy ấm áp lắm, hai năm qua mai danh ẩn tích, cùng sống với hắn không khác tỷ đệ ruột thịt, còn hắn cũng thật lòng xem nàng là tỷ tỷ vậy. Khi nàng gặp chuyện không may, chắc trong lòng hắn cũng như lửa đốt. Chỉ là, kiểu người đơn giản như Tiểu Thập liệu có nhận ra sự thay đổi của Lan Ngọc?
Suy cho cùng, Lan Ngọc là ân nhân cứu mạng của hắn, có một vị trí rất quan trọng trong lòng hắn.
Tiểu Thập giơ tay lên chỉ trỏ cho nàng biết trong lòng hắn không chút thoải mái, rất khó chịu. Tiểu Thập đang khóc thầm trong lòng, hắn thật sự không biết phải lựa chọn như nào.
Mộ Dung Ca mỉm cười nhìn hắn, tuy hắn rất trong sáng nhưng cũng không phải kẻ ngu dốt. Đúng là Lan Ngọc đã từng cứu hắn, nhưng mấy năm qua bán sống bán chết đi theo cũng như trả lại ân tình này cho Lan Ngọc. Cho nên, hôm nay, hắn lựa chọn như nào là quyền của hắn. Hắn có quyền được chọn.
Ở trong thời gian ngắn ngủi ánh mắt của hai người Mộ Dung Ca và Tiểu Thập trao đổi, như Băng lúc này cũng đang nhìn Lan Ngọc, tuy rằng Lan Ngọc đã từng cứu nàng, nhưng chưa từng cùng nhau nói chuyện. Nàng cơ hồ cảm giác hắn sẽ làm gì đó với nàng. Nàng tuyệt đối không thể trở thành vật để cho người khác lợi dụng.
Long Nhạc Sơn.
Long Nhạc Sơn cảnh trí nổi tiếng nhất thiên hạ, theo như lời của Triện Tử Tận, buổi sớm là lúc sương sớm màu trắng bao quanh cả ngọn núi, thời điểm tốt nhất để lên núi, là lúc hoàng hôn, mặt trời đỏ đầy cả màu trời, lúc đó sương cũng như được nhuộm màu,khung cảnh khi tuyệt mỹ, đây là cảnh trí trong đời khó gặp được!
Quả thật như lời Triệu Tử Duy nói, đi tớ Long Nhạc Sơn, tuy là đường lên đỉnh núi, nhưng tất cả đá đã được lót đường bằng phẳng, làm cho xe ngựa đi lên cũng không quá khó khăn chỉ là có chút xóc nảy. Đỉnh núi cao như vậy, nhưng đường đi lại khá bằng phẳng, tiền nhân trước đây ở đỉnh núi quả là không bỏ ít tâm tư cho nó a.
Trên đỉnh núi có một tòa phủ đệ, tuy rằng không lớn, nhưng kiến trúc cũng rất xa hoa. Đủ để nhìn ra năm đó Tề quốc tiên hoàng rất yêu thương Triệu Tử Tận! Hơn nữa, trên đỉnh núi chỉ có duy nhất một tòa phủ đệ, cho dù người thường có thể leo lên đây thưởng ngoạn phong cảnh, cũng chỉ có thể nhìn xa xa tòa phủ đệ này.
Ở trên xe ngựa, Thần sắc Triệu Tử Duy càng âm trầm hơn, khiến nàng cũng không thật thoải mái, cho nên liền không dám nghĩ nhiều. Nhưng sau khi xuống xe ngưa, đứng trước một tòa phủ đệ xa hoa, nàng rõ ràng cảm giác được Triệu Tử Duy một thân lãnh liệt hơi thở.
Nàng nhẹ nhàng nhíu chặt hàng mi
Cùng mọi người chậm rãi tiến vào phủ đệ.
Triệu Tử Tận trước đó đã an bày tiệc sinh thần cho đêm nay,cho nên trong phủ đệ không hề thiếu hạ nhân đi qua đi lại, cũng đã chuẩn bị tốt thức ăn cùng rượu, chỉ còn đợi mọi người đến tham dự mà thôi.
Triệu Tử Duy nắm chặt tay Mộ Dung Ca cùng ngồi ở vị trí chủ vị phía trên, Nguyên Kỳ cùng mọi người lần lượt cũng yên vị.
Hạ nhân tất cả đều nơm nớp lo sợ, dè dặt cẩn trọng đem rượu cùng thức ăn, đặt lên bàn của chủ nhân.
Mộ Dung Ca nhìn trên bàn thức ăn cùng rượu, mắt quang chợt lóe.
“ Yên tâm, rượu này bên trong không có độc “. Triệu Tử Duy thấp giọng cười nói.
Nghe vậy Mộ Dung Ca đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, gật đầu.
Triệu Tử tận nâng ly rượu, cử chỉ hướng về phía Mộ Dung Ca, cười nói : “ Hôm nay là ngày sinh thần của bổn vương, Hoàng thượng, Hạ quốc thái tử, Đại hoàng tử, lại vì bổn vương mà đến đây chúc mừng, thật là làm cho bổn vương vô cùng cảm kích!”. Dứt lời, hắn một ngụm đem rượu uống hết một hơi.
Thấy thế, Mộ Dung Ca mỉm cười, ngày trước còn là một thiếu niên non nớt, nhưng giờ vì mưu quyền mà trở nên trưởng thành, dũng cảm, nhưng hắn vì mưu quyền mà nỡ tâm không để ý đến sinh mệnh của tỷ tỷ mình, cũng bất chấp tất cả để giành lại mọi thứ, bỏ ra những thứ như vậy đáng sao?
Nàng tự giễu cười, đêm nay kết quả sẽ như thế nào? Nàng làm sao có thể suy nghĩ quá nhiều như vậy chứ?
“ Thập đệ, hôm nay là sinh thần của ngươi, trẫm cũng chúc Thập đệ mọi năm đều sẽ luôn có một bữa tiệc như vậy! “. Triệu Tử Duy nhếch miệng tà mị cười.
Mộ Dung Ca cũng lập tức giơ lên chén rươu đồng dạng chúc :” Bản cung chúc mừng Khánh Lâm vương, tuổi tuổi đều bình an “.
Đối với thời đại này, hai chữ bình an thật là khó cầu.
Triệu Tử Tận nhất thời run lên, cho tới bây giờ, nàng vẫn như cũ lo lắng cho hắn, mong muốn hắn bình an sao?
“ Tạ ơn hoàng huynh, tạ ơn Thanh phi nương nương “. Bóng vàng dưới ánh nến, hắn ngửa đầu uống sạch ly rượu trong tay, không còn một giọt. Nàng thật tâm chúc phúc hắn như vậy, hắn nhất định không phụ lòng nàng. Một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ chịu tội hướng nàng mà nhận sai.
“ Khánh Lâm vương cùng Khánh Lâm phi thành thân đã được nửa năm, bây giờ lại còn có mang, có thể nói là song hỷ lâm môn. Khánh Lâm vương quả nhiên là người có phúc khí.” Lan Ngọc nhẹ nhàng cười nói.
Nguyên Ngư nghe vậy, liền nhìn về phía Triệu Tử Duy, ở trong mắt hắn rõ ràng là đang có sát khí, nàng biết tuyệt đối Triệu Tử Duy sẽ không để cho Triệu Tử Tận và nàng có con nối dòng.Nàng sắc mặt tái nhợt, tuyệt đối không thể, nàng tuyệt đối không thể mất đi đứa nhỏ này!
“ Ha, ha, ha, song hỷ lâm môn! Bôn vương nhất định sẽ phải cạn ly rượu này! Triệu Tử Tân cười to ba tiếng, hào sảng nắm lấy bờ vai của Nguyên Ngư, sau đó liền uống cạn ly rượu
Nguyên Ngư một trận thất thần, bên tai truyền đến tiếng cười to của Triệu Tử Tân, nàng chỉ có thể miễn cưỡng cười gượng.
“ Khánh Lâm vương quả nhiên đã có tâm tư chuẩn bị tiệc thịnh yến long trọng như vậy, không uổng công bản cung ngàn dặm xa xôi, một chuyến đến đây! Hôm nay ta cũng chúc mừng Khánh Lâm Vương sinh thần hỉ sự “. Dưới ánh nến, Nguyên Kỳ nhìn Triệu Tử Tận đạm cười nói.
Triệu Tử Tận chạm đến đôi mắt đen láy của Nguyên Kỳ, toàn thân hắn có cảm giác lạnh sóng lưng, Nguyên Kỳ như thế vẫn là vân đạm gió nhẹ, tựa hồ tất cả những việc sắp sửa xảy đến không hề ảnh hưởng đến hắn.
Mộ Dung Ca nãy giờ quan sát biểu cảm và lời nói của mọi người, nàng càng khẳng định, buổi tiệc hôm nay chắc chắn sớm đã có âm mưu.
“Sau khi yến hội kết thúc, chúng ta cũng nên ra khỏi phủ đệ nhìn ngắm cảnh trí có một không hai của Long Nhạc Sơn đi “.
Triệu Tử Duy bỗng nhiên đề nghị.
Lan Ngọc cùng Triệu Tử Tận nhất thời trong mắt ám quang thoáng hiện, nhìn về phía Triệu Tử Duy.