Edit: Phi Nguyệt
Mộ Dung Ca cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh bức người của hắn đang chĩa vào mình, nhưng cô biết, từ lúc cô nói rằng mình có tài nấu nướng thì chắc chắn hắn sẽ nghi ngờ.
“Thiếp từ nhỏ đã yêu thích nấu nướng, phụ thân và mẫu thân không đồng ý nên thiếp đành phải lén học.” – Cô nhẹ nhàng trả lời. Ở thời đại này, đa số các tiểu thư quý tộc chỉ ở trong thư phòng thêu thùa hoặc học cầm kỳ thư họa, chứ ít có tiểu thư nào lại học nấu nướng, những nữ tử có tài nấu nướng giỏi thường là con gái gia đình dân nghèo.
Triệu Tử Duy nghe xong câu trả lời của Mộ Dung Ca nhưng không nói gì, hắn vẫn nghi ngờ. Hắn vừa hớp một ngụm nước trà để súc miệng, vừa nhìn cô bằng đôi mắt hàm chứa đầy ý cười.
Mộ Dung Ca tự trấn định mình, cô duy trì phong thái thong dong cúi đầu chờ đợi.
“Nấu nướng cũng khá, ngươi được phép ở lại cạnh bản cung.” – Triệu Tử Duy quan sát một lúc lâu nhưng vẫn thấy thái độ của Mộ Dung Ca như bình thường, trong đôi mắt tà mị của hắn xẹt qua một tia hứng thú, hắn duỗi cánh tay để tỳ nữ thay quần áo cho mình, rồi mới từ tốn mở miệng nói với Mộ Dung Ca.
Sau đó, hắn quay sang nàng tỳ nữ đứng gần đấy, hạ một mệnh lệnh: “Quất Đào, đi báo cho Khánh vương một tiếng.”
“Dạ.” – Nàng tỳ nữ tên Quất Đào lĩnh mệnh rồi lập tức lui ra.
Khóe miệng Mộ Dung Ca hơi nhếch lên, nét tươi cười tràn ngập trong mắt cô, chỉ cần Triệu Tử Duy đồng ý cho cô đi theo thì ngày có thể thực hiện được mục tiêu của cô đã không còn xa nữa rồi.
Sau khi thay xong quần áo, Triệu Tử Duy nhìn xuống Mộ Dung Ca, cô vẫn đang mặc bộ quần áo thiếu vải mỏng manh của đêm hôm qua, đôi hàng mi đẹp như tranh vẽ của hắn hơi nhíu lại. Không khí ở Nguyên Quốc quá mức dâm loạn, quần áo của ca kĩ cũng quá hở hang, các ca kĩ ở Tề quốc thì khác hẳn, họ thường mặc những bộ quần áo trang nhã như những tiểu thư khuê các, dù có phải tiếp khách cũng không bao giờ ăn mặc như thế này. Triệu Tử Duy nhìn Mộ Dung Ca, không hiểu vì sao giọng nói của hắn có phần lạnh lùng hơn, hắn nói: “Từ giờ trở đi ngươi đã là người của Tề quốc, mau đi thay bộ quần áo khác.”
“Dạ.” – Mộ Dung Ca đáp, giọng nói không dấu nổi vui mừng. Được thay đám quần áo đang mặc trên người đúng là mong muốn cấp thiết nhất của cô. Giữa thời loạn này, nơi nữ nhân không phải dùng để yêu mà dùng để chơi đùa, thì chỉ có tận lực che giấu bản thân mới có thể đảm bảo sự an toàn cho chính mình. Nhớ lại ánh mắt rực lửa ham muốn của tên nam nhân đang đứng trước mặt khiến cô lại nổi đầy da gà, tóc gáy dựng thẳng đứng.
“Ngươi đi theo ta.” – Tỳ nữ vừa hầu Triệu Tử Duy thay áo quay sang nói với Mộ Dung Ca.
Mộ Dung Ca gật đầu rồi nối gót nàng ta đi ra ngoài.
Triệu Tử Duy nhìn theo dáng đi thong thả của Mộ Dung Ca, đôi mắt hắn ánh lên nét sắc lạnh, thâm thúy.
Ngay lúc Mộ Dung Ca vừa bước ra ngoài thì gã hộ vệ thân cận của Triệu Tử Duy đi tới, hắn lướt qua Mộ Dung Ca rồi đột nhiên quay đầu lại nhìn bóng lưng của cô, trong mắt bỗng hiện lên sát khí.
Mộ Dung Ca cảm giác được sau lưng mình có địch ý, cô quay đầu lại nhưng chỉ nhìn thấy một tấm lưng to lớn. Cô nhíu mày, giống như đi mua hàng mà lại phát hiện ra tất cả các cửa hàng đều đã đóng cửa vậy.
“Thuộc hạ khấu kiến thái tử.” – Gã hộ vệ quỳ một chân sau xuống đất, hành lễ với Triệu Tử Duy.
Triệu Tử Duy nhìn lướt qua gã hộ vệ, tao nhã ngồi xuống rồi hỏi: “Lưu Vân, có chuyện gì?”
Lưu Vân từ lúc năm tuổi đã đi theo Triệu Tử Duy, võ công của hắn xuất thần nhập quỷ, ở Tề quốc ít có địch thủ. Hắn cùng Triệu Tử Duy tuy có quan hệ chủ tớ, nhưng thực chất là huynh đệ tình thâm, đồng sinh cộng tử (cùng sống cùng chết), hắn không chỉ có võ công bí hiểm, mà tâm cơ cũng thâm trầm không kém đám phụ tá của Triệu Tử Duy, hắn là người được Triệu Tử Duy tín nhiệm nhất. Từ lúc lên mười tuổi, Lưu Vân hắn đã có hùng tâm tráng chí, quyết cùng Triệu Tử Duy mưu đoạt thiên hạ! Trên mặt hắn có một vết sẹo, là do hồi năm tuổi bị chém một nhát kiếm lên mặt, vết sẹo đó làm dung mạo tuấn tú của hắn trở nên dữ tợn hơn nhiều.
“Thái tử thật sự muốn lưu lại Mộ Dung Ca?” – Lưu Vân đứng dậy, gương mặt bị hủy hoại vẫn bình tĩnh như nước, nhìn không ra được sự thay đổi nào, hắn trực tiếp hỏi Triệu Tử Duy.
Triệu Tử Duy đã sớm biết hắn sẽ hỏi thế, nhưng chỉ lười nhác, cười trả lời: “Có gì không thể?”
“Tuy nàng ta đã bị Khánh vương phế truất nhưng vẫn là người của Nguyên quốc. Thái tử thu nàng ta, chẳng lẽ thật sự là vì nàng có tài nấu nướng tốt?” – Lưu Vân hỏi. Trong mắt hắn thì Mộ Dung Ca là một kẻ nguy hiểm, có lẽ nàng ta chính là thám tử do Phượng Dịch an bài bên cạnh Triệu Tử Duy, nàng ta sẽ gây bất lợi cho Triệu Tử Duy.
“Cũng không hẳn.” – Triệu Tử Duy ngẩng đầu nhìn Lưu Vân, ánh mắt sáng rực như thấu hiểu hết mọi sự, dường như chỉ cần liếc mắt một cái thì tất cả mọi việc trong thiên hạ, lẫn người trong thiên hạ đều bị hắn nắm gọn trong lòng bàn tay.
Lưu Vân hạ đôi mắt xuống, toàn tâm phục tùng. Tuy hắn biết Triệu Tử Duy không phải người dễ dàng bị kẻ khác xỏ mũi, nhưng vẫn nói: “Nếu nàng ta dám có mưu đồ với thái tử, thì thuộc hạ sẽ tự tay giết chết nàng ta.”
Triệu Tử Duy nở nụ cười, hắn đưa tách trà lên miệng uống một ngụm rồi từ tốn nói: “Lưu Vân, nàng ta không đơn giản như ngươi tưởng đâu.”
Lưu Vân sửng sốt, có thật không?
…
Trong Khánh vương phủ vừa phát sinh ra hai sự kiện, bảo lớn không lớn, bảo nhỏ không nhỏ, nhưng đều làm cho bọn hạ nhân trong phủ bàn tán say sưa. Sự kiện thứ nhất: Người vừa bị phế truất xuống làm ca kĩ – Mộ Dung Ca lại được Tề quốc thái tử giữ lại bên người hầu hạ, việc này không phải tầm thường đâu nha, xem ra Mộ Dung Ca thực sự có năng lực!
Còn một sự kiện khác, đó là: Tối hôm qua, Tỳ nữ thân cận của Lâm trắc phi thế nào lại chết ở trong phòng của Trương tướng quân, nghe nói toàn thân nàng ta không còn chỗ nào lành lặn, những vết thương ở trên người vừa nhìn đã thấy ghê rợn. Không rõ nguyên nhân vì sao lại xảy ra chuyện này, nhưng Trương tướng quân là gia tướng đắc lực của Phượng Dịch, còn Tiểu Từ chỉ là một hạ nhân, nên rốt cục việc này cũng chẳng giải quyết được.
Hai sự kiện này vừa truyền đến tai Lâm Vi, sắc mặt của ả lập tức méo mó, ả hất trọn đám đồ ăn sáng đang nóng hôi hổi ở trên bàn xuống dưới đất.
Lâm Vi nghiến răng nghiến lợi. Dựa vào cái gì? Mộ Dung Ca có tư cách gì mà vừa bị Phượng Dịch biếm thành ca kĩ đã được hầu hạ Tề quốc thái tử tôn quý?!
Tề quốc là một trong tam đại quốc gia có thế lực mạnh mẽ, mà Triệu Tử Duy lại là người nắm giữ quyền lực ở Tề quốc!
Còn nữa, Tuy Tiểu Từ chết ở trong phòng Trương tướng quân, nhưng mà ả vẫn có cảm giác chuyện này có liên quan tới Mộ Dung Ca.
Mộ Dung Ca! Giỏi lắm!
“Mấy ngày nữa tỷ tỷ tốt của ta phải rời khỏi Nguyên quốc rồi, kẻ làm muội muội như ta cũng phải tặng tỷ ấy một chút lễ mọn chứ. Người đâu, mau gọi hộ vệ tới!” – Lâm Vi một mặt phân phó cho tỳ nữ, một mặt đi đến trước bàn giấy, lấy ra một tấm giấy trắng, ả viết. ‘Sau buổi trưa gặp mặt ở Tuyên đình, Phượng Dịch.’
Ả rất hiểu Mộ Dung Ca, nếu cô ta mà nhìn thấy phong thư này, nhất định sẽ bất chấp tất cả để đến Tuyên đình!
…
Mộ Dung Ca đi theo người tỳ nữ đến một gian phòng nhỏ. Cô nhìn qua căn phòng, tuy bên trong không bài trí đồ vật gì quý báu nhưng lại rất lịch sự, sạch sẽ, so với nơi ở cũ của cô thì tốt hơn gấp trăm lần.
“Ngươi ở đây nghỉ ngơi đi, quần áo sẽ có người mang đến ngay. Nếu có việc gì thì đến tìm ta, ta là Cẩm Đức.” – Cẩm Đức dẫn Mộ Dung Ca đến trước cửa phòng, nói.
Mộ Dung Ca gật đầu cười: “Cám ơn.”
Cẩm Đức thu hai tay đặt ở phía trước, không nói gì thêm liền quay người rời đi.
Lạnh lùng thật!
Hai ngày gần đây đầu óc cô lúc nào cũng trong tình trạng căng thẳng, thật mệt mỏi, rốt cục đã có thể thả lỏng thần kinh được rồi. Cô lập tức ngồi xuống, rót cho mình một chén trà, cũng chẳng quan tâm đây là loại trà gì, mùi vị ra sao liền trút ngay vào cổ họng.
Bang! Bang!, có tiếng đập cửa.
Mộ Dung Ca buông chén trà, quần áo tới nhanh vậy sao?
Cô mở cửa, một nữ tử đang đứng ở bên ngoài, nhưng quần áo ở trên người cô ta không phải là trang phục tỳ nữ của Tề quốc. Mộ Dung Ca ngạc nhiên, tỳ nữ này nhìn rất quen, mắt cô sáng lên.
“Khánh vương lệnh cho nô tì mang tới đây ạ.” – Nữ hầu lấy ra một phong thư đưa cho Mộ Dung Ca, rồi lập tức rời đi.
Phượng Dịch gửi thư cho cô?