Edit: Phi Nguyệt
Quất Đào cứng người, hai chân run rẩy, mặt nàng tái nhợt
không còn sắc máu. Thái tử lại vì Mộ Dung Ca mà làm chậm trễ hành trình.
Tuy Quất Đào rất sợ Triệu Tử Duy, không dám làm trái mệnh lệnh
của hắn, nhưng nàng vẫn phải nói: “Thái tử hà tất phải vì một ca kĩ mà làm chậm
trễ lộ trình đến Phong quốc? Có lẽ nàng ta đã bị giết rồi cũng nên.” – Bọn họ
có chuyện quan trọng hơn cần phải tới Phong quốc. Số trời đã định, Thái tử phải
là người thống nhất thiên hạ, nhưng người lại vì Mộ Dung Ca mà làm chậm thời
gian đi đến Phong quốc, đối với một người làm việc lớn thì đây hoàn toàn không
phải là một hành động sáng suốt.
Quất Đào vừa dứt lời, trong mắt Triệu Tử Duy lập tức quét
qua một luồng khí lạnh, – “Quất Đào, ngươi nên nhớ, làm trái lệnh của bổn cung
thì sẽ có kết cục như thế nào?”
Quất Đào đã đi theo Triệu Tử Duy nhiều năm, nàng chưa bao giờ
mắc sai lầm, cũng chưa từng làm trái mệnh lệnh của hắn. Quất Đào biết rõ thủ đoạn
của Triệu Tử Duy, hắn không cho phép thuộc hạ phản bội, càng không cho phép có
người làm trái ý hắn. Nhưng hôm nay nàng sốt ruột, nàng sợ hắn sẽ vì một nữ
nhân mà lỡ mất thời cơ quý báu, phá hủy đại sự, cho nên dù phải trả giá đắt
nàng vẫn phải phản đối. Nhưng khi chạm đến ánh mắt sáng quắc, lạnh đến thấu
xương của hắn, nàng liền hối hận.
Chẳng lẽ hắn có thâm ý riêng? Hơn nữa, Triệu Tử Duy vốn
không phải là loại người có thể vì nữ nhân mà từ bỏ quyết tâm hùng bá thiên hạ
của mình. Quất Đào kinh hoảng, nàng lập tức quỳ hai đầu gối xuống đất, cúi rạp
người, dập đầu trước mặt hắn, “Xin thái tử hãy trách phạt nô tỳ!”
“Quất Đào! Bổn cung cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Ngươi nhớ
kỹ lấy, thủ đoạn của ngươi có thể gạt được người nào nhưng tuyệt đối không gạt
được bổn cung! Không tuân theo mệnh lệnh của bổn cung thì ngươi chỉ có con đường
chết. Lui xuống dưới lĩnh mười quân côn!” – Triệu Tử Duy thu lại ánh mắt băng lạnh,
ngữ khí cũng hạ xuống.
“Tạ ơn Thái tử” – Quất Đào khó khăn lắm mới nén được nỗi sợ
hãi, giọng nói của nàng run run. Từ trước đến nay nàng vẫn luôn điềm tĩnh, thật
không ngờ lại có ngày vì sự xuất hiện của Mộ Dung Ca mà đánh mất chính mình, trở
nên không thể khống chế được cơn giận dữ ở trong lòng. Từ nay về sau, nàng sẽ
không bao giờ phạm vào sai lầm này một lần nữa, bởi vì không có bất cứ chuyện
gì có thể giấu giếm được Thái tử.
——–
Khách điếm Kim Phúc.
Hạ quốc thái tử nghỉ ngơi ở khách điếm Kim Phúc đã được mười
ngày, ngày nào hắn cũng nhàn nhã đọc sách, chơi cờ, và thỉnh thoảng lại đứng
trên mái nhà để thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp của nơi đây. Trông hắn không
có vẻ gì là vội vã muốn đến Phong quốc.
Sau bao ngày bị đám thủ hạ hối thúc, rốt cục hắn đã quyết định
tiếp tục lên đường.
“Chủ công, Tề quốc thái tử gặp toán sát thủ ở biên giới
Nguyên quốc. Nếu lúc này chủ công muốn khởi hành tới Phong quốc, e sẽ có nhiều
nguy hiểm.” – Gã nam tử trẻ tuổi ngồi đối diện với Nguyên Kỳ đang suy nghĩ xem
nước cờ tiếp theo nên đi thế nào, nhưng miệng thì vẫn bàn đến chuyện đại sự.
Ánh mắt của Nguyên Kỳ ánh lên nét nhu hòa, hắn nở nụ cười
thanh nhã nhìn người nam tử trẻ tuổi ở trước mặt: “Từ trước đến nay ngươi vẫn
luôn là kẻ khôn ngoan nhất trong đám trợ tá của ta, nhưng sao hôm nay lại thiếu
suy nghĩ đến vậy.”
“Phá Lãng không hiểu, xin chủ công chỉ bảo.” – Phá Lãng nghi
hoặc. Hắn là cánh tay phải đắc lực nhất của Thái tử, cũng là kẻ có tư cách ngồi
đấu cờ với người. Tuy so ra thì hắn vẫn không bằng một cọng tóc của Thái tử,
nhưng đối với các trợ tá khác thì hắn là kẻ thông minh, cơ trí nhất, còn ở Hạ
quốc thì hắn chính là trí giả đứng số một, số hai. Thế nhưng những lời này của
Thái tử lại khiến hắn trở nên mơ hồ.
“Kẻ vừa ám sát Triệu Tử Duy không phải là Khánh vương Phượng
Dịch, nhưng chắc chắn có liên quan tới Nguyên quốc.” – Nguyên Kỳ cười nhạt. Sau
lần ám sát đầu tiên, tin tức Triệu Tử Duy muốn xuất binh đánh Nguyên quốc chắc
chắn đã đến tai hoàng đế Nguyên quốc. Tuy hoàng đế Nguyên quốc luôn tỏ ra là một
kẻ nhu nhược, dễ bị người khác lấn lướt, nhưng kẻ nhu nhược như vậy có thể trở
thành hoàng đế của một quốc gia sao?
Phá Lãng trợn tròn hai mắt, hắn líu cả lưỡi. “Lá gan của
hoàng đế Nguyên quốc đúng là không nhỏ, hắn lại dám phái người tới ám sát Tề quốc
thái tử!”
“E rằng việc này không đơn giản như vậy.” – Nguyên Kỳ thu lại
nụ cười tươi rói thường trực ở trên môi, trong giọng nói của hắn thoáng qua sự
băng lạnh.
Nhưng Nguyên quốc vẫn chưa đủ năng lực để tạo ra những sát
thủ cao cấp.
“Cho dù Tề quốc thái tử có tới Phong quốc thì cũng chỉ phí
công mà thôi. Từ trước đến nay Thiện Nhã công chúa vẫn luôn ái mộ chủ công, hai
người là duyên trời đã định.” – Phá Lãng nói ra phần đáp án còn lại. Đột nhiên
hắn nghĩ tới Thiện Nhã công chúa Phong quốc. Tất cả những người đến Phong quốc
lần này đều có chung mục đích muốn cưới Thiện Nhã công chúa, nhưng Thiện Nhã
công chúa lại chỉ ái mộ chủ công.
Nguyên Kỳ nghe những lời này chỉ cười mà không nói gì, đôi mắt
luôn điềm tĩnh bình thản của hắn nháy mắt đã trở nên tối tăm sâu thẳm.
–
Hai ngày sau.
Tỷ đệ Mộ Dung Ca ngồi xe ngựa chạy suốt hai ngày, bọn họ đi
thẳng đến Tề quốc, may mà Mộ Dung Ca có mang theo ít lương khô nên hai người
không cần dừng dọc đường, cả ngày lẫn đêm ngồi trên xe ngựa.
Khi đã hết lương khô dự trữ, Mộ Dung Ca bắt đầu trổ tài nấu
ăn của mình, gà rừng, vịt hoang, thỏ rừng… buổi tối cô chuẩn bị những món thịt
ngon lành, thịnh soạn như một bữa tiệc thịt nướng nho nhỏ.
Tẫn Nhi cầm lấy con gà nướng, hắn dùng răng xé một miếng thịt
to ăn ngấu nghiến, miệng thì hết lời khen ngợi. “Tỷ, tài nấu nướng của tỷ đúng
là xuất quỷ nhập thần! Không ngờ món gà nướng này lại ngon đến vậy. Tỷ, đây là
bữa ăn ngon nhất mà Tẫn Nhi được thưởng thức trong đời.”
Thấy Mộ Dung Tẫn ăn ngon miệng như vậy, ngay cả đôi mắt luôn
căng thẳng đề cao cảnh giác của hắn cũng bị thức ăn mê hoặc mà thả lỏng, còn lộ
ra chút bản tính trẻ con khiến Mộ Dung Ca nhịn không được cười phá lên: “Đâu có
khoa trương như vậy, nếu đệ thích thì ngày nào tỷ cũng làm cho đệ ăn.”
Dù nói thế nào thì hắn cũng chỉ là một đứa trẻ mới mười hai
tuổi mà thôi.
“Tỷ thật tốt!” – Hắn nhìn Mộ Dung Ca rồi nở một nụ cười vô
cùng ngây thơ, không hề có ý phòng bị. Tỷ tỷ của hắn trước đây đối xử vớihắn rất
tốt, mặc dù hiện tại tỷ ấy vẫn tốt nhưng dường như đã biến thành một người hoàn
toàn khác. Nhưng dù thế nào đi nữa thì tỷ ấy vẫn là người duy nhất trên thế
gian này đối xử tốt với hắn.
“Đúng là trẻ con! Nếu đệ thấy ngon thì ăn từ từ thôi, tỷ
không tranh với đệ đâu. Hai ngày nay chúng ta chưa được ăn no bụng nên đệ cẩn
thận một chút, kẻo lại bị đau bao tử.” – Mộ Dung Ca lắc đầu cười khẽ, cô lấy
chiếc khăn tay lau đi vết mỡ ở bên môi Mộ Dung Tẫn, dịu dàng dặn dò hắn.
Ánh mắt Mộ Dung Tẫn giao động, chiếc khăn tay nhẹ nhàng lướt
qua chóp mũi của hắn, có một hương thơm nhàn nhạt thuộc về riêng Mộ Dung Ca
đang nhộn nhạo nơi chóp mũi. Tuy mùi hương đó chỉ thoang thoảng nhẹ nhàng nhưng
lại lấn át cả mùi vị thơm nồng của thịt nướng, nháy mắt hai gò má của hắn đỏ hồng
lên.
“Sao vậy? Tỷ mới trêu đùa hai câu mà đệ đã ngượng rồi sao?
Đúng là vẫn còn con nít lắm. Một lát nữa đệ cởi quần áo ra tỷ giặt sạch sẽ cho,
ở phía trước có một con sông.” – Mộ Dung Ca nhìn gương mặt đỏ hồng của hắn mà
cười khúc khích. Để cho hắn đỡ xấu hổ, cô liền chỉ vào y phục của hắn rồi nói.
“Tỷ, đệ đã là người lớn rồi, cũng có khả năng bảo vệ được tỷ.
Y phục này… cứ để đệ tự làm đi.” – Hai hàng mi đẹp như tranh vẽ của hắn nhẹ
nhíu lại. Hắn vừa cúi đầu tiếp tục ăn gà nướng, vừa nói với vẻ nặng trĩu.
Bầu trời đêm tĩnh lặng, vầng trăng tròn treo lơ lửng ở trên
cao. Gió thổi nhè nhẹ, thổi một luồng hơi nóng ấm áp vào trái tim lạnh giá.
Mộ Dung Ca nghe thấy vậy, hai mắt hơi cong lên tạo thành một
nụ cười, cô nói: “Tốt.”
Hai ngày vừa qua, tuy lúc nào họ cũng phải di chuyển không
ngừng nghỉ, nhưng lại được cùng trải qua những giờ phút vui vẻ hạnh phúc nhất.
Bộ não luôn trong tình trạng căng thẳng, lúc nào cũng phải suy tính của Mộ Dung
Ca rốt cuộc đã được thả lỏng. Tuy Tẫn Nhi có sự thay đổi lớn, nhưng khi đứng
trước mặt cô, nó vẫn là một đứa trẻ tinh nghịch như trước đây.
Giờ đây nàng Mộ Dung Ca chân chính hẳn đã có thể an tâm mà
yên nghỉ. Và mẫu thân của Tẫn Nhi – Mễ Quý phi cũng có thể ngậm cười nơi chín
suối.
Tẫn Nhi đã toàn tâm cứu cô, bảo vệ cho cô thì cô cũng sẽ đem
hết sức lực để bảo vệ hắn.
Là ai đã nói với cô ở thế giới xa lạ không hề có lòng trung
thành, không cần đến người thân?
Người thiếu niên đang ở trước mặt cô đây khi thì tỏ ra trưởng
thành, lúc lại có tính cách trẻ con, hắn còn gọi cô là tỷ tỷ. Nếu hắn không phải
là người thân của cô thì còn là ai nữa đây?