Thiếp Khuynh Thành

Chương 187: Chương 187: Rắc rối 2




"Cha đã vì nữ nhi mà suy tư đến vậy, đương nhiên nữ nhi cũng phải nghĩ suy sâu xa một chút. Hy vọng cha hãy cho nữ nhi thời gian, đừng vội từ chối hôn sự này, dù gì đây cũng ảnh hưởng đến vinh quang của gia tộc Thượng Quan ta.” Thượng Quan Ngọc Nhi cúi đầu nói. Đúng như lời phụ thân đã khuyên, nàng không thể không do dự, thời cục chuyển biến, nếu đi nhầm một bước e sẽ hối hận không kịp.

Có điều, khi nàng cúi đầu nhìn bộ phượng quan hà bí (mũ phượng cho cô dâu mặc ngày cưới, ngày xưa, con gái được gả làm chính thê cho thái tử hoặc công chúa xuất giá mới được đội kiểu mũ phượng này, trên mũ bằng vàng khắc hình mũi chim phượng hoàng sẽ được khảm đá quý màu đỏ tía) do nàng tỉ mỉ chuẩn bị, sửa soạn cho ngày tân hôn có thể trở thành nữ tử được hâm mộ nhất trong thiên hạ, gả cho Hạ quốc thái tử, bậc chí tôn cao cao tại thượng mà nam tử trong thiên hạ không thể so sánh được.

Vấn đề là… nàng cam tâm buông bỏ sao?

Mắt nàng sáng rọi nhìn Thượng Quan tể tướng, nét mặt lộ vẻ chần chờ, song cuối cùng đôi môi đỏ mọng vẫn khẽ cử động: “Cha, hai ngày sau nữ nhi sẽ đến phủ thái tử, gặp qua thái tử một lần rồi sẽ hạ quyết định.”

“Như vậy cũng được.” Thượng Quan tể tướng gật gù. Ông làm quan đã nhiều năm, nếu như nhãn lực không tốt hiển nhiên sẽ không có được địa vị ngày hôm nay. Ngôi vị Đông cung thái tử không còn vững nữa, hiện giờ địa vị của Đại hoàng tử ngày một cao. Thêm vào đó hoàng thượng còn cố ý muốn phế bỏ thái tử hiện tại, cho nên tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì căn bản không ai biết trước.

Nhưng, trong mười thì cũng đoán được tám chín phần, thái tử bị phế cũng sẽ là chuyện sớm muộn mà thôi.

...

Hoàng cung Tề quốc, Thừa Thanh cung.

Mấy ngày gần đây, do chuyện hôn sự của con gái Vương tể tướng được ban hôn với Tân khoa Trạng nguyên, động tác của Triệu Tử Tận cũng giảm được ít nhiều.

Rốt cục Triệu Tử đang âm thầm mưu tính điều gì?

Trong đó, mơ hồ Triệu Tử Duy cảm giác được từ lâu đang có một bàn tay khống chế mọi thứ, ý đồ muốn âm thầm tiêu diệt hắn ở trong bóng tối.

Di chiếu đó như cái gai trong ngực không thể dỡ bỏ khiến hắn đứng ngồi không yên. Mấy ngày nay liên tục cho người tìm kiếm vẫn không thu hoạch được gì. Di chiếu đó không thể tự dưng biến mất được, song lại mai danh ẩn tích suốt ba năm… Hay là như dự đoán của hắn, vật đó nằm trong tay Nguyên Kỳ?

“Hoàng thượng, có Hoàng quý phi nương nương đến.” Ngoài cửa vang lên tiếng kiêu the thé của hoạn quan.

Hắn từ từ hoàn hồn, lập tức tiêu hủy lá thư trong tay. Việc Mộ Dung Ca sẽ đến đây tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.

“Vào đi.” Triệu Tử Duy cúi đầu nhìn đống tro tàn, ánh mắt dần trở nên lạnh băng, giọng nói trầm thấp ra lệnh cho hoạn quan đứng bên ngoài.

Khóe miệng của Lương Hân Hân khẽ nhếch lên, nàng biết bây giờ Triệu Tử Duy đang đối mặt với rất nhiều hiểm nguy, Mộ Dung Ca lại không ở bên cạnh, sao nàng có thể để hắn một mình chống chọi chứ. Thật ra nàng chỉ muốn yên tĩnh đứng cạnh hắn, cùng hắn đối mặt mọi vấn đề là đủ.

Nàng cúi thấp đầu tiến vào trong điện, lòng thầm thở dài. Cả đời này trong lòng nàng chỉ có hắn, có lẽ kiếp trước đã thiếu nợ nên kiếp này có nhiêu nàng phải trả nhiêu. Cảm giác đau khổ này cứ như vị đắng lan tràn khi ngậm hoàng liên trong miệng, khiến người ta khó có thể nuốt xuống nhưng lại vui vẻ chịu đựng.

"Thiếp bái kiến hoàng thượng."

Triệu Tử Duy ngẩng đầu quét mắt qua Lương Hân Hân một cái, mấy hôm nay ngày ngày Lương Hân Hân cũng đều đặn xuất hiện trước mặt hắn, không nói nhiều cũng không dây dưa gì, chỉ để lại hết thứ này đến thứ khác, không phải canh gà do chính tay mình nấu thì là những tin tức có liên quan đến Triệu Tử Tận.

Nói chung không phải hắn biết dụng tâm của Lương Hân Hân.

Nhưng hắn chỉ có một trái tim, và nó đã dành trọn cho người con gái đó.

“Đứng lên đi.” Hắn lạnh nhạt nói.

Lương Hân Hân chậm rãi đứng dậy.

Triệu Tử Duy chau mày nhìn Lương Hân Hân, trầm giọng hỏi: "Sao còn chưa khởi hành đi?"

"Thiếp quyết định không về Lương quốc nữa." Ngữ khí của Lương Hân Hân vô cùng trầm ổn. Hai tháng sau là năm mươi đại thọ của mẫu thân, Triệu Tử Duy ban cho nàng một ân điển, cho phép nàng trở về Lương quốc thăm người thân. Trong mắt mọi người ở hoàng cung, đây là một cử chỉ vô cùng sủng ái khiến người người hâm mộ. Chỉ là nàng tự biết rõ, cũng nhờ nàng luôn an phận thủ thường, không muốn vọng tưởng nhiều hơn, chỉ kiên trì giữ đúng chuẩn mực của mình, ngày ngày trầm ổn âm thầm chờ đợi nên mới khiến hắn động chút lòng trắc ẩn, muốn đuổi cổ nàng về Lương quốc, cho dù Tề quốc có phát sinh biến động gì đi nữa cũng sẽ không liên lụy đến nàng. Có điều hắn không biết là nàng đã sớm có quyết định, sẽ cùng hắn đồng sinh cộng tử. Sinh thời nàng đã si mê lưu luyến hắn, cả đến chết nàng cũng muốn đi cùng, cho dù cả đời này hắn không từng quay đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng cũng cam tâm tình nguyện.

“Muốn kháng chỉ sao? Hoàng quý phi, thiết nghĩ nàng nên biết giữ đúng bổn phận của mình!” Triệu Tử Duy lạnh giọng nói. Đã một lần hắn động lòng trắc ẩn thì thôi, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.

“Thiếp là người của hoàng thượng, hiển nhiên không thể tự ý rời đi.” Lương Hân Hân lập tức quỳ xuống, trán dập đất một cách rất kiên quyết.

Triệu Tử Duy gắt gao chau mày lại, lạnh lùng nhìn Lương Hân Hân đang quỳ trên nền đất cả một lúc lâu sau vẫn không nói một câu.

Mà Lương Hân Hân vẫn giữ tư thế ngũ thể đầu địa như vậy không hề thay đổi. Nàng muốn cho hắn biết, nàng tuyệt đối sẽ không thay đổi quyết định của mình.

“Nếu hoàng thượng cố ý bắt thiếp rời đi, thì thiếp nào còn mặt mũi mà nhìn người đời! Đã như vậy thiếp xin tự vẫn tại đây, cũng xem như có thể tiến lùi cùng hoàng thượng!” Thấy Triệu Tử Duy vẫn không đáp lại, nàng lập tức rút trâm cái đầu làm bằng vàng khảm trân châu trên mái tóc kề ngay vùng cổ trắng nõn của mình.

Mái tóc không còn trâm giữ cố định nhất thời rời rạc phủ xuống hai bờ vai nhỏ bé yếu ớt của nàng, liệu Lương Hân Hân có biết bộ dạng kiên trì hết mực của mình lúc này là xinh đẹp nhất hay không?

Triệu Tử Duy nhìn những giọt nước trong vắt đọng trong hốc mắt của Lương Hân Hân, nàng đang ở thế tất phải làm, cây trâm đang tiến dần phá vỡ vùng da cổ nõn nà, chút dịch lỏng màu đỏ đần khuếch tán, đôi mắt tà mị lạnh băng của hắn khẽ lóe qua một tia bất nhẫn. Mãi một hồi hắn mới thả lỏng hít sâu một hơi, phất phất tay, có chút bất đắc dĩ nói: “Thôi thôi, nếu nàng đã muốn ở lại, xem như trẫm chưa từng nói gì vậy.”

Lương Hân Hân mừng rỡ vô cùng, lập tức ném đi cây trâm trong tay, đầu gối vẫn quỳ trên nền đất lạnh buốt, dập đầu hành đại lễ: “Thiếp vô cùng cảm kích thánh ân!”

...

Phủ thái tử Hạ quốc.

Mới hôm qua trời con trong xanh mây trắng lượn lờ, hôm nay trời đã phủ đầy một quầng mây đen, không khí mang theo hơi vị ẩm ướt. Hầu như khắp phủ thái tử đều bị thời tiết âm trầm nặng nề này bao phủ.

Sau một buổi tối nghỉ ngơi dưỡng sức, hôm nay tinh thần và trạng thái của Lưu Ngữ Yên rất tốt, không còn sắc mặt hoảng hốt tái nhợt lúc ở trà lâu hôm qua. Nét mặt nàng càng thêm tỏa sáng, diễm sắc tuyệt vời.

Sau khi dùng xong bữa sáng liền năn nỉ tỳ nữ dẫn nàng đi dạo một vòng quanh phủ thái tử. Thật ra nàng muốn tìm gặp Mộ Dung Ca để hỏi han tin tức của ca ca.

Có điều, hành động không thông thông qua não chính của nàng hôm qua khiến nàng có chút lo lắng, không biết có khiến Mộ Dung Ca sinh nghi mờ không giúp nàng nữa hay không? Cho nên nàng phải thử thời vận một phen, cứ hy vọng sẽ may mắn gặp được Mộ Dung Ca, không thì là Hạ quốc thái tử cũng được.

Trên đường bước qua hoa viên, quả nhiên bắt gặp Mộ Dung Ca cùng Nguyên Kỳ đang thản nhiên ngồi trong đình thưởng trà.

Lưu Ngữ Yên cắn chặt răng, đến bây giờ bọn họ vẫn còn thong dong ngồi thưởng trà ở đây chứ không gấp rút tìm kiếm tung tích của đại ca sao? Đúng là tối qua nàng đã quá mệt nên đã ngủ li bì suốt một đêm, vốn còn nghĩ rằng bọn họ đang nghĩ cách, không ngờ đến giờ vẫn nhàn nhã ngồi thưởng trà, tình nồng ý đượm làm sao.

Trong đình, tầm mắt Mộ Dung Ca đã thoáng nhìn thấy thiếu nữ nọ đã trang điểm rất hoàn mỹ, bộ dạng chói lóa diễm lệ có chút vội vàng tiến đến, trên khuôn mặt xinh đẹp kia còn mang chút tức giận. Ánh mắt nàng khẽ động, tựa hồ trải qua một lần chuyện của Lương thần đã khiến Lưu Ngữ Yên trưởng thành, không còn vẻ hồn nhiên lãng mạn như ngày nào, lại thêm vào vài phần ích kỷ và không biết tự lượng sức mình.

Đối với Lưu Ngữ Yên, đây là điều không nên có, bằng không ngày sau sẽ rất dễ rơi vào chốn vạn kiếp bất phục.

Nguyên Kỳ mỉm cười nhìn Mộ Dung Ca, “Nàng đang lo sao?” Hiển nhiên hắn cũng nhìn thấy bóng dáng Lưu Ngữ yên đang tiến đến.

Mộ Dung Ca lắc đầu, “Mỗi người mỗi vận mệnh, nếu nàng ta tự gieo nhân thì ắt sẽ phải tự gánh chịu hậu quả, cái này không ai có thể giúp được.” Nếu là mình, nàng không bao giờ không biết tự lượng sức mình đi làm một số việc vô nghĩa khiến người ta phẫn hận mà không gây được tác dụng gì. Với bản tính hùng hùng hổ hổ của Lưu Ngữ Yên, nhất định sẽ không để tâm lời khuyên của bất cứ ai.

Nguyên Kỳ gật gật đầu, cô gái trước mắt hắn đôi khi sẽ rất mơ hồ, nhưng đôi lúc lại vô cùng khôn khéo, nàng tự sẽ biết rõ bản thân nên làm thế nào, cũng không để bản thân bị những chuyện tào lao quấy nhiễu. Đây chính là nàng… nữ tử duy nhất mà hắn để ý.

"Thiếp Lưu Ngữ Yên gặp qua thái tử, gặp qua Mộ Dung Trắc phi." Do cấp tốc bước vào đây nên Lưu Ngữ Yên khó tránh khỏi có chút thở dốc, sắc mặt đỏ hồng, nhưng điểm hồng hào này chỉ khiến dung mạo nàng càng tăng thêm vẻ đẹp diễm lệ phong tình mà ở độ tuổi này không nên có.

Không cần đa lễ, đứng dậy đi." Mộ Dung Ca mỉm cười đáp. Nàng biết Nguyên Kỳ không muốn để ý tới Lưu Ngữ Yên, nên Mộ Dung Ca chủ động lên tiếng.

Đối với lời nói của Mộ Dung Ca, Lưu Ngữ Yên âm thầm kinh ngạc, sao Mộ Dung Ca dám tự tiện làm chủ cho nàng đứng dậy! Không lẽ Mộ Dung Ca không sợ thái tử sẽ trách phạt sao?

Một bên đứng dậy, một bên âm thầm nhìn Nguyên Kỳ, nàng tò mò muốn biết sắc mặt giận dữ của hắn sẽ như nào. Không ngờ khi vừa chạm phải vẻ mặt tuấn mỹ đến cực điểm kia, nàng không khỏi sửng sốt, căn bản hắn không hề nổi giận, ngược lại ánh mắt khi nhìn Mộ Dung Ca lại vô cùng nhu hòa đằm thắm.

“Sau một đêm nghỉ ngơi, bây giờ có đỡ hơn chút nào không?” Mộ Dung Ca tỉ mỹ quan sát mọi hành động của Lưu Ngữ Yên, bất động thanh sắc lên tiếng hỏi.

Lưu Ngữ Yên cuống quít đáp lời: “Ngữ Yên tạ Mộ Dung Trắc phi quan tâm. Nghỉ ngơi một đêm, bây giờ sức khỏe của Ngữ Yên rất tốt. Chỉ là lòng không ngừng lo lắng cho tình hình của huynh trưởng, không biết Mộ Dung Trắc phi đã có được tin tức gì của ca ca chưa?”

“Vẫn chưa.” Mộ Dung Ca lắc đầu. Mới chỉ có một ngày Lưu Ngữ Yên đến phủ thái tử có lẽ vẫn chưa lọt vào tai người đó, cho nên vẫn chưa nhận được tín thư gì. Nhưng nàng dám chắc nội trong mấy ngày nay nhất định sẽ có tin tức.

Đôi mắt Nguyên Kỳ càng sâu thẳm hơn, khép hờ mắt nhìn tách trà trong tay. Trà nay do chính tay Mộ Dung Ca điều chế, không xót bụng như nước trà ngày xưa, ngược lại có phảng phất hương thơm của hoa cỏ. Nàng vẫn luôn như vậy, tỉ mỉ cẩn trọng, khéo tay hay làm, dùng hoa ướp trà mới pha ra một tách trà tươi mát dưỡng thể như vậy. Đột nhiên, ánh mắt của hắn khẽ tối đi, việc đại hôn lần này sắp có kết quả rồi.

Lưu Ngữ Yên thất vọng không thôi, khẽ cắn đôi môi đáp lời: “Cứ qua một ngày, tính mạng của ca sẽ càng nguy ngập, Ngữ Yên khẩn cần Mộ Dung Trắc phi hãy mau chóng tìm được huynh trưởng. Bây giờ Ngữ Yên tứ cố vô thân, thật sự không biết phải cầu xin sự giúp đỡ của ai, ngày trước huynh trưởng cũng từng giúp đỡ Mộ Dung Trắc phi không ít, thỉnh Mộ Dung Trắc phi đừng quên.” Thật ra, lòng nàng cũng có oán, nhưng cũng rất đố kỵ với Mộ Dung Ca. Theo như nàng biết, Mộ Dung Ca từng là phế phi của Khánh vương cũ, sau bị biếm thành ca cơ, đã từ hầu hạ Tề quốc thái tử, hoa tàn bại liễu, sao xứng đáng có được sự sủng ái của Hạ quốc thái tử như vậy? Nữ tử may mắn này trên đời có được mấy ai?

Còn nàng thì bị Lương Thần lừa đi sự trong sạch, đồng thời lại từng có chữa, vốn tưởng rằng cả đời này chỉ có thể tùy tiện gả đi, trải qua một cuộc sống bình bình lặng lặng là đủ, nhưng sau khi nhìn thấy hiện trạng của Mộ Dung Ca, lòng không kìm được lại dấy lên một chút hâm mộ.

"Thái tử, Mộ Dung Trắc phi, ngoài phủ có người đưa thư đến, người đưa thư nói rằng phải để chính tay Mộ Dung Trắc phi xem qua.” Thủ vệ đứng ở ngoài đình cao giọng bẩm báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.