Thiếp Khuynh Thành

Chương 167: Chương 167: Sự Thật về chuyện năm xưa.




Nàng bỗng nhiên nhớ tới buổi tối hôm qua cùng Như Băng hàn huyên tâm sự, Như Băng có nói sau khi nàng rơi xuống vách núi chính Lan Ngọc đã cứu nàng, còn an bày nàng đến Tề quốc. Thiết nghĩ Lan Ngọc không thể nào vô duyên vô cớ phí tâm tư mà cứu nàng, có lẽ Lan Ngọc đã chuẩn bị sẵn một âm mưu nào đó.

Hôm nay có thể tái kiến Nguyên Kỳ, Triệu Tử Tận, Lan Ngọc, nàng âm thầm cảm thấy dường như một âm mưu lớn nào đó sẽ xảy ra.

"Thỉnh Hạ quốc thái tử nói thẳng." Triệu Tử Tận thần sắc nghiêm cẩn, trầm giọng nói.

“ Thật ra khúc mắc của hoàng thái hậu và Mễ quý phi vô cùng đơn giản, năm đó hoàng thái hậu cùng tể quốc tiên hoàng, đôi phu thê tình thâm nghĩa nặng, nhưng bởi vì sự xuất hiện của Mễ quý phi, một trang dung nhan kiều diễm, bà ta có vài phần giống với đệ nhất mỹ nhân Nam Cung Thanh Liên, Tề quốc hoàng đế nhìn thấy Mễ quý phi liền lập tức sủng ái.

Mễ quý phi vì sợ sau này không còn được sủng ái nữa, liền sau khi hay tin hoàng thái hậu có thai, sau đó hạ độc khiến cho hoàng thái hậu đẻ non. Hoàng thái hậu tâm tính lương thiện, hiển nhiên không thể ngờ Mễ quý phi có thể ác độc như thế, con đầu lòng nối dõi liền chết trong tay nàng. Nhưng sự việc Mễ quý phi làm quá tài giỏi, không hề lưu lại dấu vết gì, việc đó liền không truy cứu nữa.

Sau này, hoàng thái hậu vì báo thù chi hân, liền một tay sát hại Mễ quý phi. Do Mễ quý phi chỉ tranh dành chuyên sủng, cũng không để ý đến hoàng thái hậu, vì thế nhận lấy kết quả đáng tiếc. Nói chung, Mễ quý phi cũng chỉ là “ Gieo gió thì gặt bão mà thôi!”. Nguyên Kỳ chậm rãi nói, rất nhiều sự tình, trong đó toàn chứa nhiều âm mưu và máu đổ, nhưng theo từ miệng hắn nói ra, cứ như là tuyết đầu mùa nhẹ nhàng bay lất phất.

Câu chuyện hắn vừa kể dường như chỉ là dĩ vãng lịch sử của người xưa.

Ngay Cả khi nguyên kỳ nhắc đến Mẫu thân Nam Cung Thanh Liên, vẻ mặt cũng như thế đạm mạc.

Lan Ngọc cau mày nhìn Nguyên Kỳ, Nguyên Kỳ nói những lời này ra ý là muốn gì? Là định làm cho Triện Tử Tận nhục chí lùi bước sao?

Triệu Tử Tận thần sắc chợt tái nhợt đại biến, sự tình này ở trong hậu cung, thân là người trong hoàng cung, hắn lại hoàng toàn không biết được? Cho dù là nữ tử thanh thuần tiến cung rồi, sẽ cũng dần vì bảo vệ mình vì ân sủng mà không từ sử dụng thủ đoạn. Hơn nữa Nguyên Kỳ làm sao có thể đem chuyện hư ảo mà đi nói trước mặt mọi người! Cho nên có thể khẳng định đó chính là sự thật!

Triệu Tử Duy mỉm cười nói : “ Thì ra là thế!”. Không thể tưởng tượng được Nguyên Kỳ thân là thái tử Tề quốc, nhưng lại biết rõ bí sử nội tình Tề quốc như vậy!

“ Chuyện này là của hoàng thái hậu và Mễ quý phi, thái tử sao lại đem chuyện xưa nhắc lại? Huống hồ hôm nay lại là ngày sinh thần của Khánh Lâm Vương, nếu nói như vậy sẽ làm cho Khánh Lâm Vương tâm tình sẽ không vui!”. Lan ngọc lời nói có chút tức giận, Nguyên Kỳ dùng chiêu bài này, làm cho hắn không thể đỡ kịp.

“ Thật sao? Bản cung chỉ là hảo tâm, muốn cho Khánh Lâm vương biết sự tình của năm xưa, tránh cho không vì nguyên nhân này mà bị người lừa gạt, đi lầm đường lạc lối.”

Nguyên Kỳ nhàn nhạt nói. Đôi mắt dao động đảo qua Lan Ngọc, dừng ở Triệu Tử Tận dung nhan đang tái nhợt, chậm rãi cười nói.

Trong lòng Mộ Dung Ca thở dài một tiếng, sự tình trong lúc đó của Mễ quý phi và Hoàng thái hậu nàng cũng không rõ ràng, nhưng kết quả như vậy cũng là không thể bàn luận gì. Nguyên Kỳ mục đích vạch trần rõ ràng như thế, cũng đã nói lên, nếu Triệu Tử Tận vì thế mà báo thù Triệu Tử Duy, sẽ làm cho người ta cảm thấy rất buồn cười.

Tuy rằng Nguyên Kỳ biết rõ ngọn nguồn của sự tình, Triệu Tử Tân chưa chắc sẽ thay đổi ước nguyện ban đầu, nhưng mà nếu nói rõ cho mọi người biết được, như thế cho dù Triệu Tử Tận muốn tranh đoạt vị cũng không thể nào danh chính ngôn thuận được, còn phải chịu cho người đời chê cười, lợi thế hơn nữa là Triệu Tử Duy có thể được lòng dân, sẽ duy trì được vương vị.Sớm đã biết Nguyên Kỳ là người có thể nhìn thấu nhân tâm, cũng là người có thể khống chế nước cờ, hiện tại xem ra nàng dự liệu hoàn toàn không sai.

Một mũi tên như thế chuẩn xác phóng ra! Cho dù không thể thay đổi được cục diện, nhưng vẫn là quả bom nổ chậm trong lòng của mỗi người.

Nguyên Ngư lo lắng nhìn Triệu Tử Tận thấp giọng nói : “ Vương gia, việc này thật sự đã qua lâu rồi, có lẽ nó không phải là sự thật “.

Không khí chợt sa vào khung cảnh băng giá, Mộ Dung thở ra một hơi, thấy Triệu Tử Tận sắc mặt cứng ngắc, Lan Ngọc thì đăm chiêu, Nguyên Kỳ chỉ đạm cười ẩm trà, Triệu Tử Duy thì thấp liễm đôi mắt không biết là hắn đang nghĩ cái gì, nàng liền đối với Nguyên Ngư cười nói : “ Ngồi lâu thật sự có chút mệt mỏi, từ đây đến sinh thần của Khánh vương còn khoảng hai canh giờ, bản cung là cũng chưa từng tới qua Khanh Lâm Vuong phủ, vừa rồi có đi ngang qua hoa viên, thấy cảnh trí nơi đây cũng đẹp mắt, Không biết Khánh Lâm Vương phi sức khỏe hiện tại như thế nào, có thể cùng bản cung đi đây đi đó ngắm nhìn quang cảnh một chút không?

Nàng bỗng nhiên có chút cảm giác nặng nề, tiếp tục ở nơi đây chỉ càng thêm phiền lòng, không bằng đi ra ngoài dạo, nhìn xem cảnh trí của Khánh Lâm vương phủ, vừa rồi xem ra bộ dáng của Nguyên Ngư tựa hồ có điều gì đó muốn nói cùng nàng. Nguyên Ngư lo lắng nhìn thoáng qua Triệu Tử Tận, cười nói với Mộ Dung Ca : “ Cũng được, xin mời Thanh Phi nương nương “.

Mộ Dung Ca gật đầu nói với Triệu Tử Duy : “ Hoàng thượng, thiếp và Khánh Lâm vương phi đi dạoxung quanh vương phủ một lát “.

“ Đi đi “. Triệu Tử Duy gật đầu, nhìn nàng một lát rồi mới đáp.

Mộ Dung Ca rời khỏi sảnh chính, dường như ai nấy ánh mắt cũng đăm chiêu nhìn bóng lưng thanh thoát của nàng rời khỏi.

Mọi ngươi ai nấy đều muốn đặt tay lên ngực tự hỏi : “ Thế gian này có mấy ai được dáng vẻ thoải mái như nàng cơ chứ? Lúc trước vì để tự do nàng thà bỏ hết thảy, hiện tại mặc dù biết mình đang ở trong hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, nhưng vẫn là lạnh nhạt, không chút sốt ruột hoặc rối loạn.

Rốt cục nữ tử này tâm cơ sâu đến bao nhiêu? Nàng sỡ hữu mưu trí lợi hại như thế nào?

Nguyên Kỳ nhẹ nhíu mày, dường như nàng đã nhận biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

……

Hoa viên trong phủ Khánh Lâm Vương.

Cũng như phủ đệ khác, đều có những loại hoa giống nhau, đủ màu xanh đỏ tím vàng khiến người xem cũng có thể thoải mái và vui vẻ.

Vừa rồi ở chính sảnh, suýt chút nữa thì làm cho nàng ngạt thở, bây giờ tâm trạng có vẻ đã thư thái lên không ít!

Nguyên Ngư nhìn Mộ Dung Ca trầm mặc, trong lòng thầm khâm phục, trong mọi thời điểm mà Mộ Dung Ca vẫn luôn là trấn định thong dong, dường như không có việc gì là có thể quấy nhiễu nàng. Àh, mà không đúng, khi biết Triệu Tử Tận đã phản bội mình, một mực đem nàng quay về bên cạnh Triệu Tử Duy, nỗi khiếp sợ và đau thương trong đôi mắt nàng khi đó không phải là giả.

“ Vương Phi, có chuyện gì cứ xin nói thẳng ra đi “. Mộ Dung Ca thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng nói.

Nguyên Ngư kinh ngạc, sao Mộ Dung Ca lại biết mình có việc cần nhờ?

Mộ Dung Ca mỉm cười chờ đợi.

Nguyên Ngư hơi do dự, một lát sau mới nói: “Nguyên Ngư muốn xin Thanh phi nương nương bảo vệ thai nhi trong bụng mình.” Mấy ngày nay nàng luôn lo lắng hãi hùng, cũng đã biết là Triệu Tử Tận đồng ý để lại đứa nhỏ, nhưng vẫn là không dám chắc hắn có lợi dụng bào thai trong bụng mình hay không!

Hoặc là Triệu Tử Duy sẽ không cho phép hắn có con nối dõi, âm thầm hạ độc thủ. Chỉ cần Triệu Tử Duy muốn làm, nhất định sẽ vừa lòng đẹp ý. Bây giờ nàng đang có mang, sao có thể chống cự lại?

Triệu Tử Duy lại hết mực sủng ái Mộ Dung Ca, chỉ cần Mộ Dung Ca nói với Triệu Tử Duy, nhất định Triệu Tử Duy sẽ không cự tuyệt. Về phía Triệu Tử Tận, chỉ cần Mộ Dung Ca nói một câu, hắn cũng sẽ không dám nghĩ khác.

Mi mày Mộ Dung Ca khẽ nhướng lên dò xét Nguyên Ngư một lượt. Lần đầu gặp mặt, nàng đã biết nữ tử này rất thông minh lanh lợi, bằng không sẽ không dùng đủ mọi cách để giữ được đứa bé trong bụng.

Chỉ là, bây giờ thân nàng còn lo không xong, Nguyên Ngư còn đến nhờ vả, thật không khỏi có chút buồn cười.

Tuy nàng không phải trời sinh tính lạnh nhạt, nhưng đây không phải là việc nàng phải đi làm. Nguyên Ngư cũng biết nếu giữ đứa bé lại sẽ mang đến cho mình và Triệu Tử Tận rất nhiều phiền toái, song nàng vẫn muốn giữ đứa con lại thì nên sớm nghĩ ra một hướng đi, chứ không phải đem vấn đề đẩy qua cho nàng, đặt nàng ở một độ cao mà mưa bom lửa đạn sẽ nhắm đến.

Đã từng vì quá tốt bụng mà mang về sự phản bội và vô tình, thậm chí là sinh mạng của mình, bây giờ nàng không còn sức lực, càng không có tâm tư đi giúp đỡ Nguyên Ngư! Huống chi nàng ta đến cùng là có mục đích.

Nàng cười nhẹ đáp: “Khánh Lâm vương phi, e là bản cung không thể đáp ứng việc này.”

Nguyên Ngư cắn chặt răng, không cần biết rằng bản thân đang mang thai thì không nên hoạt động mạnh, quỳ ngay xuống đất, không để tâm nền đất lạnh như nào, chỉ liên tục dập đầu với Mộ Dung Ca, cầu xin: “Người mà Nguyên Ngư có thể tin tưởng và xin giúp đỡ chỉ có mỗi Thanh phi nương nương thôi, nếu Thanh phi nương nương thấy chết mà không cứu, Nguyên Ngư cũng không biết nên làm gì nữa.” Nàng luôn gặp ác

mộng, thậm chí còn mơ thấy mình mất đi đứa nhỏ, nỗi đau này nàng thật sự không chịu nổi!

Cho nên nàng chỉ biết đặt hy vọng vào Mộ Dung Ca, tuy hành động này sẽ khiến người ta khinh thường, nhưng nàng không còn cách nào khác. Bây giờ Mộ Dung Ca không còn đường để đi, chỉ có thể là phi tử trong hậu cung Tề quốc, trợ nàng một tay cũng đâu có gì là khó.

“Nguyên Ngư, sau khi có mang phản ứng của nàng chậm chạp vậy? Hay là gần mực thì đen, ở gần Khánh Lâm vương cũng trở nên thấp kém đi nên mới ích kỷ như vậy? Để đạt được mục đích mà đẩy bản cung vào hố lửa? Nàng cho rằng bản cung đã vấp ngã một lần, sẽ còn lập lại vết xe đổ của bản thân sao?

Hôm nay, bản cung sẽ không nói thay ngươi, ngày sau nàng cũng đừng nhắc tới nữa! Về nguyên nhân mà bản cung không giúp nàng, thiết nghĩ trong lòng nàng rõ hơn ai hết. Đừng làm cho bản cung phải xem thường nàng, nếu muốn đạt được cái gì thì nên tự biết sẽ mất đi cái gì. Nàng không muốn mất đi, cũng không đồng nghĩa là bản cung muốn. Nơi đây gió to, nàng vẫn nên đứng dậy trở vào trong đi. Bản cung còn muốn ở đây một lát nữa.” Mộ Dung Ca lạnh lùng nói.

Giọng nữ tử thanh lãnh không chút lưu tình vang lên bên tai, Nguyên Ngư hoảng hốt, nàng đã sớm đoán được kết quả, nhưng vì thai nhi trong bụng nên mới ích kỷ như vậy. Sau khi nghe những lời Mộ Dung Ca nói, càng nhận thấy bản thân thật đáng bị khinh thường.

Nhưng mà…

“Thanh phi nương nương đã từng sẩy thai, nào lại không biết được cảm giác đau đớn khi mất đi đứa con trong bụng! Nỗi đau này không một nữ tử nào có thể chịu đựng được. Nguyên Ngư gả cho Khánh Lâm vương gần một năm, phải rất khó khăn mới có được bào thai này, vô luận thế nào cũng không muốn mất đi nó, nên mới bạo gan thỉnh Thanh phi nương nương giúp một tay. Chỉ cần Thanh phi nương nương giúp Nguyên Ngư lần này, ngày sau Nguyên Ngư nhất định sẽ đền đáp, dù là Thanh phi nương nương muốn an toàn rời khỏi Tề quốc, Nguyên Ngư cũng sẽ dốc sức hoàn thành.” Nguyên Ngư dập đầu van nài.

Đó chính là van nài, là khẩn cầu.

Mộ Dung Ca có thể nghe ra vài phần tuyệt vọng và không chấp nhận được.

Nhưng nàng không thể giúp, cũng không có lý do gì để giúp! Lại càng không có khả năng giúp!!"Khánh Lâm vương phi, lui ra đi! Đừng phiền nhiễu bản cung đang thưởng cảnh.” Bằng mọi giá nàng sẽ không để bản thân rơi vào khốn cảnh, đặc biệt là Nguyên Ngư đã đặt nàng ở tình thế đó, nếu nàng chấp nhận thì con đường phía trước sẽ càng chông gai hơn, thậm chí là đứa trẻ đó sẽ đào sẵn một cái hố để nàng nhảy xuống.

Nguyên Ngư không cam lòng, tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Ca, nỗ lực lần cuối, “Thanh phi nương nương, đứa con này cũng là cháu của người a.”

Mộ Dung Ca nhíu mày, có chút hết kiên nhẫn nhìn đôi mắt đỏ hồng chực khóc của Nguyên Ngư, lạnh lùng nói: “Nguyên Ngư, những lời bản cung vừa nói nàng nghe không rõ sao? Các người đã đặt bản cung vào tình thế hôm nay, tuy là do Khánh Lâm vương gây nên, nhưng nàng có dám khẳng định bản thân không có bàng quang đứng xa mà xem kịch? Ngoài ra, cũng chưa có ai nói là sẽ muốn đứa con trong bụng nàng! Nếu nàng có năng lực, thì hãy tự mà tìm cách bảo vệ đứa nhỏ, chứ không phải đến cầu xin một người đến chính mình còn đứng không vững, bị các người xem như một quân cờ! Lúc bản cung còn chưa nổi giận thì lập tức mau lùi đi!”

Nghe được lời này Nguyên Ngư đã biết Mộ Dung Ca tuyệt đối sẽ không giúp mình, cho dù không cam lòng, hạ mình cầu xin nhưng vẫn chỉ nhận được ánh mắt lạnh lẽo của nàng. Nhất thời nàng cũng tự khinh thường mình. Đúng vậy, khi Mộ Dung Ca gặp nguy hiểm cần người giúp đỡ, nàng cũng chỉ thờ ơ đứng ở một bên, để xem Mộ Dung Ca tự ứng xử.

Nàng không còn lời nào để nói, đành lảo đảo đứng dậy, một mình bước ra khỏi dịch đình.

Nhìn bóng dáng Nguyên Ngư khuất dần, Mộ Dung Ca hít sâu một hơi. Khôn ngờ hôm nay lại thiếu kiên nhẫn, Nguyên Ngư chỉ mới dập đầu khẩn cầu, thì nàng đã có chút không đành lòng, tí nữa thì nói không nên lời. Đối với nàng mà nói, dù là kiếp trước hay trong kiếp này đều xảy ra không ít chuyện. Xem ra bản thân cũng bị ảnh hưởng rồi. Mấy ngày nay tâm trạng đầy ngờ vực và nóng nảy, nhưng khi chính tai mình nghe thấy nhắc đến hôn sự của Nguyên Kỳ… dường như nàng đã không thể chịu đựng được nữa.

Nàng khẽ chau mày, nhìn muôn hoa khoe sắc, lại hít sâu một hơi, mỉm cười nói: “Thế giới này quả thật vẫn rất đẹp.” Mặc dù vẫn rất tàn khốc, u tối khiến người ta khó chấp nhận, thậm chí chán ghét, nhưng nàng vẫn phải sống trong thời đại này! Nàng chỉ biết chấp nhận mà thôi. Không biết kiếp trước đã từng nghe ai nói, nếu phải đối mặt với một việc mà bản thân không thích nhưng lại không thể trốn tránh, thì chỉ đành tự nhủ với lòng, công việc này rất tốt, mỗi ngày đều nói như vậy, tự khắc trong vô thức sẽ hình thành một tâm cảnh, cảm thấy hết thảy đều vô cùng tốt đẹp! Tuy là có chút lừa mình dối người, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại này, không phải rất thích hợp sao?

Bỗng có một mùi hương thơm ngát quen thuộc thoảng qua, như có như không khiến người ta không thể phớt lờ.

Nàng ngẩng đầu nhìn sang, trước mặt có một nam tử phong hoa tuyết nguyệt, mỹ mạo bức người đang vận hắc bào ở đó!

Nguyên Kỳ...

Sao hắn lại đến đây?

Đáng lẽ bây giờ hắn phải ở trong sảnh chính trò chuyện với Triệu Tử Duy, Triệu Tử Tận và Lan Ngọc sao?

Ngồi đóng những vở kịch ẩn chứa gươm đao, chém người không thấy máu… Sao hắn lại đến đây, mà cũng chỉ có mỗi mình hắn?

Nàng nhìn trực diện hắn đang từng bước tiến vào. Từ hôm ấy đến giờ nàng và hắn chưa từng gặp nhau riêng lẻ như lúc này. Thậm chí ánh mắt hắn cũng chưa từng nhìn nàng một cách dịu dàng thắm thiết như vậy. Có lẽ do khoảng cách cũng không gần, nên nàng vẫn chưa thấy ám quang di động trong mắt hắn.

Thật ra khi nãy Nguyên Kỳ ở ngay khúc rẽ hành lang nhìn thấy hết thảy. Nhĩ lực của hắn rất tốt, đương nhiên nghe hết những lời van xin của Nguyên Ngư, còn nàng thì lược hiển không đành lòng, sắp hết kiên nhẫn để cự tuyệt. Hai năm hơn không gặp, nàng đã dần trưởng thành rồi đó!

Xem như mấy ngày qua, nay mới chính thức đối mặt với nàng.

Ngoài trừ vài vết sẹo giả trên mặt, còn lại cũng không khác hai năm trước. Không, phải nói là giống hệt nhiều năm về trước, lần đầu tiên gặp mặt, hơi thở và khí chất vẫn luôn thanh nhã thoát tục.

Và càng giỏi che giấu mọi suy nghĩ trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.