Edit: Phi Nguyệt
Beta: L2NT
“Phập!” một tiếng, máu tươi bắn tung tóe.
Mộ Dung Ca nhíu chặt mày, cô không ngờ Ánh Tuyết lại có phản
ứng như vậy.
Ánh Tuyết rút con dao ở bên hông đâm thẳng vào ngực mình. Sắc
mặt nàng nhăn nhó tái nhợt, đôi môi run run, cơ thể chịu không nổi quỵ xuống đất,
giọng nói nàng cũng run: “Thần thiếp quá mức ngu xuẩn nên làm điều xằng bậy,
xin tự phạt một dao này mong thái tử Tề quốc tha lỗi!”
Chứng kiến màn này, Mộ Dung Ca không thể không bội phục Ánh
Tuyết dám can đảm tự đâm mình. Nếu Ánh Tuyết vì muốn bảo vệ mình mà cầu xin sự
trợ giúp của Nguyên Kỳ, thì sự việc sẽ không còn là chuyện cãi vã giữa các tỳ nữ
với nhau nữa. Chỉ trong một thời gian ngắn mà Ánh Tuyết có thể suy nghĩ thấu
đáo, không để chuyện của mình gây rắc rối cho Nguyên Kỳ, nàng ta đúng là một
nhân vật lợi hại.
Nguyên Kỳ thản nhiên phất tay, cho đám tỳ nữ tiến tới đỡ Ánh
Tuyết gần hôn mê đưa lên xe ngựa. Nguyên Kỳ quay ra nói với Triệu Tử Duy, “Ta
đi thôi.”
Con ngươi đen kịt của Triệu Tử Duy khẽ động, cúi đầu nhìn Mộ
Dung Ca đang bình yên vô sự ở trong lòng, hắn gật đầu, “Được.”
Mộ Dung Ca đang cúi đầu nên hắn không thấy rõ vẻ mặt của cô,
nhưng chuyện này chỉ có thể giải quyết như vậy. Triệu Tử Duy chắc chắn sẽ không
giết Ánh Tuyết ngay trước mặt Nguyên Kỳ, nhưng dù sao Ánh Tuyết cũng đã bị nội
thương, lại thêm vết thương nghiêm trọng do dao đâm, e rằng khó giữ được tính mạng.
Có lẽ ở trong mắt hai người này, sinh mạng của Ánh Tuyết chẳng
đáng là gì. Sở dĩ hai người họ luôn có phong thái ung dung nhàn tản, không màng
để ý thế nhân là bởi vì không kẻ nào có thể chạm tới điểm yếu của họ.
-
“Vương gia, phía trước là đoàn xe của thái tử Tề quốc và
thái tử Hạ quốc, chúng ta có nên nghênh tiếp họ không?” – Lâm Nghiệp nhìn đám bụi
mờ tung bay dưới mấy cỗ xe ngựa, quay sang báo cáo với Phượng Dịch.
Ánh mắt Phượng Dịch lóe lên nét thâm độc, hắn híp mắt lạnh
lùng nói: “Không ngờ Mộ Dung Ca lại được thái tử Tề quốc sủng ái!” – Chẳng
trách cô ta không thèm để ý tới vị trí Vương phi. Nhưng điều làm gã bất ngờ nhất
đó là Mộ Dung Ca lại tinh thông kì nghệ, còn có thể đấu ngang tài với Lan Ngọc
công tử. Xem ra trước đây gã đã đánh giá sai về cô.
“Chúng ta cứ đi sau họ đến kinh đô Phong quốc. Có cơ hội, bản
vương nhất định phải gặp riêng Mộ Dung Ca.” – Hắn nói tiếp.
Lâm Nghiệp lập tức đáp: “Dạ.”
– –
Năm ngày sau
Hoàng cung Phong quốc.
Cách bài trí tao nhã, cung điện nguy nga lộng lẫy, sự xa hoa
ở nơi đây không gì sánh được. Nhưng sự tráng lệ ấy lại không hề thô tục, trái lại
chúng phản ánh chủ nhân của tòa cung điện này không phải người tầm thường.
Thiện Nhã ngồi trong đình hóng mát, nhìn nàng có vẻ như đang
ung dung thưởng trà ngắm cảnh, nhưng thực ra trong lòng rất bồn chồn. Nàng nghe
được tin, báo chàng sắp đến.
Nàng háo hức chờ đợi, thấp thỏm không yên vì không biết lần
này chàng đến Phong quốc vì nàng hay vì mười tòa thành trì hồi môn của nàng.
“Khởi bẩm Công chúa, Thái tử đã hồi cung.” – Xảo Vân nhanh
chân bước vào bên trong đình, nàng vui mừng nói với Thiện Nhã.
“Đại ca đã trở về?!” – Thiện Nhã lập tức đặt chén trà xuống
bàn, vội vàng đứng dậy hỏi.
Một năm rồi đại ca chưa về cung, nay Phong quốc tứ bề đều là
địch, sắp đối mặt với nạn diệt quốc thì cuối cùng huynh ấy cũng đã trở về. Có đại
ca thì phụ hoàng có thể an tâm, đảm bảo lần kén rể này, nàng sẽ được đền bù như
mong muốn.
Khuôn mặt Xảo Vân đỏ bừng, vui mừng gật đầu, – “Vâng, Thái tử
đã trở về. Lúc này ngài đang ở Bình Tâm điện nói chuyện với hoàng thượng. Nô tỳ
nghĩ, lần này ngài trở về nhất định là vì việc chọn phò mã của công chúa.
“Nhanh, chúng ta tới Bình Tâm điện.”
-
Liên tiếp mấy ngày đường Mộ Dung Ca đều bị Triệu Tử Duy ép
ngồi chung xe ngựa với hắn. Mấy ngày này, khi ở trên xe ngựa hai người thường
chẳng nói với nhau câu nào, phần lớn thời gian Triệu Tử Duy nhắm mắt nghỉ ngơi,
mà cô cũng thông minh chọn giải pháp yên lặng. Chẳng biết từ lúc nào, dường như
bầu không khí giữa hai người dần thay đổi, nhưng cả hai đếu ăn ý cho qua.
Lần đi chung này với Nguyên Kỳ giúp cô dần phát hiện ra, Như
Băng lựa chọn đi theo Nguyên Kỳ là một quyết định tuyệt đối sai lầm. Bởi vì,
trong mắt Nguyên Kỳ không hề có nàng ấy, mặc dù có đôi lúc đoàn xe dừng lại nghỉ
ngơi, Như Băng lại mang đàn tỳ bà ra bờ sông gảy nhạc nhưng Nguyên Kỳ chẳng hề
liếc mắt nhìn tới, cuối cùng nàng ấy vẫn phải ngậm ngùi gạt nước mắt.
Còn về phần Ánh Tuyết, dù bị trọng thương nhưng ả ta không
chết! Những người đi theo Nguyên Kỳ đều không hề tầm thường, hẳn có kẻ y thuật
cao siêu đã giữ lại tính mạng cho Ánh Tuyết. Nghĩ tới đây, Mộ Dung Ca phải nhìn
kỹ lại Nguyên Kỳ.
Phong thái của hắn lúc nào cũng như gió thoảng mây bay, rốt
cuộc hắn là một người như thế nào?
Hắn tôn quý tao nhã không thể chạm tới, lại vô cùng bí hiểm.
Sợ rằng trên thế gian này không ai có thể nhìn thấu được hắn. Không biết, nếu
có ngày lòng hắn in bóng dáng của một người con gái, liệu hắn còn điềm tĩnh được
như vậy nữa không?
“Đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”
Giữa lúc Mộ Dung Ca đang suy nghĩ miên man thì Triệu Tử Duy ở
phía đối diện lên tiếng, giọng hắn hơi khàn, có lẽ hắn vừa tỉnh ngủ. Cô thu hồi
suy nghĩ, với lấy túi nước, mở nắp đưa cho hắn, sau đó trả lời: “Suy nghĩ lung
tung mà thôi.”
Đôi mắt khép hờ hơi lay động, nhìn chằm chằm vào túi nước
trước mặt, nhưng hắn vẫn đưa tay nhận lấy. Mộ Dung Ca nghiêng người vén mành cửa
sổ lên, nhìn ra ngoài.
Vừa nhìn thấy cảnh bên ngoài, cô lập tức nhíu chặt mày.
Không ngờ dân chúng của Phong quốc lại quá quắt đến vậy.
Lúc này đoàn xe đang đi qua vùng nông thôn nên xung quanh đều
là các hộ nhà nông.
Bên đường có năm tên nam tử ăn mặc đẹp đẽ quý phái đang
chòng ghẹo một thiếu nữ mặc áo tang bằng vải thô. Cả người cô gái run rẩy nhưng
không dám phản kháng, để mặc lũ cầm thú xé y phục của nàng, ngang nhiên tuyên
dâm!
Các thôn dân xung quanh đều cúi đầu đi qua, coi như không
nhìn thấy cảnh này.
Theo như Mộ Dung Ca đoán, thân phận của năm tên cầm thú kia
chắn chắn rất cao quý, bằng không chúng đã không dám to gan lớn mật như vậy. Đối
với những người sống ở tầng lớp trên, việc họ ngang nhiên làm nhục thường dân hạ
đẳng là điều đương nhiên, và là chuyện hết sức bình thường.
Mộ Dung Ca chán ghét cảnh này, nhưng cô biết bản thân mình bất
lực. Hiện giờ cô không ở thời hiện đại được tự do ngôn luận, chỉ cần gọi 110(*)
là giải quyết được vấn đề. Lúc này đến thân mình, cô cũng khó giữ nổi.
(*)110: Số điện thoại của cảnh sát bên Trung Quốc.
Triệu Tử Duy phát hiện ra sự chán ghét trong mắt cô, hắn
bình tĩnh liếc qua bên ngoài. Thấy cảnh tượng quen thuộc, vẻ mặt hắn chẳng hề
biến sắc, chỉ cất lời: “Ở Phong quốc phần lớn đều như vậy.”
Mộ Dung Ca kinh ngạc nhìn về phía Triệu Tử Duy, việc hắn lên
tiếng khiến cô bất ngờ, nhưng dù sao trong lòng cô cũng hiểu rõ một điều. Xem
ra, ở thời loạn lạc này, không phải quốc gia nào cũng đều như vậy, rồi sẽ có một
ngày cuộc sống của họ tốt hơn thôi. Mộ Dung Ca buồn bực trả lời: “Quý nhân và
dân đen đều là người cả, tại sao lại phải phân chia cao thấp?”
Triệu Tử Duy nhíu mày, hắn lại càng nghi ngờ hơn. Tại sao cô
lại có suy nghĩ này ở trong đầu? Dân đen sao có thể so sánh được với quý nhân?