Edit: Phi Nguyệt
Cô nghiêng đầu nhìn Như Băng đang thất thần như người mất hồn,
Hạ quốc thái tử đã đi xa, quản gia đã ra lệnh đứng lên mà Như Băng vẫn quỳ trên
đất, không có phản ứng.
“Như Băng?” Mộ Dung Ca khẽ gọi. Cô thấy biểu hiện vừa rồi của
Như Băng rất khác thường. Từ chiều nay, khi Tiểu Từ nhắc đến Hạ quốc thái tử
thì biểu hiện của Như Băng đã hơi lạ rồi, hay Như Băng có quen biết với Hạ quốc
thái tử? Tuy cô không biết thân phận trước đây của Như Băng là gì, nhưng cô có
thể nhìn ra nàng ấy không phải xuất thân từ hoàng tộc thì cũng là thiên kim tiểu
thư thế gia, có lẽ nàng ấy thật sự biết Hạ quốc thái tử. Có thể là, hai người
đó có quen biết nhưng không biết hoàn cảnh hiện tại của nhau, chỉ vậy mới giải
thích được sự khách thường của Như Băng.
Như Băng ý thức được bản thân mình hơi thất thố, lập tức đứng
lên phủi bụi đất bám trên váy, nàng cúi đầu giấu đi những giọt lệ sắp trào ra.
Hắn không nhận ra nàng, không, là hắn không nhìn thấy nàng, hắn không biết nàng
bây giờ đang ở phủ Khánh Vương nên mới không nhận ra nàng, đúng vậy, nhất định
là vậy! Trong lòng nàng mặc dù không ngừng tự nói với mình như thế, nhưng nét
mong chờ trong đôi mắt đã ảm đạm đi nhiều.
Hắn… chẳng lẽ hắn chưa từng để tâm đến nàng? Chưa từng để
nàng vào trong mắt sao?
Không! Hắn là động lực để nàng kiên trì cho tới nay, nàng chờ
hắn đã lâu, đêm nay nàng không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Đám người lặng lẽ đi vào Thanh Phong Viên, sự náo nhiệt ở
bên trong cùng sự yên lặng của họ hình thành nên hai mảng đối lập. Ờ thời loạn
này, lòng người cũng trở nên băng giá, nhưng ở dưới trời khói lửa có kẻ quyền
thế nào có cơ hội được tìm hoan lạc mua vui mà lại từ chối đâu? Nhưng loại hoan
lạc này lại có được trên thân thể của những người khốn khổ, không thể không
nói, hiện thực này quá tàn nhẫn!
Vừa bước vào bên trong đã có vô số ánh mắt quét lên người
các nàng, những ánh mắt này giống như đang lựa chọn hàng hóa vậy, chúng như những
nhát kiếm sắc bén, thô lỗ chém bay quần áo trên người các nàng, rồi bọn họ nhìn
thân thể trần như nhộng của các nàng mà bình phẩm từ đầu đến chân.
Cảm giác ghê tởm dâng lên nơi cuống họng khiến Mộ Dung Ca muốn
nôn. Sinh ra và lớn lên ở thời hiện đại hòa bình, tuy cô có một vẻ bề ngoài
xinh đẹp, hấp dẫn vô số ánh mắt ngưỡng mộ của cánh đàn ông, nhưng chưa bao giờ
cô bị nhìn xuyên thấu một cách không kiêng dè gì như thế này, những ánh nhìn đó
thật khiến cho người ta muốn đào ngay một cái hố rồi đem thân thể mình vùi thật
sâu dưới lòng đất **! Loại cảm giác này vô cùng không thoải mái làm cô muốn chạy
khỏi nơi đây.
Cô đứng trong đám ca kĩ, yên lặng ngẩng đầu đánh giá khách
khứa ở xung quanh.
Ngồi giữa yến tiệc là Khánh vương Phượng Dịch, hắn mặc một bộ
trường bào màu xám, mái tóc đen búi cao, bên trên còn cài một viên dạ minh châu
quý hiếm. Cho dù đang ở khoảng cách rất xa nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ dung mạo
của hắn, gương mặt như được tạc bằng ngọc, đôi con ngươi đen láy, đường nét
trên khuôn mặt rất rõ ràng, làn da màu kiều mạch, dáng người cường tráng, nếu
không biết về hắn, chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài thì ai cũng cho rằng hắn là một
quân tử nho nhã, nhưng những ai biết hắn đều rõ, hắn là một người có dã tâm, lại
tàn nhẫn, hắn sẽ vì đạt được mục đích mà không từ mọi loại thủ đoạn!
Lúc này, mọi việc đều đang được chuẩn bị thuận lợi, hắn bưng
chung rượu lên uống từng ngụm, từng ngụm.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra, hắn vừa uống vừa quay sang kính
rượu lấy lòng người nam tử mặc bộ quần áo màu đen ngồi bên cạnh.
Nhờ ánh sáng từ viên dạ minh châu hắt xuống, mà cô nhìn thấy
được dung mạo của người nam tử kia.
Hắn mặc một thân áo đen, đen từ đầu đến chân, chỉ có cổ tay
áo là dùng sợi tơ bạc để thêu những hoa văn cao quý, bộ y phục này rất thanh
nhã, mái tóc dài đen nhánh vén gọn sau tai và không dùng bất kỳ một vật cài tóc
trang trí nào, có cơn gió thổi tới khiến mái tóc dài của hắn bay lên, bồng bềnh
đẹp tựa thiên tiên. Đến khi ánh mắt cô chạm tới khuôn mặt của hắn, cô sợ hãi nuốt
xuống một ngụm khí lạnh.
Không khí tràn nhập hương rượu và những tiếng cười nói lả
lơi. Đôi mắt ấy đen thẳm, u nhã như một đỉnh tuyết trắng, cao xa vời vợi không
thể chạm tới, nhưng trong mắt hắn lại thể hiện ý cười điềm đạm thản nhiên, ánh
mắt xa xăm, nếu lỡ nhìn vào đôi mắt ấy sẽ ngỡ như mình đang rơi vào một hố đen
không đáy. Các đường nét trên khuôn mặt của hắn rất rõ ràng, như đao phách rìu
tước(*), một vẻ đẹp hoa lệ rực rỡ trải khắp non sông, quý khí bức người [i](khí
chất lấn át kẻ khác)[/i], từ xa nhìn lại, hắn như đang ngồi ở nơi cao nhất, ngạo
nghễ nhìn xuống chúng sinh.
(*)Đao phách rìu tước: Được tạc bằng đao rìu, nhát nào bổ xuống
là biết nhát ấy. Ý nói đường nét trên gương mặt sâu và rõ ràng.
Hắn đưa bàn tay trắng muốt với các ngón thon dài ra cầm lấy
chung rượu, chung rượu được làm từ ngọc lục bảo phản chiếu thứ ánh sáng xanh biếc
lên những ngón tay thon dài của hắn, khiến cả bàn tay hắn như đang được phủ một
lớp châu quang mờ ảo, chất rượu trong suốt theo cánh môi hồng nhạt chậm rãi chảy
vào trong miệng, chỉ là uống rượu thôi mà đã tao nhã như vậy, khiến người ta
không thể rời mắt.
Hay cho một cái khuynh thế chi dung! Nhưng dường như trong mắt
hắn không phản chiếu một bóng hình nào cả, hắn như không thuộc về cái thế giới
bẩn loạn này, hắn chỉ đơn giản là thản nhiên nói chuyện cùng người khác mà
thôi.
“Nghe nói ca kĩ, đồng tử trong phủ Khánh vương tất cả đều có
tài sắc thượng thừa, ta cứ nghĩ đó chỉ là lời đồn đại, nhưng xem ra lời đồn đó
không phải là giả. Ca kĩ trong Khánh vương phủ người nào người nấy đều có sắc đẹp
không tầm thường, đồng tử cũng có dung mạo cốt cách hiếm thấy.” – Có người vừa
ngắm nhìn đám ca kĩ, đồng tử, vừa gật gù tán thưởng.
Kiểu ngang nhiên đùa bỡn trên yến hội này là hoàn toàn bình
thường, nếu có người dám ăn to nói lớn có khi còn được mọi người cổ vũ ấy chứ,
huống hồ gì thời đại bây giờ đang thịnh hành phong trào nam nam (đàn ông ‘ăn’
đàn ông), có bao nhiêu đấng trượng phu dám nói bản thân mình trong sạch, chưa
bao giờ chơi đùa vài đồng nam, xử nữ?
Lời nói này điểm trúng tâm tư của nhiều người, bọn họ tới
đây hôm nay chính là muốn tận mắt nhìn thấy nhóm ca kĩ, đồng nam xử nữ nhất phẩm
nổi tiếng của Khánh Vương phủ.
“Đúng vậy, quả nhiên làm cho người ta được mở mang tầm mắt.”
– Lập tức có người phụ họa theo.
Phượng Dịch nghe thấy thì liếc mắt nhìn hai người kia đầy
khinh thường, nhưng xung quanh toàn là bóng đêm, chỉ có ánh sáng duy nhất từ
phía đốm lửa trại hắt vào khiến gương mặt hắn trở nên mơ hồ, nhờ vậy lại che dấu
được ánh mắt không tốt của hắn. Hắn cười vang: “Đêm nay, các vị hãy tận hưởng
đi.”
Tất cả các khách mời đều hò reo phấn khích, bọn họ chỉ đợi
những lời này của Phượng Dịch thôi! Ngay lập tức, cả một đám sói già lại quét
ánh mắt ‘đợi ăn thịt’ lên nhóm Sơn dương.
Mộ Dung Ca khẽ nhíu mày, tay trái nắm chặt chiếc túi mê dược,
nhưng cô cảm thấy có cái gì đó hơi lạ, hình như trong tay áo của cô còn một vật
khác – là một con dao găm sắc bén!
Hai mắt cô sáng ngời, con dao này là do Mộ Dung Tẫn vừa rồi
lén đưa cho cô? Cô ngước mắt lên, cẩn thận đánh giá tình hình bốn phía.
Đúng lúc cô chạm phải ánh mắt của Mộ Dung Tẫn, hai người
nhìn nhau, trong đôi mắt trầm tĩnh của Mộ Dung Tẫn khẽ động.
“Chà chà, hóa ra Khánh vương lại có dàn ca kĩ lớn như vậy, bản
cung thật hối hận, nếu biết trước ta đã đến đây sớm hơn, chẳng phải như thế sẽ
không phụ lòng mong mỏi của đám giai nhân này sao, càng không phụ một phen lao
tâm khổ tứ của Khánh vương rồi?” – Một giọng nói lạnh như băng đá bỗng cất lên
làm cho những ánh mắt đang càn quét trên người đám ‘sơn dương’ cũng phải nhìn
sang, mỗi người một vẻ mặt cùng nhìn về phía Phượng Dịch và người vừa mở miệng
nói chuyện kia.