Thiếp Khuynh Thành

Chương 90: Chương 90: Vu oan giá họa




Hai mắt Mộ Dung Ca sáng ngời, đúng là một mỹ nhân hiếm có! Dù cô đã nhìn thấy rất nhiều người đẹp thẩm mỹ ở thời hiện đại, nhưng không ai đẹp như Lâm Thiện Nhã. Qua mấy tháng không gặp dường như Lâm Thiện Nhã có phần thay đổi, sự thay đổi này thật quen thuộc, hình như có hơi hướng giống với phong thái của Nguyên Kỳ, đây không phải là phu xướng phụ tùy sao?

(*) Phu xướng phụ tùy: chỉ cảnh đầm ấm, thuận hoà trong gia đình thời trước, chồng đề xướng việc gì, vợ cũng đều nghe và làm theo, ám chỉ vợ chồng sống cạnh nhau sẽ có cảm giác giống nhau.

Ánh Tuyết không giấu nổi vẻ đố kị trong mắt, trước đây dung mạo của ả đứng số một trong phủ, chưa từng có ai đẹp hơn ả. Nhưng từ khi Lâm Thiện Nhã xuất hiện, nàng ta không chỉ mang danh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, mà còn có thân phận Thái tử phi cao quý, không ai sánh bằng, ả cảm thấy tự hổ thẹn mình không bằng người ta. Chỉ cần nơi nào xuất hiện Lâm Thiện Nhã, mọi ánh nhìn đều bị thu hút về phía đó.

Lâm Thiện Nhã âm thầm liếc qua vẻ mặt của cả hai, nàng thầm cười nhạt trước ánh mắt ghen ghét của Ánh Tuyết, chỉ là một nữ nô thấp hèn dĩ nhiên không thể so sánh với nàng, nhưng khi liếc tới Mộ Dung Ca, trong mắt cô không hề có vẻ đố kị, trái lại còn có ý như tán thưởng, ánh nhìn này khiến Lâm Thiện Nhã cảm thấy nghi ngờ, Mộ Dung Ca thật giỏi ẩn giấu!

Mộ Dung Ca phóng khoáng đưa tay hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Thái tử phi.”

“Nô tỳ tham kiến Thái tử phi.” – Ánh Tuyết giật mình thu lại ánh mắt, lập tức hành lễ với Lâm Thiện Nhã. Ả tức giận Mộ Dung Ca phản ứng nhanh hơn một bước, hành lễ trước lấy lòng Thái tử phi, rõ ràng là ả tới trước mà, còn chờ đợi lâu như vậy.

“Đa lễ, đều đứng dậy đi.” – Lâm Thiện Nhã thanh tao ngồi xuống, ánh mắt quan sát hai nàng, phong thái rất ung dung.

Không hổ danh là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân! Nhất cử nhất động đều là phong tình vô hạn. Mộ Dung Ca thầm than trong lòng, đồng thời cũng thở phào một hơi. Có lẽ cách nói chuyện dễ chịu của Nguyên Kỳ hôm nay là do ảnh hưởng của tân hôn chăng? Nếu thật vậy thì cô phải cảm tạ Lâm Thiện Nhã rồi! Nếu không có nàng ta khiến Nguyên Kỳ trở nên mềm mỏng hơn thì hôm nay cô đã không qua ải dễ dàng như vậy.

Khi tất cả cùng ngồi xuống ghế, Lâm Thiện Nhã thu lại ánh mắt đánh giá, nàng cười nói: “Chẳng hay nhị vị có chuyện gì không?”

Mộ Dung Ca lại một lần nữa tiên hạ thủ vi cường: “Ánh Tuyết tới trước, để nàng nói trước đi vậy.”

Ánh Tuyết tức đến sắp thổ huyết. Vốn ả muốn để Mộ Dung Ca nói trước, sau đó sẽ nhân cơ hội chen lời để giải thích cho mình, nhưng không ngờ Mộ Dung Ca đã phủi tay sang ả nhanh như vậy.

Đôi mắt đẹp của Lâm Thiện Nhã thể hiện sự thanh nhã cao quý, nàng tươi cười nhẹ nhàng khích lệ, – “Nói đi.”

Ánh Tuyết cúi đầu che giấu sự hoảng hốt trong đáy mắt, mục đích của ả đến đây là muốn nhờ Lâm Thiện Nhã giúp đỡ mình, chỉ cần vượt qua cửa ải khó khăn lần này, ngày sau nhất định ả sẽ nghĩ biện pháp giải quyết Mộ Dung Ca. Nhưng lúc này đây ả đang không biết phải mở lời như thế nào.

Đương lúc Ánh Tuyết do dự thì Mộ Dung Ca lên tiếng: “Ngươi vẫn chưa nghĩ ra lời phải nói ư? Thôi để ta nói trước vậy.”

“Được.” – Ánh Tuyết thở phào nhẹ nhõm, lập tức gật đầu đồng ý. Ả chỉ sợ mình đang nói lại bị Mộ Dung Ca phản bác, nhưng nếu để Mộ Dung Ca nói trước mới không làm rối loạn kế hoạch của ả. Ha ha, đáng thương thay cho một Mộ Dung Ca kiêu căng ngạo mạn, ngu ngốc đến mức trao cho ả cơ hội này. Chẳng trách nó lại bị Khánh vương Nguyên quốc vứt bỏ.

Lâm Thiện Nhã khẽ kinh ngạc, nàng dùng ánh mắt sắc bén quan sát Mộ Dung Ca.

Mộ Dung Ca nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Lâm Thiện Nhã, cô bình tĩnh, thong thả nói: “Thái tử phi chính là chủ mẫu của phủ Thái tử, đương nhiên toàn bộ hạ nhân trong phủ đều kính trọng ngài từ đáy lòng. Nô tỳ vừa mới tới phủ Thái tử nhận chức quản gia, vừa hay nghe thấy một sự việc kỳ lạ muốn thỉnh giáo Thái tử phi. Chẳng là hai tháng trước tỳ nữ Như Băng có nói hỗn với Thái tử phi, sau đó bị ngài giáo huấn vài câu, chuyện đó cũng là lẽ đương nhiên, nhưng tỳ nữ Như Băng kia thầm mang hận trong lòng, quyết định ra tay hạ độc hãm hại Thái tử phi, không biết chuyện này có thật hay không?”

“Mọi người ở trong phủ đều biết việc này, Như Băng vốn là kẻ tâm cao khí ngạo (*), chuyện nàng ta hạ độc Thái tử phi cũng đã xảy ra rồi, tất nhiên là có thực.” – Ánh Tuyết giành nói trước, ả ngầm đưa ánh mắt làm dấu cho Lâm Thiện Nhã, ý đồ muốn Lâm Thiện Nhã có thể về phe mình, giúp ả che giấu sự việc.

(*)Tâm cao khí ngạo: Người có tư tưởng cao hơn người khác, luôn kiêu ngạo, coi thường người.

Tất nhiên Lâm Thiện Nhã thừa hiểu ánh mắt ngấm ngầm của Ánh Tuyết, môi nàng nở nụ cười nhạt, tiếp tục đợi Mộ Dung Ca nói thêm.

“Ánh Tuyết, ngươi thật vô lễ! Dám nói tranh lời của Thái tử phi!” – Mộ Dung Ca lạnh giọng khiển trách.

“Nhiều người nhiều miệng, kỳ thực chỉ là những lời đồn phóng đại mà thôi, tỳ nữ Như Băng chưa từng nói hỗn với bản phi. Có điều bản phi cũng không hiểu tại sao nàng ấy lại muốn hạ độc mưu hại bản phi.” – Giọng nói của Lâm Thiện Nhã cất lên thật mềm mại dễ nghe.

Nhưng những lời nói dịu dàng ấy khi chui vào tai Ánh Tuyết lại như sét đánh giữa trưa, sắc mặt ả tái nhợt. Vốn ả luôn cho rằng Lâm Thiện Nhã không ưa Mộ Dung Ca, sẽ bắt tay với ả, nhưng câu nói vừa rồi của Lâm Thiện Nhã rõ ràng không hề có ý định giúp đỡ ả.

Lâm Thiện Nhã thầm cười nhạt trong lòng, tuy rằng Ánh Tuyết cũng có chút địa vị ở trong phủ Thái tử, nhưng hôm nay đã là một phế nhân. Cho dù nàng rất muốn sớm diệt trừ Mộ Dung Ca nhưng chuyện này không thể để Nguyên Kỳ biết được, càng không thể để Mộ Dung Ca biết mà đề phòng. Có điều, Ánh Tuyết cũng thật tự cao tự đại, nàng ta nghĩ rằng nàng sẽ giúp đỡ sao? Thật buồn cười, chẳng biết Ánh Tuyết lấy đâu ra sự tự tin đó.

Việc nàng cần phải làm lúc này là ngồi im nhìn hai kẻ này đấu với nhau, hai người bọn họ tranh chấp đâu có quan hệ gì tới nàng? Chi bằng ở giữa làm ngư ông đắc lợi thì hơn.

Nghe vậy, ánh mắt Mộ Dung Ca nhìn Lâm Thiện Nhã càng thêm sâu sắc. Lâm Thiện Nhã thật không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân tài hoa danh chấn thiên hạ. Chỉ cần nói vài câu đã phủi sạch chuyện liên quan đến mình. Nếu không được nàng ta ngấm ngầm đồng ý thì làm sao Ánh Tuyết có thể thành công đổ tội danh mưu sát lên người Như Băng? Cô liếc qua sắc mặt trắng bệch của Ánh Tuyết, nghiêm nghị nói: “Nô tỳ vừa mới hỏi qua Như Băng, nàng ấy chịu cực hình tàn khốc suốt ba tháng nhưng không hề nhận tội, nàng nói mình bị vu oan giá họa. Nô tỳ nay đã là quản gia của phủ Thái tử, thiết nghĩ nên giải quyết sự việc này, hơn nữa Thái tử cũng đồng ý để nô tỳ nhận tra rõ vụ án, nô tỳ không dám chậm trễ cẩn thận hành sự. Sau khi tra xét tỉ mỉ và đề ra nghi vấn, nô tỳ đã phát hiện ra kẻ lúc đầu đưa bát canh cá cho Như Băng mang đến biệt viện của Thái tử phi chính là Ánh Tuyết, nhưng khi Thái tử phi phát hiện ra trong canh cá có độc, Ánh Tuyết lại phủi sạch mình có liên quan, đem tất cả tội danh đổ lên đầu một mình Như Băng. Hiện tại nô tỳ bắt đầu cảm thấy có lý do để hoài nghi Ánh Tuyết.”

Ánh Tuyết đứng ngồi không yên, nhưng vẫn cố trấn an mình, ả nhìn Mộ Dung Ca mà cười lạnh. – “Ngươi chớ vu oan giá họa cho ta! Ta là nhất đẳng tỳ nữ đã hầu hạ bên cạnh Thái tử nhiều năm, từng lập không ít công lao, hạ độc kẻ khác chính là việc khiến ra khinh thường nhất. Nếu ngươi muốn loại bỏ ta thì cứ nói thẳng, cần gì vu oan hãm hại ta? Huống chi tất cả những lời ngươi vừa nói chỉ nghe một phía ở chỗ Như Băng, hoàn toàn vô căn cứ! Cúi xin Thái tử phi minh giám! Ánh Tuyết không hề có can hệ gì tới chuyện này!” – Vừa nghe Mộ Dung Ca nói, Ánh Tuyết biết ngay cô không có chứng cứ, mặc dù tâm trạng vô cùng bất an nhưng ả vẫn mạnh miệng phản bác.

Lâm Thiện Nhã duy trì dáng vẻ tươi cười xinh đẹp, chưa hề mở lời nói tiếp. Ánh Tuyết khá đấy, nếu lúc này mà không tỉnh táo chắc chắn sẽ bị Mộ Dung Ca nắm được cán, nàng nhìn Mộ Dung Ca, chờ đợi cô tiếp tục nói. Nhưng không ngờ Mộ Dung Ca lại im lặng, dùng đôi mắt chờ đợi giống hệt Ánh Tuyết mà nhìn nàng, cùng đợi nàng phán quyết. Lâm Thiện Nhã thầm kinh ngạc, chẳng lẽ nàng đã đánh giá quá cao Mộ Dung Ca?

“Cúi mong Thái tử phi minh giám.” – Ánh Tuyết lặp lại một lần nữa, chỉ cần Lâm Thiện Nhã đáp lại là ả thoát.

“Hiện tại kết luận chuyện này vẫn còn hơi sớm, dù sao cũng không có chứng cứ xác thực.” – Lâm Thiện Nhã trầm mặc một hồi mới mở miệng nói.

Câu này của Lâm Thiện Nhã rõ ràng là bàng quang mặc kệ, không phải chuyện của ta, các người tự giải quyết đi!

Ánh Tuyết thở phào, không có chứng cứ, tất cả chỉ là lời nói suông mà thôi, nhất định Như Băng phải nhận tội danh hạ độc này rồi!

Trong mắt Mộ Dung Ca thoáng qua ý cười, thứ cô đang chờ chính là những lời này đây!

—–

Nguyên Kỳ nhìn xuống chiếc khăn gấm bị chia làm hai đang nằm trên mặt đất. Những nét chữ rõ ràng uốn lượn như rồng bay ở trên chiếc khăn đập vào mắt khiến đôi con ngươi sâu thẳm càng thêm u ám thâm trầm.

Gia Kiệt đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này chợt có cảm giác toàn thân nổi da gà, y nhìn theo hướng mắt của Nguyên Kỳ.

“Sao chữ viết xấu vậy?” – Nguyên Kỳ rời mắt khỏi chiếc khăn, nhẹ giọng nói.

Gia Kiệt chưa nghe rõ bèn đáp lại. – “Chủ công có gì cần sai bảo?” – Y vừa nhận được tin Mộ Dung Ca đã tới phủ, đồng thời trở thành quản gia chỉ nghe theo lệnh của một mình Thái tử.

Quản gia? Đây thực sự là việc Mộ Dung Ca muốn làm sao?

“Không cần giữ Ánh Tuyết lại.” – Dứt lời, trước con mắt kinh ngạc của Gia Kiệt, Nguyên Kỳ cúi người nhặt hai nửa của chiếc khăm gấm.

Chiếc khăn đó đã rơi xuống đất và dính nước bẩn, nhưng chủ công lại đích thân nhặt lên?

Khi chạm đến ánh mắt thâm trầm của Nguyên Kỳ, Gia Kiệt thầm giật mình, lập tức thu lại vẻ kinh ngạc, đáp lời: “Vâng.” – Ánh Tuyết ngày càng không có phép tắc, nàng ta cho rằng việc mình ngấm ngầm làm, Thái tử sẽ không biết hay sao? Nếu không phải nàng ta vẫn còn chỗ hữu dụng thì chủ công đã không giữ một mầm họa như vậy ở bên người rồi.

“Về phần Mộ Dung Ca, lập tức để nàng ấy bắt tay vào làm công việc quản gia.” – Nguyên Kỳ đặt hai nửa của chiếc khăn gấm lên bàn, ánh mắt lạnh lùng lướt qua những chữ viết xấu xí trên đó, hắn ra mệnh lệnh cho Gia Kiệt.

“Vâng.”

—–

“Thái tử phi người xem, nếu đã không có chứng cứ thì không thể vu oan bừa được. Việc này tuyệt đối không liên quan đến nô tỳ, nhưng Như Băng thì khác.” – Sắc mặt của Ánh Tuyết dần dần khôi phục chút huyết sắc, ả đã bình tĩnh trở lại.

“Theo ta được biết, bát canh cá được bưng tới cho Thái tử phi đã qua tay năm người, vì sao ngươi cứ khăng khăng cho rằng Như Băng là thủ phạm? Hơn nữa việc Như Băng bởi vì oán giận Thái tử phi dạy bảo mình mà hạ độc căn bản không hề tồn tại. Mà ngươi, cũng nằm trong số năm người bị tình nghi này.” – Mộ Dung Ca nhìn thẳng vào Ánh Tuyết, ngữ điệu không nhanh không chậm.

Đáy mắt Lâm Thiện Nhã thoáng hiện lên một tia sáng lạnh.

“Ngươi… già mồm cãi lý!” – Sắc mặt của Ánh Tuyết lại một lần nữa chuyển sang màu trắng, ả tức giận quát ầm lên.

Mộ Dung Ca bị mắng nhưng không hề giận, trái lại còn mỉm cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Khải bẩm Thái tử phi, tỳ nữ Như Băng chịu cực hình hai tháng nhưng vẫn một mực khăng khăng mình không có tội. Nô tỳ tất nhiên không dám thiên vị mà nói tốt cho Như Băng, nhưng để công bằng, thiết nghĩ Ánh Tuyết cũng nên làm giống như thế, mỗi ngày chịu cực hình tra khảo, kiên trì suốt hai tháng là có thể chứng minh sự trong sạch của mình. Nếu Ánh Tuyết thực sự oan uổng, kiên tâm chịu đựng vượt qua được, thì nàng ấy cũng không có tội. Còn nếu không làm được, thì rõ ràng nàng ấy đã hãm hại Như Băng!”

Thời gian xóa nhòa dấu vết, huống chi việc này xảy ra đã hơn hai tháng, rất nhiều chứng cứ đều bị hủy, cô chỉ có thể dùng biện pháp khác để Ánh Tuyết phải chịu cúi đầu nhận tội!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.