"Mộc tỷ tỷ, mau cứu ca ca với!"
Mộ Dung Ca cúi đầu nhìn nữ tử đang quỳ dưới đất, đã hơn một năm không gặp. Bây giờ tái kiến, ký ức lại như trở về hơn một năm trước những tháng ngày hai người còn ở Lương quốc.
Dung mạo của thiếu nữ vẫn luôn chói mắt, chỉ là hiện tại đầu tóc có hơi hỗn độn, trên má vẫn còn đẫm những đường nước mắt ướt đẫm thương tâm.
Không biết Lưu Tùng Nguyên đã xảy ra chuyện gì mà Lưu Ngữ Yên lại sốt ruột như vậy? Còn đích thân đến Hạ quốc tìm nàng? Quan trọng hơn là, đó giờ Lưu Ngữ Yên không hề biết hình dáng thật của mình, sao chỉ nhìn một cái đã biết đây là nàng? Có thể do Lưu Tùng Nguyên đã nói hết việc của nàng với Lưu Ngữ Yên rồi.
Chỉ là với cơ trí của Lưu Tùng Nguyên sao lại để xảy ra bất trác được? Nàng lập tức đỡ Lưu Ngữ Yên dậy, “Chớ sốt ruột, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, muội hãy mau nói rõ ta nghe.”
Lưu Ngữ Yên sớm đã rối rắm và sợ hãi không biết phải làm sao. Bây giờ đã gặp được người có thể tin cậy, lập tức thả lỏng mọi cảm xúc lo lắng trong mấy ngày qua, lập tức nắm chặt tay Mộ Dung Ca, sắc mặt tái nhợt, nơm nớp lo sợ, “Hôm nay muội đến kinh thành Hạ quốc, lập tức qua phủ thái tử tìm Mộc tỷ tỷ… à không, là Mộ Dung Trắc phi mới đúng. Người trong phủ cho biết Mộ Dung Trắc phi hiện không ở đó…” Nàng dè dặt ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mặt.
Nữ tử này dung nhan thoát tục, tuy không phải rất kinh diễm bắt mắt, song dung mạo này cũng đủ khiến người ta đẹp lòng vừa ý, nữ tử trong thiên hạ cũng không mấy ai sánh được, hoàn toàn khác xa với Mộc tỷ tỷ mà nàng quen trước đây. Quan trọng hơn là… thân phận cũng chuyển biến luôn! Chỉ đảo mắt một cái, Mộc tỷ tỷ đã trở thành Hạ quốc thái tử Trắc phi Mộ Dung Ca! Thân phận tôn quý cũng không nói đi, trên đường đến đây nàng còn nghe được không ít lời đồn đãi, Hạ quốc thái tử cực kỳ sủng ái Mộ Dung Trắc phi, vì Mộ Dung Trắc phi mà trục xuất hết thảy cơ thiếp trong phủ.
Trong đầu chỉ thoáng xẹt qua chút suy nghĩ này, song nàng cũng không dám chậm trễ, lập tức nói tiếp: “Sau khi được biết Mộ Dung Trắc phi đang ở trà lâu thưởng trà nên muội vội chạy đến đây. Cũng may Mộ Dung Trắc phi còn chưa rời đi, bằng không muội cũng không biết phải làm thế nào nữa! Mộ Dung Trắc phi, xin hãy cứu ca ca muội, nơi đây muội và ca ca không thân không thích, duy chỉ biết tin nhờ Mộ Dung Trắc phi.”
Bây giờ Mộc tỷ tỷ là nữ tử được Hạ quốc thái tử sủng ái nhất, chỉ cần có Hạ quốc thái tử ra mặt, ca ca nhất định sẽ được cứu thôi.
Mộ Dung Ca nhíu mày lại, xem ra bây giờ Lưu Tùng Nguyên đang bị hãm trong hiểm cảnh rồi. “Sao lại như vậy?” Thân phận của Lưu Tùng Nguyên khá đặc thù, hành tẩu giữa các nước tuyệt đối không mấy ai dám động thủ với hắn. Hơn nữa, đó giờ Lưu Tùng Nguyên là một con người có mưu có trí, bằng không cũng không thể làm nghề mua bán binh khí trong bao nhiêu năm qua mà vẫn bình an vô sự.
“Ca bị những người áo đen có lai lịch không rõ ràng bắt đi. Khi đó muội cũng chỉ vừa đặt chân đến Hạ quốc, được gặp ca ca. Ca còn kể cho muội nghe tình trạng hiện giờ của Mộ Dung Trắc phi. Chưa được một lúc thì có một toán người áo đen bịt mặt xuất hiện, ca còn chưa kịp dặn dò muội liền bị mang đi. Cũng may ca có nhắc qua với muội về Mộ Dung Trắc phi, cho nên trong lúc hoảng loạn muội liền nghĩ đến Mộ Dung Trắc phi! Mộ Dung Trắc phi, bây giờ muội phải làm sao đây?” Lưu Ngữ Yên sốt ruột.
Dứt lời, nàng dè dặt quan sát thần sắc của Mộ Dung Ca, bởi vì hơn một năm không gặp, bây giờ thân phận của Mộ Dung Ca cũng đã thay đổi, hiện giờ nàng hoàn toàn không dám chắc liệu Mộ Dung Ca có giúp nàng và ca không. Nghĩ một chốc, nàng cắn chặt môi, hốc mắt lại ửng đỏ lên nhìn nam tử ngồi đối diện, nam tử này từ nãy đến giờ vẫn chưa hề mở miệng nói chuyện, không lẽ là Mộc Thập?
Đôi ngươi đen của nàng chợt lóe, xem ra ngày trước ở Lương quốc là Mộ Dung Ca cố ý che giấu tung tích của mình. Một năm nay nàng đã trải qua không ít sự tình, sớm đã không còn là tiểu thư khuê các Lưu Ngữ Yên đơn thuần không hiểu chuyện, thế nên cũng có chút hoài nghi, giữa nàng và họ chỉ quen biết được hai năm, thật không dám chắc Mộ Dung Ca có giúp mình không?
Ánh mắt Mộ Dung Ca hơi trầm xuống, mi mày khẽ chau lại, “Yên nhi, trước mắt cứ cùng ta về phủ thái tử đã. Còn việc của Lưu công tử để ta suy nghĩ một lát.” Tin này đến quá bất ngờ, trong một khắc nàng cũng chưa hiểu đầu cua tai nheo, không biết Lưu Tùng Nguyên đã đụng đến ai mà để bị bắt cóc như vầy?
Có điều, qua sự miêu tả của Lưu Ngữ Yên, những tên áo đen này có võ công cao siêu đủ khiến cho một người có thân thủ không tệ như Lưu Tùng Nguyên phải bó tay chịu trói, có vẻ người bắt Lưu Tùng Nguyên cũng không phải kẻ tầm thường.
Nghe vậy, Lưu Ngữ Yên cũng tạm yên tâm… Nhưng mà “Đến phủ thái tử sao?”
Mộ Dung Ca dịu dàng nở nụ cười: “Muội cuống quýt đến kinh thành tìm ta hẳn là đã hết cách rồi. Thân con gái nhà lành mà tùy tiện đặt chân ở trong khách sạn thì cũng không ổn, chi bằng cứ đến phủ thái tử tạm nghỉ vài hôm, vừa vặn ta cũng có thể tranh thủ thời gian giúp muội truy tìm tung tích của Lưu công tử.” Trước mắt nàng cần phải giữ cho Lưu Ngữ Yên được an toàn đã. Năm đó nếu không có sự tương trợ của Lưu Tùng Nguyên, nàng nhất định không thể yên ôn trải qua hai năm dài ở Lương quốc, lại còn thành lập được xưởng binh khí của chính mình.
Hơn nữa, nàng loáng thoảng cảm nhận được, việc Lưu Tùng Nguyên bị bắt cóc lần này có liên quan đến mình.
Lưu Ngữ Yên nghĩ ngợi một lúc, ở kinh thành nàng không quen ai, ở chỗ của Mộ Dung Ca chính là lựa chọn duy nhất. “Nếu vậy lần này làm phiền Mộ Dung Trắc phi rồi." Vẻ mặt nàng có chút áy náy, vốn dĩ cũng không nên mang phiền toái đến cho Mộ Dung Ca, song bây giờ nàng không còn lựa chọn nào khác nữa.
Mắt quang Mộ Dung Ca khẽ nhúc nhích, âm thầm đánh giá Lưu Ngữ Yên một lượt. Hơn một năm không gặp, tựa hồ Lưu Ngữ Yên cũng có chút thay đổi, vẻ mặt lãng mạn hồn nhiên trước đây đã bắt đầu có sự phòng bị, không lẽ là do trước đây từng bị Lương Thần lợi dụng nên bây giờ đã trở nên cảnh giác hơn chăng?
...
Tề quốc, phủ Khánh Lâm vương.
Trước đó ít hôm, việc Triệu Tử Tận kết thân với con gái của Vương tể tướng vô cùng ồn ào huyên náo, ai ngờ chỉ một đạo thánh chỉ của Triệu Tử Duy đã xoay chuyển toàn bộ cục diện! Con gái Vương tể tướng được đương kim hoàng thượng ban hôn, gả vào phủ tân khoa Trạng nguyên làm chính thê.
Đối với Vương tể tướng đây cũng là một chuyện tốt. Tuy không thể nối tình thân với Khánh Lâm vương, con đường về sau cũng có chút trở ngại, nhưng tân khoa Trạng nguyên tiền đồ vô hạn, ái nữ lại được là chính thất, điều này có thể coi như là ân điển tột bậc của hoàng thượng!
Cho nên, sau một hồi cân nhắc, Vương tể tướng mặt dày tiếp nhận thánh chỉ.
Sau khi biết được việc này, Triệu Tử Tận chỉ lạnh lùng cười song vẫn không có gì bất mãn, vẫn vui vẻ phái người mang quà mừng đến phủ tể tướng.
Ngược lại, Tả Đạo thì sầu muộn vô cùng, miếng thịt ngon đến miệng còn bị đoạt đi, người được hưởng vẫn là đương kim hoàng thượng. Bản thân hắn thì không thể phản kháng được nên chỉ biết ôm một bụng tức! “Khánh Lâm vương, ta nên làm gì tiếp theo đây?”
Triệu Tử Tận nhìn ra ngoài cửa sổ, các đó không xa Nguyên Ngư xanh xao gầy yếu đang tự mình ngồi tỉa cây. Đường đường là công chúa của một nước lớn, thân phận tôn quý vô cùng mà phải chấp nhận một cuộc sống đê tiện như vậy. Hắn nhíu mày thu hồi tầm mắt, quay lại nhìn Tả Đạo, trầm giọng hỏi: “Hiện giờ Lâm Khinh Trần đang làm gì vậy?”
“Theo ám vệ hồi báo, sát thủ đã âm thầm ám sát Lâm Khinh Trần, khi đó hắn vẫn chưa kịp đề phòng nên bị trọng thương, trên đường lại chia cách với Lâm Thiện Nhã, đến giờ vẫn chưa tìm được tung tích của họ.” Tả Đạo thở dài.
Mắt quang của Triệu Tử Tận u ám như đêm đen. Lâm Khinh Trần mà bị ám sát cũng đủ để nói rõ Triệu Tử Duy cũng đang âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của hắn, hơn phân nữa là đã định liệu trước rất nhiều việc! Hai năm qua, hắn và Lan Ngọc hợp mưu đã âm thầm làm không ít chuyện cũng chỉ là để dự trù cho kết quả hôm nay. Chỉ là… Triệu Tử Duy đã bắt đầu hành động rồi!
Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, quả nhiên Triệu Tử Duy đã nắm trong tay hết thảy ư? Có thật hắn liên thủ với Nguyên Kỳ liền có thể xoay chuyển mọi cục diện? Bản thân Nguyên Kỳ cũng là một kẻ sâu không lường được, sao lại chấp nhận để người khác lợi dụng! Nhưng mà những điều sắp xảy ra đây, e là đến cả Triệu Tử Duy cũng vô pháp lường trước được!
Những thứ này vốn dĩ nên thuộc về hắn! Triệu Tử Duy đã an nhàn ngồi trên long ngai suốt hai năm nay chỉ là nhờ may mắn mà thôi!
“Bằng mọi giá phải tìm cho được Lâm Khinh Trần.” Triệu Tử Tận lạnh giọng mệnh lệnh.
Tả Đạo đáp ngay: “Tuân.”
Bỗng nhiên Triệu Tử Tận lại nghĩ ra điều gì đó, nên nói tiếp: “Nếu tìm được Lâm Thiện Nhã thì hãy bán ả ta vào nhà một quan viên nào đó làm ca cơ là được. Tin chắc với sắc đẹp của Lâm Thiện Nhã, nhất định số người tranh nhau mua sẽ đếm không xuể.” Lúc trước, hắn được biết Lâm Thiện Nhã dám ở sau lưng ra tay với Mộ Dung Ca thì đã hạ quyết định, ngày sau chỉ cần có cơ hội nhất định phải bắt Lâm Thiện Nhã phải trả giá xứng đáng! Bây giờ vẫn còn kịp mà!
Mí mắt Tả Đạo nảy liên tục, sắc mặt khẽ biến. Không lẽ đến hôm nay, trong lòng vương gia vẫn chỉ có Mộ Dung Ca? Đây là tình cảm tỷ đệ sao? Hay là… mối dây tình cảm giữa nam và nữ…
Có khả năng sao?
Nhưng có một ngày để Lâm Khinh Trần biết được Khánh Lâm vương đang âm thầm tính kế lên muội muội Lâm Thiện Nhã của hắn thì liệu có sinh tồn ý nghĩ bất mãn với ngày hay không?
Có điều, Lâm Khinh Trần biết thì cũng làm gì được, lúc trước là ai đã dung túng để Lâm Thiện Nhã tính kế lên Mộ Dung Ca không ít lần chứ?
Tuy là có hơi đáng tiếc, đã từng là một công chúa có thân phận cao quý mà nay lại bị biếm làm ca cơ, cuộc sống về sau chắc là muôn vạn lần không dễ qua rồi.
"A..."
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng thét chói tai của Nguyên Ngư khiến Triệu Tử Tận phải chú ý. Hắn quay đầu nhìn, Nguyên Ngư vừa nãy còn đang thong dong tưới hoa trong vườn, bây giờ cả người đã đầy những bùn dơ.
Song gương mặt Nguyên Ngư vẫn không chút ảo não, ngược lại còn tỏ ra rất thờ ơ, tiếp tục tưới hoa.
Triệu Tử Tận chau mày hỏi Tả Đạo, “Mấy ngày nay Vương phi có gặp ai không?” Theo sự hiểu biết của hắn đối với Nguyên Ngư, nàng ta không phải mẫu người cắn răng cam chịu số phận. Hơn nữa, sẽ không tu thân dưỡng tính đi tưới hoa như vậy! Khoảng thời gian này, hầu như mọi cây hoa lá cành trong phủ Khánh Lâm vương đều do một tay nàng chăm bón.
“Không có.” Tả Đạo lắc đầu.
Triệu Tử Tận nghi hoặc nhìn bóng lưng Nguyên Ngư, tựa hồ nàng đã thay đổi, dần trở nên không còn mưu tính, tựa hồ không còn để ý mọi thứ. Hắn ẩn nhẫn nhận ra, mất đi đứa nhỏ đối với nàng rất quan trọng, nàng muốn báo thù.
Nguyên Ngư bỗng xoay người, ánh mắt cực kỳ bình lặng nhìn về phía Triệu Tử Tận rồi nhếch khóe môi tự giễu cười. Vừa rồi thấy mình chật vật như vậy mà hắn vẫn thờ ơ lạnh nhạt để mặc nàng, cũng giống như hắn rõ ràng biết Triệu Tử Duy sẽ tìm cách hại đứa nhỏ của họ trong bụng hắn vẫn điềm nhiên ngồi chờ mọi sự phát sinh! Chỉ vì quyền lợi trước mắt là được! Thật ra, không phải nàng nên cảm thấy may mắn sao? Triệu Tử Tận hắn đến cả Mộ Dung Ca còn có thể lợi dụng, nào lại dư hơi đi để ý đứa con trong bụng mình chứ?
Nàng hít sâu một hơi xoay người tiếp tục tưới cây. Nàng đang đợi, chờ xem Triệu Tử Tận gieo gió rồi sẽ gặt bão thế nào.
“À, còn một chuyện nô tài phải báo cho vương gia biết.” Tả Đạo vốn còn cho rằng sự tồn tại của Mộ Dung Ca sẽ không thể uy hiếp được vương gia, nhưng bây giờ xem ra, vương gia vẫn chưa thể buông bỏ được cô ta.
Triệu Tử Tận hơi nhướng mày.
Tả Đạo cúi đầu nói: “Hiện giờ Mộ Dung Ca đã khôi phục thân phận Hạ quốc thái tử Trắc phi, nhưng Hạ quốc thái tử vẫn không từ bỏ hôn sự với Thượng Quan Ngọc Nhi như vương gia đã nghĩ, và đã định sẵn ngày thành thân sẽ ở đầu mùa thu.”
“Thế ư?” Có vẻ Triệu Tử Tận cũng không bất ngờ lắm, quả nhiên trong lòng của Nguyên Kỳ có Mộ Dung Ca, nhưng đối diện với một người không biết nông sâu như Lan Ngọc, sao Nguyên Kỳ có thể khinh địch? Việc thành thân này sớm đã được định sẵn nào có thể dễ dàng sửa đổi, chỉ không biết liệu Mộ Dung Ca có chấp nhận được hay không thôi?
...
Phủ thái tử.
Lưu Ngữ Yên vừa tiến vào phủ thái tử cũng không khỏi không khiếp sợ vì sự xa hoa ở đây! Tuy nàng đã cùng ca ca hành tẩu thiên hạ, gặp qua không ít trường hợp lớn, càng bắt gặp rất nhiều phủ đệ của quan viên các nước, nhưng đây là lần đầu tiên được bước vào phủ thái tử.
Ánh thẳng vào mắt chính là đình đài lầu các quý phái tột bậc, phủ thái tử chiếm cả một vùng rộng lớn khiến người ta không khỏi tán tụng.
Những chậu hoa được bày biện gần đó có những bông hoa phù dung đen lần đầu tiên được thấy. Tuy nàng đã từng nghe qua, thái tử Hạ quốc rất thích giống hoa này, khắp thiên hạ cũng chỉ mỗi phủ thái tử trồng loại hoa này, song người qua đường cũng chỉ dám ở ngoài liếc mắt tìm tòi chứ chưa từng được tiến vào phủ thái tử.
Không ngờ kiếp này nàng còn có diễm phúc này, có cơ hội được tiến vào phủ thái tử!
Lại quay đầu nhìn Mộ Dung Ca đứng bên cạnh, hiện tại mới phải dẹp bỏ mọi kinh ngạc mà tỷ mỉ đánh giá Mộ Dung Ca một lần nữa. Tuy mọi người đều truyền tụng Mộ Dung Ca được sủng ái tột bậc, nhưng bây giờ xem ra Mộ Dung Ca vẫn rất bình dị và gần gũi, thậm chí đến quần áo và trang sức trên người đều rất bình thường, không chút cảm giác phú quý của bậc phu nhân.
Nàng có chút thắc mắc, liệu lời đồn có phải là thật? Mộ Dung Ca thật sự chính là nữ tử sở hữu dung mạo khuynh thành, được Hạ quốc thái tử quyền khuynh thiên hạ chuyên sủng? Phúc phần này cả đời nàng đến nằm mơ cũng không dám nữa là.
Nhận thấy sự dò xét của Lưu Ngữ Yên, đáy mắt Mộ Dung Ca khẽ chớp động, nàng mỉm cười chống lại sự tò mò của cô gái.
Nhận thấy đôi mắt đầy ý cười của Mộ Dung Ca, Lưu Ngữ Yên lập tức thu hồi mọi suy nghĩ, lòng thầm tự giễu bản thân lại mang tâm tính tiểu nhân, Mộ Dung Trắc phi tốt bụng như vậy hiển nhiên xứng đáng nhận được sự chuyên sủng của Hạ quốc thái tử rồi.
“Sao đến giờ mới về?”
Phía xa bỗng truyền đến giọng thanh lãnh của nam tử, tiếng nói nghe rất êm tai, đồng thời còn mang thẻo vẻ uy nghiêm trong đó khiến người nghe muốn lập tức cúi đầu không dám nhìn thẳng.
“Thái tử đã về sao?” Mộ Dung Ca lên tiếng nhìn sang, thì ra là Nguyên Kỳ. Nàng lập tức bước về phía hắn.
Hạ quốc thái tử ư? Lưu Ngữ Yên lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, tầm mắt lập tức chạm phải nam tử đang mặc trường bào màu đen nổi bậc, cả người sững sờ ngay tại chỗ