Thiếp Thần Đặc Công

Chương 71: Q.1 - Chương 71: Âm mưu và Đối sách






Sau khi Dương Tuấn đi ra lô ghế lập tức có hai gã tráng hán nghênh hướng về phía hắn, hơn nữa còn rất cung kính nói:

- Dương ca, mời qua bên này.

Dương Tuấn gật gật đầu, hai gã tráng hán này lập tức đem Dương Tuấn dẫn tới một phòng kín rất xa hoa, trong đó chỉ có một mình Trần Khải.

Trên người Trần Khải đã thay một bộ quần áo mới, bộ quần áo lúc trước bị dính vài giọt nước tiểu của Phương Dật Thiên, điều này làm cho hắn vô cùng oán giận, đến nay bộ vị trên người hắn bị Phương Dật Thiên đánh vẫn còn đau âm ỉ.

Sau khi thay đổi quần áo mới hắn liền đi vào lô ghế này, gọi điện thoại cho Dương Tuấn, phân phó người đưa Dương ca đến chỗ này.

Quán bar này vốn là là một phần tài sản trong tập đoàn Trần Thị, Trần Khải - một đại thiếu gia như vậy thì thuận miệng yêu cầu một căn phòng cũng dễ như trở bàn tay, hắn mời Dương Tuấn lại đây là muốn thương nghị có liên quan đến chuyện của Phương Dật Thiên.

Lúc đầu, bốn đả thủ hắn mang theo đi tìm Phương Dật Thiên vốn tưởng rằng có thể nắm chắc việc hung hăng giáo huấn Phương Dật Thiên một chút, ai biết được lại là gieo gió gặt bão, ngược lại còn bị Phương Dật Thiên tiến hành một trận giáo huấn làm hắn cảm thấy bị sỉ nhục nhất từ khi chào đời tới nay.

Thù này hắn đương nhiên sẽ không thể bỏ qua như vậy, hắn âm thầm thề nhất định phải hoàn lại Phương Dật Thiên gấp trăm lần!

Dương Tuấn đi vào sau tấm rido (rèm) nhìn thấy Trần Khải mặt hơi hơi sưng, sắc mặt rất khó coi, hắn không khỏi nhíu nhíu mày, hỏi:

- A Khải, sao lại thế này?

- Dương ca, ài, cái thằng kia thật không đơn giản, sau lúc đó, ban đầu ta mang theo bốn người đi tìm nó, kết quả...lại lật thuyền trong mương, con mẹ nó, hơn nữa thằng này còn làm nhục ta một chút, thật sự là rất uất ức!

Trần Khải vừa căm phẫn vừa nói.

Dương Tuấn nghe vậy sắc mặt nao nao, nói:

- Đem tình huống lúc đó nói lại cho ta nghe.

Trần Khải nghe vậy sau liền mồm năm miệng mười kể chuyện hắn mang theo bốn tên đi tìm Phương Dật Thiên trong WC nam, chuẩn bị cho Phương Dật Thiên một chút giáo huấn, cho đến lúc cuối cùng trái lại lại bị Phương Dật Thiên trong nháy mắt đánh ngã bốn gã hắn mang theo, hơn nữa hung hăng làm nhục hắn, tất cả chuyện tình trải qua đều nói ra hết, đương nhiên, chuyện Phương Dật Thiên ấn đầu hắn xuống bồn tè thì hắn không nói ra, dù sao loại chuyện này nói ra cũng không hay ho gì.

Dương Tuấn nghe xong toàn bộ sự tình cũng không kìm được, thoáng cảm thấy giật mình, nhíu mày hỏi:

- Ngươi nói là nó chỉ trong chớp mắt thời gian liền đem bốn đả thủ ngươi mang theo đều đánh ngã?

- Đúng vậy, hơn nữa sau còn nói cái gì dùng sáu giây, còn than rằng thân thủ của hắn bị chậm xuống, rất đáng giận.

Trần Khải căm phẫn nói.

- Xem ra thằng này cũng không đơn giản đâu.

Dương Tuấn ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nói.

- Có cái gì đâu, đệ xem hắn cũng chính là có chút công phu thôi, Dương ca huynh nói chúng ta nên làm gì bây giờ, chẳng lẽ phải chịu nhịn nhục? Không đánh chết nó đệ không cam lòng!

Trần Khải trầm giọng nói.

Dương Tuấn cười lạnh, nói:

- A Khải, không cần xúc động, đánh người cũng phải cần thủ đoạn chứ, cũng không phải người nào cũng đều có thể đánh, hơn nữa nếu muốn đem một người đánh chết như vậy thì đầu tiên phải thăm dò tất cả thong tin của người này, cho nên trước mắt chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ.

- Ý Dương ca là? Trần Khải hỏi.

- Ngày mai đệ phái người tìm hiểu rõ ràng hết thảy tư liệu chi tiết của thằng này, xem thân phận hắn có gì đặc biệt hay không hay chỉ đơn giản là bảo tiêu của Lâm Thiên Tuyết, nhớ kỹ, phải tránh đả thảo kinh xà. Hoàn toàn điều tra rõ thân phận của hắn thì mới biết được có nên động thủ hay không và phải động thủ như thế nào. Nếu tiểu tử này chỉ là trên người có chút công phu thì cũng không đáng sợ gì, chỉ sợ hắn có dũng có mưu, như vậy sẽ có chút khó đối phó.

Dương Tuấn trầm ngâm nói.

- Vẫn là Dương ca lo lắng chu toàn, như vậy đi, ngày mai đệ cho người đi điều tra thằng này, tuyệt đối sẽ không quên.

Trần Khải ngữ khí kiên định nói.

- Cho nên trước tiên chúng ta nên án binh bất động, cho hắn tưởng bình an vô sự, để gây mê cho hắn, đợi đến khi điều tra rõ ràng chi tiết hắn thì mới quyết định, nhớ lấy, không thể thấp thỏm khác thường, vững vàng, bình tĩnh một chút, như vậy thần không hay quỷ không biết đem đối thủ đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Dương Tuấn ánh mắt trầm xuống, thản nhiên nói.

- Dương ca nói rất đúng, về sau đệ còn phải học tập Dương ca nhiều lắm!

Trần Khải nói lấy lòng, tiếp theo cười, nói:

- Dương ca, huynh xem Lâm Thiên Tuyết như thế nào? Đệ sớm nói qua Lâm Thiên Tuyết là mỹ nữ số một số hai tại thành phố Thiên Hải này, giờ thì Dương ca đã tin chưa?

- Ha ha, cái này thì tiểu tử ngươi không có gạt huynh, nói thật, thời điểm lúc đầu nhìn thấy Lâm Thiên Tuyết huynh đã giật mình, trong trí nhớ của huynh, cũng chỉ có thiên kim tiểu thư Mộ Dung gia tộc Mộ Dung - Vãn Tình thì khuôn mặt có thể cùng so sánh với Lâm Thiên Tuyết, hai người này có thể nói là hai đại mỹ nữ xinh đẹp ngang nhau tại thành phố Thiên Hải này.

Dương Tuấn cảm khái nói.

- Chỉ tiếc Mộ Dung Vãn Tình có thể nói là tuyệt mỹ nhưng lại là một mỹ nhân lạnh lùng, luôn ru rú trong nhà, khó được gặp mặt một lần. Tuy nhiên, Lâm Thiên Tuyết lại không giống như vậy, nàng có vẻ dễ gần, điểm ấy Mộ Dung Vãn Tình không thể bằng được.

Trần Khải nói.

- Uhm, nói là vậy, nếu có thể có được nữ nhân như Lâm Thiên Tuyết hoặc là Mộ Dung Vãn Tình thì cả đời này sống không uổng ah!

Dương Tuấn cảm thán nói.

- Hắc hắc, Dương ca, chỉ cần huynh ra tay, Lâm Thiên Tuyết khẳng định sẽ bị huynh thu phục, trước mắt nàng vẫn còn độc thân, cơ hội này khó kiếm được lắm! Trần Khải nói.

Dương Tuấn trong mắt chợt lóe, trong lòng dâng lên một cỗ xúc động mãnh liệt, hắn chậm rãi nói:

- Lần đầu nhìn thấy Lâm Thiên Tuyết, huynh đã quyết định phải giữ được nàng trong tay, làm cho nàng trở thành nữ nhân của huynh!

- Ha ha, Dương ca, chỉ cần có thể giúp được thì huynh cứ việc mở miệng, đệ sẽ giúp huynh!

Trần Khải vỗ vỗ bộ ngực, mở miệng nói.

Dương Tuấn cười, nhìn nhìn thời gian, nói:

- Tốt lắm, chúng ta cũng nên về lô ghế, đi ra lâu như vậy chỉ sợ sẽ khiến cho người khác hiểu lầm.

- Ok, Dương ca, đi bên này.

Trần Khải nói xong liền đưa Dương Tuấn trở về lô ghế vip tôn quý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.