Thiếp Thần Đặc Công

Chương 188: Q.1 - Chương 188: Anh chờ em ở trên giường!






Hạ Băng từ phòng tắm bước ra vừa ngay lúc Phương Dật Thiên tắt ứng dụng trò chuyện truyền hình trực tuyến, nếu chỉ chậm chút nữa để cho hạ Băng nhìn thấy hắn đang cùng một nữ nhân Tây phương gợi cảm như mị hoặc nữ thần như vậy chat qua webcam thì không biết hắn lại phải gặp phiến toái không cần thiết đến đâu nữa.

Huống hồ, vào lúc cuối cùng Monica trên mạng hướng hắn khiêu khích đến lúc mãnh liệt, trên thực tế, Monica đã hoàn toàn cởi áo tháo thắt lưng, nếu Hạ Băng đi ra ngoài xa hơn một chút, vậy nàng cũng sẽ thưởng thức được thân hình gợi cảm bốc lửa của Monia, cùng thân thể mềm mại co dãn mười phần.

Tuy nói hắn đã nghiên cứu tỉ mỉ mỗi phân mỗi tấc trên người Monica, nhưng cả năm nay hắn cũng không có gặp lại thân thể gợi cảm khiến huyết mạch sôi sục của Monica, một năm không gặp qua khiến hắn nhận ra Monica càng thêm thành thục cũng càng thêm quyến rũ gợi cảm.

Trên người mị hoặc nữ thần vừa tròn 25 tuổi này mỗi một li một tấc da thịt nào cũng điên cuồng hấp dẫn bản năng nguyên thủy nhất của nam nhân. Nếu không phải từ miệng lão nhân gia ở nhà biết được Phương Dật Thiên hắn còn có một vị hôn thê chỉ phúc vi hôn trong nước, nếu không phải chính vị lão nhân đó lấy tính mạng ép hắn lập tức trở về, thì một năm trước khi hắn quyết định quy ẩn vì cái chết của Trần Cương hắn đã ở lại nước ngoài, quyết định đi tìm Monica.

Nhưng sau khi biết trong nước bất ngờ xuất hiện một vị hôn thê, hắn chỉ có thể về nước, đây cũng là lý do sau khi hắn quyết định quy ẩn lại không nói một tiếng với Monica.

Kỳ thật hắn trong lòng đã quyết tâm không liên hệ với Monica nữa, hắn muốn Monica hãy quên hắn đi, tự tìm cuộc sống hạnh phúc cho chính mình, bởi vậy nên vô số bức thư Monica gửi cho hắn trong suốt cả năm trời hắn vẫn không hề trả lời.

mà chiều nay khi mở hòm thư thấy Monica gửi cho hắn một bức thư khẩn khiến hắn không khỏi suy nghĩ Monica đang gặp nguy hiểm hoặc khó khăn không thể giải quyết, hắn mới chủ động liên hệ với Monica. Sau khi nói chuyện mới biết trong suốt một năm hắn quy ẩn, không ngờ danh hiệu Chiến lang lại dụ nhân như vậy, trên thế giới gặp tai bay vạ gió.

"Anh đang lên mạng hả? Vừa rồi trong lúc em tắm nghe thấy giống như anh đang nói chuyện với ai đó?" Trong tay Hạ Băng cầm một cái khăn vừa lau mái tóc ướt sũng nước vừa nghi hoặc hỏi hắn.

"Anh, anh vừa rồi là gọi điện thoại." Phương Dật Thiên mặt không đỏ, tim không loạn nhịp nhẹ nhàng thuật lại, trên mặt bình tĩnh như không chẳng có tí dáng vẻ nào là đang nói dối.

Hạ Băng sau khi nghe hắn trả lời cũng không nghi ngờ nữa, đi đến ngồi xuống ghế sô pha rồi mở TV, tay vẫn không ngừng dùng khăn lau khô mái tóc dài.

Sau khi đi tắm, trên người Hạ Băng nhàn nhạt tỏa ra một mùi thơm tinh tế, trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo lộ ra một vẻ khoan khoái nhẹ nhàng, dây lưng quấn ngang bộ áo ngủ tơ tằm phủ trên người, ẩn ẩn hiện hiện dáng người no tròn dụ hoặc của Hạ Băng.

Sau khi Hạ Băng tắm xong đi ra Phương Dật Thiên cũng không lên mạng nữa, tắt máy rồi ngồi xuống bên cạnh Hạ Băng. Ngồi được một lúc hắn liền ngửi được mùi hương thơm ngát nhàn nhạt trên người Hạ Băng, cứ từng đợt từng đợt chui vào trong mũi Phương Dật Thiên, châm ngòi khiến cho lòng hắn bắt đầu rục rịch.

"Em nói xem có muốn anh đi tắm hay không?" Phương Dật Thiên hỏi đầy thâm ý, một khi Hạ Băng đã đi tắm thì hắn cũng nên đi tắm mới phải. Dù sao hôm nay lúc đối phó với đám đông thanh niên hung hãn trong quán bar cũng đã tiêu tốn không ít sức lực, nếu không đi tắm thì lúc cùng Hạ Băng triền miên lại để nàng ngửi được mùi mồ hôi trên người khiến nàng nảy sinh phản cảm thì sao?

"Đi tắm hả? Chỉ là ở một đêm thôi cũng đâu cần phải đi tắm? Hơn nữa, nhà em cũng không có dư nước cho anh tắm đâu." Hạ Băng lạnh lùng nói, khẳng định là nàng không thể dễ dàng để cho một nam nhân tắm trong phòng tắm của nàng.

Phương Dật Thiên cũng có điểm hiểu lầm, nghĩ thầm: “Không cần tắm sao? Băng mỹ nhân cũng thật là gấp quá, đêm còn dài, vừa hay tinh lực lại không có chỗ phát tiết, để cho nàng kiến thức năng lực của tôi cũng tốt!”

"Thật không tưởng tượng được em bình thường lạnh như băng, đêm nay lại thẳng thắn như vậy, anh thích!" Phương Dật Thiên ảm đạm cười, theo thói quen rút một điếu thuốc châm lửa.

Hạ Băng nhíu mày, cho phép Phương Dật Thiên hút thuốc trong xe đã là nhẫn nại đến cực hạn, dù sao lái xe lúc nào cũng có thể mở cửa, gió thổi có thể tán đi khói thuốc Phương Dật Thiên thở ra. Nhưng bây giờ là trong nhà nàng, nàng không thể chịu được cỗ khói thuốc gay mũi kia tràn ngập trong nhà.

"Anh có thể hay không không hút thuốc? Em không thích mùi khói thuốc!" Hạ Băng nhíu nhíu mày nói.

"Khi ở trong quán bar không có ngửi thấy mùi thuốc sao? Anh có cái thói quen, trước khi làm hút một điếu, xong việc lại hút một điếu, đây là một loại hưởng thụ!" Phương Dật Thiên thản nhiên cười, lại thở ra một làn khói.

"Anh có ý tứ gì? Làm cái gì mà trước một điếu sau lại một điếu?" Hạ Băng kinh ngạc khó hiểu hỏi.

Phương Dật Thiên trong lòng rùng mình, thầm nghĩ băng mỹ nhân rốt cuộc là rất thuần khiết hay ngụy trang giống y như thật? Sự tình đã đến như vậy mà nàng còn giả bộ? Đây rõ ràng là nàng chủ động a!

"Có nhiều chuyện bí mật không thể nói rõ được, chỉ cần chúng ta hiểu là được, đêm nay lại là một đêm rất đẹp, không phải sao?" Phương Dật Thiên cười, một khi đã Hạ Băng đã muốn giả bộ, hắn cũng quyết định không đi lật tẩy Hạ Băng, vẫn như cũ chỉ dùng những từ ngữ mang tính ám chỉ rõ ràng nói.

"Em nói Phương Dật Thiên anh, em nói chuyện với anh lại cảm thấy là lạ thế nào ý? Mấy cái ẩn ý trong từ ngữ anh nói ra, có thể giải thích rõ ràng một chút không? Em không thích nói chuyện vòng vo!" Hạ Băng tức giận nói.

Phương Dật Thiên mặt dầy lộ vẻ xấu hổ, trong lòng than thở sao nữ nhân ở phương diện này lại quá mức rụt rè, đã như thế mình có nên nói rõ ra luôn không, tóm lại cũng không thể ép một nữ nhân phải nói ra mấy câu đại loại em ở trên giường chờ anh chứ?

Vì thế, hắn trước nở nụ cười lười nhác sau lại hướng ánh mắt thâm thúy nhìn Hạ Băng: "Tóc em còn chưa khô? Anh lại lên giường trước chờ em sao!"

Hạ Băng vừa nghe liền mở trừng hai mắt thiếu chút nữa tròng mắt cũng rớt ra ngoài, loáng thoáng hiểu được ẩn ý trong lời nói của Phương Dật Thiên, ngữ khí lạnh lùng nói: "Anh có ý tứ gì? Ở trên giường chờ em? Chờ em để làm gì?"

Phương Dật Thiên nhìn sắc mặt Hạ Băng kinh ngạc mà lại khó hiểu, trong lòng âm thầm hồ nghi chẳng lẽ mình hiểu lầm ý nàng? Hay băng mỹ nhân là đang cố ý đùa giỡn cảm tình của hắn?

"Chúng ta không phải là...., ý của anh là giường của em rất lớn, ý em không phải là muốn anh cùng em ngủ chung giường sao?" Phương Dật Thiên hỏi.

"Anh... Hừ, thật sự là vô liêm sỉ, anh có phải thật sự quá mức chịu đựng không? Em cho anh ở lại nhà em một đêm nhưng không có nói là cho anh ngủ trong phòng em! Này, anh xem, sô pha không phải cũng rất rộng rãi sao?" Hạ Băng tức giận nói.

Phương Dật Thiên nhất thời hít mạnh một hơi nói: "Ý của em là mời anh đêm nay ngủ ở đây?"

"Chứ anh nghĩ là ở đâu?" Hạ Băng đôi mắt đẹp nhướng lên, trên khuôn mặt lộ ra một cỗ hàn khí lạnh như băng, nàng thật không ngờ Phương Dật Thiên lại nghĩ tới chuyện kia, thật sự chọc giận nàng, chẳng lẽ lời nói của mình thật dễ gây hiểu lầm như vậy sao? Hay là tại tên hỗn đản này tâm thuật bất chính tư tưởng bất lương?

Phương Dật Thiên nét mặt lọ rõ vẻ xấu hổ, tới tận bây giờ hắn mới nhận ra băng mỹ nhân căn bản là không nghĩ tới chuyện đó, chỉ mình hắn nghĩ ngợi lung tung, chuyện này thật là quá sức dọa người!

Cũng may da mặt Phương Dật Thiên vốn dầy, hắn cười nhạt, rít một hơi nồi nói: "Ách... Kỳ thật sô pha cũng rất mềm mại..."

Nhìn Phương Dật Thiên lúc này vẫn còn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, Hạ Băng trong tâm nhịn không được, trừng mắt liếc hắn dường như oán trách, nhẹ nhàng mà nói: "Đã khuya rồi, nghỉ ngơi đi!"

Hạ Băng nói xong liền đứng lên, đi đến cửa phòng ngủ lại từ xa xa nói với Phương Dật Thiên: "Phương Dật Thiên, em khuyến cáo anh tốt nhất không nên nghĩ đến nửa đêm cạy cửa xông vào phòng em, trong tủ đầu giường em có một cây kéo đó!"

"... . . ." Phương Dật Thiên khựng lại không biết nói gì, vừa muốn lên tiếng phản bác đã nghe Hạ Băng "Phanh!" một tiếng đóng cửa lại, hắn đành phải tự hướng bản thân thì thầm, "Con mẹ nó, ta còn lo lắng nửa đêm nàng lại chạy ra cưỡng gian ta đây!"

Phương Dật Thiên nằm nghiêng trên ghế sô pha, trong mắt không có chút khốn ý, trong lòng đang nghĩ tới chuyện Monica lúc nãy nói với hắn trên mạng.

Thế lực Mafia Italy cùng với Nhật Bản Sơn Khẩu Tổ quả thật là rộng lớn lại thâm sâu, ngoài ra hai thế lực hắc bang này lại có chân rết ở khắp nơi trên thế giới. Rõ ràng sự kiện Chiến lang xuất hiện gần đây là có người mượn danh hắn khơi mào mâu thuẫn giữa hắn với hai đại thế lực này.

Lúc đó nếu xảy ra hậu quả gì thì không cần nghĩ cũng biết.

"Chẳng lẽ, cuộc đời của mình thật sự không thể từ bỏ cuộc sống kiểu này, không thể rời khỏi cái thế giới kia?" Phương Dật Thiên ánh mắt dần thu liễm, từ sâu trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ cùng chán ghét.

Đối với hắn, hắn sớm đã chán ghét cuộc sống tràn ngập huyết tinh này, đó là cuộc sống tối tăm cả ngày chỉ có giết chóc.

Mỗi thời mỗi khắc cả hai bên chiến tuyến đều gặp phải uy hiếp đến tính mạng trên chiến trường lạnh lẽo như băng mà lại tràn ngập huyết tinh tàn khốc.

Mà một người, bất luận tương lai tiền đồ của hắn sáng lạn cỡ nào, chỉ cần sống cuộc sống như vậy trong không quá một tháng, tâm tính của hắn sẽ từ từ trở nên già đời, ma mãnh, lạnh lùng, thâm trầm.

Tâm trí đó một người bình thường tuyệt đối không thể nào có được, nhưng đây chính là trên chiến trường tàn khốc mà thôi thúc tâm trí trở thành như vậy. Bởi vì ngươi vĩnh viễn không biết ngươi có thể sống đến ngày mai hay không, ngươi chỉ có thể tin tưởng chính mình và huynh đệ cùng chiến đấu bên ngươi.

Cứ chậm rãi như vậy, tâm trí một người sau khi trải qua ma luyện dần trở nên lạnh lùng băng giá, không còn đến một điểm nhân từ thương hại.

Cho nên hắn chán ghét, thầm muốn trở về cuộc sống bình lặng, nhưng có người tựa hồ không muốn cho hắn cuộc sống bình lặng của thường dân, dù có làm sao cũng phải bức hắn xuất đầu lộ diện!

"Ngân Hồ, có lẽ chúng ta cũng nên kết thúc rồi !" Phương Dật Thiên trong lòng âm thầm nghĩ, thần sắc trong mắt đột trở nên sắc bén như dao.

Trên đời này, nếu thực có một người có thể bắt chước thủ pháp giết người “Lời Chia Tay” của hắn, thì người đó nhất định là Ngân Hồ. Đồng thời, cũng chỉ có Ngân Hồ mới phải làm như vậy, mới muốn bức hắn phải ra mặt, mới quyết tâm giết chết hắn!

Một khi không trốn được nữa, Phương Dật Thiên chỉ còn cách ra mặt phản kích, tuy nói quy ẩn đô thị, nhưng hắn hay là Chiến lang, tuyệt đối không chờ một ngày nào đó địch nhân tự tìm tới cửa.

Chẳng qua trước đó hắn muốn trước tiên phải làm một chuyện, chính là dọn sạch sẽ mọi uy hiếp đối với Lâm Thiển Tuyết, đây là trách nhiêm của hắn – cận thân bảo tiêu cho Lâm Thiển Tuyết.

Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh gầy yếu của tay súng bắn tỉa, ánh mắt hắn phát lạnh. Trước khi đối phó với Mafia cùng với Sơn Khẩu tổ, hắn quyết tâm phải tìm ra tay súng bắn tỉa này, còn có Trần Khải và Dương Tuấn, hắn đã không cần ẩn nhẫn nữa. Hắn chuẩn bị dùng loại phương thức như bẻ cành khô củi mục để tiêu diệt Trần Khải và Dương Tuấn! Mà tất cả đều bắt đầu từ ngày mai!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.