Phương Dật Thiên miệng ngậm điếu thuốc, thản nhiên lái xe chạy tới Tiêm Phong Lĩnh, quả thật là thấy được Chân Khả Nhân đã dừng xe lại dưới đó. Dựa theo đánh cuộc, lần đua xe này nàng xem như là thắng.
Song, Phương Dật Thiên lại là nhìn thấy nàng tựa người vào cửa xe ngồi chồm hổm, đầu cúi xuống, mái tóc đen óng cứ thế buông rơi, thỉnh thoảng có một vài cơn gió đêm đem tóc nàng thổi tung bay lên.
Sau khi nghe thấy tiếng xe của Phương Dật Thiên chạy tới, nàng ngẩng đầu lên, hé ra khuôn mặt lãnh ngạo đắc ý, nhưng từ trong bóng đêm nhìn lại thì đúng là nhiều hơn một tia thê lương, đôi mắt to ẩn chứa những giọt nước mắt đang chớp động rõ ràng là vẫn còn còn một tia sợ hãi khủng hoảng trong lòng.
Không biết là như thế nào, giờ phút này nhìn Chân Khả Nhân, lại nghĩ tới mới vừa rồi nàng đua đến nỗi không muốn sống nữa, nếu như hắn không phải quyết định thật nhanh thì sẽ gây nên đại họa mất rồi. Vì vậy, cơn tức trong lòng hắn không khỏi lớn lên.
Biểu hiện đua xe mới vừa rồi của Chân Khả Nhân rõ ràng là chứng tỏ bình thường nàng rất được nuông chiều rồi, chuyện ta ta làm hành vi hết sức ngang ngạnh, không chút để ý đến an toàn của mình cùng người khác, nếu cứ như thế, sau này chỉ sợ sẽ phải gặp họa lớn.
Cố gắng bỏ đi tâm tính "thương nhiều thì không trách", trên thực tế, thái độ của Chân Khả Nhân tuy nói bình thường đối Phương Dật Thiên là lãnh ngạo lạnh nhạt, nhưng Phương Dật Thiên cũng chưa từng để ý tới, chỉ cho rằng nàng là một cô bé nữ sinh thích vui đùa bát nháo, bất quá đêm nay biểu hiện đua xe không để ý gì hết mới vừa rồi của Chân Khả Nhân quả thực khiến cho hắn trong lòng căm tức không thôi.
Bởi vậy hắn vừa xuống xe liền nổi giận mắng Chân Khả Nhân một trận: "Con mẹ nó, Chân Khả Nhân, em hết muốn sống rồi hả? Bộ chẳng phải chỉ là một cuộc đua xe bình thường thôi, bộ đáng giá cho em hết muốn sống rồi à? Em không muốn sống nhưng anh còn muốn sống, người khác còn muốn sống, mới vừa rồi em làm vậy tức là sao? Muốn tự sát à? Muốn tự sát thì bây giờ bước ra khỏi rào bảo hộ nhảy xuống dưới đi, anh tuyệt đối không ngăn cản! Con mẹ nó, nếu thật sự muốn thắng thì nói một tiếng, cần gì phải cầm tánh mạng mình đem ra đùa giỡn như vậy? Hay là bình thường được cha mẹ nuông chiều quá rồi, nên muốn làm gì thì làm hả?"
Chân Khả Nhân kinh ngạc nhìn Phương Dật Thiên, nhìn những đường nét cứng chắc pha chút dữ tợn trên mặt hắn, cùng với tiếng mắng như sấm rõ ràng là lửa giận ngút trời rồi. Nếu là lúc bình thường, Phương Dật Thiên mắng nàng như thế, nàng đã sớm mắng lại rồi, thậm chí còn không do dự vứt cho hắn 1 cái tát!
Nhưng mà giờ phút này thần sắc của nàng chỉ là sững sờ, chậm rãi, khóe miệng bắt đầu có chút trở nên nghẹn ngào, nước mắt trong mắt không tự chủ được hiện ra, long lanh trong suốt.
Trải qua cơn nguy hiểm vừa rồi, nàng biết, nếu như không phải Phương Dật Thiên không để ý gì hết ngừng xe ngăn lại, vậy thì bây giờ chỉ sợ là nàng không thể bình yên vô sự mà sống rồi, kết quả nhẹ nhất chỉ sợ là nửa đời không chết nằm trong bệnh viện, mà nặng nhất chính là lập tức chết tại chỗ.
Bình thường Phương Dật Thiên làm ra dáng một binh sĩ uể oải cùng với những biểu hiện bất lương khiến cho nàng cảm thấy phản cảm và chán ghét, nhưng mới vừa rồi, lúc gặp phải nguy hiểm, nàng mơ hồ hiểu được, biểu hiện một khắc đó của Phương Dật Thiên chính là sự lo lắng hết sức đối với nàng, thậm chí còn không để ý đến cả nguy hiểm của mình cũng phải ngăn nàng lại.
Nàng thích đua xe, nên nàng biết, xe của Phương Dật Thiên lúc chạy tới đoạn quẹo gắt đó đột nhiên thắng lại, sau đó lui về, cử động đó nhìn qua chẳng có gì, nhưng mà nguy hiểm không thôi.
Bởi vì lúc xe trượt qua mà đột nhiên thắng lại, không cẩn thận một chút, chỉ sợ trọng tâm của nó sẽ bị lệch ra dẫn đến tình huống nguy hiểm, mà lúc này ngoài vòng bảo hộ chính là chân núi, xe một khi rơi xuống chỉ sợ là ngay cả tánh mạng cũng không còn.
Mà trong khi đó Phương Dật Thiên lại không để ý tới tánh mạng của mình trượt sát xe qua, thụi lùi trở về ngăn cản nàng, nàng mới có thể hữu kinh vô hiểm chạy qua đoạn quẹo đó, tránh cho việc phát sinh tai nạn.
Có lẽ, chỉ có lúc này nàng mới biết được dưới vẻ tục tằng bên ngoài của Phương Dật Thiên ra, thì che dấu chính là một khỏa tâm tư hết sức tế nhị.
Nghe thấy tiếng mắng tràn đầy lửa giận ngút trời của Phương Dật Thiên, lòng nàng nổi lên một tia ủy khuất khó nói, hoặc ngẫm lại chính là sợ, khóe miệng không khống chế được trở nên nghẹn ngào, lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn nàng rơi lệ mà khóc trước mặt một người đàn ông.
Mà thứ Phương Dật Thiên không muốn thấy nhất chính là tiếng khóc của phụ nữ, bất quá giờ phút này, nhìn bộ dáng khóc lóc đau lòng của Chân Khả Nhân, hắn trong lòng không có chút thương xót, ngược lại cơn tức còn lớn hơn nữa, lạnh lùng nói: "Khóc cái gì mà khóc? Em chẳng phải bình thường rất lãnh ngạo lạnh nhạt sao? Sao bây giờ lại khóc trước mặt anh? Em không phải là loại đại tiểu thư công chúa sao, cứ cao cao tại thượng nữa đi, tùy ý muốn làm gì thì làm đi, được lắm, tiếp tục đi, anh muốn nhìn xem em còn có thể ngang ngạnh tới lúc nào! Đã hai mươi mấy tuổi rồi, hành vi xử sự còn thất thường như con nít, con mẹ nó em mà là người nhà của anh, đừng nói mắng em, anh còn lấy roi đánh em một trận thì có!"
Chân Khả Nhân lúc này ngẩng khuôn mặt xinh xắn tràn đầy nước mắt lên, mang theo tiếng khóc lớn tiếng nói: "Phương Dật Thiên, anh mắng đủ chưa? Mới vừa rồi anh cứu tôi vậy thì sao chứ...... Huhuhu...... Anh không phải muốn tôi chết sao, được lắm, tôi chết cho anh coi!"
Chân Khả Nhân vừa nói xong đột nhiên đứng lên, hướng phía vòng bảo hộ chạy tới!
Phương Dật Thiên trong lòng cả kinh, không biết cô nàng ngang bướng này sẽ làm nên chuyện gì nữa, vội vàng chạy tới bắt lấy cánh tay phải của nàng, tức giận nói: "Em điên rồi sao?"
"Phải, tôi điên rồi, bị anh bức đến điên rồi!" Chân Khả Nhân nhìn Phương Dật Thiên, hai mắt đẫm lệ, nhìn vào không rõ được là ủy khuất hay là phẫn nộ.
Phương Dật Thiên hít một hơi, vừa lạnh lẽo vừa chậm rãi nói: "Được rồi, anh không mắng em, cũng không quản em nữa. Nói lại một chút chuyện đánh cuộc đi, em lái xe tới Tiêm Phong Lĩnh trước, em thắng rồi, nói yêu cầu đi, anh sẽ không phản đối."
Ngữ khí của Phương Dật Thiên đột nhiên trở nên lạnh như băng, lạnh nhạt giống như là gió rét mùa đông vậy, không mang theo một chút cảm tình, giống như là cùng người xa lạ nói chuyện với nhau, không biết là như thế nào, nghe thấy ngữ khí của Phương Dật Thiên như thế, Chân Khả Nhân cảm giác được nội tâm của mình đau đớn vô cùng, rất đau rất đau, giống như là bị một mũi kim đâm mạnh vào vậy, cái loại cảm giác đau đớn này trong nháy mắt lan tràn toàn thân, tay chân nhất thời trở nên lạnh lẽo.
Nếu dùng ngữ khí lúc này của Phương Dật Thiên so sánh với lúc nãy, Chân Khả Nhân càng hy vọng Phương Dật Thiên giống như mới vừa rồi tức giận trong lòng mà khiển trách nàng, bởi vì từ trong đó nàng có thể cảm giác được sự quan tâm cùng lo lắng của hắn đối với nàng.
Nhưng mà, đối mặt với thái độ cực kỳ lạnh lùng chợt thay đổi của Phương Dật Thiên, nàng lại không thể nào thích hợp được, nàng có thể cảm giác được thái độ của Phương Dật Thiên đối với nàng đã thay đổi, không hề còn là người luôn mang vẻ mặt tươi cười hoặc mang theo sự quan tâm tế nhị ban đầu nữa, mà theo đó là một loại lạnh lùng bi ai, tâm tư đã chết, phảng phất như nàng ở trong mắt hắn biến thành một người xa lạ.
Chân Khả Nhân trong lòng đau xót, không nhịn được ôm ngực, lui về phía sau hai bước, hai mắt đẫm lệ kinh ngạc nhìn Phương Dật Thiên, bất lực mà lại thương tâm khóc lóc, nghẹn ngào nói: "Tại sao anh lại không mắng em, tại sao lại không mắng em nữa...... Huhuhu....... Em muốn anh mắng em, em muốn anh mắng em cơ...... Anh mắng đi, đồ hỗn đản anh, anh mắng đi...... Huhuhu......." (Bắt đầu từ chương này chuyển sang cách xưng hô anh với em giữa Chân Khả Nhân và Phương Dật Thiên nhé)
Phương Dật Thiên rút điếu thuốc ra, yên lặng hút, thản nhiên nói: "Mắng em ư? Anh không mắng em nữa, anh cũng không có tư cách mắng em. Được rồi, nói vấn đề chính đi, anh thua, em có yêu cầu gì thì cứ việc đề ra."
Chân Khả Nhân lại nghẹn ngào thêm vài cái, kinh ngạc nhìn Phương Dật Thiên, nói: "Thua ư? Anh không cần phải trêu chọc em, nếu như không phải anh cứu em, thì người thua là em, thậm chí em còn không thể đứng ở chỗ này nữa. Anh không để ý chẳng lẽ em lại không để ý sao? Là em thua, em cam tâm nhận thua, anh có yêu cầu gì thì cứ đề ra, em sẽ không phản đối!"
Phương Dật Thiên lạnh lùng cười nói: "Em thật sự nghiêm túc sao?"
"Em rất nghiêm túc!" Chân Khả Nhân nhìn chằm chằm vào Phương Dật Thiên, từng chữ từng chữ nói.
Phương Dật Thiên cười nhạt, hhg nói: "Vậy được, anh muốn thân thể của em, em cho sao?"
--------- Anh muốn thân thể của em, em cho sao? Nghe câu nói đó, Chân Khả Nhân giật mình ngây người đứng tại chỗ, thân thể tựa hồ như có chút cứng nhắc. Phương Dật Thiên thản nhiên nhìn một cái, rút điếu thuốc, xoay người bước về phía xe mình. Trên thực tế, câu nói đó hắn bất quá chỉ thuận miệng trêu Chân Khả Nhân một chút mà thôi, lại cùng lúc hắn còn đang tức giận, mặt khác là cái bộ dáng lãnh ngạo ngang bướng của Chân Khả Nhân khiến hắn muốn trêu chọc một phen.
"Thôi về đi, vừa rồi chỉ đùa với em một chút, anh đối với em không có yêu cầu gì." Phương Dật Thiên ngồi vào trong xe, hướng phía Chân Khả Nhân hô.
Nhưng mà, Chân Khả Nhân lại đi từng bước từng bước hướng tới xe của Phương Dật Thiên.