Thiếp Thần Đặc Công

Chương 394: Q.1 - Chương 394: Bên trong phòng Lam Tuyết.






Đêm nay ngủ chung với Lam Tuyết? Phương Dật Thiên bất ngờ nghe được những lời này của Lam Tuyết cả người tức khắc rùng mình. Nhưng vấn đề là giữa hắn và Lam Tuyết đều không phải là loại quan hệ này, làm sao có thể cùng ngủ một chỗ với nàng được.

-Khụ khụ… Tiểu Đao này, kỳ thật ta cùng Lam Tuyết…

Phương Dật Thiên nghĩ nghĩ, hay là nói thật với Tiểu Đao đi, dù thế nào Lam Tuyết cũng là khuê nữ đài các, nếu là ngủ cùng phòng với nàng chỉ sợ là ảnh hưởng không tốt đến nàng. Nhưng mà lời nói của hắn còn chưa nói hoàn toàn Lam Tuyết liền nói tiếp:

-Dật Thiên ngươi cũng thật là Tiểu Đao uống rượu, ngươi để hắn ngủ một mình đi, ngươi làm phiền hắn làm gì? Ngươi có giường của mình không ngủ lại đòi ngủ cùng với hắn, làm vậy chẳng phải Tiểu Đao cũng ngủ không được sao. Mau đi vào đi, khuya rồi.

-Đại ca, ngươi xem chị dâu cũng lên tiếng, tốt lắm, ta đi ngủ trước. đại ca chị dâu, ngủ ngon.

Tiểu Đao đi vào phòng của Phương Dật Thiên nói xong liền đóng cửa lại. Phương Dật Thiên nhìn chằm chằm vào cửa phòng, âm thầm cười khổ không thôi, suy nghĩ mình hay là đi vào thư phòng ngủ một đêm.

-Dật Thiên ngươi đi vào đi, ta cũng không ngại ngươi còn do dự cái gì?

Lam Tuyết nhẹ giọng nói xong liền đi tới bên cạnh Phương Dật Thiên. Vươn cánh tay ngọc nhỏ và dài kéo cánh tay Phương Dật Thiên lại lôi về phòng mình.

( lúc này ko còn Tiểu Đao bên cạnh, 2 người cũng ko cần diễn nữa nên tiếp tực xưng hô ta-ngươi )

Phương Dật Thiên trong lòng thoáng động, cước bộ không tự chủ được the Lam Tuyết đi vào gian phòng của nàng. Lam Tuyết nhẹ nhàng đóng của lại nhìn vào khuôn mặt có chút sững sờ của Phương Dật Thiên, không nhịn được “hì hì” cười rộ lên:

-Ngươi ngại cái gì mà không ở lại, không phải chỉ là vào phòng ta thôi sao? Dù sao ngươi sớm hay muộn cũng phải vào không phải sao?

Nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt đỏ ửng của Lam Tuyết vừa mới dịu đi giờ lại ửng đỏ hai gò má, nhìn càng thêm quyến rũ, nhìn vào cảnh đẹp ý vui mà lại càng làm cho người ta tim đập thình thịch.

-Haizz…

Phương Dật Thiên khẽ thở dài một tiếng:

-Lam Tuyết ngươi không nên mời ta tiến vào phòng của ngươi.

-Hả? Vì sao?

Lam Tuyết không nhịn được hỏi.

-Vì…

Phương Dật Thiên nhìn vào khuôn mặt ngọc không tỳ vết của Lam Tuyết:

-Vì ta là một con sói, ngươi đây là dẫn sói vào nhà biết không?

-Hì hì …thật vậy chăng? Nhưng ta nhìn thế nào cũng thấy ngươi chỉ là một con Tiểu Sơn Dương ôn thuần.

Lam Tuyết trừng mắt lên nhìn, trên mặt có một chút cực kỳ nghịch ngợm cười đùa.

-Tiểu sơn dương? Ngươi nói ta là tiểu sơn dương? Tốt, lão lang này không phát uy ngươi tưởng ta thật đúng là sơn dương chắc ?

Phương Dật Thiên nhe răng cười một tiếng. cố gắng kềm chế cảm giác say, hắn đột nhiên trực tiếp tiến lại ôm lấy thắt lưng Lam Tuyết, bế đi về phía giường lớn.

-A…Phương Dật Thiên, ngươi ngươi…ngươi muốn làm gì?

Lam Tuyết trong lòng hơi kinh hãi, không nhịn được la hoảng lên, nàng đã có chút chuẩn bị gì đâu, Phương Dật Thiên đột nhiên ôm lấy nàng làm cho khuôn mặt xinh đẹp tức khắc nóng bỏng lên.

Mùi rượu thật nồng, chẳng lẽ hắn đúng là say rượu làm liều, sẽ đối với ta….Lam Tuyết nghĩ thầm trong lòng. Nàng yêu Phương Dật Thiên không phải là giả, vấn đề là, tại mọi chuyện đột ngột quá nàng không hề chuẩn bị Phương Dật Thiên đã mạnh mẽ ôm lấy nàng, sẽ làm chuyện đó với nàng. Nàng đúng là không có chuẩn bị tâm lý gì cả.

Nếu hắn thật là muốn làm như vậy mình đến tột cùng là nên làm cái gì bây giờ? Cự tuyệt hay là đồng ý? Hắn vị hôn phu của mình, mình cũng yêu hắn, vì cái gì không đồng ý? Nhưng…vì cái gì trong lòng mình còn có một tia cảm xúc mâu thuẫn? Chẳng lẽ mình không phải thật sự yêu hắn? Không, không phải, chỉ là mình khó có thể chập nhận chuyện này nhanh như vậy.

Chẳng lẽ hắn thật sự là người như vậy sao? Hắn không phải là loại người như vậy chứ. Lam Tuyêt tâm loạn như ma, một lòng bối rối, trên mặt đỏ bừng không thôi, bị Phương Dật Thiên dùng lực hai tay ôm lấy, thân thể mềm mại sớm đã yếu mềm, đúng là đã trở nên vô lực, mơ hồ trong lòng nàng cũng nổi lên một tia cảm giác chua xót.

Lúc này Phương Dật Thiên đã đem nàng đặt ở trên giường, nhưng lại cúi mình xuống, xem ra tựa hồ là muốn hôn lên đôi môi của nàng, nàng không nhịn được hô hấp trở nên dồn dập, trên khuôn mặt tuyệt mĩ hiện lên vẻ bất lực mờ mịt, thẹn thùng, nàng đơn giản là nhắm hai mắt mình lại, nhìn qua tựa hồ là tiếp nhận rồi mặc kệ xảy ra chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Nhưng mà Lam Tuyết nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng đếm ngược hồi lâu vẫn không cảm giác nửa điểm động tĩnh trên môi, trong nội tâm nàng cảm thấy lạ lùng không nhịn được mở mắt ra, cũng nhìn thấy Phương Dật Thiên cúi người xuông nhìn vào mặt nàng, trên mặt mang theo một tia lười nhác cười cười nhưng hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng chứ không có hành động gì khác.

-Ngươi, ngươi làm gì vậy, nhìn vào người ta như vậy làm gì!

Lam Tuyết trên mặt xấu hổ vội vàng nói.

-Ta muốn ngắm ngươi một chút nhưng ngươi lại nhắm mắt lại, hiểu lầm gì sao?

Phương Dật Thiên bỡn cợt cười.

-Cái gì? Ngươi, ngươi…

Lam Tuyết trên mặt xấu hổ, tâm sự trong lòng bị người ta trực tiếp vạch trần, tức khắc, khuôn mặt nàng đỏ ửng lên, đôi tai cũng nóng bỏng lên, nàng lập tức vừa buồn cười vừa giận:

-Tốt, ngươi ăn hiếp ta,ngươi ăn hiếp ta, ta sẽ nói cho ông nội nghe!

-Hả?

Phương Dật Thiên trong lòng cả kinh, vội vàng nói:

-Ta chỉ muốn ngắm nhìn ngươi thôi mà, cái này cũng là ăn hiếp ngươi sao? Vậy được rồi, ta không nhìn ngươi nữa.

Phương Dật Thiên nói xong lập tức quay mặt đi. Lam Tuyết buồn cười, nghĩ thầm tên hỗn đản này thật đúng là một tên đầu gỗ, mình không phải chỉ đùa một chút thôi mà, một chút thú vị cũng không có.

-Được rồi ta chỉ đùa với ngươi một chút thôi mà, nhìn ngươi thật đúng là chả ra làm sao.

Lam Tuyết buồn cười nói.

Phương Dật Thiên cũng cười:

-Ta cũng đùa với ngươi,nhìn ngươi xem còn nói không sao, sau này không cần mỗi đêm cũng chờ ta trở lại được không? Có đôi khi ta có công việc có khi cả tối cũng không trở về được. Chẳng lẽ ngươi cứ như thế chờ cả đêm?

-Ta cũng không ngốcmà chờ ngươi cả đêm đâu.

Lam Tuyết hừ một tiếng, rồi sau đó có chút u oán:

-Nhưng mà không thấy ngươi trở về ta cho dù là ngủ cũng thấp thỏm không yên ổn. Phương Dật Thiên giật mình cười khổ:

-Được rồi, khuya rồi, ngươi đi ngủ sớm đi, lúc này Tiểu Đao hẳn cũng đang ngủ rồi , hắn nằm một mình một giường không quá một phút đồng hồ thì sẽ ngủ. Ta đi sang bên thư phòng ngủ một đêm.

-Ngươi muốn ngủ ở thư phòng? Như vậy sao được! Ở đó khó ngủ lắm!

Lam Tuyết vội vàng nói.

-Nhưng ta …cũng không thể qua đêm ở trong phòng ngươi. Được rồi, ngoan ngoãn ngủ đi, thức khuya sẽ mau già đấy.

Phương Dật thiên cười cười, đứng lên chuẩn bị rời đi.

Nhưng mà, Lam Tuyết cũng nhanh tay duỗi cánh tay ra kéo cánh tay hắn lại, nhìn hắn nói:

-Ta không cho ngươi đi, đêm nay ta cho ngươi ở lại với ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.