Trong khoảnh khắc lối vào của quán bar có tám chín cảnh sát vũ trang hạng nặng đi vào, dẫn đầu là một nữ cảnh sát !
Thân hình rất cao, ước chừng một mét bảy lăm, khuôn mặt điển hình của một mỹ nhân phương bắc, ôn nhu mang theo sự khôn khéo sau mấy năm lịch duyệt, từ trên người nàng có thể cảm nhận được một tác phong mạnh mẽ vang dội
Thân hình nàng nhìn khá cao nhưng tỷ lệ của thân thể cực kỳ cân đối, một thân đồng phục cảnh sát làm nàng hiển lộ toàn bộ thân hình, phía trước hai qủa đào tiên nhô cao, nhìn qua tựa như trước ngực nổi lên hai toà núi nhỏ, nữ nhân như vậy rất dễ bị cho là loại người đại hung vô não
Nhưng mà trong giới cảnh sát của Thiên Hải không ai nói vị nữ cảnh sát kia là đại hung vô não, nếu có can đảm như vậy thì không chết cũng tàn phế, thủ đoạn của nàng tôi sắc bén tàn khốc,trong giới cảnh sát cực kỳ nổi tiếng, hơn nữa nàng thân mình cũng rất dũng mãnh, dưạ vào biểu hiện xuất sắc thì nàng tôi tại cảnh cục thành phố Thiên Hải cũng là một cảnh sát cao cấp.
Hai chân của nàng thon dài cờ hồ chiếm hết hai phần ba chiều cao của nàng, nàng vừa tới liền hướng tới Lưu Tinh ở bên trong đi nhanh tới, bước chân vững vàng trầm ổn, người sáng suốt nhìn thấy liền biết nàng là cao thủ!
Trên thực tế, nàng tại cảnh cục đạt được 2 giải quán quân võ thuật!
" Toàn bộ mọi người không được nhúc nhích, tất cả đứng im giơ tay lên! " Mỹ nữ cảnh sát vừa đi vào liền lạnh lùng nói.
Trong quán bar mọi người lập tức ngoan ngoãn đứng im, ai cũng không muốn trong lúc này cãi lại mệnh lệnh của nữ cảnh quan.
Việc xảy ra lần này, các cảnh sát nhanh chóng tham gia dẹp loạn cuộc ẩu đả, những kẻ lai lịch không rõ, bất kể mọi thanh niên đều bắt lại còng tay.
Tay của Phương Dật Thiên vẫn như cũ để ở cổ họng của người thanh niên, thấy cảnh sát đến lúc này hắn hừ lạnh một tiếng, vung tay làm cho người thanh niên suý ngã xuống trước mặt mỹ nữ cảnh sát.
Đôi chân mày mỹ nữ trầm xuống, duỗi tayra, bắt được tay của người thanh niên liền vắt ra sau rồi còng tay lại.
Phương Dật Thiên nheo hai mắt lại, nhìn mỹ nữ cảnh sát xuất thủ lưu loát, thoạt nhìn đơn giản nhưng trong đó chứa kỹ xảo của cảnh sát, hắn không khỏi than thầm mỹ nữ cảnh sát này về phương diện chiến đấu rất cao tay.
Phương Dật Thiên híp mắt đánh giá mỹ nữ cảnh sát này, ánh mắt thoáng đi xuống một chút như ngừng lại trước đôi bồng đào cự đại phái trên, hơn nữa hiện giờ hắn nheo mắt lại nhìn ánh mắt hắn rất có hành vi khiêu khích của một sắt lang dò xét một mỹ nữ.
Mà xui xẻo chính là, ánh mắt của Phương Dật Thiên bị mỹ nữ cảnh sát trứ danh mạnh mẽ này chú ý tới, vẻ đẹp của nàng nhất thời mang theo một đạo hàn quang, nàng tự biết đôi bồng đào của mình rất lớn nhưng không thể để cho người tôi tuỳ tiện nhìn ,đặc biệt là người bị tình nghi gây nên ẩu đả!
Nàng còng tên thanh niên rồi sau đó hướng Phương Dật Thiên bước tới trên người mang theo một áp lực cường đại cực kỳ sắc bén.
Hạ Băng lúc này mới phục hồi tinh thần, nàng vội chạy tới bên người Phương Dật Thiên, có lẽ do khẩn trương không chút tị hiềm nắm lấy cánh tay của Phương Dật Thiên vội vàng hỏi: " Phương Dật Thiên,anh không sao chứ? "
" Có chuyện gì thì tôi còn có thể đứng ở đây được sao? " Phương Dật Thiên nhìn Hạ Băng cười nhẹ nói.
" Bây giờ thì anh đã có chuyện rồi! Theo tôi về cục cảnh sát một chuyến! " Bên tai Pương Dật Thiên vang lên một âm thanh cực kỳ băng lạnh, hắn vừa nhìn lại liền thấy mỹ nữ cảnh sát đứng trước mặt.
"Cái gì? Hắn cũng phải tới cục cảnh sát? Rõ ràng là tên kia không phân biệt tốt xấu tấn công hắn, thậm chí muốn giết hắn, hắn rõ ràng là người bị hại, vì cái gì muốn hắn tới cục cảnh sát? " Hạ Băng sửng sốt không cam lòng hỏi.
"Cho dù như vậy, hắn cũng phải theo chúng tôi về để điều tra, sự tình thế nào chúng tôi điều tra sẽ rõ mà không phải tiểu thư cô nói thế nào thì là như thế đấy! " Mỹ nữ cảnh sát lạnh lùng nói.
Phương Dật thiên cười, ánh mắt nhìn xuống dừng lại trước ngực mỹ nữ cảnh sát thấy rõ giấy phép trước ngực nàng , mặt trên viết: Tính Danh: Quan Lâm. Chức Danh: cao cấp cảnh sát!
Phía dưới là cái gì hắn không nhìn rõ vì mỹ nữ cảnh sát Quan Lâm đột nhiên duỗi tay bắt lấy tay phải của Phương Dật Thiên rồi quát khẽ một tiếng xoay cánh tay của Phương Dật Thiên về sau để chế phục hắn, lại nói Quan Lâm đã sớm không nhịn được ánh mắt của Phương Dật Thiên nhìn ngực mình!
"Quan Lâm cảnh sát, tôi nguyện ý theo các cô trở về cục cảnh sát phối hợp điều tra, cô cũng không thể dừng tay hay sao? " Phương Dật thiên cười tiếp theo thân thể hắn lùi về sau từng bước, từng bước này nhìn đơn giản tuỳ ý nhưng kỳ thực cực kỳ vi diệu làm cho cẫm nã thủ của Quan Lâm không phát huy được.
Quan Lâm trên khuôn mặt lạnh băng đã nao nao biến đổi, trong lòng thầm kinh ngạc thân thủ của Phương Dật Thiên, chẳng qua nàng không chịu thua địch thủ cuối cùng tiến lên đang muốn khởi xướng công kích với Phương Dật Thiên.
Lúc này, Phương Dật Thiên cũng nhàn nhạt nói: "Quan Lâm cảnh quan, tôi đã nói sẽ trở về cục cảnh sát phối hợp điều tra, cô làm vậy là có ý gì? Cảnh sát muốn đánh người à? "
Lời Phương dật Thiên vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhìn về bên cạnh hắn, Quan lâm trên mặt cười khẽ liền nghiêm mặt lại, dưới mắt nàng đúng là biết ai động thủ trước chính là nàng. cô ấy hừ lạnh một tiếng buông lỏng hai tay trầm giọng nói: "Tiểu Vương, đem người bị tình nghi áp dải về cục!"
"Vâng, cảnh sát Quan!" Một cảnh sát trẻ tuổi đã đi tới nắm lấy tay Phương Dật Thiên đưa ra ngoài.
"Này huynh đệ nhẹ tay chút, thân mình tôi xương cốt rất yếu, Nữ nhân của tôi còn chờ tôi về trả bài đấy!" :88:Phương Dật thiên cười cười thuận miệng nói.
Tiểu Vương không nói gì, lúc này mà Phương Dật Thiên còn có tâm tư nói giỡn, hơn nữa Phương Dật Thiên cùng Quan Lâm có xung đột, hắn thật không dám tưởng tượng Phương Dật Thiên dám cùng Phách Vương Hoa Nữ cảnh sát Quan Lâm nói giỡn thậm chí đùa giỡn, chẳng lẽ người này không muốn sống nữa sao?
Tiểu Vương thậm chí tưởng tượng thấy chờ sau khi trở lại cục cảnh sát người này dưới sự thẩm vấn của Phách Vương Hoa chỉ sợ thiếu một lớp da!
Chứng kiến Phương Dật Thiên bị cảnh sát mang đi Hạ Băng trong lòng quýnh lên chạy tới hỏi: " Phương Dật Thiên, anh, anh muốn theo bọn họ về cục cảnh sát? Có thể sẽ xảy có chuyện gì không? "
"Không có việc gì cả, cảnh sát không vu oan cho người tốt, cũng sẽ không bắt sai người xấu, cô yên tâm đi, tôi chỉ đến cảnh cục nhận điều tra thôi, tôi có thái độ phối hợp sẽ không việc gì. " Phương Dật Thiên nhàn nhạt cười nói.
Nghe Phương Dật Thiên nói vậy lúc này mặt Hạ Băng mới dịu lại, sau đó nói: " Tôi cũng phải tới cục cảnh sát, tôi lái xe.Chờ anh ra.”
Phương Dật Thiên nghe vậy rùng mình, đang muốn nói gì thì Hạ Băng đã chạy ra ngoài xem ra lái xe đi.
Lúc này người được xưng là Phách Vương hoa mỹ nữ cảnh sát Quang Lâm đã đi tới lạnh lùng nói: " Những người kia đều do anh đả thương phải không? Xuống tay thật nặng a! "
Phương Dật Thiên cười ảm đạm nhìn qua đôi mắt sắc bén nói: " Không phải tôi xuống tay không biết nặng nhẹ , mà tôi muốn phân biệt đối tượng, nếu lúc ấy xông lên chính là cô như vậy tôi... Tôi đương nhiên không đối với cô như vậy, nhiều nhất đem cô đánh ngã không đả thương cô.
Phương Dật Thiên Thốt ra lời này, khiến cảnh sát Tiểu Vương khẽ run lên, thầm nghĩ chẳng lẽ gia hoả này không muốn sống nữa sao? Không ngờ dám đùa giỡn Phách Vương Hoa? Tuy nói Phách Vương Hoa trong giới cảnh sát cũng là một bông hoa nhưng không ai can đảm trước mặt nàng tôi nói giỡn!
Quả nhiên sắc mặt Quan Lâm phát lạnh, nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên không nói lời nào, nhưng nàng âm thầm dùng khửu tay đánh mạnh lên bụng Phương Dật Thiên!
"Ân... " Phương Dật Thiên nhíu mày thầm nghĩ cô em này xuống tay thật nặng, hắn thở sâu cười nói " Mỹ nữ cô làm sao phải khổ vậy chứ? Đánh vào người tôi cô đau trong tim! Giờ phút này lòng của cô khẳng định rất đau a? "
"Hừ hừ... Được lắm, trở lại cục cảnh sát tôi sẽ càng yêu thương anh, anh chờ xem!" Quan lâm nói xong liền đi nhanh dẫn đầu trở ra.
Tiểu Vương ở phía sau thở dài thành tiếng lắc lắc đầu nghĩ thầm lúc này Phương Dật Thiên không tránh nổi một phen đau đớn da thịt.