Phương Dật Thiên bị cùi chỏ của Vương Hổ đánh trúng, lùi về sau ba bước nhưng nhìn mặt hắn lại không giống như vậy, một cú đánh của Vương Hổ lên người Phương Dật Thiên giống như là gãi ngứa mà thôi.
Vương Hổ đánh cùng với hắn đã cảm thấy khó chịu, hắn quát lớn một tiếng, bảo Phương Dật Thiên xuất ra thực lực thật sự của mình.
Phương Dật Thiên khẽ cười, nói:
- Thống khoái, thật sự là thống khoái, đã lâu rồi không được đánh một trận thống khoái như thế này! Không thể không nói, ngươi quả là một đối thủ tốt. Vậy để ta đánh thật với ngươi xem sao!
- Tốt, Vương Hổ ta sẽ tiếp ngươi.
Trầm giọng trả lời, Vương Hổ hai mắt sắc bén quan sát Phương Dật Thiên không dịch chuyển nữa phần, cẩn thận theo dõi hắn.
- Mặc bộ đồ bảo an này thật sự là con mẹ nó khó chịu quá, vừa nóng nực lại vừa bó, đánh thế nào được.
Phương Dật Thiên vừa nói vừa cởi từng cái cúc áo, cuối cùng, trang phục bảo an đã bị hắn cởi xuống hoàn toàn.
Vì vậy, nửa thân trên của hắn không mặc gì, cơ bắp hắn không nhão như loại cơ bắp của mấy chú vận động viên thể hình đã về hưu, mà từng múi cơ trên cơ thể hắn được xếp ngay ngắn đều đặn như được tạc ra, mang một loại ôn nhu ẩn chứa sức mạnh bùng nổ đang được đè nén, nhìn vóc người của hắn giống như đang ẩn tàng một sức bật kinh người, rắn chắc nhưng mang theo tính dẻo dai mềm mại, mỗi tấc da tấc thịt trên cơ thể như ẩn chứa sức mạnh và lực lượng vô cùng cường đại.
Vương Hổ mắt nhìn cái loại cơ bắp mang từng đường nét sắc xảo trên người Phương Dật Thiên, vừa rắn chắc vừa miềm dẻo mang ẩn chứa sức bùng nổ kì lạ, cũng không nhịn được mê man một lúc.
Đột nhiên hắn có cảm giác, nếu như Phương Dật Thiên bộc phát đánh hắn một chiêu thì sợ rằng hắn không chống đỡ nổi một nửa đòn nữa !
Trên khán đài Lâm Thiên Tuyết cùng Hạ Băng bất ngờ thấy Phương Dật Thiên đem y phục cởi ra lộ ra một thân hình cơ bắp hoàn hảo, hai nàng không nhịn được, mặt nóng lên, mặc dù các nàng đều là những cô gái đã trưởng thành, có thể khống chế được tình cảm và bản thân, nhưng thật sự là hai nàng chưa từng được thấy qua một tên nam nhân nào lại trực tiếp thoát y trước mặt các nàng hết, bởi thế trên khuôn mặt hai nàng đồng thời không hẹn mà cùng nhau nổi lên một tầng ửng đỏ.
Bất quá, cảm giác này rất nhanh biến mất, từ khi Phương Dật Thiên cởi y phục bảo an ra thì trên người hắn lại toát ra môt khí thế sát thần chỉ có quân nhân chém giết nhiều năm trên chiến trường mới có được, khí thế sát thần này của hắn nhất thời làm cho các nàng hít thở không thông và hai nàng cũng ý thức được trận chiến từ giờ mới thật sự bắt đầu.
Lâm Chính Dương đứng bất động, không nói một lời nào, tinh quang chớp động theo dõi chặt chẽ từng cử động của Vương Hổ và Phương Dật Thiên trên lôi đài, càng xem trong mắt càng đậm vẻ sợ hãi.
Trên lôi đài, Vương Hổ tựa như cảm thụ được khí thế sát phạt đáng sợ tỏa ra từ Phương Dật Thiên, không tự chủ được hít một hơi thật sâu.
Trong cuộc đời Mafia của mình, hắn đã từng sống trong máu rất nhiều lần, nên hắn hiểu loại khí thế phát ra từ Phương Dật Thiên đại biểu cho điều gì.
Lúc đầu, hắn dựa vào cặp mắt và nhiều năm kinh nghiệm để nhìn ra thực lực của Phương Dật Thiên, tuy nói là hắn nhận ra thân thủ thực sự của Phương Dật Thiên, nhưng hắn không tin Phương Dật Thiên có thể chiến thắng hắn, nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh ngang với bảy phần lực đạo và mười hai chiêu Hình ý quyền của hắn thôi.
Như thế thôi, cũng đã rất giỏi rồi!
Nhưng lúc này, đột nhiên hắn nhận ra rằng, hắn hoàn toàn nhìn không thấu Phương Dật Thiên, càng đoán càng mịt mù, hắn không thể nhìn ra được thực lực của Phương Dật Thiên ra sao, chuyện này giống như hắn đang xâm nhập vào đại dương mênh mông hay vực sâu vạn trượng vậy. -(P/s:thâm bất khả trắc-không dò được)
Âm thầm hít sâu một hơi, hắn biết gặp đối thủ như thế này thì không thể khinh thường, phải dùng toàn lực, nhất định phải liều mạng, hơn nữa, công phu cất kỹ cũng phải sử dụng.
Trong lòng Vương Hổ hưng phấn không thôi, thật là kích thích hiếm khi gặp được một cao thủ như thế này, trận tỷ thí sẽ được đánh thật là thoải mái sung sướng.
Nghĩ như thế Vương Hổ bất ngờ quát lớn một tiếng, cả người giống như chim ưng lao nhanh về phía Phương Dật Thiên, hai tay của hắn tả hữu đồng thời đề thăng từ bảy phần lên chín phần lực lượng, gần như là khả năng mạnh nhất của hắn!
Vương Hổ tiến tới nhanh như chim Ưng tập trung tấn công vào ngực và bụng của Phương Dật Thiên, như muốn tiệt đường sống của Phương Dật Thiên vậy. Đây là Ưng quyền trong mười hai chiêu hình ý quyền.
Hắn thi triển chiêu thức ra giống như thiên Ưng bay lượn trên bầu trời mênh mông, linh hoạt mà sắc bén, trong chiêu thức mang đầy lực đạo cuộn trào mãnh liệt của Vương Hổ vì vậy khi thi triển ra đã nhắm toàn bộ vào những vị trí yếu hại của Phương Dật Thiên, chỉ cần Phương Dật Thiên hơi lơ là sẽ bị trúng đòn của Vương Hổ ngay tức khắc!
Sau một khoảng thời gian tập trung tỷ thý, Phương Dật Thiên lúc này di chuyển như Giao Long, sắc mặt trấn định bình tĩnh chiến đấu, hắn cũng không nóng lòng tấn công, đối với công kích như vũ bão cũa Vương Hổ hắn vẫn vững như bàn thạch, thong dong thoải mái khéo léo hóa giải từng đợt tấn công của Vương Hổ.
Mỗi lần nhìn thấy nắm tay của Vương Hổ gần chạm vào Phương Dật Thiên thì lại thấy hắn xảo diệu nghiêng người ngăn cản, hóa giải chiêu thức của Vương Hổ, bởi vậy Vương Hổ dù rất cố gắng nhưng không thể nào chạm vào Phương Dật Thiên được.
Bỗng nhiên, chỉ thấy Vương Hổ quát to một tiếng tựa như sấm rền.
Ngay sau đó, quyền thế của Vương Hổ liền thay đổi, như lôi đình đánh về phía mặt Phương Dật Thiên, một quyền lực đạo nhanh nhẹn, tinh diệu, bạo như pháo, cương mãnh cực kì!
Trên thực tế, quyền vừa rồi của Vương Hồ chính là chiêu mạnh nhất của hắn. -Pháo Quyền.
Pháo Quyền - trong võ thuật của Trung Hoa nếu nói đến uy lực thì đó là chiêu rất uy mãnh, bạo như pháo, lực lượng lại bá đạo, uy mãnh vô cùng.
Pháo Quyền vừa xuất hiện nếu bị đánh trúng, không chết cũng bị thương, sách viết:” Thanh long hiến trảo truy phong pháo; mãnh hổ phác thực phi môn pháo; sư tử trương khẩu khai lộ bào; bạch hạc lượng sí liên hoàn pháo; mai lộc ngọa chẩm chuyển thân bào; báo tử phiên sơn đương đầu pháo; bạch xà thổ tín địa lôi pháo; hồng nhạn tà sí trùng thiên pháo. ”
Pháo Quyền có các quyền thế cực kì phong phú có thể phách, trãm, chặt, chém.
Pháo Quyền trong tay Vương Hổ vừa đánh ra, sắc mặt Phương Dật Thiên nhịn không được cũng phải hơi hơi biến sắc, bất quá hắn vẫn bình tĩnh như thường, thân mình bỗng dưng mạnh mẽ bắn về phía trước đồng thời hai tay một lôi một vắt.
Nhìn thì giống một hành động bình thường không phải là một chiêu thức đả quyền hoa mỹ nhưng thực ra đó là kết quả của ba năm kinh nghiệm kết tinh tinh hoa bộ quyền pháp của Long Tổ cầm nã thủ --- Cầm Long Thủ!
Trước đây Phương Dật Thiên ở tổ bộ đội đặc chủng Liệp Báo cũng đã từng luyện qua cầm nã thủ, khi đó hắn đứng đầu khóa luyện quyền cầm nã thủ, ở khóa huấn luyện này, chủ yếu là luyện những chiêu thức dùng để giết địch, gọn mà ác, không hề hoa mỹ, chỉ được sử dụng khi quyết đấu sinh tử với địch nhân.
Sau đó, Phương Dật Thiên được đưa vào Long tổ, tại đây hắn cũng học một môn cầm nã thủ khác đó chính là—Cầm Long Thủ.
Mười hai chiêu [Cầm Long Thủ] tuy không ác sát hung độc như những chiêu thức cầm nã thủ, nhưng nó lại là chiêu được dùng để khống chế địch nhân, tay không cướp vũ khí địch.
Cướp vũ khí, trong nháy mắt chế trụ được địch nhân, những chiêu thức của cầm nã thủ căn bản là không thể so sánh được.
Có thể nói, Cầm nã thủ và Cầm Long thủ cùng hợp nhất chiêu thức để sử dụng, như vậy thì có thể chế trụ và tiêu diệt địch nhân trong nháy mắt với bất kì đối thủ nào!
Đối với Pháo Quyền cương mãnh của Vương Hổ, Phương Dật Thiên xuất ra thập nhị chiêu thức Cầm Long thủ cùng Cầm nã thủ để nghênh chiến, như vậy kết quả sẽ như thế nào a?
Hồi sau sẽ rõ...Một khi Pháo Quyền bạo phát liền giống như một viên đạn bắn thẳng ra ngoài với một tốc độ kinh người và khí thế uy mãnh bất ngờ...như một cơn lôi đình muốn bạo phát ra ngoài vậy!
Vương Hổ từ nhỏ đã bái sư học võ, sư phụ của hắn là một cao nhân ẩn sĩ võ thuật Tông Sư. Hắn thiên tư thông tuệ, thông minh sáng sủa nên đối với bất kì chiêu thức võ thuật nào hắn cũng tập luyện rất nhanh, vô cùng thuần thục. Đặt biệt là chiêu thức Pháo Quyền hắn đã dày công rèn luyện gần hai mươi năm trời nên đối với hắn chiêu này đã đạt đến cảnh giới “Lô hỏa thuần thanh” .-(DG:thu phát tùy ý)
Những năm hắn lưu lạc kiếm sống trong xã hội đen chính là nhờ chiêu thức này mà nổi danh. Chiêu Pháo Quyền với uy lực cường mãnh và đáng sợ này đã mang cho hắn tất cả địa vị, quyền lực.
Thế nhưng, từ khi hắn gác kiếm đến giờ, trong quá trình tỷ thý với người khác, hắn chưa từng dùng đến Pháo Quyền. Đó là do hắn cảm thấy chưa gặp được một đối thủ xứn tầm thật sự bức mình phải sử dụng tuyệt chiêu có uy lực cuồng mãnh và đáng sợ như thế.
Cho đến ngày hôm nay, ở trên lôi đài này, đụng phải Phương Dật Thiên. Thực lực của Phương Dật Thiên đã vượt quá xa tưởng tượng của hắn.
Càng đáng sợ hơn là khi giao chiến với Phương Dật Thiên thì hắn lại nhận ra tên tiểu tử này... thật sự là “Thâm bất khả trắc.”.-(không đo lường được).
Nhưng không sao, như thế lại kích phát chiến ý đã từ lâu hắn không được cảm nhận. Lập tức hắn quyết định phải sử dụng đến đòn Pháo Quyền với toàn bộ thực lực của mình.
Pháo Quyền bạo như pháo, cuồng như mãnh hổ xuất sơn, xem ra một chiêu này nhất định đánh trúng Phương Dật Thiên.
Lúc này, hai tay Phương Dật Thiên kết lại thành Long Trảo. Thập nhị thức Cầm Long Thủ biến hóa xảo diệu khéo léo khoát lên tay Vương Hổ, tiếp theo hai tay một kéo một xoay, thân thể tựa như Du Long theo đà tiến tới, hai tay thuận thế thẳng hướng xương tỳ bà-(xương bả vai) của Vương Hổ mà đánh tới!
Thập nhị thức.-(mười hai chiêu) Cầm Long Thủ quả thực cực kì vi diệu và tinh xảo. Phương Dật Thiên xảo diệu hóa giải quyền kình Pháo Quyền của Vương Hổ, tiếp đó thân như Du Long mà tiến lên, trực tiếp chụp vào xương tỳ bà-(xương bả vai). Một chiêu phản công có thể nói như nước chảy mây trôi, dứt khoát không một chút dừng lại.
Một chiêu Pháo Quyền của Vương Hổ xuất ra toàn lực, nhưng cánh tay đánh về phía Phương Dật Thiên lại có cảm giác như bị Thiên, Địa cuốn lấy, hơn nữa trên cánh tay lại có cái loại cảm giác như... bị một quả núi giữ chặt lấy. Cảm giác này trong phút chốc làm hắn tỉnh ngộ, chiêu thức mà địch thủ sử dụng đến là... Cầm Long Thủ!
Hơn nữa, Phương Dật Thiên hai tay thuận thế mà tiến lên, trực tiếp chụp đến xương tỳ bà, đây vốn là nhược điểm của thân thể, nếu bị Cầm Long Thủ chế trụ nhất định sẽ bị phong bế nửa người không cách nào động đậy được.
Cả đời này Vương Hổ đã kinh qua nhiều trận chiến, bởi vậy kinh nghiệm chiến đấu của hắn rất phong phú. Thế nên khi hắn đối mặt với chiêu thức của Phương Dật Thiên vẫn không hề hoang mang hoảng loạn. Hắn đem lực dồn xuống đan điền, cước tấn thật vững, cánh tay phải lại một lần nữa dùng sức, đem toàn bộ lực lượng bộc phát ra đánh một đòn vào ngực Phương Dật Thiên.
Ánh mắt Phương Dật Thiên trầm xuống, đối với đòn tấn công này của Vương Hổ, hắn căn bản là không để ý đến, không hề có môt động tác né tránh. Hai tay liền gập lại thành Long Trảo tiếp tục chụp về phía xương tỳ bà của Vương Hổ.
Phanh!
Bộ ngực rắn chắc của Phương Dật Thiên chịu một kích toàn lực của Vương Hổ đồng thời xương tỳ bà của Vương Hổ cũng bị Cầm Long Thủ của Phương Dật Thiên nắm trúng.
Trên khuôn mặt của Vương Hổ...bỗng nhiên hiện lên một nét thống khổ. Lúc này, Phương Dật Thiên hoàn toàn có thể tùy thời thuận thế biến chiêu, sử dụng chiêu Cầm Nã Thủ khóa hầu, như thế có thể biết trước được kết quả. Vương Hổ tất bại! Đồng thời tính mạng của hắn sẽ hoàn toàn nắm trong tay của Phương Dật Thiên .
Nhưng giờ khắc này, trong mắt Phương Dật Thiên lại xuất hiện một tia do dự, tiếp đó trên ngực của hắn đã trúng một quyền toàn lực của Vương Hổ.
Một chiêu Cầm Long Thủ của Phương Dật Thiên lực đạo cũng không nhỏ, vì vậy Vương Hổ không nhịn được phải lui lại mấy bước. Sau khi đứng vững, hắn liền hét lớn:
- Lại đây!.
Vừa nói, Vương Hổ giống như một mãnh hổ xông thẳng về phía Phương Dật Thiên.
- Vương Hổ đã lãnh giáo được sự lợi hại của thập nhị thức Cầm Long Thủ, bởi vậy hắn lại càng thêm cẩn thận khi tiếp tục giao thủ với Phương Dật Thiên, đồng thời mang uy lực của Pháo Quyền phát huy đến cực hạn, ngoài ra, hắn còn kết hợp với sự mạnh mẽ của đôi chân. Quyền và cước kết hợp công đánh về phía Phương Dật Thiên.
Cơ thể của Phương Dật Thiên và quái vật căn bản là đồng loại với nhau, càng đánh càng hăng, hình như hắn không hề biết đến hai từ mệt mỏi. Đồng thời, nhiều lần hắn còn đối cứng với Vương Hổ.
Vương Hổ tuy cơ thể cao lớn, khôi ngô, khỏe mạnh vô cùng nhưng khi đối cứng với Phương Dật Thiên thì.... không chiếm một chút tiện nghi nào cả, trái lại hắn càng ngày càng hoảng sợ sự cường đại và tính mềm dẻo của cơ thể Phương Dật Thiên!
Ba người trên khan đài đang chăm chú vào hai nam nhân mạnh mẽ đọ sức quyết liệt, trong lòng cũng dâng lên một nỗi sợ hãi.
Lâm Thiên Tuyết cùng Hạ Băng trong lòng từng tầng nhiệt huyết bốc lên không ngớt, càng nhìn càng cảm thấy “Bất khả tư nghị” (không thể tin được).
Các nàng vốn nghĩ rằng Phương Dật Thiên chỉ chống cự được vài đòn của Vương Hổ rồi sẽ ngã xuống, nhưng mà, từ khi giao chiến đến giờ, Phương Dật Thiên không hề có dấu hiệu thua thiệt, ngược lại, càng đánh càng hăng, càng đánh càng cường đại.
Tâm tư Lâm Thiên Tuyết có phần phức tạp nhìn tình cảnh đối chiến trên lôi đài. Ánh mắt thâm thúy của nàng bỗng hiện nên một vẻ sắc bén, nhàn nhạt nhìn Phương Dật Thiên. Bất giác nàng nghĩ đến một loài động vật vương giả--Lang (Sói)!
Chính xác, từ động tác của Phương Dật Thiên, nàng nhận thức được một hình ảnh Cô Lang (con sói cô độc và kiêu ngạo) cường đại và cao ngạo đang chơi đùa cùng con mồi của nó, một loại tự tin vào thực lực và sức mạnh của chính mình, đấy là Cô Lang, cũng là Cuồng Mãnh Chiến Lang!
Những tên tội phạm khét tiếng, lính đánh thuê, những đặc công quân đội đứng đầu thế giới, tất cả bọn họ điều biết Trung Hoa có một Cuồng Mãnh Chiến Lang, một chiến lang cường đại đến kinh khủng, thậm chí bọn họ còn lưu truyền một câu nói:
- Thà đi trêu chọc tổng thống Mỹ cũng không nên trêu chọc vào Cuồng Mãnh Chiến Lang này, đó là hành vi ngu xuẩn nhất.
Cuồng Mãnh Chiến Lang, Phương Dật Thiên được truyền tụng trên thế giới, chính là dựa vào thực lực của bản thân để tạo ra huyền thoại, được nhiều người nể trọng. Nhưng, song song với sự kính trọng thì hắn cũng có rất nhiều kẻ thù....Bất quá, những cừu gia này không dám tìm đến Cuồng Mãnh Chiến Lang trả thù, vì bọn họ hiểu rằng, một khi chọc giận Cuồng Mãnh Chiến Lang chính là tự đào hố cho chính mình!
- Chị Băng, chị thử đoán xem hai người bọn họ ai sẽ thắng?
Lâm Thiên Tuyết nhịn không được hỏi.
- Chị, chị cũng không biết, lúc đầu chị sẽ khẳng định rằng Vương Hổ sẽ chiến thắng, nhưng tình hình quyết đấu như thế này thì lại không thể nào đoán được. Thật sự không nghĩ được Phương Dật Thiên lại lợi hại đến như vậy, trước đây chị đã nhìn nhầm hắn rồi.
Hạ Băng trả lời.
- Em cũng không đoán được ai sẽ thắng, sao em cảm giác như Phương Dật Thiên càng đánh càng hăng ? Hắn giống như không biết mệt á.
Mày liễu của Lâm Thiên Tuyết hơi nhíu nhíu lại nhẹ nhàng nói.
- Đúng thế, nếu như tiếp tục đánh như thế này thì Phương Dật Thiên rất có khả năng chiến thắng, như vậy... nếu thế thì… không thể tin được.
Hạ Băng thấp giọng thì thào nói.
Lâm Thiên Tuyết trầm mặc không nói gì cả, nhìn về phía lôi đài nơi có hai người đang quyết đấu, không biết từ lúc nào trong đáy lòng của nàng ngoài cảm giác thống hận Phương Dật Thiên ra lại có thêm một chút tình cảm và bầu nhiệt huyết mãnh liệt chưa hề có!
Lúc này, bên cạnh hai nàng, người thủy chung trầm mặc không nói một lời nào - Lâm Chính Dương bỗng dưng trầm thấp lên tiếng:
-Thắng bại đã đến hồi kết.
Lâm Thiên Tuyết và Hạ Băng nghe nói thế vội vàng ngưng thần quan sát trận chiến trên lôi đài, xem cuối cùng...ai thắng ai thua.