Phương Dật Thiên mang theo bốn phần cảm giác say, ba phần thanh tỉnh, hai phần kích động, một phần tiếc nuối, tiêu sái trở về phòng trọ của mình.
Bốn phần cảm giác say là vì uống một bình Kim lục phúc, ba phần thanh tỉnh là uống rượu xong nghỉ ngơi một hồi cũng đã vài phần tỉnh táo, hai phần kích động là vì hắn được thưởng thức đôi tuyết phong cao ngất to tròn mềm mại lại rất co giãn đàn hồi của Liễu Ngọc, đương nhiên bao gồm cả trong nhà vệ sinh nhìn thấy thứ không nên nhìn, về một phần tiếc nuối còn lại là trước khi về không thừa dịp Liễu Ngọc nhất thời xúc động mà tiến đến đem thục nữ xinh đẹp này ôm vào lòng!
Mang theo bốn phần men say trở về hắn định nằm trên giường cái gì cũng không nghĩ nữa ngủ một giấc, lúc này hắn đối với việc đêm nay có hẹn ước cùng Lâm Hiểu Tình có thể nói là quên không còn một mảnh, cũng không biết Lâm Hiểu Tình đối với ước hẹn của hắn có quan tâm hay không, nếu mà quan tâm chỉ sợ mỹ nữ này đã sớm thất vọng, đồng thời cũng cực kỳ tức giận.
Sao có thể, lần đầu hẹn ước với mỹ nữ lại cho người ta leo cây, có đáng chết hay không, dù Lâm Hiểu Tình nhu mì thiện lương cũng phải tức giận a?
Phương dật thiên trở lại trong phòng hơi thở đầy mùi rượu, rượu đế Kim lục phúc uống xong lúc ngấm không phải chuyện đùa, lúc này Phương Dật Thiên cảm thấy choáng váng đầu óc, sờ soạng đi tới chiếc giường ngủ.
Mà lúc này, một hồi chuông di động vang lên khiến cho hắn chú ý, là điện thoại của hắn, hắn suy nghĩ một chút, nhớ rõ di động mình đặt trên bàn ngoài phòng khách, vì thế liền đi ra cầm lên đang muốn trả lời thì đối phương cúp máy.
Hắn nhíu nhíu mày, kiểm tra cuộc gọi, nhất thời đổ mồ hôi lạnh, rõ ràng số Lâm Hiểu Tình gọi tới, hơn nữa, có ba cuộc gọi nhỡ, đều là của Lâm Hiểu Tình.
Hắn đầu óc chợt tỉnh táo, lập tức nhớ tới đêm nay cùng Lâm Hiểu Tình có ước hẹn, hắn nhìn đồng hồ, đã là mười giờ tối, nhịn không được mắng:
- Chết tiệt, thời gian sao lại trôi nhanh như vậy? Xong rồi xong rồi, cho Hiểu Tình leo cây, nàng khẳng định hiện tại đang rất tức giận!
Nhớ tới đêm nay cùng Lâm Hiểu Tình Hẹn ước mà hôi lạnh túa ra làm cho cảm giác say bớt đi vài phần, ý thức cũng thanh tỉnh một chút, trong lòng suy nghĩ nên giải thích với Lâm Hiểu Tình như thế nào đây?
Suy nghĩ một chút, vẫn là gọi điện thoại cho Lâm Hiểu Tình.
Điện thoại đổ chuông một hồi, Lâm Hiểu Tình không tiếp máy, hắn trong lòng cười khổ, nghĩ rằng cũng là tại hắn, ai bảo để cho nàng chờ đợi chứ?
Sau đó hắn gọi điện thoại liên tục cho Lâm Hiểu Tình, lúc này, vang lên hai hồi chuông Lâm Hiểu tình liền trực tiếp cắt đứt, xem ra tức giận trong lòng còn chưa hết a.
May mà Phương Dật Thiên da mặt có vẻ dày, bị Lâm Hiểu Tình không nghe máy hắn lại gọi di động, chuông di động vang, nhưng Lâm Hiểu Tình cũng không tiếp.
Theo tình huống Lâm Hiểu Tình xác định chắc chắn không tiếp điện thoại của hắn, sự bất quá tam (1), nếu lần này Lâm Hiểu Tình không tiếp điện thoại, hắn cũng sẽ không gọi lại.
Nam nhân, cũng phải có tôn nghiêm của chính mình chứ?
Nhưng mà, ngay thời khắc cuối cùng, ngoài ý muốn, Lâm Hiểu Tình lại tiếp điện thoại.
- Hiểu Tình, thật xin lỗi, tôi, tôi đột nhiên có chuyện gấp, đến tận bây giờ, thật sự rất xin lỗi, kỳ thật…Đêm nay ước hẹn với cô tôi vẫn nhớ, tôi thực sự không quên.
Phương Dật Thiên nói dối, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, nói ra những lời này.
- Nga, nguyên lai anh có chuyện, vậy anh đi làm chuyện của anh đi, còn gọi điện thoại cho tôi làm gì?
Lâm Hiểu Tình giọng lạnh lùng trong điện thoại nói.
- Tôi, tôi không phải là vội kết thúc để gọi cho cô sao.
Phương Dật Thiên ngượng ngùng cười, còn nói thêm,
- Hiểu Tình nói cho tôi biết cô đang ở đâu? Tôi đến ngay.
- Không cần, hiện tại muộn rồi, anh đến tìm tôi còn có ích gì? Tôi thật sự không nghĩ ra, anh tột cùng là bận chuyện gì đến gọi một cuộc điện thoại cũng không có thời gian?
Lâm Hiểu Tình vừa nói vừa thở hổn hển.
“....” Phương Dật Thiên nhất thời không nói gì, đầu óc suy nghĩ một chút sau nói:
- Hiểu Tình, đúng, thực xin lỗi, kỳ thật là như vậy, đối diện phòng tôi có một cô bé hôm nay tròn bảy tuổi. Buổi chiều đi làm về vừa tắm rửa chuẩn bị cùng cô hẹn ước, nhưng cô bé này lại chạy sang kéo tôi đến nhà nàng cùng sinh nhật, tôi, tôi phải đi. Sau lại cùng ăn cơm, còn, còn uống chút rượu. Tôi nghĩ rất nhanh sẽ xong việc, không ngờ…Ai, Hiểu Tình, tôi biết cô khẳng định sẽ không tha thứ cho tôi, tôi thật sự không phải cố ý, nhưng tôi vẫn muốn nói một câu, ước hẹn cùng cô, tôi thật sự không quên!
Nhiều năm kinh nghiệm cùng nữ nhân giao tiếp làm cho hắn trong lòng biết lúc này dù giải thích thế nào đều vô ích, không bằng đơn giản một lần rút củi dưới đáy nồi (2), thẳng thắn thừa nhận, dùng chân tâm cảm động mỹ nữ.
-Thật mà, tôi còn đáp ứng ngày mai mua tặng tiểu cô nương một chiếc xe đạp màu hồng, nếu cô không tin ngày mai đi cùng tôi đến sẽ biết, dù sao mai cũng là cuối tuần, cô có thời gian phải không?
Phương Dật Thiên thoáng thấy ngữ khí Lâm Hiểu Tình đã dịu đi, biết nàng đã có phần hòa hoãn, lúc này chỉ cần thuyết phục thêm chút nữa là ok!
- Hiểu Tình, tôi ở đây xung quanh đều là hàng xóm láng giềng, cô bé kia lôi kéo, tôi từ chối cũng không tốt, tôi nghĩ sinh nhật sẽ rất nhanh kết thúc, nhưng, sau khi uống ít rượu…Ai, chỉ trách không thắng được men rượu, uống chút liền ngất ngư…Đều tại tôi cả!
Phương Dật Thiên một trận tự trách, nói tiếp:
- Như vậy đi, để chịu phạt, tôi quyết định đêm nay cam tâm là nô bộc của cô, cô muốn đi đâu chơi muốn ăn cái gì cũng không cần khách khí, được không?
-Xùy!
Lâm Hiểu Tình nhịn không được cười một tiếng, sau đó cố kìm nén lại, tức giận nói:
- Mặc tôi chơi mặc tôi ăn, rồi tự tôi trả tiền hả? Phải hay không anh chỉ mời khách sáo vậy thôi?
- Cái này đương nhiên…A, không phải, tôi nói đương nhiên là tôi trả tiền.
Phương Dật Thiên nói xong sờ sờ ví tiền, một hồi cười khổ.
-Vậy còn được!
Lâm Hiểu Tình khẽ hừ nhẹ.
Nghe được Lâm Hiểu Tình nói như vậy Dật Thiên thoáng yên lòng, nhanh miệng hỏi:
- Vậy, Hiểu Tình cô đang ở đâu? Nói cho tôi đến để nhận trừng phạt của cô được không?
- Tôi không ở bên ngoài, như vậy đi, anh đến quán bar Lam Điều, tôi sẽ đến ngay.
Lâm Hiểu Tình nói.
“Quán bar?” Phương Dật Thiên ngẩn ra, thầm nghĩ lẽ nào lại muốn uống rượu? Bất quá lúc này thật vất vả mới làm( DG: mới lừa chứ ^.^) cho Lâm Hiểu Tình tha thứ cho hắn, bởi vậy hắn cũng không nói gì, liền sảng khoái đáp ứng.
Lâm Hiểu Tình liền ngắt điện thoại, Phương Dật Thiên thở ra một hơi, thầm nghĩ đầu tiền phải rửa cái mặt cho tỉnh rượu, sau đó đến quán bar Lam Điều tìm Lâm Hiểu Tình.
******
Chú thích:
(1) Sự bất quá tam: Một việc không quá ba lần.
(2) Rút củi dưới đáy nồi: Đứng trước những thế lực mạnh có ưu thế hơn, nếu vội đối đầu tất sẽ chuốc hậu quả. Trước hết cần phải bình tĩnh làm giảm khí thế và suy yếu sức mạnh của đối thủ. (Kế sách " Rút củi dưới đáy nồi" là kế sách thứ tư trong nhóm kế sách " Bảo toàn kinh doanh")