Phương Dật Thiên lái xe như bay hướng về trang viên Mân Côi mà chạy, thân thể cường tráng lộ ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong mắt toát lên một cỗ thê lương ảm đạm.
Tha hương ngộ cố nhân( Sống xa nhà gặp lại người quen cùng quê), có lẽ là chuyện nên cao hứng vui vẻ, nhưng tha hương ngộ ghẹ cũ nhiều ít cũng có chút u sầu. (Ghẹ = người iu nhé)
Sáu năm trôi qua, có những lúc hắn cũng nhớ tới Thư Di Tĩnh, nhớ tới mối tình đầu với nữ nhân này, mỗi lần nhớ tới thôi, trừ bỏ hết thời thiếu niên vô lo vô nghĩ thời gian mười phần khoái hoạt chính là sâu trong đó có một chút áy náy cùng tự trách.
Đúng như Thư Di Tĩnh đã nói, sáu năm trước thời điểm hắn ra đi cũng không phải là không có thời gian tạm biệt nàng, mà là hắn cố ý tránh đi, bởi vì hắn biết, hắn sắp bước đi trên con đường gian nan không giống người thường, khi đó hắn biết sinh tử ngày sau còn chưa rõ đều không thể hứa trước được điều gì, dưới tình huống như vậy hắn lựa chọn biện pháp im lặng rời đi (hay còn gọi là quất ngựa truy phong đấy), hy vọng Thư Di Tĩnh có thể quên hắn, một lần nữa tìm kiếm người có thể đem đến cho nàng hạnh phúc cùng khoái hoạt.
Chính là, ngày hôm nay gặp lại nhau tình cảnh của Thư Di Tĩnh xem ra lúc trước hắn đã xem nhẹ tình cảm của nàng, kỳ thật, hiện tại nhớ lại lúc trước hắn suy đoán, Thư Di Tĩnh cũng là cô gái bướng bỉnh, được bao bọc bởi vẻ bề ngoài ôn nhu, chỉ cần nàng nhận thức chuẩn sác một vấn đề nào đó cho dù có tám đầu trâu kéo cũng không quay đầu lại!
Đối mặt với chuyện tình cảm, nàng cũng đồng dạng như thế, một khi đã nhận định, như vậy chính là đến chết không đổi, không bao giờ thay đổi!
Nhưng là, hiện tại hắn làm sao có thể thừa nhận tình cảm thâm trầm sâu đậm của Thư Di Tĩnh đây?
Bởi vì, tại thành thị ở Giang Nam, có một cô gái ôn nhu trong trắng thuần khiết Lam Tuyết đang si ngốc chờ hắn trở về!
Trên danh nghĩa hắn đã là người có vị hôn thê, trong tình huống như vậy hắn làm sao có thể tiếp tục cùng Thư Di Tĩnh? Hắn cũng không đủ nhẫn tâm lừa gạt nàng một lần nữa, tuy nói nàng ôn nhu thiện lương khi trước rất nhiều lần hắn lừa gạt dù biết cũng chưa bao giờ tố giác hắn, hắn lại không đành lòng lại lần nữa làm thương tổn nữ nhân ngàn vạn nhu tình như vậy!
Huống hồ, hôm nay hắn cũng không còn là Phương Dật thiên của năm đó nữa!
Bất quá nếu hai người ngẫu nhiên gặp lại nhau Phương Dật Thiên cũng không có ý định trốn tránh, thậm chí, hắn trợ giúp giới thiệu để Thư Di Tĩnh tìm được hạnh phúc cùng khoái hoạt.
******
Đi trên đường Phương Dật Thiên trong lòng có vẻ mang nhiều tâm sự, lúc lái xe đi vào trang viên Mân Côi đã là gần chín giờ sáng, hắn cho xe dừng lại sau đó tinh thần có chút hoảng hốt đi vào đại sảnh trong biệt thự.
“Tiểu Phương, cháu đã đến rồi à, lại đây ăn sang đi.” Ngô mụ nhiệt tình cười nói.
“Nga, tốt, tốt…. không, không ăn, cháu đã ăn trên đường rồi.” Phương Dật Thiên cười cười, có điểm phản ứng chậm chạp nói.
“Cháu đã ăn? Có phải hay không trên đường đi rất đói bụng? Lại đây ăn tiếp nhé, nếu không ta làm cho cháu một bát cháo thịt với trứng muối? Ngô mụ hỏi.
“Cũng được ạ, cám ơn Ngô mụ.” Phương Dật Thiên lên tiếng trả lời, đồng thời thở sâu, đem hết thẩy đủ loại ý niệm trong đầu đè ép xuống, nhưng mà, khuôn mặt ôn nhu nụ cười nhàn nhạt của Thư Di Tĩnh vẫn như cũ như ần như hiện trước mắt hắn.
Tiêu di cùng Lâm Thiên Tuyết còn chưa có tỉnh dậy, Tiêu di ngày hôm qua trải qua một chuyến bay dài, phỏng chừng cũng rất mệt, nghỉ ngơi cũng sẽ nhiều hơn bình thường. Mà Lâm thiên Tuyết lại là chuyên gia ngủ nướng buổi sang chưa qua mười giờ là chưa có rời giường.
Phương Dật Thiên ăn xong bát cháo thịt với trứng muối sau đó ra ngồi trên sô pha ở phòng khách xem nhật báo, càng có nhiều thời gian rảnh rỗi, nói thật ra, hắn càng cảm thấy chính mình thẹn với Lâm Chính Dương ăn lương cao theo hợp đồng, trên cơ bản một ngày không có việc gì liền lấy sáu bẩy trăm đồng, một tháng chính là hai vạn đồng, tiền nhiều cầm có chút phỏng tay a.
Quên đi, dù sao cũng chỉ còn mười ngày nữa là Lâm thúc thúc trở về, đến lúc đó xin nghỉ mặc kệ mọi việc. Phương Dật Thiên trong lòng âm thầm nghĩ, chính là, về sau đã phát sinh một loạt sự tình cũng là làm cho hắn muốn xin nghỉ việc cũng không thể được, điểm ấy chỉ sợ là trước mắt hắn chuẩn bị không kịp.
Lúc này, trên lầu hai truyền đến âm thanh nói chuyện cùng với tiếng bước chân của Tiêu di và Lâm Thiên Tuyết, xem ra Tiêu di cùng Lâm Thiên Tuyết chuẩn bị đi xuống dưới.
Quả nhiên, Tiêu di cùng Lâm Thiên Tuyết sóng vai đi xuống, Tiêu di trên người tùy tiện mặc một bộ trang phục ở nhà, nhưng là vẫn không che được bộ ngực vĩ đại cùng dáng người thành thục gợi cảm mềm mại, cái nhăn mày cái nhíu mắt từ nụ cười đều toát ra vẻ độc đáo trên một nữ nhân thành thục phong vận.
Lúc này đây, Lâm Thiên Thuyết cũng không mặc giống ngày hôm qua là một bộ quần áo ngủ trong suốt ngang nhiên đi xuống dưới rồi để cho tên hỗn đản Phương Dật Thiên chiếm hết tiện nghi, hôm nay trên người nàng một bộ trang phục ở nhà giản dị.
“Các ngươi dậy rồi” Phương Dật Thiên liếc mắt nhìn các nàng một cái, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Lâm Thiên Tuyết, khẽ cười nói, “ Lâm tiểu thư, ta vẫn cảm thấy sáng hôm qua ngươi mặc bộ trang phục rất xinh xắn!”
Lâm Thiên Tuyết ngẩn ra, nhớ tới sự việc buổi sáng ngày hôm qua, sắc mặt không tự chủ được đỏ lên, giờ phút này nghe Phương Dật Thiên trêu chọc tự dưng lửa giận lại bị tác động nổi lên, tức giận nói: “Xinh xắn cái đầu ngươi, ngươi là sắc lang thêm phần hỗn đản!”
Tiêu di nhìn phản ứng mạnh mẽ của Lâm Thiên Tuyết ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Tuyết, làm sao vậy? Hắn …. hắn đã làm gì cháu vậy?
“Không, không có gì, chính là nhìn thấy hắn liền trướng mắt căm tức mà thôi.”
Lâm Thiên Tuyết khuôn mặt xinh đẹp vạn phần hơi hơi nhiễm hồng, chuyện ngượng ngùng buổi sáng ngày hôm qua đương nhiên không thể mở lời nói cùng Tiêu di.
Tiêu di “A” một tiếng, ánh mắt hướng tới Phương Dật Thiên liếc nhìn vào mắt hắn, chỉ nhìn thấy ánh mắt lộ vẻ vô tội, nàng không khỏi mỉm cười đứng lên.
“Đúng rồi Tiêu di, loại rượu thuốc tẩm bổ chiều nay ta sẽ đi mua cho ngươi.” Phương Dật Thiên nói.
“Vậy thật sự cảm tạ ngươi.” Tiêu di nụ cười cao hứng, tự đáy lòng nói.
“Không cần cảm tạ, đây là việc ta nên làm mà.” Phương Dật Thiên thản nhiên nói, kỳ thật trong lòng hắn muốn nói rằng – nếu muốn cảm tạ ta hãy để ta một lần mát xa toàn thân ngươi đi
*****
Buổi chiều Phương Dật Thiên đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về hắn quả thật có mang theo một lọ rượu thuốc, hắn đem lọ rượu thuốc trao tận tay Tiêu di nói: “ Tiêu di, đây là lọ rượu thuốc mua cho ngươi, mỗi ngày uống một chén, kiên trì dùng, sau một tháng chậm rãi sẽ có hiệu quả.”
Tiêu di tiếp nhận nhìn thấy, trên nhãn lọ rượu thuốc viết chăm sóc tóc, tăng cường và bảo vệ chức năng, lúc này nàng cười nói: “Đa tạ ngươi, đúng rồi, bao nhiêu tiền vậy?”
“Tiền? Không cần, cửa hàng của bằng hữu, ta thuận tay cầm một lọ, không mất tiền.” Phương Dật Thiên thuận miệng nói.
“Thật sự?” Tiêu di bán tín bán nghi hỏi.
“Đương nhiên là sự thật, Tiêu di ngươi tạm thời uống thử, nếu hiệu quả ta sẽ lấy thêm cho ngươi lọ nữa.” Phương Dật Thiên nói.
“Vậy cũng không thể lấy không a, bằng hữu ngươi mở cửa hàng buôn bán kiếm tiền, như vậy đi, lần sau ta còn cần thì thanh toán luôn một thể là được.” Tiêu di nói.
Phương Dật thiên gật gật đầu, ngẫu nhiên khóe mắt không tự chủ được liếc qua bộ ngực như sóng ba đào mãnh liệt, trong lòng không nhịn được kịch liệt rung động, thầm nghĩ: Rốt cuộc không biết khi nào mới có cơ hội một lần mát xa toàn thân cho Tiêu di đây?
Kỳ thật, nội tâm trong lòng Tiêu di cũng nghĩ để cho Phương Dật Thiên thử mát xa cho nàng một lần, nàng cảm thấy toàn thân mình có chút bủn rủn không thoải mái, vấn đề là, mấy ngày nay Lâm Thiên Tuyết đều ở bên cạnh nàng cũng không thể xấu hổ đưa ra yêu cầu này, bởi vậy tình trạng này vẫn kéo dài.
Nhưng mà, ba ngày sau một cơ hội tuyệt hảo cuối cùng đã tới!